Chương 19: Có Chút Rung Động

CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng hôm sau, Hoàng Việt cùng Jack tập trung cao tinh thần đứng đợi Bạch Nhã Băng ở cầu thang, cô bước xuống với một bộ đồ thanh lịch không kém phần sang trọng do trời lạnh nên cô chọn cho mình một chiếc áo len màu trắng phối cùng áo vest kẻ caro, quần tây, đôi giày cao gót màu đen trơn tóc buộc cao khiến ai vừa nhìn thấy cũng không khỏi xuýt xoa với vẻ đẹp kiều diễm ấy.

Bạch Nhã Băng đi thẳng ra ngoài Hoàng Việt nhanh chóng lên tiếng hỏi cô:

"Tiểu thư! Cô không ăn sáng sao?"

"Không cần!" Bạch Nhã Băng dứt khoát phun ra hai chữ vô cùng ngắn gọn.

Chiếc xe của cô từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự Rose, phía sau xe của cô còn có thêm hai xe vệ sĩ đi theo bảo vệ. Không những thế từ đằng xa còn có thuộc hạ của Tần Đình Danh và Dạ Thành Đông đi theo âm thầm bảo vệ, Lục Dĩ Tường cũng đã đợi Bạch Nhã Băng từ rất sớm.

Quả nhiên như những dự đoán từ trước của Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng chỉ vừa đi rời khỏi biệt thự được một chút đã có hai xe khác khá lớn chạy đến áp sát vào xe của cô một chiếc xe khác chặn đầu xe của cô.

Jack thắng gấp lại những người trong ba chiếc xe đó đồng loạt chạy khỏi xe nổ súng bắn vào xe rất may xe có kính cường lực nên không sao cả, Hoàng Việt quay người gấp gáp nói với Bạch Nhã Băng:

"Tiểu thư! Xe của chúng ta đã bị bao vây rồi cô hãy ngồi yên trong đây để tôi cùng Jack cùng những vệ sĩ khác xử lý chuyện này."

Bạch Nhã Băng nạp thêm đạn vào súng lạnh lùng đáp trả:"Lỡ bọn chúng ném bom vào đây rồi tôi ngồi ở trong đây để chờ chết à?"

Bạch Nhã Băng lạnh lùng, khí thế bức người bước ra cầm súng bắn liên tục vào những bọn người kia, Lục Dĩ Tường cùng những thuộc hạ của Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh cũng nhanh chóng cầm súng bước xuống xe giúp đỡ cô.

Những chiếc xe, người dân ở đấy vừa nghe tiếng súng thì liền sợ hãi, la hét bỏ chạy trong chớp mắt cả đoạn đường ấy vắng tanh không còn bóng người qua lại chỉ còn phe của cô và bọn chúng. Bọn người kia hốt hoảng, kinh sợ vì đột nhiên có quá nhiều người xuất hiện ai nấy đều là những tay bắn súng tinh anh, phía trên nhà cao tầng kia còn có đội bắn tỉa khiến cho tất cả bọn chúng xanh mặt, run sợ.

Chỉ trong phút chốc, bọn người muốn truy sát Bạch Nhã Băng chỉ còn lác đác vài người lại không còn đạn bọn họ vội bỏ chạy, Bạch Nhã Băng cười lạnh một tiếng:

"Muốn bỏ chạy sao? Đâu có dễ như vậy."

Thuộc hạ của cô nhanh chóng bắt lấy, Lục Dĩ Tường thấy cô không sao trong lòng nhẹ nhõm mỉm cười an lòng thở phào một hơi cô liếc mắt nhìn thấy anh trong lòng khá bất ngờ, ngạc nhiên khi anh có thể đoán được hôm nay cô sẽ gặp nguy hiểm mà đến giúp.

"Với tình hình lúc nãy thì chắc chắn đã có người báo cảnh sát các người hãy ở lại đây canh giữ bọn người này đợi cảnh sát đến thì giao bọn họ cho cảnh sát hôm nay tôi không muốn làm bẩn thêm tay của mình nữa." Bạch Nhã Băng cất giọng đều đều sắc mặt không đổi nói với thuộc hạ của mình.

Bạch Nhã Băng bước đến đứng trước mặt của Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm cất giọng:

"Xe của tôi đã bị bắn thành ra như thế đúng lúc có anh ở đây tôi có thể đi nhờ xe của anh được chứ?"

"Tất nhiên là được rồi." Lục Dĩ Tường vui mừng gật đầu trả lời ngay lập tức anh mở cửa xe tươi cười mời cô.

Bạch Nhã Băng bước vào ngồi trong xe Lục Dĩ Tường vội vã lái xe đưa cô đến tập đoàn Bạch thị. Ở đấy, sắc mặt của Hoàng Việt trở nên đen như đít nồi trong lòng khó chịu Jack vỗ vỗ vai của anh lên tiếng:

"Hoàng Việt! Cậu hãy kiềm chế một chút đi."

Không ai biết rằng đã có một tên đã trốn thoát trong lúc hai bên nổ súng bắn nhau ác liệt, hắn điện thoại gọi điện thông báo cho Bạch An Lương:

"Mọi chuyện đã thất bại rồi đáng lẽ ra mọi chuyện sẽ rất thành công nhưng không biết ở đâu có thêm rất nhiều người đến khiến cho chúng tôi hoàn toàn thất thế chết gần hết vài người còn lại thì bị bắt chuẩn bị đưa đến đồn cảnh sát cũng may tôi trốn thoát kịp nếu không thì chết chắc rồi."

Bạch An Lương chuẩn bị đến phòng họp cổ đông nghe nói thế liền tức giận đập mạnh lên bàn:"Cậu có biết những người đến giúp đỡ cho con ranh đó là ai không?"

"Biết! Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay bọn họ chính là người của Tần gia và Dạ Tử Môn còn nữa trên những tòa nhà cao tầng gần đó cũng có một đội bắn tỉa bọn họ toàn là những người tinh anh trong tinh anh."

Bạch An Lương tắt máy quăng điện thoại xuống đất ánh mắt hằng lên tia đỏ của sự giận dữ ông nghiến răng nói:

"Tại sao lại có người của Tần gia và Dạ Tử Môn chứ? Không ngờ con ranh đó còn có hai thế lực hùng mạnh đứng phía sau chống lưng xem ra lần này khó đối phó rồi nhưng không sao thua keo này bày keo khác tao không tin tao không giết được mày."

Ở trên xe, Bạch Nhã Băng khoanh tay cơ mặt vẫn không hề thay đổi chậm rãi lên tiếng:"Cảm ơn anh vì đã cứu tôi mà tại sao anh lại biết chuyện tôi sẽ gặp nguy hiểm mà đến kịp thời như thế? Anh đừng có bảo với tôi là anh đã đi theo tôi từ lúc tôi rời khỏi nhà đấy."

Lục Dĩ Tường quay sang cười hì hì với cô rồi tiếp tục tập trung lái xe:

"Đúng như em nói anh đã đi theo em từ khi em ra khỏi nhà sau khi anh biết hôm nay em sẽ chính thức trở thành người đứng đầu Bạch thị và Bạch gia thì anh nghĩ trên đường đi em sẽ gặp nguy hiểm quả thật là đúng như những gì anh suy nghĩ."

"Theo tôi quan sát thì những người cùng anh đến giúp là người của Tần gia và Dạ Tử Môn đúng không?"

"Đúng vậy! Anh đã nhờ họ giúp đỡ." Lục Dĩ Tường gật gật đầu đáp lại.

"Vậy còn đội bắn tỉa cũng là anh sắp xếp?" Bạch Nhã Băng quay đầu nheo mắt nhìn anh.

"Đúng! Là do anh sắp xếp vì sự an toàn của em anh nhất định phải làm mọi việc thật chu toàn không để xảy ra bất cứ sai sót nào."

Bạch Nhã Băng nhướng mày im lặng không nói gì trong lòng cô bắt đầu cảm thấy có chút rung động ngoại trừ Bạch Triết, Bạch Huyền Nghị và những người bạn thân thiết nhất thì đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc, lo lắng từ chút một từ một người xa lạ không phải là người thân của mình.