Khanh Khanh Của Tôi VĂN ÁN:
1.
Đêm khuya, Ngôn Khanh lái xe đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông, ai ngờ nửa đường xe bị chết máy.
Cô liếc mắt thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách đó không xa, vì thế tiến lên xin giúp đỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới —
Tay người đàn ông này lại nắm lấy lan can, chân dài nâng lên, đang chuẩn bị từ trên cầu nhảy xuống.
Ngôn Khanh cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Dù cô chỉ tiện tay lôi kéo, thế mà lại cứu được Hoắc Vân Thâm, người có tiếng là âm trầm hung ác, lạnh lẽo bạc tình.
Nhưng mà cái vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.
Chẳng những cứ cuốn lấy cô gọi là bà xã một cách khó hiểu, lại còn coi cô như báu vật mà sủng lên tận trời, thậm chí không tiếc quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, bướng bỉnh mà bất lực năn nỉ cô:
“Khanh Khanh, đừng rời xa anh nữa.”
2.
Có tin đồn nói rằng người yêu của vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc đã chết, nên anh ta mới có thể lạnh băng tuyệt tình như thế, đối với phụ nữ đều không để vào mắt.
Lại không ngờ rằng, một tiểu minh tinh vừa mới xuất đạo không lâu đã được anh bế ngồi lên đùi mình?!
Người người oán hận khắp nơi: “Cũng chỉ là giống người yêu cũ, là thế thân mà thôi, có cái gì đắc ý!”
Không bao lâu sau, “tiểu minh tinh” Ngôn Khanh cầm trên tay giải thưởng lớn, đứng trước màn ảnh cười ngọt ngào: “Chính thức làm sáng tỏ một chút, người yêu cũ của Hoắc tiên sinh, chính là tôi.”
Đêm đó, Hoắc Vân Thâm tự mình đến trình diện, cởi áo khoác bọc cô vào trong lòng, đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên, anh chỉ nói một câu:
“Không có người yêu mới người yêu cũ nào hết, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy.”
3.
Ngôn Khanh không biết bản thân bị mất đi ký ức.
Càng không biết…
Trên đời này có một người đàn ông, trong ba năm cô biến mất, sống không bằng chết, điên cuồng thành ma.