Đăng vào: 12 tháng trước
Trong phòng tắm, Bạch Nhã Băng từ từ cởi áo khoác bên ngoài ra, cô tắm cố gắng không cho nước dính vào vết thương, tắm xong cô tháo băng gạc đang quấn cánh tay của mình ra đặt lên bồn rửa mặt, thay băng gạc mới.
Bạch Nhã Băng đi xuống lầu ăn cơm với bộ đồ ngủ có tay áo dài để giấu vết thương của mình.
Hoàng Việt kéo Lục Trân Trân đến công viên gần đó, Lục Trân Trân hất mạnh tay anh ra, gương mặt lạnh nhạt, đanh đá, cất giọng:
"Hoàng Việt! Anh đang làm cái gì thế? Lôi tôi ra đây làm gì?"
Hoàng Việt kéo Lục Trân Trân ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống, từ từ cất giọng nói với cô:"Lục tiểu thư! Có phải cô đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa tôi và Jack không?"
Lục Trân Trân hừ lạnh, quay đầu nhìn sang chỗ khác, cô không muốn nói chuyện với anh ngay lúc này. Hoàng Việt không muốn cô vì chuyện này mà khắc khẩu, khó chịu, chán ghét Bạch Nhã Băng, anh nói cho cô hiểu:
"Lục tiểu thư! Cô có thể ghét tôi nhưng tôi mong cô không ghét, hay có thành kiến gì với tiểu thư của tôi, cô ấy không hề biết tôi thích cô ấy. Tôi cũng mong cô hiểu tuy tôi thích cô ấy nhưng tôi biết thân phận của mình, tôi chưa bao giờ vượt quá phận cả, cô ấy cũng xem tôi là một người bạn, người vệ sĩ mà thôi."
Lục Trân Trân nghe từng lời mà anh nói, nó rất chân thật, cô quay đầu nhìn anh, cô bắt đầu cảm thấy ghen tỵ với Bạch Nhã Băng, chị dâu của cô có hai người đàn ông yêu mình như thế, thật sự quá hạnh phúc rồi.
"Lục tiểu thư! Cô có biết vì sao tôi nói cô phiền không?" Hoàng Việt nở một nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào cô, cất giọng hỏi.
Lục Trân Trân khẽ nâng mày nhìn anh, cô đang đợi anh nói tiếp, cô rất muốn biết. Hoàng Việt chậm rãi nói:"Bởi vì từ trước đến giờ cuộc sống của tôi không bao giờ ồn ào, náo nhiệt cả, cô cũng thừa biết chị dâu của cô là người ít nói, thích yên tĩnh nên khi cô xuất hiện luôn bắt chuyện nói với tôi, tôi thấy rất ồn ào, khó chịu, khó có thể thích ứng được."
Lục Trân Trân gục mặt, nghe anh nói hết, cô hít một hơi thật sâu, có lẽ cô nên từ bỏ tình cảm đơn phương không có kết quả này của mình, cô phải giống Bạch Nhã Băng, phải mạnh mẽ không được yếu đuối, dễ dàng rơi lệ. Lục Trân Trân ngước mặt lên, đôi mắt đỏ dần lên, cô mỉm cười thật tươi nói với anh:
"Nếu như chúng ta không thể trở thành một cặp thì chúng ta hãy trở thành bạn tốt của nhau, bắt đầu từ bây giờ em sẽ xem anh là một người bạn, một người trai có được không?"
Hoàng Việt gật đầu đồng ý, anh cảm thấy nhẹ lòng, thấy rất vui vì cô có thể hiểu được.
Lục gia
Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đi lên phòng, vừa đóng cửa lại anh bước nhanh đến ôm cô từ phía sau lưng, khóe môi nhếch lên khẽ nói thầm vào tai cô:
"Tiểu Băng! Chúng ta hãy sinh một đứa con đi."
Bạch Nhã Băng quay người lại, mỉm cười nhẹ cất giọng đáp lại:"Để sau này đi, hiện tại em còn rất nhiều việc không tiện có con."
"Được, vậy thì để sau vậy." Lục Dĩ Tường không muốn ép Bạch Nhã Băng, anh tôn trọng suy nghĩ của cô.
Anh đi vào phòng tắm, một lúc sau, anh vừa chuẩn bị bước ra thì vô tình nhìn thấy vết máu ở bồn rửa mặt, anh cau mày, nhanh chóng bước ra bên ngoài ngồi xuống giường cạnh cô, nét mặt nghiêm trọng hỏi:
"Tiểu Băng! Em bị thương ở đâu sao?"
"Hả? Anh đang nói cái gì vậy?" Bạch Nhã Băng hơi giật mình, lắc đầu, tại sao anh lại biết cô bị thương chứ? Rõ ràng cô đã đem những miếng băng gạc dính máu kia bỏ đi rồi, cô cười gượng nói:
"Em đâu có bị thương ở gì đâu."
Lục Dĩ Tường nheo mắt, nhìn chăm chăm vào Bạch Nhã Băng, cô thấy nếu như không nói thật chắc chắn anh sẽ không bỏ qua đành nói thật cho anh biết:
"Thôi được rồi, quả thật là em có bị thương..."
Lục Dĩ Tường nhóm người lên, lo lắng, Bạch Nhã Băng thấy anh lo lắng như thế liền nói:"Em không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng cả, anh đừng có lo lắng thái quá lên như thế."
"Em bị thương chỗ nào?" Lục Dĩ Tường không nghe những lời của Bạch Nhã Băng, anh chỉ cần biết là cô bị thương, bị thương nhẹ anh cũng đau lòng, cảm thấy rất xót xa.
Bạch Nhã Băng giơ cánh tay bị thương của mình ra cho Lục Dĩ Tường xem, anh vén tay áo của cô lên, nhìn thấy cánh tay đang băng bó anh càng đau lòng, nghiêm mặt hỏi:"Là ai đã làm em bị thương?"
Bạch Nhã Băng lắc đầu, cô cũng đang đợi Hạ Tử Quyên gọi đến nói cho cô biết đây:"Em không biết nhưng em đã bắt được tên đó rồi, sẽ nhanh chóng biết là ai đã sai khiến hắn thôi."
Ting...ting...tiếng chuông tin nhắn của Bạch Nhã Băng vang lên, liếc mắt nhìn, cô cười nhạt đưa cho anh xem:"Anh xem vừa nhắc đã có rồi."
Mở tin nhắn ra xem, đôi mày Lục Dĩ Tường nhíu chặt lại khi nhìn thấy người đàn ông trong ảnh bị thối rữa hai cánh tay, đang sống dở chết dở nằm dưới đất, anh đoán chắc rằng đó chính là người đã khiến cho cô bị thương, anh cảm thấy hắn ta bị như vậy là rất đáng, nhưng cách trừng phạt có phần hơi kinh dị:
"Tiểu Băng! Người của em cũng kinh dị quá rồi đấy."
Bạch Nhã Băng nhếch môi cười, lắc đầu cất tiếng nói:"Không phải là người của em, cái cách hỏi cung, tra tấn kinh dị, đáng sợ này chỉ có Quyên Quyên mới nghĩ ra thôi."
Lục Dĩ Tường khẽ bật cười một tiếng, cảm thấy có chút khó tin:"Xem ra Thành Đông phải cẩn thận, kiêng dè, ngoan ngoãn lắm đây, nếu không chắc khó sống với Tử Quyên."
Hạ Tử Quyên gọi điện đến cho Bạch Nhã Băng, nói cho cô biết người đứng sau là ai?
"Tiểu Băng! Người đưa tiền cho hắn bảo hắn đâm chết cậu có tên là Dụ Bối. Dụ Bối là ai thế? Sao lại muốn giết cậu?"
"Dụ Bối? Không ngờ đấy, về cô ta tớ sẽ nói cho cậu biết sau, bây giờ tớ phải hỏi rõ chồng của tớ về chuyện này." Bạch Nhã Băng cúp máy, nở một nụ cười đầy ẩn ý, gian tà nhìn Lục Dĩ Tường.
Vừa nghe nhắc đến cái tên Dụ Bối, anh đã cảm thấy không có gì tốt lành rồi:
"Dụ Bối, cô ta có liên quan gì đến chuyện em bị thương? Chẳng lẽ cô ta là người sai khiến tên đó làm em bị thương sao?"
"Không phải là muốn làm em bị thương mà là cô ta muốn đâm chết em. Thanh mai trúc mã của anh thật sự muốn em chết để có thể ở bên cạnh anh đấy, cô ta quá si tình với anh rồi."
Lục Dĩ Tường hừ lạnh một tiếng, ả Dụ Bối kia có dâng đến tận miệng cho anh anh cũng không thèm chỉ nhìn thôi anh cũng cảm thấy buồn nôn:
"Cho dù không có em thì anh cũng sẽ không bao giờ yêu cô ta, cái con người kinh tởm, giả tạo kia."
Anh thay đổi sắc mặt, làm nũng, ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh nói với cô:
"Em đừng để tâm đến cô ta, chuyện này cứ để cho anh, cô ta dám làm em bị thương anh nhất định sẽ không tha cho cô ta."
"Anh khoan hãy làm gì cô ta, em muốn xem cô ta sẽ làm gì với em nữa, đến lúc đạt đến giới hạn của em thì cũng là lúc em đòi lại hết tất cả, gom tất cả mọi chuyện lại tính một lượt. Có lẽ bây giờ, cô ta đã một phen hoảng sợ, kinh hãi rồi." Bạch Nhã Băng nhướng mày, mỉm cười thích thú, giản xảo với anh.