Chương 123: Ngươi nói ngươi đến chỗ Tô Ngu?

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Post on: 11 tháng ago

.

“Theo những gì ta biết, gần như Tứ Phương Thịnh Viện còn chưa cấm ai sau khi đêm xuống là không thể đi lại đúng không?”

“Không có, nhưng bổn vương đã gặp rồi.”

Giọng điệu của Vệ Giới nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc.

“Nếu đã gặp rồi, tất nhiên phải tra cho rõ ràng chân tướng. Nếu không, các người thực sự cho rằng người phụ trách ta đây là đồ trang trí hay sao?”

Lúc này, Linh Dực gần như cảm thấy không còn gì để nói nữa rồi.

Người ta phụ trách an toàn của nơi này, hỏi mấy câu đúng là không có gì. Nhưng quan trọng là ở chỗ thân phận của Ly Diên đặc thù, lại còn có rất nhiều vướng mắc liên quan đến người đối diện này.

Vốn dĩ bọn họ cũng không có gì cần kiêng kị, nhưng sau khi suy đoán sau lưng Ly Diên có thể có quan hệ với tổ chức không bình thường thì bọn họ liền bắt đầu chú ý đến nàng nhiều hơn.

Đêm nay nàng ra ngoài, tất nhiên huynh đệ bọn họ biết, cho nên lúc này Linh Dực mới xuất hiện ở đây.

Cái gì cũng đã lường trước được hết rồi, điều duy nhất không nghĩ tới chính là Vệ Giới còn cương trực khó chơi hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Ly Diên vô cùng hối hận mình đã đem tới cho Linh gia trang phiền phức lớn như vậy. Chuyện đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách cứu vớt thôi. Nàng ngay lập tức đã quỳ xuống trước mặt hai người.

“Xin Phượng vương điện hạ đừng nghi ngờ đại thiếu gia. Danh tiếng của Linh gia trang trên giang hồ tuyệt đối không phải là hư danh. Đêm nay nô tì thực sự không làm bất cứ chuyện gì đi quá giới hạn, chỉ là chuyện liên quan đến việc riêng của tiểu thư, cho nên mới kêu nô tì đích thân đi một chuyến, tuyệt đối không ảnh hưởng đến những người khác đâu.”

Danh dự của nữ tử vô cùng quan trọng, tất nhiên sẽ không muộn như vậy rồi còn chạy ra ngoài. Điều này đã gián tiếp giải thích vì sao Linh Dực lại xuất hiện ở đây, vì sao không dùng tới mạng lưới tin tức của Linh gia trang để truyền tin.

Còn về phần là chuyện riêng gì, nếu Vệ Giới là một người quân tử thì chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.

Nhưng Vệ Giới lại cứ không phải loại người có thể tùy tiện là lừa bịp cho qua được. Hắn cũng không nhiều lời, cứ nhìn chằm chằm hai người như vậy.

Dưới ánh mắt sắc lạnh của hắn chụp xuống, trái tim Ly Diên thấp thỏm không yên, vô cùng khó chịu, lập tức cắn răng, lạnh giọng nói; “Hôm nay tiểu thư nghe nói tiểu thư Phượng Nguyên xảy ra chuyện, đặc biệt kêu nô tì chú ý tin tức từ các phương. Bởi vì hiện nay Phượng Trì sơn trang đang ở trước đầu sóng ngọn gió, cho nên tiểu thư không thể công khai làm gì cả. Cho nên vừa nãy mới kêu nô tì đích thân chạy tới chỗ thiếu gia Tô gia một chuyến, xác định an nguy của Phượng tiểu thư.”

Khóe mắt Vệ Giới nhẹ quét qua dáng vẻ ngu ngốc của Ly Diên, đôi lông mày lặng lẽ cau lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng sắc bén. Phượng Nguyên? Tô Ngu?

Nghĩ đến phương hướng mà nha đầu này chạy tới, đúng thật là vị trí nơi Tô Ngu đang ở, lại thêm Phượng Nguyên đúng thật là đã gặp chuyện. Mấy ngày trước Linh Vận cũng có qua lại với Phượng Nguyên thật, nhìn tình cảm của hai người, cũng xem như không tệ.

Vệ Giới cân nhắc một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Linh Dực: “Các người đi đi.”

Linh Dực và Ly Diên đều bị lời nói đột ngột ngày làm cho giật mình. Ể? Thế là được rồi à? Vậy là tin lời nàng rồi ư?

Nhưng kêu bọn họ trông chờ Vệ Giới giải thích cho bọn họ nghe thì e rằng phải đợi đến khi mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.

Dưới sự ra hiệu của Linh Dực, Ly Diên vội vã quỳ xuống hành lễ với Vệ Giới.

Vệ Giới đứng trong bóng tối, lại chẳng thèm nhìn hai người lấy một cái, đến tận khi xung quanh triệt để yên tĩnh lại thì bóng dáng của Thanh Dạ đột nhiên xuất hiện.

“Vương gia, đã điều tra rõ ràng rồi. Vừa nãy nha đầu đó đúng là đi ra từ chỗ Tô Ngu. Còn về phần đã nói những gì thì thuộc hạ không tra ra được."

Vệ Giới nhẹ giơ ngón tay lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía đông nam, nói với giọng nhàn nhạt: “Không cần nữa. Không ngờ rằng Linh Vận này lại còn có con mắt nhìn khá tốt, có thể lôi kéo giao tình với Phượng Nguyên. Còn nha đầu bên cạnh nàng ta nữa, nhìn có vẻ quen mắt thật đấy.”

“Vậy có cần thuộc hạ đi điều tra một phen không?”

Vệ Giới khẽ lắc lắc đầu: “Phượng Nguyên đâu? Có tra ra được tung tích không?”

“Không. Thật đúng là rất kỳ lạ, nàng ta như đã biến mất giữa không trung vậy. Đại khái từ sau khi nàng ta ra khỏi Tứ Phương Thịnh Viên thì đã trải xong đường cho mình rồi.”

Dựa vào bản lĩnh của Phượng Nguyên, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng chết như vậy được. Vì thế sau khi bọn họ có được tin tức thì vẫn luôn điều tra chuyện này, không ngờ có người còn trực tiếp hơn bọn họ, lại đi tìm cả Tô Ngu.

Chỉ là Tô Ngu sẽ dễ dàng nói cho bọn họ biết như vậy sao?

Đừng nói Thanh Dạ, Vệ Giới cũng không tin. Nhưng những lời khi nãy lại không giống là giả, chi nên hắn mới tin bọn họ, thả cho bọn họ đi.

Cùng lúc đó, Ly Diên nhìn về phía Linh Dực với vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Dực ca ca, xin lỗi. Khi nãy ta, ta...”

“Được rồi, không cần giải thích, bọn ta hiểu. Chỉ là, Diên Nhi à, muội kéo Phượng Nguyên cô nương vào như vậy có thích hợp không? Còn nữa, sao muội biết Phượng Nguyên cô nương đã xảy ra chuyện?”

Nhắc đến vấn đề này, Ly Diên lại không hề có gánh nặng tâm lý gì: “Sáng nay nghe tỷ tỷ nói, vừa nãy ta nghĩ nến Phượng cô nương đã từng cứu Phượng vương này thì chắc chắn hắn có điều cố kị với nàng ấy. Thêm vào đó, khi nãy đúng là ta đã đi tới chỗ Tô Ngu, cho nên dù sau này bọn họ có tra ra thì cũng không có gì nghi ngờ.”

“Muội nói muội đã tới chỗ Tô Ngu ư?”

Linh Dực kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ Ly Diên lại thoải mái nói với hắn như vậy.

Tô Ngu ấy à, đó là Tô Ngu của Phượng Trì sơn trang đấy. Đó là còn chưa tính thân phận con trai thừa tướng của hắn, chỉ riêng tầng thân phận đại thiếu gia Phượng Trì sơn trang này của hắn thôi cũng đã khiến người khác phải ngước nhìn rồi, cần gì phải bàn tới những cái khác nữa?

Nhưng Ly Diên của bọn họ lại nói với hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, khi nãy nàng đã tới chỗ Tô Ngu.

Nửa đêm nửa hôm không ngủ, nàng chạy đến phòng của một nam nhân. Chuyện, chuyện này mà đồn ra ngoài thì phải làm sao?

Ly Diên không phải là người sống dựa vào danh tiếng, tất nhiên sẽ không chú trọng những chuyện này.

Đêm nay xảy ra nhiều tình huống như vậy, nếu không phải Linh Dực tới thì nàng thật sự không biết mình sẽ làm gì chuyện gì.

Huynh muội bọn họ đối với nàng như móc cả tim gan ra vậy. Nếu nàng còn giấu giếm thì có vẻ hơi không ổn rồi. Dứt khoát nói ra tầng quan hệ này, để bọn họ dần dần hiểu về nàng hơn.

“Phải, vừa nãy ta đã tới chỗ huynh ấy.”

Linh Dực nhíu mày, vừa định hỏi nàng đến đó làm gì thì Ly Diên đã thành thật khai báo: “Đúng là ta đã đi nghe ngóng tung tích của Phượng Nguyên. Sáng nay nghe tỷ tỷ nhắc tới, hình như rất lo lắng, ta nghĩ so với việc tra tới tra lui thì chi bằng trực tiếp đi hỏi cho xong.”

“Vậy muội hỏi được gì rồi?”

Theo những gì Linh Dực thấy thì tuy Tô đại thiếu gia này nhìn có vẻ bình dị dễ gần, nhưng Linh Dực không cho rằng đối phương sẽ trực tiếp đến mức ấy. Một người tùy tiện tìm tới cửa mà hắn có thể nói cho người đó biết tung tích đại tiểu thư nhà bọn họ.

Linh Dực cũng đã nhìn ra Ly Diên không bị thương, có thể thấy vừa rồi nàng tự ý xông vào, đối phương không dùng biện pháp xử lý đặc biệt gì.

“Huynh ấy nói đại tiểu thư nhà bọn họ không sao, cảm tạ tỷ tỷ đã lo lắng.”

Linh Dực nhướng mày: “Hắn cứ như vậy mà nói cho muội biết sao?”

Ly Diên gật gật đầu: “Đúng thế, cứ như vậy mà nói cho ta biết đó.”

“Muội tin?”

Ly Diên nhìn về phía Linh Dực với vẻ cạn lời: “Tại sao lại không tin? Lẽ nào ca ca cho rằng vị đại tiểu thư Phượng gia có thể ngăn cơn sóng dữ đó mà lại dễ dàng chết đi như thế sao? Nếu thật sự là vậy thì Phượng Trì sơn trang chẳng phải là sắp tự chuốc lấy diệt vong rồi à?”

Linh Dực nghẹn họng, suy nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là đạo lý này thật.

Nếu Phượng Nguyên đó thật sự không có năng lực chịu đựng áp lực lớn như vậy thì ban đầu đã không ngược gió mà mạo hiểm. Một khi nàng cứu được những người kia thì đã định sẽ tạo thành cục diện ngày hôm nay. Nhìn nàng có vẻ không giống như người không có não, tất nhiên không thể nào vì nổi tiếng mà đặt sơn trang của mình vào chốn nguy hiểm được.

“Nửa đêm nửa hôm như vậy muội không ngủ, đặc biệt chạy đi hỏi cái này sao?”

Ly Diên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía Linh Dực: “Thôi bỏ đi. Thực ra ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Tô Ngu này có mấy phần bản lĩnh. Lúc nào về, nếu ca ca có đối mặt với hắn thì sẽ có mấy phần thắng.”

“Vậy ngươi nhìn ra được gì rồi?”

Ly Diên bĩu môi: “Không gì cả.”

Trên thực tế, không chỉ là năng lực của Tô Ngu, ngay cả việc rốt cuộc Linh Dực có bản lĩnh lớn đến đâu, nàng cũng không biết được.

Dù sao thì nàng chưa từng dốc hết toàn lực để so đấu với bọn họ bao giờ. Lần thịnh hội bốn nước này lại là một cơ hội tốt.

“Ca, lẽ nào huynh không muốn so chiêu với mấy cao thủ đó sao? Huynh cũng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm vậy rồi không phải ư? Ta cảm thấy lần này là một cơ hội tốt đó. Cái võ thí gì đó kia, ngươi đi thử xem đi! Tính chất của võ trạng nguyên đó vẫn rất khác biệt. Những người đến tham gia lần này, trừ nhân sĩ giang hồ ra còn có người trong chốn quan trường nữa, thậm chí có cả rất nhiều cao thủ đã ở ẩn. Ta cảm thấy nếu huynh bỏ lỡ rồi thì thật sự có hơi đáng tiếc đấy!”

Sở dĩ Linh Dực đến thịnh hội bốn nước chính là vì tìm Ly Diên, bọn họ không có tâm tư gì khác, cũng không có hứng thú.

Nhưng giờ Ly Diên nói như vậy, hình như đúng là có một cảm giác “bỏ lỡ một năm đợi bốn năm” thật.

Thử hỏi, đời người có mấy cái bốn năm có thể đợi?

Đặc biệt, hắn còn nghe nói, lần này Vệ Giới cũng muốn lên thi đấu, còn có Ngọc Ngân nữa.

Những nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng mà dân gian đều sợ hãi, bất luận là người giang hồ hay quan trường này đều tham gia rồi. Nếu hắn còn sĩ diện ở đây nói không thèm nữa thì không khỏi có hơi tỏ vẻ quá rồi.

Vả lại, không tỉ thí sao có thể biết năng lực của mình tới đâu?

Ở thịnh hội bốn nước, vốn là lúc các gia tộc tranh danh đoạt lợi. Lúc này không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Nghĩ như vậy, Linh Dực liền có chút động lòng rồi. Hắn nhìn Ly Diên: “Nhưng nếu hiện tại tham gia thì không phải là đã muộn rồi sao?”

“Muộn? Sao có thể muộn được? Những người đó nịnh bợ còn không kịp đó. Với năng lực của ca ca, căn bản không cần phải tham gia dự tuyển vòng đấu loại, trực tiếp tiến tới vòng đấu mười sáu chọn tám là được rồi.”

Linh Dực nhìn Ly Diên với vẻ dở khóc dở cười: “Muội có lòng tin với ta thật đấy.”

“Tất nhiên phải vậy rồi. Huynh là ai chứ? Là đại thiếu gia của Linh gia trang chúng ta đó. Ca, vậy cứ quyết định thế nhé. Ngày mai bọn ta cùng huynh đi báo danh. Giờ ta phải về rồi, huynh cũng về nghỉ ngơi đi!”