Chương 42: Thắc mắc được giải

Ngươi Thuộc Về Ta

Post on: 11 tháng ago

.

"Ngươi cùng Uyển Vân đã...?"

"Phải, đã chấm dứt"

"... Vậy cũng tốt"

"Ý ngươi là gì đây?"

"Ý ta là..."

Âm thanh trong cơn mê bé dần, bên tai là một tiếng nỉ non khác khẽ khẽ bên tai:

- Lang nhi...!

Hỏa Lang mở mắt, trước mặt đã là gương mặt mỹ lệ khuynh quốc, mắt lại hiện tia ấm áp, môi mỉm cười:

- Uyển nhi.

- Mau dậy thôi!

Uyển Vân nhéo cái má phúng phính của Hỏa Lang, tươi cười rạng rỡ.

Hỏa Lang từ từ ngồi dậy, nét mặt đang tươi tỉnh bỗng biến sắc, cả kinh.

- Uyển... Uyển ... Uyển nhi... y phục ngươi... đâu?

Rồi lại nhìn xuống người mình, tiếp tục kinh hãi.

- Y... phục... phục... ta đâu?

Uyển Vân mặt phiếm hồng, người đang khoác tấm chăn mỏng lên, đứng ra khỏi giường, giọng giận dỗi.

- Ngươi còn giả ngốc?

Hỏa Lang lấy bình tĩnh, nhớ lại chuyện đêm qua. Nhớ đến thân thể Uyển Vân, mặt đỏ bừng, tim lại đập một tràng. Gãi gãi ót sau gáy, cười xấu hổ:

- Không... ta không có quên chuyện đó. Ha ha ha. Vậy Uyển nhi, mau mặc lại y phục thôi.

Uyển Vân mặt càng đỏ hơn, quay ra lườm Hỏa Lang, giọng hoàn toàn là giận dỗi, tay chỉ vào y phục đang được trải ở trên giường.

- Ngươi nhìn xem... thế kia... sao mặc ra ngoài?

Rồi xấu hổ, quay mặt đi.

Hỏa Lang khó hiểu, hướng ánh mắt xuống bộ y phục ở bên cạnh. Đó là bộ y phục Uyển Vân vận đêm qua, trắng tinh khiết. Tầm mắt từ từ soi xét hết bộ y phục từ đầu đến cuối, rồi dừng lại ở vết loang lổ lạc hồng, hiện rõ trên bộ y phục.

Hỏa Lang giật mình, sửng sốt hướng ánh mắt về phía Uyển Vân:

- Uyển... Uyển nhi... ta xin lỗi, ta....

Uyển Vân thở dài, mặt vẫn đỏ, lại ngồi xuống giường.

- Ngươi mau về phòng ta tìm một bộ y phục mới rồi mang đến đây.

Hỏa Lang không suy nghĩ, lập tức chỉnh ngay ngắn tư trang, lao ra khỏi phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.

- A, Vương công tử... sớm... - giọng Tiểu Hoa vang lên khi thấy Hỏa Lang chạy qua phòng mình.

- Nói sau, nói sau... - Gấp gáp, rồi lao thẳng vào phòng Uyển Vân, rất nhanh lại chạy ra, trên tay là một bộ y phục màu hồng nhạt.

Tiểu Hoa giật mình, khó hiểu nhìn Hỏa Lang.

"Sáng sớm tiểu thư không có trong phòng sao? Sao Vương công tử lại lấy y phục của tiểu thư?"

Lẩm bẩm một hồi, rồi mặt Tiểu Hoa đỏ bừng lên, chỉ thốt lên một tiếng "a".

.

- Cũng nhanh ha? – Uyển Vân sau khi vận xong y phục, quay sang nói với Hỏa Lang.

Hỏa Lang cười cười, mặt hoàn toàn là xấu hổ.

- Mà... - dừng một chút – sao ngươi thành thạo vậy? – Uyển Vân nhướn mày hỏi.

Hỏa Lang giật mình, lúng túng.

- Chuyện... chuyện... gì?

- Còn giả ngốc? – nhíu mày – tất nhiên là chuyện đêm qua – nói tiếp – không hề giống ngươi, hay là... đã có chuẩn bị? – lườm Hỏa Lang.

- A, tuyệt đối không có... ta cũng không biết tại sao - ấp úng.

- Thật? – nhướn mày.

- Thật, ta không lừa ngươi – Hỏa Lang thành thật nhìn vào mắt Uyển Vân mà nói.

Uyển Vân mỉm cười, khẽ gật nhẹ một cái hài lòng. Một lúc sau, lại mở miệng:

- Nhưng kì thật, thành thân với nhau một tháng, hai ngươi không phát sinh chuyện gì? Ngày đó thấy... nắm tay, nom rất tình tứ - Uyển Vân nét mặt thoáng buồn, cố nhếch môi cười.

- Cũng chỉ dừng ở mức đó, không tiến xa. Ngươi đừng nghĩ nhiều – Hỏa Lang giọng chắc nịch đáp.

Uyển Vân nghe vậy, như thả một khối nặng trong lòng đi, khẽ thở phào, lại nở nụ cười thoải mái.

- Nhưng... - Hỏa Lang tiếp tục – sao ngươi lại hành động... dại dột như vậy? – Hỏa Lang giọng hơi giận, hướng Uyển Vân hỏi tiếp.

Uyển Vân nhìn Hỏa Lang, hiểu ra người trước mặt đang nói đến chuyện gì, khẽ che miệng, cười thành tiếng.

- Lang nhi, ta theo sư phụ, học được những gì?

- A, ngươi học duy nhất khinh công là chăm chỉ, thỉnh thoảng được sư phụ dạy cho vài chiêu để phòng thân – Hỏa Lang từ từ đáp – mà sao? – lại nhíu mày hỏi.

- Khinh công của ta, dám khẳng định, trong phủ không ai bì kịp, bất quá trong thiên hạ có lẽ thua mấy bậc trưởng lão, sư phụ và ngươi mà thôi. Ngươi có công nhận? – Uyển Vân cười tinh quái.

- Ừm, đúng là vậy. Nhưng... sao ? – lại khó hiểu.

- Đầu gỗ nhà ngươi – nhéo má Hỏa Lang - Nếu ta thật sự muốn vào kĩ viện, thật sự muốn sinh cho cha ta một đứa cháu ngoại nối dõi, thì năm đại ca của ngươi có khả năng cản?

- Đúng là... không! – lắc đầu.

Biết nữ tử trước mặt vẫn không hiểu chuyện gì, Uyển Vân lại kiên nhẫn.

- Bọn họ không thể cản, vậy sao năm lần bảy lượt có thể đến kịp lúc khi chuẩn bị có người chạm vào người ta? Ngươi có thắc mắc không?

- Trước thì không... giờ thì có... tại sao vậy? – nét mặt ngây ngô.

Uyển Vân như là mất hết kiên nhẫn, không thể để Hỏa Lang mở mồm ra hỏi 'tại sao' nữa, hít sâu một hơi, rồi lại cố nhếch khóe môi lên cười, lại kiên nhẫn:

- Là ta cố ý để họ đuổi kịp, cố tình căn thời gian để họ xông vào đúng lúc và cố tình dọa phụ Vương chuyện sinh cháu ngoại cho người. Ta từ đầu đã không muốn cho ai chạm vào người rồi, chứ đừng nói là ... chuyện kia. Nếu không làm vậy, phụ Vương chắc chắn sẽ không cho ta và ngươi cạnh nhau.

Hỏa Lang mắt sáng lên, hiểu ra mọi chuyện, gật gù:

- Uyển nhi, ngươi quả thật rất... tinh quái – cười cười.

- Chuyện kia... là giả, nhưng tâm can ta là đau thật. Ngày hôm đó thấy ngươi cùng Tử Yến cô nương, ta mất hết hi vọng, nghĩ đã mất ngươi mãi mãi, nghĩ ngươi đã quên ta mà yêu nàng – Uyển Vân lắc đầu.

Dừng một chút, rồi tiếp tục:

- Ta cảm thấy rất có lỗi, ta chỉ duy nhất chấp nhận mình ngươi có thể chạm vào người ta,... nhưng lại bị Minh Hiển làm vấy bẩn... ta... ngươi có kinh tởm ta không? – Uyển Vân buồn bã, cố nở nụ cười.

Hỏa Lang chậm rãi ôm Uyển Vân vào lòng, ôn tồn:

- Giờ ngươi là của ta, ta cũng là người của ngươi. Ta yêu ngươi, ta vốn không hề trách cứ ngươi chuyện gì.

- Ta... thấy có lỗi cả với Tử Yến. Nàng là người tốt, ngươi bỏ nàng đi, không nói một lời như vậy.... ta... - giọng hơi run.

- Là nàng thu xếp để ta rời đi, người đừng lo lắng nữa. Nàng... ta nợ nàng ý rất nhiều – thở dài.

Uyển Vân hơi sững người, mắt một lần nữa trở lại vẻ ôn nhu.

- Là chúng ta nợ nàng ý rất nhiều.

- Phải. Vậy... giờ mọi thứ đã rõ ràng. Đi kiếm gì ăn thôi. Hôm qua ta hơi quá sức, giờ đói quá – Hỏa Lang cười tinh quái.

Uyển Vân mặt đỏ bừng, tức giận đến run người.

- Ngươi.... Đồ!Đáng!Ghét.

.

- Lăng khanh, một mực yêu cầu trẫm tác thành, giờ lại muốn trẫm hủy bỏ tơ duyên này sao? – Doãn Hàn nhíu mày.

- Dạ, tiểu nữ của thần vì thần mà dối lòng, thần không thể nhẫn tâm nhìn Yến nhi tiếp tục sống cả đời với người nàng không yêu, xin Hoàng Thượng ân chuẩn – giọng Lăng Phàm bình thản.

Doãn Hàn liếc mắt sang Lý Hiền, lại là ánh mắt cầu cứu của đồ đệ đến sư phụ, Lý Hiền mặt tỉnh bơ, miệng hơi nhếch lên cười:

- Hoàng thượng, khi hủy bỏ tơ duyên này xong, mong người chúc phúc cho Uyển nhi cùng Lang nhi – Lý Hiền chậm rãi.

Lăng Phàm nhìn Lý Hiền, hơi ngạc nhiên, rồi cũng cười cười.

Doãn Hàn nghe xong kinh ngạc, nhưng rồi lại thở dài, nhíu mày:

- Hai ngươi lúc nào cũng ép Trẫm quá mức, đường đường là vua một nước, hết lần này đến lần khác làm chuyện hoang đường, không biết chúng dân sẽ nói sao đây?!

- Từ ngày người lên ngôi, đất nước phồn thịnh, đi đâu cũng chỉ toàn lời ngợi ca Hoàng thượng anh minh, yêu dân như con. Làm gì có chuyện dám bôi bác người – Lý Hiền lại tiếp tục.

Doãn Hàn thở dài.

- Lại lần nữa làm chuyện hoang đường, mà lại là hai chuyện cùng lúc. Sau này biết nói sao với tổ tiên.

- Hoàng thượng, thế nào thần cũng gặp tổ tiên người trước người mà thôi. Lúc đó lão già này sẽ xin lỗi họ giúp người – Lăng Phàm ôm quyền, nói.

Doãn Hàn nghe xong lông mày dãn ra.

- Được, thế đi. Là khanh nói đó. Trẫm ân chuẩn.

Doãn Hàn nói xong, cả ba không hẹn liền bật cười sảng khoái.

"Ai nha, nữ chủ Hỏa Cốt, xung quanh toàn mỹ nhân ha, đúng là không tầm thường"

- - -

Tác giả: Chương này chủ yếu là giải thích chuyện vì sao, một Uyển Vân thông minh, sắc bén mà lại có thể hồ đồ, vì tình duyên mà vào kĩ viện. Nàng yêu cuồng nhiệt, nhưng không phải mất hết lí trí, vẫn có thể nghĩ cách để Lang nhi và nàng về với nhau. Còn Yến nhi, ta sẽ không nỡ phũ nàng đâu. Các ngươi cứ từ từ thôi. Ha ha.