Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit : Min
Tiệm cơm của Cảnh Dương sắp khai trương, trước khi khai trương, hắn thả một ít tin tức ra ngoài, nói hắn dùng danh nghĩa Lục Đức Viễn mở tiệm cơm, tên là Lục Đức Ký, làm đồ ăn Lục gia chính tông, khẳng định so với trước kia càng ngon hơn.
Mấy tin tức này truyền ra, lập tức khiến cho rất nhiều người bất mãn.
Trịnh Kiến Lâm bêu rếu khắp nơi, chỉ cần nghe nói là Lục Cảnh Ngọc, ai không biết cậu là cái thứ bại hoại gia tử chỉ biết ăn nhậu chơi bời, căn bản sẽ không nấu ăn, không có thiên phú lại không muốn chịu khổ nổ lực, cho nên ông ta mới không thể không lựa chọn bồi dưỡng Trịnh Tuấn Minh, mà Trịnh Tuấn Minh là người vừa chịu khổ vừa có thiên phú.
Những người lớn tuổi chút, còn nhớ đến Lục Đức Ký, bất mãn Cảnh Dương dùng danh nghĩa Lục Đức Viễn mở tiệm cơm, còn dõng dạc nói có thể làm ra đồ ăn Lục gia chính tông, cảm thấy căn bản chính là hủy hoại thanh danh của Lục Đức Viễn
Mà những người thích Trịnh Tuấn Minh cùng Chính Đức Ký, càng châm chọc mỉa mai, nói hắn không tự hiểu lấy mình, nói hắn cố ý loè thiên hạ để lăng xê. Đây là còn nhẹ, có lời mắng còn khó nghe hơn, giống như trước kia Lục Cảnh Ngọc là kẻ thù gϊếŧ cha của họ , hận không thể đem cậu ăn tươi nuốt sống. Đám fan não tàn càng nhục mạ cùng công kích mạng mẽ , lời nguyền rủa thô tục cái gì cũng dám nói.
Trần Duệ vì tìm đủ nguyên liệu nấu ăn mà Cảnh Dương cần, hơn hai tháng liên tục chạy tới mười mấy địa phương, đa phần đều là vùng nông thôn xa xôi. Nhưng mấy điểm thu mua nguyên liệu hắn đều có an bài, về sau không cần hắn tự mình đi thu.
Thật ra mấy nguyên liệu nấu ăn đó ở thủ đô đều có thể mua được, nhưng Cảnh Dương yêu cầu nguyên liệu nấu ăn vô cùng bắt bẻ, có thể mua được thứ mọc hoang, tuyệt đối không cần nhân công nuôi dưỡng, có thể mua thứ bắt được trong hồ núi sông biển, tuyệt đối không cần thức ăn chăn nuôi.
Cảnh Dương tiến hành kiểm tra chọn lựa lần nữa nguyên liệu mà Trần Duệ mang về , đảm bảo không có vấn đề sai sót về sau, phân loại đem đi bảo quản. Vì bảo quản mấy nguyên liệu nấu ăn, hắn có một ý tưởng lớn, thiết kế hẳn một kho hàng lớn có thể điều chỉnh độ ấm cùng độ ẩm không khí, bên trong dùng tường pha lê ngăn cách, có thể phân loại bảo quản.
" Thời điểm chúng ta ở nơi khác, ở trên mạng có không ít người lên án công khai anh đâu, mắng thật khó nghe. Chờ khi tiệm cơm khai trương , có hay không có người chuyên môn tới quấy rối, cố ý nói đồ ăn làm không ngon?" Trần Duệ có chút lo lắng hỏi, cậu cảm thấy đám fan não tàn trên mạng không tới quấy rối, cha con họ Trịnh khẳng định cũng sẽ không để yên.
"Yên tâm, anh đều có chuẩn bị , sẽ không để cho bọn họ thực hiện được."
Cảnh Dương đem mọi việc chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ ngày khai trương.
Ngày khai trương, đem cửa lớn mở ra, chính thức bắt đầu đón khách. Khách nhân đúng là không ít, cơ hồ đều ngồi đầy các bàn. Chỉ là phần lớn đều ôm tâm tư không xem trọng đến, mục đích chủ yếu là muốn giáo huấn Cảnh Dương nói khoác không biết ngượng.
Đến đây còn có một ít phóng viên truyền thông cùng người bình luận mỹ thực, một bên là chờ phỏng vấn, một bên là chờ bị phỏng vấn. Chuyện này đã ồn ào trên mạng một đoạn thời gian, nhiệt độ không ngừng tăng lên, trên mạng càng chửi càng hăng. Bọn họ chỉ cần dựa theo ý muốn của nhóm cư dân mạng, tới ăn một miếng, sau đó từ các góc độ hạ thấp món ăn là được.
Nghe thấy Trương lão đã tới, Cảnh Dương buông việc trong tay, tự mình đi đến cổng lớn nghênh đón. Cùng Trương lão tới, còn có vài vị lão nhân tóc bạc, mấy lão nhân này thân phận đều không tầm thường, bọn họ phân biệt ở trong các giới thương nghiệp, đồ cổ, văn học, thi họa đều có địa vị cực kỳ cao.
Cảnh Dương sở dĩ dùng mặt mũi Lục Đức Viễn muốn đem Trương lão mời đến, chính là vì muốn mang những người này cùng nhau tới, cho hắn chỗ dựa, dưới tình huống mấy vị lão nhân đều nói ngon, những người khác còn dám trái lương tâm nói dở sao?
Cảnh Dương mang mấy vị lão nhân để lại trong phòng, liền xin lỗi rời đi, quay lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Mấy ông lão một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm.
" Căn nhà này làm không tồi, vừa thanh nhã lại độc đáo."
"Trà cũng không tệ, nếu đồ ăn không vô được miệng, có ấm trà này (?), coi như không đi một chuyến uổng công."
"Lão Trương, chúng tôi đều biết ông là người sành ăn, hơn nữa yêu cầu cực cao, Lục Cảnh Ngọc này làm đồ ăn, có thể hợp khẩu vị của ông? Còn hứng thú bừng bừng đem chúng tôi đều mang đến đây."
" Đúng thế, đều nói này ngoài miệng không lông làm việc không vững*, đứa nhỏ họ Lục này dáng vẻ khoảng hai mươi, học bếp núc thời gian hẳn là không dài, nó có thể làm được món gì ngon cơ chứ."
"Cũng không thể nói như vậy, người trẻ tuổi cũng có thể làm được, ta đã từng nếm thử món do Trịnh Tuấn Minh nấu, lấy tuổi tác của nó, đã làm rất tốt, bất quá Lục Cảnh Ngọc này......, liền khó nói, khó mà nói a."
"Các người đó......" Trương lão buông chén trà nói " Tôi cũng không muốn nhiều lời, ăn ngon không, lúc sau các người hãy nhận xét, hôm nay cứ coi như mấy bạn già chúng ta tụ họp, tùy tiện ăn một miếng cơm, nếu cảm thấy ăn ngon, các người lại tới nữa, không muốn thì không tới, nếu ăn không được......, theo lời lão Tạ nói, uống nhiều trà chút, ừm, trà này xác thật không tệ, lát nữa ăn xong bảo đứa nhỏ kia cho tôi một phần mang về."
"
Ây ây cho tôi một phần nữa, trà này tôi chưa từng uống qua, bên ngoài hẳn là mua không được." Tạ lão thích uống trà vội vàng nói.
Triệu Bác Thừa cũng sớm để người đặt một phòng, hôm nay mang theo mấy người bạn lại đây, ở phòng chờ lên đồ ăn. Y đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc trong viện phía dưới, nơi này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể làm cho có tình thú như vậy, cảnh đẹp ý vui, đúng là không dễ dàng.
Triệu Bác Thừa có người bạn trong nhà mở công ty thiết kế, đi đến cửa, liền tán thưởng phong cách trang hoàng, còn chưa vào phòng, đã chạy tới khắp nơi tham quan.
Người bạn thận nhất của Triệu Bác Hữu, Ngô Hạo Huân đi đến bên người y, dựa vào bên kia cửa sổ nói "Bác Thừa, cậu như thế nào lại tới nơi này ăn cơm? Lục Cảnh Ngọc kia đều sắp bị nước miếng người khác phun chết đuối, nói thật, tôi cũng không tin hắn có thể làm ra món gì ngon."
" Đúng đó." Một người khác phụ họa nói "Còn nói cái gì mà món Lục gia chính tông, hắn sao lại thích cùng Trịnh Tuấn Minh đối nghịch, nếu có thể nấu ăn, sao không sớm cùng Trịnh Tuấn Minh phân cao thấp."
Người bạn trong nhà mở công ty thiết kế bước nhanh đi vào, hứng thú vội vàng nói "Nơi này làm thật không tệ, ta hỏi giám đốc là ai thiết kế nơi này, các người xem là ai."
"Còn đoán cái gì, chúng tôi lại không quen biết mấy nhà thiết kế, cứ nói thẳng đi, chẳng qua hên xui chúng tôi có biết hay không."
" Vị giám đốc kia nói, là Lục Cảnh Ngọc tự mình vẽ bản thiết kế, sau đó thuê người tới làm. Tôi liền nghĩ, tiệm cơm này sớm hay muộn cũng xuống dốc, đến lúc đó tôi nghĩ cách tiếp nhận nơi này, cho dù không ăn cơm, làm cái khác cũng được, sửa thành phòng làm việc, thuận tiện hỏi Lục Cảnh Ngọc có hứng thú tới công ty chúng tôi làm nhà thiết kế hay không."
"Cậu làm sao biết tiệm cơm này sớm hay muộn cũng xuống dốc?" Triệu Bác Thừa hỏi.
Mấy người khác đều cười "Việc này không phải rõ rành rành hay sao?"
Triệu Bác Thừa cũng cười cười, không nói cái gì nữa.
Trong phòng bếp tuy rằng bận rộn, nhưng không hỗn loạn, ngay ngắn trật tự từng người nhanh chóng làm việc của mình, Cảnh Dương một bên đem đồ ăn trang trí một bên lớn tiếng nói "Bắt đầu mang thức ăn lên."
Mấy chục nam nữ phục vụ ăn mặc chỉnh tề, chia thành hai mươi mấy tổ nhỏ, năm người một đội bắt đầu mang thức ăn cho khách.
Mỗi khay của người phục vụ đều đặt từ 1 đến 2 món, hương thơm toả ra , rất nhiều người đều nhịn không được đứng lên quan sát, chỉ là màu sắc cùng hương thơm, đều làm người ta cảm thấy thèm ăn, lại không biết mùi vị tột cùng như thế nào.
Cảnh Dương vẫn luôn ở trong phòng bếp khống chế cục diện, không cách nào rời khỏi, phòng của Trương lão bọn họ, là giám đốc Trần Duệ tự mình mang theo phục vụ bày thức ăn .
Mấy món trên bàn ăn, toàn bộ đều là Cảnh Dương tự mình làm, trên bàn có canh gà hầm dừa*, thịt cua đầu sư tử*, tôm tiên hương luộc*, nấm báo mưa Long Tỉnh (?)*, đậu hủ Văn Tư*. Đây đều là món sở trường của Lục Đức Viễn khi còn sống.
Bên phòng của bọn người Triệu Bác Thừa có phật khiêu tường*, thịt kho tàu đầu sư tử*, đậu hủ tôm bóc vỏ*, cơm nắm thịt bò*, vịt nướng mật ong*.
Phòng trên lầu cùng 3 phòng trong đại sảnh lầu một đồ ăn đều đã mang lên gần hết, Cảnh Dương mới cởi tạp dề, đem phòng bếp giao cho hai người chú mình mời đến cùng đồ đệ của bọn họ, tự mình đi đến phòng của Trương lão, xem bọn họ ăn thế nào.
"Cảnh Ngọc đến trễ, mấy ngài ăn ngon chứ." Cảnh Dương đi vào phòng, liền nhìn thấy mấy vị lão nhân không có nói chuyện gì với nhau, đều vùi đầu ăn.
" Trễ, tất nhiên trễ." Tạ lão ngẩng đầu lớn tiếng nói "Nhanh lên đem một phần nấm báo mưa Long Tỉnh tới bồi tội."
"Còn một phần đậu hủ Văn Tư."
"Còn có thịt cua đầu sư tử."
Trương lão nói "Dứt khoát đem mỗi món một phần, lại thêm một phần thịt bò hầm khoai tây."
Mấy vị khác đều ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Trương lão " Trên bàn đâu có thịt bò hầm khoai tây."
Trương lão đúng lý hợp tình nói "Trên bàn không có ta liền không thể gọi sao?"
Cảnh Dương sau khi đi vào chưa nói được hai câu, liền nghe được mấy lão nhân liên tục gọi món, hắn không phải không muốn cho bọn họ thêm một bàn, chỉ là mấy vị này tuổi đều đã lớn, ăn quá no không tốt cho sức khỏe, vì thế khuyên nhủ " Không thì mấy ngài chờ ngày mai lại tới, con lại nấu mấy món đó một lần nữa, nếu không ăn quá no thân thể sẽ khó chịu."
"Vậy cứ mang một phần nấm báo mưa Long Tỉnh, mặt khác chờ ngày mai lại đến ăn, ăn no căng xác thật không tốt." Tạ lão lên tiếng nói.
"Dựa vào cái gì." Cố lão không muốn, lên tiếng nói "Lại mang một phần thịt cua đầu sư tử, mặt khác tính sau, ngày mai lại đến ăn."
" Cái kia đều là thịt, ăn nhiều không dễ tiêu hóa." Hồ lão nói " Cứ đem một phần đậu hủ Văn Tư, cái khác tính sau, ta quyết định."
" Này này, như thế nào liền do ngươi định đoạt, ta phải là cái này......"
"Cái gì chứ, các người có thể ăn hay không, rõ ràng......"
...
Cảnh Dương sửng sốt tại chỗ nửa ngày, bọn họ cũng không tranh được kết quả, mắt thấy mấy lão nhân sắp động thủ, hắn chỉ có thể qua đi trấn an, đáp ứng mỗi món đều làm một lần nữa mang lên, mấy ông lão mới dưng tranh cãi.
Cảnh Dương ra khỏi phòng, Trương lão còn hô một câu "Nhớ mang thịt bò hầm khoai tây."
Các căn phòng lớn nhỏ phòng đều là âm thanh thêm đồ ăn, phòng của Triệu Bác Thừa bọn họ, đám bạn của y càng kiên trì, kiên quyết, nhất định phải thêm đồ ăn, người phục vụ không có cách nào, mấy vị này nhìn qua không dễ đắc tội, chỉ có thể gọi giám đốc Trần Duệ lại đây.
Trần Duệ đi tới giải thích nói " Thật là ngại quá, đồ ăn của chúng tôi đều có giới hạn số lượng, nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn có hạn, cho dù các vị muốn thêm đồ ăn, chúng tôi cũng không có biện pháp nào."
"Giới hạn số lượng?" Ngô Hạo Huân nhớ tới, đã từng có tiệm cơm ban đầu tuyên truyền giới hạn số lượng món ăn, lúc ấy có không ít người cười nhạo, không nhất định có người tới ăn, cư nhiên còn giới hạn, thật là buồn cười.
"Phải làm sao bây giờ?" Mấy người bọn họ nhìn nhau.
Triệu Bác Thừa nói "Còn có thể làm sao bây giờ, ngày mai lại đến, không bột đố gột nên hồ*, không có đủ nguyên liệu để nấu, người khác cũng không thể làm ra đồ ăn ."
*ý nói muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì không nên cố gắng làm làm gì, vì có làm cũng không đạt được như mong muốn.
Giải thích xong ở phòng này, Trần Duệ lại bị người phục vụ kêu đi phòng khác giải thích, không ngừng nói, đến một ngụm nước cũng chưa được uống.
Trên thực tế nguyên liệu nấu ăn là có, đồ ăn cũng có thể lập tức làm, nhưng Cảnh Dương đã nói với cậu, cái này gọi là kế đói (?) . Một món ăn ngon, ngươi vẫn luôn ăn, không ngừng ăn, ăn đến căng như sắp ói, như vậy rất mau sẽ thấy chán, chính cái sự ăn không đủ, cảm giác muốn lại ăn không được, mới có thể lâu lâu dài dài đối với một món cảm thấy hứng thú.
Đám phóng viên vùi đầu ăn ngồi ở lầu một, trong đó một người đột nhiên ngẩng đầu, nhớ tới một việc, hướng 2 đồng nghiệp bên cạnh nói "Chúng ta hình như quên chụp ảnh."
Hai người kia đều sửng sốt, đúng vậy, cư nhiên quên chụp ảnh, vốn dĩ chỉ muốn nếm một miếng, nhưng sau một miếng, liền nhịn không được ăn thêm miếng thứ 2, miếng thứ 3......, lúc sau việc chụp hình đều quên mất.
Trong đó có một người nói "Hôm nay có không ít phóng viên tới, còn có không ít bình luận người mỹ thực, bọn họ hẳn là có chụp, đến lúc đó hỏi mượn ảnh dùng một chút ."
Một người khác nói "Như vậy lại nợ ân tình, chi bằng chúng ta kêu thêm một bàn."
" Kêu thêm một bàn, công ty sẽ chi trả sao? Đồ ăn này còn rất quý."
"Ăn ngon như vậy, không cho trả chúng ta liền tự mình bỏ tiền ăn, đắt thì có đắt , nhưng mùi vị tuyệt đối siêu giá trị."
" Được! Liền quyết định như vậy, kêu thêm một bàn."
Âm thanh yêu cầu gọi món ở lầu một hết đợt này đến đợt khác, nhóm người phục vụ chỉ có thể lại từng bàn giải thích, tiệm cơm chúng tôi món ăn có giới hạn, mỗi bàn mỗi món chỉ có thể kêu một lần, kêu xong rồi liền không còn, phòng bếp đã hết nguyên liệu nấu ăn.......
Hình ảnh minh họa
Canh gà hầm dừa
Thịt cua / thịt kho đầu sư tử
Phật khiêu tường
Tôm Tiên Hương luộc
Nấm báo mưa Long Tỉnh ( tui kiếm không thấy món, lấy cây nấm minh họa vậy :)) )
Đậu hủ Văn Tư
Đậu hủ tôm bóc vỏ
Cơm nắm thịt bò
Vịt nướng mật ong