Đăng vào: 12 tháng trước
Bạch gia
Bạch Lan Minh rón rén đi lên phòng, vừa bước lên một bậc cầu thang thì cô đã bị giọng nói đáng sợ của La Tố Chi làm giật mình, cứng đờ người, cô quay lại cười trừ, gương mặt giả vờ vô tội:"Mẹ..."
La Tố Chi đi đến véo tai của Bạch Lan Minh kéo cô ngồi xuống ghế, nghiến răng nói:"Lan Minh! Con gan quá rồi đấy, dám đi chơi qua đêm nếu như không phải Nhã Băng bảo con đang ngủ ở biệt thự gần Lục gia thì bây giờ mẹ đã đánh chết con rồi."
"Hả?" Bạch Lan Minh ngạc nhiên, sững sốt rồi nhanh trí phối hợp, che giấu:
"Vâng! Tối qua, chị Nhã Băng vô tình nhìn thấy con say xỉn ở ngoài đường nên mới đưa con về ở biệt thự gần đó."
Lục gia
Tiếng chuông điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên, cô nhíu chặt đôi mày, mở mắt thức dậy cầm điện thoại lên nghe:"Alo."
"Tiểu thư! Lan Minh tiểu thư đã quay về Bạch gia rồi ạ, không có thấy gì gọi là bị tấn công hay gì hết ạ." Jack vừa hay tin Bạch Lan Minh quay về liền gọi điện thoại báo cho Bạch Nhã Băng biết ngay.
Bạch Nhã Băng cúp máy, xem đồng hồ rồi bước xuống giường lấy đồ đi thay.
Bước xuống lầu, thấy Lục Trân Trân đang ngồi ăn sáng, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Trân Trân, quan sát thấy trong nhà chỉ còn lại Lục Trân Trân, Bạch Nhã Băng cất giọng hỏi:
"Mẹ đâu rồi? Còn nữa anh của em đi làm rồi sao?"
Lục Trân Trân gật gật đầu, nuốt đồ ăn xuống bụng rồi trả lời cô:"Vâng, anh hai đi làm từ sớm rồi ạ còn mẹ thì đã đi chơi với bạn rồi."
"Chị hôm nay em không đi học chị có thể dẫn em đến Bạch thị không? Em rất muốn đi đó tham quan." Lục Trân Trân nhìn Bạch Nhã Băng với ánh mắt cún con, thật chất cô chỉ muốn đến đó để ở cạnh Hoàng Việt mà thôi.
"Hôm nay đâu phải là thứ bảy, chủ nhật đâu, tại sao em lại không đi học?" Bạch Nhã Băng cau mày, nheo mắt nghi hoặc hỏi, sợ rằng cô em chồng này của cô lại có âm mưu gì nữa đây.
"Hôm nay trường em tổ chức lễ hội gì đó, em không thích nên không đi, ở nhà thì buồn chán nên em muốn đi tập đoàn với chị."
"Thôi được, nhưng em đừng có mà phá phách gì đó, an phận một chút." Bạch Nhã Băng gật đầu đồng ý, từ lúc cái trang kia xuất hiện thì cô đã luôn đề phòng Lục Trân Trân, không thôi cô lại bị chụp rồi đăng lên.
Như thường lệ, Hoàng Việt cùng Jack lái xe đến đưa Bạch Nhã Băng đi làm, Hoàng Việt mở cửa xe, anh đột nhiên nhíu chặt mày lại khi nhìn thấy Lục Trân Trân đang hí ha hí hửng đi phía sau, Lục Trân Trân vừa định bước lên xe liền bị anh cản lại:
"Lục tiểu thư! Có phải cô đã nhầm lẫn gì rồi không? Chúng tôi là đến đón tiểu thư đi làm không phải là cô, cô đi nhầm xe rồi."
"Không! Em không có đi nhầm xe, hôm nay đến tập đoàn cùng với chị dâu, chị ấy đã cho phép rồi." Lục Trân Trân tươi cười bước vào trong ngồi bên cạnh Bạch Nhã Băng, mắt vẫn nhìn Hoàng Việt, mỗi lần thấy anh là mắt cô cứ sáng rực lên.
Trên xe, Lục Trân Trân nói luyên thuyên mãi không ngừng, cô tìm cách bắt chuyện với Hoàng Việt nhưng cố gắng cách mấy cũng không thành công, anh không hề đáp lại một lời nào cả.
Hoàng Việt nhìn qua kính chiếu hậu thấy Bạch Nhã Băng đã chợp mắt, anh quay đầu xuống khẽ nói với Lục Trân Trân, gương mặt lạnh như băng, ngữ điệu cũng lạnh không kém:
"Lục tiểu thư! Xin cô hãy giữ im lặng." Vừa nói anh vừa nhìn sang Bạch Nhã Băng.
Lục Trân Trân quay sang nhìn thấy Bạch Nhã Băng đã ngủ cô liền hiểu ý của Hoàng Việt, ngay lập tức im lặng, cô chỉ đến ý đến Hoàng Việt mà quên mất không để ý đến chị dâu của mình.
Tập đoàn Bạch thị
Bạch Nhã Băng vừa bước vào trong sảnh liền cảm nhận được tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía của cô, đột nhiên tất cả nhân viên tập trung lại đứng thành một hàng nghiêm chỉnh, đồng loạt cất giọng:
"Chủ tịch! Chúc mừng cô."
Bạch Nhã Băng khẽ nhíu mày khó hiểu, bỗng nhiên chúc mừng cô, chúc mừng việc gì chứ? Từ xa, Bạch An Lương bước đến, miệng nở nụ cười, lên tiếng nói với cô:
"Mọi người đang chúc mừng cháu vì cháu đã tìm được một người chồng quá hoàn hảo, quá tốt." Nói xong, ông quay người bảo với các nhân viên:
"Thôi được rồi, mọi người hãy đi làm việc đi."
Tất cả nhân viên mau chóng giải tán đi làm việc, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến Bạch Nhã Băng, Bạch An Lương vẫn không ngưng cái điệu cười giả tạo kia:
"Tiểu Băng! Cháu thật là...cháu kết hôn sao lại không nói với cậu?"
"Cậu?" Lục Trân Trân tròn mắt quan sát Bạch An Lương, khẽ thốt lên, có chút sững sốt, kinh ngạc.
Bạch Nhã Băng vừa nhìn thấy Bạch An Lương, gương mặt của cô lại trở nên lạnh lùng, cả người tỏa ra hàn khí bức người khiến cho những người đứng cạnh cũng phải rùng mình một cái:
"Tại sao tôi kết hôn lại phải nói cho ông biết?"
Nụ cười giả tạo của Bạch An Lương tắt hẳn đi ngay tức khắc, cười gượng còn không được, trong lòng ông cảm thấy cô quá xấc láo rồi, không xem ông ra gì? Ở trước mặt bao nhiêu người lại ngang nhiên xem thường, hỗn xược với ông. Bạch An Lương cố gắng diễn tròn vai người cậu tốt trước mặt mọi người:
"Tiểu Băng! Tại sao cháu lại nói như vậy chứ? Cậu là cậu của cháu, cháu nói cho cậu biết là chuyện bình thường mà, để cậu về chuẩn bị cho cháu một cái hồng bao lớn."
"Không cần đâu, tôi không dám nhận." Bạch Nhã Băng đến liếc nhìn cũng không hề nhìn ông một cái, cô luôn tỏ ra khinh thường ông, mỗi lần gặp ông là cô lại khó chịu thậm chí là giận dữ, cô ghét cái sự giả tạo đến phát nôn của Bạch An Lương.
Không để Bạch An Lương nói gì nữa, Bạch Nhã Băng lướt ngang qua ông đi thẳng lên phòng làm việc, Lục Trân Trân, Hoàng Việt cùng Jack nhanh chóng đi theo cô.
Bạch An Lương nghiến răng, ánh mắt hừng hực lửa giận, trong lòng thầm nói với giọng điệu căm phẫn:
"Bạch Nhã Băng! Để tao xem mày kiêu ngạo, nghênh ngang được bao lâu, mày luôn khiến tao mất mặt, bị xem thường, những chuyện này có một ngày tao nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần, cho mày nếm mùi vị đau khổ."