Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Post on: 11 tháng ago
Vệ Giới liếc mắt nhìn ông ta, qua loa nói: "Mọi chuyện vất vả cho Tô tướng rồi."
"Không vất vả không vất vả, đó là chức trách của hạ quan. Ừm, nếu không có việc gì, hạ quan xin phép cáo lui trước. Hoàng thượng, vi thần cáo lui."
Vệ Giới đến đây, tuyệt đối không phải là tới ôn chuyện mà nhất định là vì có lời muốn nói. Ông ta là người ngoài, tất nhiên không thể ở lại nữa, thức thời lui xuống.
Quả nhiên, Tô Viễn Chi vừa đi, Vệ Du Sâm liền vội vàng kéo Vệ Giới ngồi xuống. Sau khi hắn ta cẩn thận hỏi thăm tiến độ khoảng thời gian này, không khỏi tán thưởng nói với hắn.
"Phượng đại tiểu thư này đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là ai cũng kinh ngạc. Sao trước kia chưa từng nghe nói có nhân vật này chứ? Này, ngươi nói xem, nàng ta có quan hệ gì với Quỷ Y Phượng Trì?"
Vệ Giới không có tâm trạng gì nói: "Chuyện này, thần đệ cũng rất tò mò."
"Ngươi không biết?" Vệ Du Sâm có chút bất mãn về câu trả lời này.
Vệ Giới khó hiểu hỏi ngược lại hắn ta một câu: "Thần đệ nên biết hả?"
"Ngươi..."
Không phải lúc trước ngươi đã gặp Phượng Trì rồi sao? Sao ngươi lại không biết quan hệ của hai người bọn họ?
Thế nhưng lời này đến miệng lại không thể nói ra.
Dù gì đi nữa, lúc trước sở dĩ Vệ Giới bị thương nặng chẳng phải là do hắn ta ban tặng à? Nếu bây giờ nhắc tới Phượng Trì, vậy cơ bản phải nhắc tới tranh đấu giữa hai người. Hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Nghĩ tới đây, Vệ Du Sâm đổi lời: "Thân thể ngươi thế nào rồi? Còn cần nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian không?"
Vệ Giới chớp mắt, nhìn Vệ Du Sâm: "Hoàng thượng gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?"
"Đúng vậy, ngươi cũng thấy thịnh hội bốn nước lần này rồi. Vốn tưởng rằng Long đế quốc bảo đến đây chúc mừng là rất nghiêm túc, làm sao cũng không ngờ rằng bọn họ lại ra một chiêu như vậy. Làm thế không phải là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết sao?"
Vệ Du Sâm giải thích đến đây thì ngừng, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm Vệ Giới, làm như muốn nhìn ra gì đó từ trên người hắn.
Chẳng ngờ Vệ Giới còn không thèm ngước mắt, thản nhiên nói: "Hoàng thượng lo bọn họ còn có hậu chiêu à?"
"Đúng vậy, hiện tại trẫm đang do dự có nên tiếp tục thịnh hội bốn nước hay không. Ngươi nói xem, lỡ như..."
"Nên? Hoàng thượng định cứ vậy mà từ bỏ ư?" Vệ Giới thờ ơ ngước mắt, ánh mắt sâu như giếng cổ.
Từ bỏ?
Kêu hắn ta đường đường là vua một nước nói từ bỏ trước mặt Vệ Giới?
"Không, nếu đã khai mạc thịnh hội bốn nước, tất nhiên không có đạo lý làm vậy. Long đế quốc đã có tâm cản trở, có một sẽ có hai, nếu chúng ta lo lắng hãi hùng như thế, không phải là đúng ý bọn họ hay sao?"
Nói đến đây, giọng nói của hắn ta dần dần lạnh lùng.
Vệ Giới vuốt mép chén trà, không tỏ ý kiến về chuyện này: "Vậy hoàng thượng định...?"
"Chọn ngày cử hành sự kiện bốn nước, ngươi thấy thế nào?"
Vệ Giới nhướng mày kiếm: "Nếu hoàng huynh đã quyết định, tất nhiên thần đệ sẽ tuân theo."
Mục đích của Vệ Du Sâm hiển nhiên không ở việc này: "Lần này Long đế quốc bị thương nặng đã khiến rất nhiều tổ chức manh nha lùi bước. Hoàng đệ, chỉ sợ còn phải ấm ức ngươi tới chuẩn bị một phen."
"Chuyện này đương nhiên rồi." Chỉ cần ngươi không ngại, bổn vương bằng lòng cống hiến sức lực.
Chủ đề tiếp theo có chút không quan trọng, Vệ Giới ở lại khoảng nửa canh giờ rồi ra ngoài.
"Thất ca, huynh còn muốn quay về hả?"
Vệ Giới ngước mắt nhìn, bấy giờ mới phát hiện mình lại bất giác đi tới viện tử bị cô lập lúc trước.
Bước chân hắn dừng lại, đang định nói gì đó, đã thấy một bóng người chạy nhanh về phía mình. Ánh mắt hắn chăm chú, đứng bất động.
Phượng Nguyên kiểu gì cũng không ngờ rằng người này lại không hề sợ hãi như vậy. Rõ ràng độc trên người hắn còn chưa giải, vậy mà lại không hề cố kỵ đi dạo lung tung.
Ngươi đi dạo thì đi dạo đi, bà ngươi không quan tâm, lại còn chạy tới chỗ hoàng thượng, hắn không sợ ảnh hưởng tới người khác hả?
Nếu tương lai thật sự xảy ra chuyện, tên Vệ Du Sâm kia còn không tìm nàng tính sổ sao?
Theo thực lực của Phượng Trì sơn trang hiện tại, tuy rằng không e ngại, nhưng cũng không muốn rước lấy rắc rối.
"Vệ Giới, ngươi, ngươi thật là quá đáng, ngươi cố ý đúng không? Hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân! Hừ, ngươi muốn tính kế ta, không có cửa đâu. Phượng Nguyên ta tuyệt đối không làm đúng ý ngươi, tuyệt đối không!"
Phượng Nguyên nghe thấy giọng nói đã chạy tới, hơi thở hổn hển, trong đôi mắt tràn đầy căm ghét, vẻ mặt tức giận căm tức nhìn người nào đó. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng có thêm chút sinh động, khiến người ta không dời mắt được.
Vệ Giới hếch cằm, ý bảo nàng nói tiếp.
Mấy người Thanh Thần đồng loạt giật giật khóe miệng, rồi giật giật khóe mắt.
Hắn đã nói mà, sao vương gia nhà bọn họ lại tốt bụng như vậy, thì ra quả thật là âm mưu chuyện này.
Thảo nào lúc trước hắn không hề sợ hãi. Cho dù Phượng cô nương này không chữa, hắn cũng không quan tâm, thì ra là đào cái hố ở đây chờ người ta!
Phượng Nguyên nhìn dáng vẻ Vệ Giới thờ ơ, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Nàng nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: "Đây là thái độ nhờ người khác của ngươi đấy hả? Cuối cùng ngươi có chút tự giác nào hay không? Ta cứu ngươi là tình cảm, không phải bổn phận, không phải Phượng Nguyên ta thiếu nợ các ngươi, ngươi đừng thật sự cho rằng dựa vào điều này có thể uy hiếp được ta!
Vệ Giới không để ý nhún vai: "Không sao, mời cô nương tự nhiên."
Phượng Nguyên cảm giác cơn tức của mình không ngừng phả ra từ lỗ mũi, trong lỗ tay hình như cũng có hơi nóng phun ra. Nàng nghiến răng nghiến lợi lườm hắn: "Đã gặp không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như ngươi, ngươi đúng là đổi mới tam quan của bổn cô nương."
Ha ha, thật sự muốn dùng tính mạng của nhiều người uy hiếp nàng?
Nằm mơ đi, Phượng Nguyên nàng không phải người bị uy hiếp mà lớn!
Thấy Phượng cô nương người ta đã tức tới sắp tan vỡ, mà chủ tử nhà mình còn xem như không có chuyện gì, Thanh Thần ở bên cạnh thật sự sợ nàng sẽ mặc kệ không lo, vội vàng giữ chặt Phượng Nguyên đã tức giận xoay người.
"Xin Phượng cô nương bớt giận, xin Phượng cô nương bớt giận. Vương gia nhà ta không có ý đó, không phải, chuyện này, không phải trong khoảng thời gian này ngột ngạt tới hỏng rồi sao? Trong tay lại có rất nhiều việc chờ xử lý, vì vậy vừa rồi mới... Xin cô nương yên tâm, không phải vương gia đã về rồi ư? Sẽ không ra ngoài nữa, sẽ không ra ngoài nữa."
Nhận ra ánh mắt không tốt của thất ca nhà mình quét tới, Thanh Thần cắn răng kiên trì. Trong lòng hắn căng thẳng, vừa kéo vừa đẩy người vào tiểu viện, sau đó xấu hổ xoay người, áy náy gật đầu với Phượng Nguyên.
Thanh Thần đi rồi, bọn Thanh Huyền cũng không nhàn rỗi, nhao nhao mở miệng nói giúp cho chủ tử nhà mình. Đây không phải vấn đề mặt mũi mà là vấn đề tính mạng.
Bọn họ có thể thấy Phượng cô nương này rất có bản lĩnh, nếu cứ thế mà từ bỏ, lỡ như chủ tử nhà mình biến thành độc nhân thật, hậu quả đó, bọn họ không gánh nổi. So với tổn hại chút mặt mũi, bọn họ vẫn còn lời.
"Muốn ta thanh lý dư độc của hắn cũng không phải không thể. Nhưng chủ tử nhà ngươi không phải người, bổn cô nương bị hắn chọc tức tới đau gan, khó tránh tiếp theo hắn ta lại phóng đại chiêu, bổn cô nương cần chút phí tổn thất tinh thần."
Lúc Thanh Thần thuật lại điều kiện của Phượng Nguyên khó khăn lắm mới bị bọn họ dẹp yên cho Vệ Giới nghe, sắc mặt hắn cứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Thanh Thần: "Hửm? Phí tổn thất tinh thần? Ngươi xác định đầu óc nữ nhân này không bị úng nước hả?"
Khóe mắt Thanh Thần không khống chế được giật giật, cố gắng khuyên chủ tử không muốn cúi đầu chịu thua nhà mình: "Thất ca, huynh đắc tội người ta, trả chút thù lao cũng nên mà."
"Bổn vương không tin, độc này trừ nàng ta ra thì không ai giải được. Đi đi, mời Quỷ Y tới cho bổn vương."
Suýt chút nữa Thanh Thần đã quỳ xuống cho ca ca nhà mình: "Gia, ngài đừng quên, bây giờ chúng ta còn chưa rõ quan hệ của Phượng cô nương và Quỷ Y đấy. Ngài nghĩ xem, chúng ta đã chọc tức cô nương người ta thành như vậy, có thể mời Quỷ Y kia tới được hả? Còn nữa, theo những gì chúng ta chứng kiến, thiên hạ hiện tại, thật đúng là không có mấy người có thể vượt qua nàng ta."
"Mộ Liên Hoa thì sao? Linh Dực thì sao?"
Vẻ mặt Thanh Thần buồn rười rượi: "Thất ca, lúc trước bọn họ căn bản không nhận ra loại độc này, huynh cảm thấy bọn họ có thể trị cho huynh sao?"
Con ngươi Vệ Giới đột nhiên tối sầm: "Không ngờ nói lâu như vậy, bổn vương bắt buộc phải nhờ nàng ta?"
Thanh Thần im lặng, chẳng phải bắt buộc phải là người ta sao? Lúc trước vì huynh, người ta đã cố gắng hết sức, huynh thì hay rồi, đắc tội người ta như vậy, tiếp theo huynh không chịu tội thì ai chịu tội?
Đương nhiên, câu này hắn không dám nói ra, chỉ có thể oán thầm.
Cuối cùng, sau khi được Thanh Thần liên tục cam đoan, Phượng Nguyên miễn cưỡng đồng ý hắn ở lại. Về phần cái gọi là thù lao, nàng không sợ bọn họ không đưa, bởi vì sắp tới nàng có rất nhiều cơ hội.
Vì vậy lúc Phượng Nguyên cầm theo hòm thuốc của mình chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Giới, thật sự có cảm giác lúng túng khi kẻ thù gặp nhau.
Phượng Nguyên thấy hắn liền nghĩ tới hắn đùa bỡn mình thế nào, lúc trước lại bắt nạt mình ra sao, trong lòng khó chịu là thứ yếu, cả mắt cũng đau.
Vệ Giới thấy nàng liền nhớ đến mấy ngày trước nữ nhân này tra tấn mình thế nào, bây giờ thì hay rồi, vòng một vòng lớn lại quay về.
Trong đầu hai người đồng thời suy nghĩ phải dùng cách nào giày vò và trả thù đối phương.
Có lẽ là bầu không khí này quá lúng túng, Thanh Thần thức thời tiến lên điều hòa.
"Ặc, vương gia, Phượng cô nương, hai người xem như vầy có được hay không? Vương gia còn rất nhiều chuyện phải xử lý, Phượng cô nương cũng không dễ dàng gì, nếu hai vị còn đấu như lúc trước, thật không biết phải giày vò đến bao giờ. Chi bằng hai người tạm thời buông thành kiến, giải độc trước nhé?"
Phượng Nguyên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Vệ Giới lành lạnh liếc Thanh Thần, khóe môi mím thành một độ cong khiếp người.
Thanh Thần khóc thầm, bị kẹp giữa hai người còn khó chịu hơn cả chết. Nhưng có vài lời phải do hắn ra mặt nói mới phù hợp.