Chương 50: Hai giọng ca trời phú

Ngươi Thuộc Về Ta

Post on: 11 tháng ago

.

- Này, sao cậu kêu Đông Phong học tỷ lạnh lùng, ít nói? Tôi tưởng người như chị ta sẽ không có bạn chứ? Quan hệ của chị ta với Minh Nguyệt học tỷ rất tốt mà?

Tiểu Bắc sau khi dùng xong bữa, liền cùng đoàn người tới điểm vui chơi tiếp theo. Mãi mới có cơ hội được đi riêng với Trần Thư, nhanh mồm hỏi.

- À, chưa nói cho cậu biết. Minh Nguyệt học tỷ là bạn rất thân của Đông Phong học tỷ. Bạn từ thuở nhỏ giống hai chúng ta đó. Quan hệ của họ rất tốt. Đông Phong học tỷ chỉ nói chuyện với mỗi chị ta thôi, mà Minh Nguyệt học tỷ cũng giỏi thật ha, tôi chỉ nghe đồn Đông Phong học tỷ rất nghe lời chị ta, nhưng hôm nay mới tận mắt chứng kiến. Chỉ hô nhẹ 'Phong' một cái, là thái độ Đông Phong học tỷ khác hẳn à! – cười cười.

Tiểu Bắc gật gật gù gù.

Đoàn người dừng chân. Tiểu Bắc giờ mới ngước mắt lên nhìn.

- Đi... đi hát sao? – giật mình quay về phía Trần Thư.

- Ừ...! Mà có sao, cậu rất thích đi hát mà. Với lại cậu còn hát hay nữa, tôi với cậu song ca đi! – Trần Thư nháy mắt.

- A... ha... ha... được! – cười méo xệch.

"Thế này sao về sớm?" – thở dài.

Chí Đạt tiến vào phòng hát, là một phòng rộng. Khá nhiều người vì bận việc nên phải về trước, giờ trong phòng cũng chỉ còn 15 người, không còn náo nhiệt như ở trong quán ăn.

- Mỗi người lên chọn vài bài rồi hát nha. Tôi sẽ đại diện làm sôi động không khí trước.

Chí Đạt vừa dứt lời, nhạc đã nổi lên.

Là bài hát Dạ Khúc của Châu Kiệt Luân.

Tiểu Bắc mồm mở rộng, hết sức kinh ngạc.

"Ông... ông anh... ông có hiểu thế nào là sôi động không? Cái bài buồn nát lòng người thế này sôi động cái nỗi gì?"

Chí Đạt chuyên tâm hát, mọi người chú ý lắng nghe, riêng Tiểu Bắc mặt có vẻ chán nản, trên mặt hiện khá nhiều lo lắng.

"Tiểu Lang không biết có chết đói được không nhỉ?"

"Chắc không đâu, sáng nay cậu ta ăn bốn gói mì, làm sao đói được?"

Tự an ủi mình, nghĩ đến đây tâm trạng lại tốt hơn.

"Đúng là đã ăn bốn gói mì, làm sao mà đói nổi? Tiểu Bắc, mày lo thừa rồi. Quẩy thôi!"

Tiểu Bắc cơ mặt giãn ra, lại tươi tươi tỉnh tỉnh.

Lần lượt từng người một lên hát, cuối cùng cũng đến lân Tiểu Bắc và Trần Thư.

- Thể hiện thôi Tiểu Bắc – Trần Thư đưa mic đến tận tay Tiểu Bắc.

- Được được! – toe toét cười.

Khúc nhạc vang lên.

- Ai, là "Chỉ cần có em" của Tôn Nam và Na Anh sao? Bài cậu thích kìa.

Minh Nguyệt huých vai Đông Phong, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.

- Ừ! – lạnh lùng đáp.

~ Từ đây thế gian sẽ thôi không còn lời chia cách tuyệt vọng

~ Ta sẽ không còn ngẩn ngơ nhìn bóng em rời xa

~ Tuổi xuân sẽ mãi luôn tươi đẹp

~ Tình yêu ấy cũng sẽ không tan biến

~ Những lời hứa sẽ vĩnh hằng tựa sao sáng lung linh

Tất cả mọi người đều lắng nghe bài hát một cách chăm chú nhất. Giọng Tiểu Bắc làm mọi người ngạc nhiên không tả được. Có người còn bật điện thoại lên quay lại, có người không ngừng trầm trồ tán dương.

- Hay quá! – Minh Nguyệt buột miệng nói ra.

- Ừ!

Không hỏi nhưng Đông Phong lại trả lời. Minh Nguyệt giật mình nhìn sang phía Đông Phong. Mắt lạnh như khối băng lúc này có chút dao động, nhỏ thôi nhưng Minh Nguyệt có thể nhận, Đông Phong lúc này là đang hoàn toàn tập trung lắng nghe.

Minh Nguyệt hơi mỉm cười.

Bài hát kết thúc, một loạt người đang ngẩn ngơ liền nhanh chóng vỗ tay.

- Tôi biết ngay mà – Trần Thư nháy mắt với Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc chỉ cười cười, gãi vành tai lúng túng. Mặt từ lúc nào đã đỏ bừng lên.

- Tiểu Bắc, em hát một bài nữa được không? Hát hộ chị một bài, cổ họng chị không được tốt.

Minh Nguyệt hướng Tiểu Bắc nói, ho ho vài cái gọi là khẳng định.

- Ơ...

- Giúp chị đi mà, chị hơi đau họng, mà chị đang rất muốn nghe bài này – giọng cầu xin.

Nhìn lên màn hình.

- Mỹ... mỹ lệ thần thoại sao? – ngạc nhiên.

- Ừ - gật gật đầu.

- Bài này song ca mà ? – lúc túng.

- Em cứ hát đi, em nãy hát giọng nam rồi, giờ hát giọng nữ, khắc có người hát cùng em – nháy mắt.

- Ơ... em...

Nhạc nổi lên, Tiểu Bắc lại luống cuống cầm mic, đưa lên miệng.

"Ai sẽ hát nhỉ? Mà thôi, tự nhiên được hát thêm, ngu gì từ chối? Quẩy lên"

Lại tươi tỉnh.

"A, đoạn đầu của nam"

~ Hãy giải thoát ta khỏi sự chờ đợi huyền bí này

~ Tinh tú vẫn rơi và gió không ngừng thổi

"Hay quá... giọng ấm quá...."

Tiểu Bắc đưa tầm mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm người đang hát. Mắt dừng lên người đang ngồi cạnh Minh Nguyệt.

"Đông.... Đông... Đông Phong học tỷ sao?"

Đông Phong mặt lạnh tanh, tay cầm mic, chăm chú hát.

Thấy Tiểu Bắc đang nhìn về hướng mình, Minh Nguyệt mỉm cười, ra dấu tay "OK"

Tiểu Bắc giật mình , rồi lại nhìn lên màn hình, run run.

"Sao lại thế?"

"Mà kệ, đến lân mình rồi"

Mặt lại trở về trạng thái ban đầu, tươi tỉnh hát phần của mình.

~ Thiếp sẽ giữ chàng thật lâu

~ Bằng đôi tay siết chặt

~ Đợi đến khi xóa sạch hồi ức của kiếp sau

~ Đôi ta lại có thể tương ngộ

. . .

- Ai nha, hôm nay đi cả ngày mệt quá – Trần Thư vươn vai, hướng Tiểu Bắc.

- Đúng là mệt nha, chưa gì đã đến 5 giờ chiều – nét mặt tươi tỉnh.

- Đúng là tiểu quỷ, được đi hát là lại nhăn nhăn nhở nhở ngay được – Trần Thư huých vai Tiểu Bắc.

- Ha ha ha, lại còn miễn phí. Không vui sao nổi. Đúng lúc hết tiền. Hôm nay Trí Bình quả là người ngu ngốc nhất thế giới – cười sặc sụa.

- Đúng đúng. À mai tôi với hắn qua nhà cậu đó. Lẩu nha. Trời hơi lạnh lạnh ăn cho ấm – nháy mắt.

- Được được. Bố mẹ tôi cũng chưa có về. Thoải mái đê! – tươi cười.

- À. Nãy cậu bận việc gì vậy? – nhớ ra gì quay sang hỏi.

- Bận? – nhíu mày.

- Thì lúc ở quán KFC...

Trần Thư chưa nói xong, mặt Tiểu Bắc đã méo xệch.

- Tôi... tôi sẽ giết người mất. Tôi... tôi phải về nhà đây... Trần Thư, tôi về trước, đi cẩn thận.

Trần Thư chưa kịp đáp thì Tiểu Bắc đã chạy biến, trên mặt hoàn toàn biểu cảm tội lỗi.

"Tôi về ngay đây, đừng chết đấy Tiểu Lang"

"À à, qua KFC đã"

.

- Giọng hát vẫn rất ấm nha – Minh Nguyệt cười.

- ... - thở dài – đã nói không hát rồi, cậu cứ đưa mic cho tôi làm gì? – lạnh lùng.

- Chẳng phải hai người hát rất hay sao? Tôi muốn nghe thử hai cái giọng hát trời phú song ca xem sao mà! – nháy mắt.

- ... Đến nhà cậu rồi, vào đi, tôi về đây! - xoay đi.

- Ừ, về nha. Tối nhớ qua nhà tôi dùng bữa. Đúng giờ nhé, đừng trễ! – cười tươi.

- ... Được! – bước tiếp.

- - -

Tác giả: Chậc chậc. Không phải bỏ quên Lang nhi, Uyển nhi, hay Yến nhi. Ta từ đầu đã có ý định bộ này sẽ có bốn nhân vật chính. Hai nhân vật chính kia xuất hiện sau thôi. Ta biết các ngươi đang theo mạch cổ đại, tự nhiên chuyển sang hiện đại, lại như kiểu đổi nhân vật chính sẽ khó chịu. Sẽ nhanh thôi, Lang nhi sẽ lại được viết nhiều hơn trong mỗi chương. Nhưng mà giờ ta phải dẫn dắt tỉ mỉ ở phần hiện đại này đã. Ta là có kế hoạch rõ ràng, các ngươi đừng nản. Rồi sẽ có liên kết, không phải là không có liên quan nha! (cười)