Chương 34: Đại hỷ phủ Lăng tướng quân

Ngươi Thuộc Về Ta

Post on: 11 tháng ago

.

Ngày trôi qua càng mau, rất nhanh đã đến ngày thành thân. Khách khứa đến phủ Lăng tướng quân rất nhiều, quý tộc cũng có, mà giang hồ cũng có, bởi lẽ Lăng Phàm quan hệ rất rộng, khách khứa nhiều cũng là hiển nhiên.

Giờ lành của lễ thành thân là giờ Dậu, suốt một ngày dài, phủ Lăng tướng quân quan khách đi lại nhiều vô kể, đồ ăn trên bàn được bày ra từ sáng sớm, và sẽ tiếp đãi khách liên tục suốt ba bữa chính trong ngày hôm nay.

Giờ Dậu: từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối

Toàn bộ sân trong phủ Lăng tướng quân đều treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ cũng dán giấy song hỷ, không khí vui mừng vang khắp nơi.

Tử Yến ngồi trước gương đồng, một thân giá y đỏ thắm, Tiểu Thúy nhanh nhẹn chải tóc cho nàng. Mũ phượng trân châu nằm ngay ngắn trên mặt bàn.

Trong gương, Tử Yến đang mỉm cười, hạnh phúc.

Thỉnh thoảng lại hiện tia bất an.

- Tiểu thư, hôm nay tiểu thư rất xinh đẹp – Tiểu Thúy nhìn Tử Yến, môi hồng, má hơi ửng đỏ, ánh mắt ôn nhu, người thướt tha, nhịn không được liền lên tiếng cảm thán.

- Tiểu Thúy, gần đây ngươi mồm mép nha – Tử Yến mỉm cười.

- Ai nha. Em không nói quá chút nào, tiểu thư hôm nay quả thật rất xinh đẹp – Tiểu Thúy giật mình, cãi lại.

- Mọi hôm ta không xinh đẹp sao? – Tử Yến giả bộ giận dỗi.

- Không không. Mọi hôm tiểu thư vẫn rất xinh đẹp, nhưng hôm nay, nét đẹp càng rõ hơn nữa. Em dám chắc, bên ngoài kia, không ai bì được với nhan sắc của tiểu thư. Tiểu thư là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân luôn – Tiểu Thúy đề cao âm lượng.

- Miệng lưỡi dạo này, đúng là rất trơn tru – lại mỉm cười.

Cộc cộc

- Ai vậy? – giọng Tiểu Thúy lanh lảnh.

- Là ta – một thanh âm trầm ấm vang lên.

Tiểu Thúy giật mình, nhanh chóng buông lược xuống, thân thủ như chớp chạy ra mở cửa.

- Thiếu gia, người đã về?

Nam nhân trước mặt gật nhẹ đầu. Tiểu Thúy biết ý liền lui ra ngoài trước.

Hình ảnh nam nhân kia chiếu vào gương đồng, không quay lại, Tử Yến chỉ mỉm cười:

- Quân ca ca, ngươi đã về.

- Ngày đại hỷ của tiểu muội, dù bận lắm cũng phải về. Tiếc là ta không có mặt đúng lúc để kiểm tra tên tiểu tử may mắn kia. Không biết hắn là người nào mà có diễm phúc lọt vào mắt xanh của Tử Yến cô nương đây ? – nam nhân kia tươi cười, hướng đến Tử Yến mà nói.

- Hắn là người rất tốt, ngươi gặp sẽ liền mến thôi. Quân ca ca đừng quá lo lắng – Tử Yến lại mỉm cười.

- Nếu là muội muội nói vậy, thì ta sẽ tin tưởng giao tiểu muội của ta cho hắn. Nhưng vẫn là phải gặp hắn một chút ha. Nghe đồn võ công cao cường, lại rất tuấn tú. Lăng Quân ta quả thật rất nóng lòng nha – lại cười tươi.

- Không phải lại muốn tỉ thí chứ? – Tử Yến nhíu mày.

- A! Lộ rồi. Ha ha ha – Cười sảng khoái.

- Người ta ở rể, đừng gây khó dễ. Ca ca, ngươi định ở lại mấy hôm? – Tử Yến chuyển chủ đề.

- Ba ngày. Rồi ta lại đi. Biên cương rất nhiều việc – Lăng Quân thở dài.

- Không nhiều... - dừng một chút – nhưng ít ra ngươi cũng đã về, ta rất vui.

- Ngươi vui vì ta về, hay vui vì sắp thành tân nương tử đây? – cười lớn.

Tử Yến không đáp, đáy mắt thản nhiên hiện vẻ ôn nhu. Gương mặt rung động lòng người, môi nở nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng hiện chút bất an trong ánh mắt.

.

- Lang nhi, ngươi sắp thành thân, mặt tươi tỉnh lên chút đi. Trông thật khó coi – Lý Hiền nhíu mày.

- Được – mỉm cười đáp lại.

Hỏa Lang từ ngày đó, hoàn toàn nghe theo lời phân phó của Lý Hiền. Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu nghe theo hắn, hạnh phúc sẽ đến với Uyển Vân.

Nét cười ngây ngô như tiểu hài tử đã sớm biến mất. Ánh mắt hoàn toàn là vô hồn, lạnh như băng. Mỗi lần mỉm cười như là ác quỷ. Môi cười nhưng ánh mắt hết thảy là băng giá, không thấy nổi một tia ấm áp. Cười càng tươi, càng lộ rõ đau đớn, cô đơn cùng tuyệt vọng. Nhưng nào ai biết nàng đang khổ sở thế nào? Bất quá chỉ có một người sẽ nhận ra nụ cười gượng gạo kia, gượng đến mức lạnh sống lưng, mà người này, lại chính là người sẽ hận nàng cả đời.

Nhưng, nàng lại mỉm cười rất nhiều. Nàng cố gắng làm quen với nụ cười gượng ép này, vì Lý Hiền nói, nếu nàng không cười, tất cả mọi người sẽ đau khổ, lo lắng cùng bất an, nguyên nhân là vì nàng.

Nàng luôn nghĩ đến Uyển Vân. Bất chợt nhắc đến "thành thân", lại nhớ đến Tử Yến.

"Nếu đã thành thân, ta không cho phép ngươi tự ý bỏ rơi ta"

"Dù không yêu, nhưng ngươi phải có trách nhiệm với ta, đó là lẽ hiển hiên"

"Nếu đã thành thân với ta, là cả đời trói buộc với ta"

"Ngươi nên suy nghĩ kĩ vì ta biết người ngươi yêu là Uyển Vân cô nương"

Hỏa Lang mỉm cười, tia áy náy hiện rõ ràng trên môi

"Dù ta ... không có tình cảm, nhưng sẽ chiếu cố tốt ngươi. Chuyện này, là do ta, nên ta sẽ gánh hết trách nhiệm. Không một ai phải chịu tổn thương vì ta nữa. Hôn sự này diễn ra, Uyển Vân sẽ hạnh phúc, Vương gia cùng phụ thân ngươi cũng sẽ rất vui, và ngươi... ta sẽ hết lòng làm ngươi hạnh phúc, ta sẽ cố gắng, sẽ không bạc đãi ngươi"

Đay nghiến nắm chặt tay, trên môi vẫn là một nụ cười.

.

- Tiểu thư. Người không đi có được không? – Tiểu Hoa lí nhí.

Uyển Vân ngồi trước gương, lông mày khẽ nhíu lại, rồi lại mỉm cười.

- Từ ngày Tiểu Nhĩ về quê, ngươi lo cho ta gấp đôi, ngươi vất vả rồi. Đừng lo lắng, ta hết sức ổn, việc này, và con người kia, không đáng làm ta bận tâm. Ta là sư muội nàng, không đi sao được?

Tiểu Hoa rùng mình, giọng của Uyển Vân hết sức bình thản, bình thản đến khó tin. Cũng không dám mở miệng nói gì thêm, thân thủ mau chóng chải tóc cho Uyển Vân.

"Hỏa Lang a, ngày ngươi thành thân, ta sao có thể không tới? Ta muốn lần cuối nhìn thấy gương mặt của ngươi, để ta khắc ghi gương mặt đó vào tim mình, để ta nhớ rằng, ngươi là ngươi ta sẽ hận suốt kiếp"

.

Hỏa Lang môi nở nụ cười, cười đến mức cơ mặt đã cứng đờ, cưỡi trên một con bạch mã to lớn, trước ngực là một chiếc tú cầu đỏ au.

Một thân y phục đỏ tươi, tôn lên hết thảy vẻ đẹp của nàng. Gương mặt không tì vết, như một tiên nhân, mà tiên nhân này lại như bước ra từ trong tranh vậy.

Phía sau tân lang đẹp rạng rỡ kia, là một kiệu hoa tinh xảo, đẹp đẽ, mà hiển nhiên bên trong, là tân nương với vẻ đẹp rung động lòng người.

Người ven đường chật ních, chen lấn nhau để xem đại hỷ nhà họ Lăng. Lời bàn tán bắt đầu rộ lên.

- Tân lang kia quả thật tuấn tú, ngươi xem kìa, thậm chí mặt còn đẹp hơn nữ tử.

- Phải, lông mi cong dài, đen láy, quả thật là giết chết nhiều nữ tử.

- Mắt lạnh như băng, có gì mà hay ho?

- Nam nhân như vậy mới là khí phách hiên ngang, lãnh đạm. Ngươi đúng là không hiểu chuyện.

- Lăng tiểu thư và người này quả thật đẹp đôi ha. Thật đúng là đại hỷ đại hỷ.

Lời bàn tán truyền tới cả vào trong kiệu, Tử Yến bất giác đỏ mặt e thẹn, tim đập từng nhịp rõ ràng.

Nhoáng một cái, kiệu đã dừng ở phủ Lăng tướng quân.

Hỏa Lang triệt dây cương, từ từ xuống kiệu, chậm rãi tiến đến bên kiệu hoa.

- Yến...nhi. Đã đến nơi.

- Ân! – nhẹ nhàng đáp.

Tử Yến với tay, đinh nắm lấy thành kiệu mà bước ra. Bất chợt thấy một bàn tay vén rèm kiệu, rồi ngửa ra trước mắt nàng.

- Nắm lấy, ta đưa ngươi xuống.

Tử Yến đỏ mặt, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh, nắm lấy tay Hỏa Lang rồi bước ra khỏi kiệu.

Tử Yến nắm chặt tay Hỏa Lang rồi bước đi trong sự reo hò hân hoan của mọi ngươi.

Trước mặt hai nữ tử đã là Lăng Phàm cùng Lý Chân. Hai người nom rất vui, cười nói rôm rả. Bên cạnh Lăng Phàm còn có Lăng Quân, còn ngồi cạnh Lý Chân có Lý Hiền và còn... Uyển Vân?

Uyển Vân ngồi cạnh Lý Hiền, vẫn mỉm cười nói chuyện với mọi người xung quanh.

Hỏa Lang nhìn vậy, sững người một lúc, rồi nhanh chóng khôi phục khi ánh mắt Lý Hiền dừng trên người nàng. Hỏa Lang lại nở nụ cười.

- Giờ lành đã đến.

Tiếng bà mối vang lên, mọi người im lặng, không nói thêm bất cứ câu nào nữa.

Uyển Vân tầm mắt lúc này cuối cùng cũng nhìn về phía Hỏa Lang, ánh mắt lạnh tanh, môi khẽ nhếch lên.

- Nhất bái thiên địa!

Tân nương và tân lang quỳ xuống. Hỏa Lang thấy lồng ngực đau tức, hận không thể chết ngay lập tức.

- Nhị bái cao đường!

Lại lần nữa quỳ xuống. Bất giác, trên môi nở nụ cười, cười đến chua xót, xé toạch tâm can.

"Uyển Vân, ta đã phụ ngươi, thật đáng chết. Ngươi nhất định phải hận ta"

- Phu...

- Khoan đã!

Uyển Vân từ từ bước xuống, mỗi bước chân đều như làm cho hai người trước mặt tim nhói lên từng nhịp. Tử Yến im lặng, bất động, không thể thở nổi.

"Cuối cùng cũng lên tiếng?"

Uyển Vân bước tới trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Lăng Phàm phẫn nộ nhưng không dám thất lễ, còn Lý Hiền mặt sớm đã xám xịt, tức giận hiện hết trong mắt.

Uyển Vân giờ đã đứng trước mặt Hỏa Lang, bốn mắt nhìn nhau, nụ cươi trên môi Hỏa Lang từ từ tàn.

Không khí rơi vào trầm mặc.

- Nụ cười ban nãy, là sao?

Hỏa Lang nghe đến đây, cổ họng bỗng nghẹn lại, chỉ biết nhìn vào mắt nữ tử trước mặt mình chăm chăm.

Mắt Uyển Vân giờ đây không còn hận, chỉ còn khó hiểu, lại hiện lên chút chua xót.

- Uyển nhi, mau trở lại chỗ, con đang thất lễ - Lý Chân thúc giục.

- Phải, Uyển Vân cô nương, có gì nói sau, cô nương làm vậy sẽ khiến may mắn biến mất – Lăng Quân nhíu mày, nói.

Uyển Vân hoàn toàn là bỏ ngoài tai, chỉ hướng Hỏa Lang, hỏi lại:

- Ngươi cười vậy là ý gì?

- Là ta đang hạnh phúc. Sư muội, mau trở lại chỗ - lại mỉm cười.

Uyển Vân rùng mình, nàng nhận ra nụ cười gượng ép đấy, bất chợt đau lòng ùa về.

- Ngươi... có chuyện gì sao? Có gì giấu ta sao?

- Hoàng thượng giá lâm.

Tiếng tên công công the thé vang lên, tất cả nhanh chóng quỳ rạp xuống. Doãn Hàn một thân long bào đã đứng ở cửa.

- Bình thân!

- Đa tạ Hoàng thượng.

Tất cả nhanh chóng đứng dậy, Doãn Hàn hướng đến chỗ Lý Hiền cùng Lăng Phàm, vui vẻ:

- Ta không đến quá trễ chứ?

Lý Hiền nghĩ ra gì đó, lập tức lên tiếng:

- Biết người sẽ đến nên Uyển nhi đã cố kéo dài thời gian một chút để người kịp – rồi hướng Uyển nhi – mau về chỗ, Uyển nhi.

Tất cả mọi người ồ một cái, như hiểu ra, rồi thầm cảm thán Uyển Vân. Lăng Phàm gật gù:

- Đúng là nữ nhi của Lý huynh, rất biết suy nghĩ.

- Ha ha ha. Còn phải nói sao? – Lý Hiền cười đáp.

Tất cả đồng loạt cười. Uyển Vân như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn Hỏa Lang không chớp.

- Mau về chỗ, sư muội. Đại hỷ của ta... đừng... đừng phá – cười.

Lại là nụ cười này. Uyển Vân nghe như sét đánh qua tai, thẫn thờ, rồi cũng lùi lại, không còn ngăn cản nữa. Nàng biết, giờ nếu mình hồ đồ, mọi thứ sẽ hỏng bét. Cha sẽ mất mặt, còn có Hoàng Thượng ở đây chúc phúc cho hôn sự này, nàng không thể nào làm gì khác.

Trở về chỗ, đau đớn nhìn người mình yêu thương đang bái đường với một nữ tử khác, tim lại quặn thắt.

"Nụ cười đau khổ đó là sao? Ngươi... không phải đang rất vui sao? Sao lại cười như vậy?"

- Phu thê giao bái!

Hai nữ tử kia quỳ xuống trước mặt nhau, hành lễ.

- Đưa vào động phòng!

Tất cả nghe xong cười ồ lên, Hỏa Lang nắm lấy tay Tử Yến, dắt nàng vào phòng tân hôn, trước ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Tất cả mọi người đều rất vui, ngoại trừ ba người.