Đăng vào: 12 tháng trước
Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang đi nhớ ghi nguồn.
Tần Yên cho rằng mình đã đọc nhầm, cô xoa mắt xem lại cho chắc.
Đây thực sự là những gì Cận Nam Dã nói.
Thật quá đáng.
Đây có phải là những gì một ông chủ nên nói?
Cái gì mà an tĩnh câu cá?
Cái này chính là công khai cho nhân viên lấy tiền sao??
So với ông chủ của công ty cũ, Tần Yên sửng sốt khi nhận ra ông chủ Cận Nam Dã có một chút khác biệt.
Tần Yên nhìn về phía văn phòng chủ tịch.
Cửa đóng then cài, thỉnh thoảng có người gõ cửa tìm hắn.
Tần *người rảnh rỗi nhất trong công ty* Yên nhận được sự chỉ định của ông chủ, chỉ có thể an tĩnh đi câu cá.
Cô vuốt ve cái cổ đau của mình.
Vừa rồi trong lúc nghỉ trưa cô ngửa cổ ra nằm ngủ, kết quả lúc tỉnh dậy cổ liền cứng, một lúc sau cũng không khỏi.
Trên trang chủ của sản phẩm gối có ghi "2h giao hàng tận nơi" được 99% đánh giá tích cực.
Và quan trọng nhất.
Gối này mô phỏng hình cá chép hóa rồng to, sống động như thật, đơn giản là chuẩn cho công nhân lao động.
Tần Yên có chút cảm động.
-
Chưa đầy hai giờ, nhân viên quầy lễ tân đến gọi cô.
"Tần Yên." Nhân viên quầy lễ tân có vẻ hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cá lớn của cô đã đến."
"..."
Khi mang gối cá đến chỗ làm việc, Tần Yên mới nhận ra mình đã mua cái gì.
Bằng nửa người.
To quá!
Cô nhớ rõ mình mua cỡ vừa, vậy tại sao lại gửi cho cô cỡ lớn.
Cô nhắn tin hỏi chủ cửa hàng, họ nói rằng loại cỡ vừa đã hết hàng, vì vậy họ gửi cho cô loại cỡ lớn, và cô có thể trả lại nếu cảm thấy không hài lòng.
Tần Yên trợn tròn mắt.
Mang một con cá như vậy đến quầy lễ tân để trả hàng? Nhất định sẽ bị cười a.
Tần Yên không còn cách nào khác, đành phải gấp con cá lại, giằng co một hồi liền đặt lên trên bàn làm việc
Con cá này thật to nha.
Bất quá cùng lắm coi như câu cá, Tần Yên còn không làm được. Cô quyết định đặt con cá lên ghế rồi dựa cả lưng vào nó.
Thoải mái.
Tần Yên ngửa đầu, tựa đầu vào lưng con cá, tìm một vị trí thoải mái mới có thể nghỉ ngơi.
Quả không sai, con cá này thật sự rất tốt nha.
Đúng lúc này, cửa văn phòng chủ tịch mở ra.
Cận Nam Dã bước ra ngoài với chiếc túi trong tay. Khi đi ngang qua Tần Yên, hắn tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô.
Tần Yên tưởng tìm mình, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, vội vàng ngồi thẳng người.
Con cá bị gập lưng cũng ló dạng trong tích tắc.
Tần Yên nhanh chóng nhét lại con cá.
Không biết con cá làm bằng gì mà co giãn như vậy.
Gấp lại.
Bật lên.
Gấp lại.
Bật lên một lần nữa.
Tần Yên nhắm mắt cam chịu, trực tiếp gập cả con cá.
Thật là rất lớn.
Cô hoàn toàn im lặng, một chút cũng không lên tiếng.
Các đồng nghiệp xung quanh không khỏi bật cười.
Quai hàm của Cận Nam Dã có chút giật giật, nhìn không ra có tức giận hay không.
Hắn chỉ vào văn phòng chủ tịch, nói với cô, "Ôm con cá đi vào trong đó."
Tần Yên: "..."
Cô xếp con cá lại, nhanh chóng chạy lon ton vào văn phòng chủ tịch.
Cận Nam Dã vẫn chưa quay lại, vì vậy Tần Yên chỉ có thể bất an chờ đợi với con cá trên tay.
Giống như một con mèo ăn trộm một con cá, bị con người bắt gặp.
Năm phút sau, Cận Nam Dã cuối cùng cũng quay lại.
Hắn khóa trái cửa, đôi mắt thập phần hơi híp lại, có vẻ hơi lạnh lùng.
Hắn đi về phía cô, càng đến gần, mùi khói thuốc thoang thoảng trên người hắn càng nồng nặc.
Tần Yên nuốt nước miếng, giấu con cá sau lưng, hướng ánh mắt chống lại hắn.
Cận Nam Dã đi tới, hạ thấp người, lấy con cá từ tay cô.
"Em khá lắm." Giọng hắn trầm xuống, nhất là từ cuối cùng, hắn cố ý nhấn mạnh, " Gọi em đi bắt cá, em cư nhiên liền đi mua con cá về thật".
"..."
Tần Yên nhìn hắn, mạnh mẽ bày ra nụ cười, "Đây không phải là tìm chuyện làm sao?".
Cận Nam Dã bị lời nói của cô làm cho bật cười, hắn nắm lấy đuôi cá ném lên sô pha, "Muốn tìm chuyện gì?"
Cô hít sâu một hơi, "Hiện tại tôi là thực tập sinh, sức sống dồi dào, muốn làm cái gì thì làm".
"..."
Điều này khiến cho Cận Nam Dã không nói nên lời.
Người đàn ông khoanh tay, cúi đầu quan sát cô, dường như nghĩ không ra nguyên nha, liền hỏi: "Em muốn tìm chuyện gì để làm?"
Tần Yên không muốn trở thành trợ lý của hắn, cô chỉ muốn giống như những thực tập sinh khác, tham gia đào tạo, tham gia công việc, mở rộng nghiệp vụ.
Chứ không phải lãng phí một ngày không mục đích như bây giờ.
Cô ở đây để tích lũy kinh nghiệm!
"Anh hãy kêu tôi làm việc giống với những thực tập sinh khác đi." Tần Ngạo cảm giác chính bản thân mình giả tạo muốn chết, "Tôi muốn cống hiến cho công ty."
"..."
"Được rồi." Cận Nam Dã cười khẽ, nghiêng đầu về phía con cá trên ghế sô pha, "Con cá này trước tiên sẽ bị tịch thu."
Khóe môi Tần Yên giật giật "...Nga".
Hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Mười phút sau, em sẽ đi huấn luyện với các học viên thực tập khác."
Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng lên, "Được rồi! Vậy tôi đi ra ngoài."
Cận Nam Dã không nói chuyện, nhắm mắt lại, xoa lông mày đến đau đầu.
Sau khi Tần Yên đi ra ngoài, những đồng nghiệp xung quanh đều cười mà nhìn sang.
Người dẫn đầu đến bên cô, hỏi: "Cá đâu?"
Cô hất cằm lên, "Cá bị Cẩn tổng tịch thu."
Có một người khác cười khúc khích xung quanh.
Tần Yên tiếc nuối con cá trong tay đã không còn nữa.
Không lâu sau, cô nhận được tin chuyển khoản từ bộ phận tài chính của công ty.
—— [Ngân hàng XX: Nam Tấu chuyển 250 tệ cho bạn. ]
Tần Yên: "?"
Vào lúc này, Cận Nam Dã đã gửi một tin nhắn WeChat: [Cá, kiểm tra tin nhắn đi].
"..."
Tần Yên thực sự bị hành động của người đàn ông này chọc cười.
250?
Con số này có phải là điềm lành không? Hai trăm lẻ năm?
Tần Yên vội vàng trả lời hắn: [Nhiều quá, con cá này chỉ có 27 tệ mà thôi]
Cô còn muốn hỏi hắn để chuyển lại số tiền thừa, nhưng khi quay lại, cô thấy thêm một thông báo chuyển khoản ngân hàng hiện lên.
—— [Ngân hàng XX: Nam Tấu chuyển 270 tệ cho bạn. ]
Tần Yên nhướng mày.
Tại sao lại cho nhiều như vậy? Là cố ý sao?
Cô tính nhẩm nhanh, chuyển cho Cận Nam Dã một phong bì đỏ có số 520.
Tần Yên: [Không cần].
Ngay sau khi gửi xong, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, khi muốn thu hồi lại thì phát hiện Cận Nam Dã đã thu tiền rồi.
Tần Yên gửi tới biểu cảm có chút do d
Cận Nam Dã đã gửi lại cho cô 99 nhân dân tệ, nói: [Có một cái gối 99 nhân dân tệ ở trung tâm mua sắm ở tầng dưới, cô có thể sang đó lựa chọn].
Mắt cô sáng lên.
Công ty tọa lạc tại khu vực trung tâm của trung tâm thành phố, có thể nhìn thấy một trung tâm mua sắm lớn trong vòng vài phút đi bộ.
Mười phút sau, Tần Yên trở lại với cái gối đầu mèo.
Kích thước gối vừa phải, mặt trước là hình đầu mèo giống y như thật, hai mắt to tròn trông rất dễ thương.
Tần Yên vui vẻ nhét cái gối xuống ghế rồi gửi tin nhắn cho Cận Nam Dã: [Tôi mua về rồi].
Hắn trả lời: [Ừ].
Không mất nhiều thời gian để chương trình đào tạo học viên bắt đầu.
Tần Yên cũng được gọi đến nghe huấn luyện.
Trước khi rời đi, cô đã nhét đầu con mèo để đảm bảo nó không rơi ra ngoài rồi mới tự tin rời khỏi chỗ làm việc.
Sau khi Tần Yên rời đi một lúc, Cận Nam Dã đi ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Khu vực làm việc của các nhân viên vắng tanh, các nhân viên đều đi uống trà chiều còn các thực tập sinh thì đi huấn luyện.
Không có ai ở chỗ làm việc của Tần Yên.
Có một cái gối đầu màu trắng trên ghế.
Cận Nam Dã lấy tay từ trong túi ra, nắm lấy gối của cô nâng lên xem.
Là đầu mèo.
Hắn cau mày.
Phía trước vẫn là một con mèo?
Nghĩ đến con cá chép nằm ở trong văn phòng, Cận Nam Dã đột nhiên nổi giận.
Tốt rất tốt.
Cho hắn một con cá, liền lập tức đi mua đầu con mèo về.
Người đàn ông đứng một hồi lâu, cúi xuống nhìn đồng hồ, còn khoảng hai phút nữa là buổi tập kết thúc.
Hắn đặt đầu mèo trở lại chỗ làm việc của Tần Yên, yên lặng chờ kết thúc khóa huấn luyện thực tập sinh.
Không lâu sau, Tần Yên bị một đám thực tập viên vây quanh, nói chuyện phiếm cười nói, từ cửa khu làm việc đi vào.
Hai bên trái phải hỏi chỗ làm việc của cô ở đâu, vừa vặn cô chỉ ngay chỗ mà Cận Nam Dã đang đứng.
Trong nháy mắt, cô bắt gặp ánh mắt của Cận Nam Dã.
Trong lòng cô "lộp bộp" một chút, vội vàng lon ton chạy tới đến trước mặt Cận Nam Dã, "Có chuyện gì vậy?"
Cận Nam Dã lười biếng nhìn cô, "Không có việc gì thì không được tìm em sao?"
"..."
Câu này hơi khó trả lời.
Tần Yên nghĩ tới đây, nói: "Đương nhiên có thể! Trong giờ làm việc, chỉ cần là tôi thuộc bổn phận, tôi đều có thể làm".
Cận Nam Dã gật đầu, chỉ vào chiếc gối đầu mèo trên ghế của cô, "Ôm cái này đi với tôi."
Cô không biết chiếc gối mới này đã chọc gì đến hắn, đi tới ôm lấy rồi nhanh chóng đi vào văn phòng.
Trong văn phòng chủ tịch, Cận Nam Dã ngồi xuống ghế sofa, lắc đuôi cái gối hình con cá.
Hắn nói: "Em cho tôi một con cá, bản thân mình lại chạy đi mua con mèo, có ý gì đây?"
Tần Yên không hiểu, cúi xuống nhìn cái gối hình con mèo đang mở to nhìn mình, cô phảng phất hỏi: "Ý gì là ý gì?".
Cận Nam Dã không muốn nói rõ ràng, nhưng nhìn thấy bộ dạng không biết gì của cô, lại không biết trút giận vào đâu.
Nam nhân trực tiếp lôi kéo đuôi cá đứng lên, bước tới chỗ cô.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã mặc áo sơ mi trắng bình thường mà trên tay lôi một con cá diếc khổng lồ.
Phong cách không phù hợp.
Không thể sao có chút buồn cười.
Cận Nam Dã nâng con cá lên, chỉ vào đầu con mèo trên tay cô.
Hắn cúi đầu rướn người lại gần, mùi thơm mát trên người quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng.
"Của tôi là một con cá, còn của em là một con mèo."
Tần Yên vẫn không hiểu hỏi: "Hả?"
"Em đây là ám chỉ—" Giọng người đàn ông cố tình hạ thấp.
"Em muốn ăn thịt tôi, phải không?"
"..."
Hai người đang ở rất gần nhau, hơi thở của họ ấm áp quấn lấy nhau.
Nhịp tim của cô đột ngột tăng lên.
Tần Yên vội vàng lùi lại một bước, nhưng phía sau có cánh cửa, lui nữa sẽ không có đường lui.
Cô thực sự không nghĩ vậy khi mua đầu mèo.
Lúc đó trong cửa hàng chỉ có hai loại chó mèo, cô thích mèo hơn nên chọn đầu mèo.
Nhưng trong mắt Cận Nam Dã, lại thành ra loại quan hệ như vậy.
Tần Yên vội vàng xua tay, "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là có ý đó!".
Cô dúi đầu con mèo vào tay hắn, "Vậy thì ... con mèo đó cũng là của anh."
Nói xong, cô thấp giọng: "Không có việc gì thì tôi ra ngoài trước", xoay người trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Sau khi đi ra, Tần Yên nóng bừng cả người, vào nhà vệ sinh mới phát hiện trên mặt đều đỏ bừng.
Cái gì?
Cái gì mà muốn ăn hắn>
Người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy trời? ? ?
Cô dùng tay quạt trên gương mặt, khi thấy trên mặt bớt ửng đỏ, cô nhanh chóng quay lại chỗ làm việc.
Kết quả......
Còn một con cá nữa ở trên bàn làm việc.
Là một con cá diếc.
Bụng chướng lên.
Các đồng nghiệp xung quanh cười đùa, còn tưởng như là bảo bối, ai đi qua cũng đưa tay ra sờ.
Tần Yên nhìn về phía văn phòng chủ tịch.
Cửa vừa mở.
Cận Nam Dã ở bên trong đi tới đi lui, một tay ôm đầu mèo, một tay cầm điện thoại nói chuyện.
Tình cờ là hắn đang chuẩn bị lấy tài liệu, ghế sô pha ở bên cạnh, hắn thà rằng kẹp điện thoại giữa tai và vai cũng không chịu để đầu con mèo xuống.
Giống như nắm giữ một bảo vật quý hiếm nào đó.