Chương 13: Đồng thuận xuống núi

Ngươi Thuộc Về Ta

Post on: 11 tháng ago

.

Cuối cùng người cũng rời đi, Hỏa Lang nhanh chóng thay đồ rồi vào bếp giúp hai nha hoàn kia nốt những việc còn lại. Còn Uyển Vân theo Lý Vương gia và Lý Chân vào phòng khách. Vốn là định vào bếp cùng Hỏa Lang mà phụ thân nàng bảo có chuyện cần nói nên đành đi theo.

.

- Sao? Cha, người nói gì? – sắc mặt Uyển Vân tím lại.

- Uyển nhi, sao sửng sốt vậy, chẳng phải con vẫn luôn mong được về nhà sao? – Lý Vương gia có phần ngạc nhiên.

- Con... con có hơi bất ngờ, nhưng sao lại là lúc này? – cố bình tĩnh hỏi.

- Là ta quên không nói cho con – Lý Chân nói thay Lý Vương gia – năm đó ta thuận theo Vương đệ, hứa nhận con làm đồ đệ, đưa lên núi tu luyện, khi 18 tuổi con sẽ trở lại phủ Vương gia.

- Nhưng sao lại 18 tuổi? - đôi mày cau lại.

- Uyển nhi, vậy là muộn. Ta vốn định đón năm con 16 nhưng lại vướng vào trận chiến với người Tây Hạ - thở dài – con còn phải...

- Phải sao? – nhíu mày.

- Con lớn rồi, cũng đã đến lúc kết duyên, không thể ở đây mãi được, huống gì còn là một quận chúa.

- Phụ thân, người định ép gả con cho ai? – tức giận.

- Ai cha, Uyển nhi, oan cho bổn Vương quá, ta không bao giờ ép con chuyện đó. Con nghĩ phụ Vương coi con là món đồ để tạo dựng mối quan hệ với người khác sao – thở dài.

- Biết. Nhưng sao phải gấp gáp? – giọng dịu hơn.

- Không gấp, nhưng hôn sự là chuyện cả đời, bây giờ bắt đầu tìm kiếm là hợp tình hợp lý rồi – giọng đầy sủng nịnh.

- Vậy phụ Vương muốn ta tìm kiếm sao? – nhíu mày.

- Cùng ta thăm các quan trong triều là được, biết đâu con ưng vị công tử nào đó – cười cười.

- Cứ cho là ta ưng, người ta không ưng ta thì sao? – hỏi vặn lại.

- Hoang đường, Uyển nhi của ta thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nào ai không si mê, chỉ có kẻ mù mà thôi – Lý Vương gia nghiêm mặt nói.

"Vậy nàng là kẻ mù đó rồi, kẻ mù mà ta yêu, nhưng không hề yêu ta"

Nghĩ ra gì đó, khẽ mỉm cười, nụ cười tinh quái. Lý Vương gia có phần lạnh sống lưng, nhìn nữ tử của hắn, khó hiểu.

- Vậy là có đi, hay là không? – Lý Chân thở dài lên tiếng.

- Sư phụ! - tinh nghịch hướng về phía Lý Chân.

- Hửm? – có phần giật mình.

- Tối sinh nhật đó, người nhớ đã nói gì với ta không? – cười cười.

- Ta có nói gì sao? – khó hiểu.

- Ai cha, Cao Lý Chân vang danh thiên hạ, đồ đệ sinh nhật chẳng năm nào có quà a, đã thế còn bắt đồ đệ đi làm vất vả để ...

Lý Chân nhanh chóng bịp miệng Uyển Vân lại, quay lại cười với Vương gia, rồi quay sang to nhỏ với Uyển Vân:

- Ta nhớ ta nhớ, đừng nói nữa, giữ thể diện cho sư phụ - khẩn thiết van xin.

...

- Sư phụ, năm nay lại không quà sao? – ngán ngẩm nhìn Lý Chân.

- Ta nói rồi, chỉ cần thứ gì đó không mất tiền, ta đều sẽ tặng ngươi – hắc hắc.

- Người chắc chứ, gì cũng tặng thật chứ?

- Tất nhiên, Cao Lý Chân ta nói lời sẽ giữ lời, chỉ cần không mất tiền thôi – cười lớn.

...

- Vậy lời đó hôm nay còn công dụng? – cố hỏi lại một lần nữa.

- Tất nhiên rồi, đã nói sẽ giữ lời, ngươi đừng nói ra cái gì hết. Thể diện, thể diện... giữ thể diện cho sư phụ - hổn hển đáp.

- Hai thầy trò có chuyện gì sao? – Lý Vương gia tươi cười hỏi.

- Không có – đồng thanh.

- A... được rồi, vậy Uyển nhi, thu xếp đồ dần đi, sớm mai về Vương phủ – hướng Uyển Vân nhìn.

- Chưa được, muốn ta nhận quà của sư phụ đã rồi mới rời đi, sư phụ không tặng, ta quyết không đi – kiên quyết.

- Quà? – nhướn mày nhìn Uyển Vân, rồi quay sang Lý Chân vốn đang nghệt ra gần đó – Lý huynh, tiểu nữ của ta đòi quà kìa, mau đáp ứng nàng – cười cười.

- Uyển nhi, con muốn thứ gì? – giọng lí nhí.

- Chuyến này rời đây, chỉ muốn một điều, Vương Hỏa Lang đi cùng, sư phụ có thuận?

Lý Chân ngây người, gương mặt lộ rõ ý không thuận. Vương gia vốn cưng chiều Uyển Vân, nghe vậy cũng nói góp:

- Lý huynh, hai nàng vốn thân như tỷ muội, chuyện này cũng chẳng có gì, Vương phủ sẽ chiếu cố tốt Hỏa Lang, ngươi đừng quá lo.

- Vương đệ - lớn tiếng – Lang nhi vốn từ nhỏ đã bên ta, quả thật Uyển nhi rời đi đã là mất mát quá lớn, ta thật sự không muốn Lang nhi cũng rời đi mất – thở dài.

- Lý huynh, nàng đã lớn khôn, cũng giống Uyển nhi, là một nữ tử, không nên cứ để nàng trên núi rồi vận nam trang nữa – vỗ vai Lý Chân.

- Nhưng ta sợ Lang nhi ngây ngốc, dễ tin người, sợ.... – giọng hơi nghẹn.

- Lý huynh, có ta chiếu cố, còn sợ việc gì. Ta sẽ tìm cho nàng một phu quân như ý, ngươi cứ yên tâm.

- Vương đệ... Lang nhi quả thật rất ngây thơ... ta không nỡ... - sụt sịt.

- Lý huynh. Yên tâm, giao nàng cho Vương phủ. Có ta cùng Uyển nhi nữa, nàng sẽ không vấn đề gì, nín đi, nín đi Lý huynh – ôm lấy Lý Chân, vỗ vỗ vai an ủi.

- Vậy Lang nhi... giao cho ngươi... ngươi nhớ chiếu cố tốt. Nếu bất chợt ta đến thăm Vương phủ, nàng có chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi – tiếng khóc ngày càng rõ ràng.

- Lý huynh... hãy tin ta... ta sẽ hảo chiếu cố nàng – Vương gia cũng nghẹn ngào.

"Gì đây? Mai mới đi, sao hai huynh đệ các người đã ở đây sụt sịt vậy? Quả đúng hảo huynh đệ, thật giống nhau" – mỉm cười, lắc nhẹ đầu.

Nghĩ rồi rời đi, để mặc hai người kia ôm nhau nức nở. Tất nhiên Uyển Vân là đang hướng tới nhà bếp, nơi Hỏa Lang đang ngồi rửa bát.

.

- Hỏa Lang tỷ, nãy không thấy bóng ngươi xuống dùng bữa, sao giờ đã ngồi đây rồi – tiểu Hoa ngạc nhiên.

- Đúng, không thấy bóng dáng, chỉ thấy xuất hiện bóng một cô nương khác – tiểu Nhĩ gật gù.

Đổ mồ hôi lạnh, im lặng.

- Hỏa Lang tỷ, bọn ta đang hỏi ngươi đó, hay vị cô nương đó là... - tiểu Hoa ngờ vực.

- Là một người quen cũ của ta, nàng vừa rời đi rồi, sư huynh đi xa nhiều ngày mệt mỏi nên ta mang đồ ăn vào phòng giúp nàng – Uyển Vân từ xa đã lên tiếng.

- A, tiểu thư – tiểu Hoa giật mình.

Hỏa Lang run rẩy, lấy tay gạt mồ hôi đang chảy ròng ròng, thở dài.

- Hỏa Lang tỷ, mệt thì nghỉ ngơi, sao lại xuống đây làm gì? – tiểu Nhĩ lo lắng.

- Đúng đúng, tỷ mau về phòng – tiểu Hoa đồng thuận.

- A... không sao... ta...

- Hỏa Lang, đến phòng khách, sư phụ gặp – điềm nhiên gọi Hỏa Lang.

- Gặp ta sao? – ngạc nhiên.

- Thấy ta giống đang đùa? – nhướn mày.

- Không có – lắc đầu – vậy... - quay ra chỗ tiểu Hoa và tiểu Nhĩ – chỗ này giao cho hai muội.

- Ân – cả hai gật đầu.

.

Đến của phòng khách, hình ảnh đầu tiên Hỏa Lang thấy là sư phụ và Vương gia đang sụt sùi. Lo lắng tiến đến, gấp gáp:

- Sư phụ, sư thúc, hai người sao vậy?

- Lang nhi đấy sao. Thật đúng lúc, ta có đôi lời muốn nói – mắt đỏ ngàu hướng về Hỏa Lang.

- Người sao vậy, có gì cứ nói thẳng – thúc giục.

"Đúng là đồ đệ ngoan, lo lắng lộ rõ trên mặt, phen này ngươi chắc chắn không muốn rời ta rồi, phải khuyên ngươi thế nào đây"

- Ngươi có muốn rời đây?

"Chắc chắn sẽ đáp không rồi, ta hiểu rõ Lang nhi nhất mà, Lý Chân, ngươi hỏi gì thế này?"

- Rời đây sao? – sửng sốt.

- Đúng vậy – nghẹn ngào.

"Hỏa Lang chắc chắn không rời đi, đồ nhi của ta thâm tình sâu nặng, gắn bó nơi đây lâu vậy, sao có thể muốn rời đi?"

- Ý người là rời khỏi núi?

- Đúng là thế - gật gật.

"Đừng hỏi lại nữa, nếu con không muốn rời sư phụ, ta sẽ không ép con mà"

- Thật sự có thể rời khỏi đây? Sư phụ người không lừa ta chứ? – gấp gáp hỏi lại.

- A...Đúng, đúng. Có thể rời đây – hơi ấp úng.

"Chuyện gì đây?"

- Nhưng đi đâu? Bao lâu? – nhướn mày hỏi thêm.

- Đến kinh thành, bao lâu tùy thích – chậm rãi nói.

- Ta được đến kinh thành sao? Vậy đi thôi, chuyện vui vậy sao không nói sớm hơn? – Hỏa Lang tươi cười.

"Ngươi... ngươi...."

Uyển Vân vui vẻ nhìn Lý Chân:

- Sư phụ, sư huynh cũng thuận rồi, vậy sớm mai bọn ta sẽ rời đi.

- A... được – một tia thất vọng.

- Sư phụ người không đi sao? – thắc mắc.

"A... đúng đồ đệ ngoan, muốn ta theo cùng báo hiếu sao, suýt hiểu sai ngươi rồi"

Mừng rỡ ra mặt nhưng vẫn làm vẻ nặng nề, buồn bã đáp:

- Ta không đi, nơi đây là nhà ta.

Chăm chú nhìn sư phụ một lúc, rồi mới gật đầu:

- Vậy ta không ép người.

"Không ép ta theo sao... ngươi..." – lại là tia thất vọng ban đầu

- A – Hỏa Lang sực nhớ ra gì đó.

- Sao vậy? – lại một tia hi vọng lóe lên trên mặt Lý Chân.

- Ta phải đến tiệm cơm xin nghỉ, ta sẽ tìm một công việc mới ở kinh thành – tươi tỉnh.

Lý Chân thở dài, đến góc nhà cầm cây chổi, hừng hực sát khí tiến đến chỗ Hỏa Lang.

- Á, sư phụ... người sao vậy... sao vậy... sư muội, cứu ta, cứu ta...

Tiếng thất thanh của Hỏa Lang càng ngày càng nhỏ dần, Lý Chân đã đuổi Hỏa Lang chạy vào tận sâu trong rừng, không ngừng quát:

- Đồ đệ bất hiếu, mau đứng lại cho taaaa.....

Uyển Vân cùng Lý Vương gia chỉ biết giương mắt nhìn hai thầy trò rượt nhau, không ngừng cười ra tiếng.

"Có trưởng thành, không phải thay đổi. Uyển Vân ơi, là ngươi quá lo lắng rồi" – sắc mặt thoải mái, trên môi nở nụ cười mị hoặc.