Đăng vào: 11 tháng trước
Ôm nhau một lúc lâu, hoàng đế dựa vào giường, Hạ Vân Tự tươi cười nằm trong lòng hắn, nói chuyện liên miên một hồi.
Rất nhanh, Phàn Ứng Đức tới đáp lời chuyện Thải Linh bên kia.
Nghe Phàn Ứng Đức bẩm báo, Hạ Vân Tự mới biết hoàng đế đã hạ chỉ phế đi vị phân của Thải Linh, chỉ là niệm tình Tam hoàng tử mà ban thưởng một bộ trang sức cùng nhập táng, không trực tiếp dùng chiếc chiếu cuộn chôn qua loa.
Lúc nói chuyện với hoàng đế vẫn gọi "Linh Thải Nữ" chẳng qua là thuận miệng mà thôi.
Rất nhanh tới thời điểm dùng bữa khuya, rèm châu va chạm, lại là Hàm Ngọc mang đồ ăn tới.
Ngày thường nếu hoàng đế tới gặp Hạ Vân Tự, Hàm Ngọc đều sẽ tránh đi, trước mắt khác thương như vậy, Hạ Vân Tự khó tránh khỏi nhìn nàng nhiều một chút.
Cẩn thận mà nhìn, đáy mắt Hàm Ngọc ẩn ẩn bất an, nhưng nàng ấy không nói gì, chỉ đặt đồ ăn lên bàn, sau đó cúi đầu lui sang một bên.
Bữa ăn này từ đầu đến cuối Hạ Vân Tự cơ hồ đều được hoàng đế đút ăn, hắn rất kiên nhẫn, mỗi một muỗng cháo đều thổi nguội mới đút cho nàng. Tuy không có chân tình đáng nói, nhưng bữa ăn này nàng ăn thật sự rất thoải mái.
Ăn xong súc miệng, nói chuyện một hồi, Phàn Ứng Đức vào bẩm báo người của Thượng Tẩm Cục tới, ý chỉ đã tới giờ lật thẻ bài.
Hơn một tháng nay hắn không lật thẻ bài vì đả động nàng, cũng là vì tình cảm của mình. Trước mắt lại nghe nói đến canh giờ, hắn chỉ nhíu mày: "Không có mắt nhìn, không thấy Yểu Cơ bị thương sao? Đêm nay trẫm đương nhiên sẽ ở với nàng."
"A..." Hạ Vân Tự nắm lấy tay hắn, thanh âm mềm hơn bông khiến người cảm thấy thoải mái, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng nên đi xem Tam hoàng tử, cũng trấn an Thuận Phi nương nương."
Phàn Ứng Đức vừa muốn cáo lui vội dừng bước, hoàng đế nhìn nàng, thoáng trầm ngâm, cuối cùng gật đầu: "Được."
Dứt lời, hắn liền rời đi, Hạ Vân Tự muốn đứng dậy cung tiễn lại bị hắn cản lại.
Từ cửa sổ trông ra, cung nhân nối đuôi đi theo hắn, chỉ một lát, trong phòng trong viện đều trở nên an tĩnh.
Hạ Vân Tự nhìn Hàm Ngọc: "Sao vậy?"
"Không có." Hàm Ngọc lắc đầu, "Trong cung đều nói Phàn công công trung thành, nô tỳ nghe nói gã tới, sợ gã nói gì đó với Hoàng Thượng nên muốn vào đây xem, vạn nhất Hoàng Thượng thật sự trị tội xuống, nô tỳ sẽ đem mạng này đền bù, cũng coi như đồng ý di nguyện của Thải Linh, bảo vệ Tam hoàng tử một mạng, giúp nương nương tránh khỏi lần này."
Hạ Vân Tự lặng lẽ nghe nàng nói hết, lại cười: "Nghĩ bậy gì chứ?" Nàng thản nhiên tựa vào gối, "Người động thủ là gã, những lời nguyền rủa đó gã cũng nghe thấy, nếu thật sự bẩm báo với Hoàng Thượng, trước đó mạng của gã phải vượt qua ta. Ngươi yên tâm, mặc kệ có bao nhiêu trung thành, việc liên quan tới tính mạng, gã sẽ không để Hoàng Thượng biết."
Nếu một chút cũng không muốn lừa gạt hoàng đế, ngay từ đầu gã đã không đồng ý cách làm của nàng.
Hàm Ngọc mím môi, vẫn lo lắng: "Nhưn nếu Tam hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì..."
"Chuyện hài tử sinh non chết yểu, huống chi nó sinh ra lại yếu ớt như vậy?" Hạ Vân Tự khẽ cười, "Đừng tự hù dọa chính mình. Ta đau lòng cho nó là thật, không sợ nó cũng là thật, nếu nó chết hỏa thành quỷ tới tìm ta, vậy nó hồ đồ chẳng khác gì mẫu thân của mình, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ đuổi nó đi, để nó đi tìm mẫu thân kia của nó."
Hàm Ngọc nghe tới cứng họng, lại dở khóc dở cười: "Nương tử thật đúng là không kiêng kị điều gì."
"Có gì phải kiêng kị? Bọn họ muốn tới tìm ta, cũng phải hỏi xem tỷ tỷ của ta ở trên trời có linh thiêng có đồng ý hay không." Dứt lời, nàng phất tay, "Sớm về nghỉ ngơi đi, sự tình đã kết thúc, hà tất phải tăng thêm ưu phiền."
Đêm đó một đêm an bình, không mộng, càng không có quỷ lệ tới lấy mạng.
OoOoO
Ý thu dần bao trùm, nóng bức dần xua tan, gió nhẹ lướt qua, những việc này liền tan thành mây khói, dường như không còn ai nhớ tới.
Phi tần trong cung rất nhanh lại hòa thuận vui vẻ, Thuận Phi vẫn chấp chưởng cung quyền, chỉ là bên cạnh lại có thêm hài tử cần chăm sóc, vì thế liền đem quy củ sửa lại, mỗi tháng mọi người chỉ cần tới vấn an mùng một và mười lăm.
Quy củ kỳ thật vốn là như thế, ngày ngày thỉnh an là lễ nghĩ của phi tần đối với Hoàng Hậu, phi tần tạm thời chấp chưởng cung quyền nghiêm khắc mà nói không thể như vậy, nhưng khi đó Hoàng Hậu vừa đi, Quý Phi luôn miệng nói không thể lơi lỏng quy củ quấy Hoàng Hậu trên trời có linh thiêng, hơn nữa hoàng đế cũng ngầm đồng ý, cho nên quy củ mới sửa lại. Sau, Chiêu Phi chấp chưởng cũng không muốn thiệt hại uy danh, đương nhiên tiếp tục hành sự như vậy.
Trước mắt Thuận Phi chịu sửa lại, trong lục cung đều không ngừng khen ngợi, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản vì thu đông buông xuống, thời tiết càng lạnh, có thể không ra khỏi cửa là tốt nhất.
Khoảng thời gian tiếp theo không có khúc chiết gì, chỉ có một chuyện khiến mọi người nghị luận chính là Nghi Quý Cơ đột nhiên không còn đi lại với Chiêu Phi, ngược lại giao thoa với Thuận Phi ngày càng nhiều.
Ít nhiều cũng xác minh phỏng đoán của Hàm Ngọc lúc trước, xem ra Nghi Quý Cơ thật sự đã đầu quân cho Thuận Phi, vở diễn kia từ lúc bắt đầu chính là giúp đỡ Thuận Phi bỏ mẹ giữ con.
Có điều, nàng ta có lẽ vốn định gắn bó với Chiêu Phi, hoặc là muốn giữ lại đường lui, hoặc là để Thuận Phi sai khiến, tám chín phần sẽ suy nghĩ lý do thoái thác, thuyết phục Chiêu Phi mình vẫn còn trung thành.
Hiện tại xem ra, Chiêu Phi cũng không dễ bị lừa như vậy.
Hàm Ngọc nghe tới đây nhịn không được mà thổn thức, cảm thán lòng người trong cung thật phức tạp.
Hận ý của Thải Linh khiến người ta không biết nói gì, ngoài mặt Thuận Phi rõ ràng đoan trang nhân từ, sau lưng không ngờ cũng âm ngoan như vậy.
"Nếu Thuận Phi nương nương không có chút thủ đoạn thì cũng không ngồi được trên vị trí này." Hạ Vân Tự nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
Đầu tháng tám, hoàng đế hạ chỉ hồi cung để ăn mừng Trung Thu.
Xa giá chậm rãi đi trên đường núi.
Hạ Vân Tự vén màn xe nhìn ra ngoài, đội ngũ vẫn như lúc đến dài vô tận, chỉ là lúc trước hai bên đường đều có bá tánh vây quanh, hiện tại lại rất quạnh quẽ, cây cỏ xung quanh cũng lộ ra một cổ thê lương.
Ngẫm lại cũng thật bi ai.
Hoàng cung thêm một hài tử, mà mẫu thân nó lại nằm trong quan tài dần hóa thành xương khô. Luôn là trừng phạt đúng tội, cũng khiến người khác không thể cảm khái trong cung thay đổi luôn bất ngờ, nhanh chóng, quyết tuyệt.
Mười bốn tháng tám, Hạ Vân Tự ở Tử Thần Điện làm bạn giá, Oánh Thời tiến vào bẩm báo, nói Thái Hậu ngại cung yến ầm ĩ, kêu phi tần các cung và hoàng tử công chúa đêm nay tới Trường Nhạc Cung ăn một bữa là được.
"Đã biết." Hạ Vân Tự mỉm cười, lại cúi đầu tiếp tục nghiêng mặc chu sa, nhẹ giọng, "Vẫn là Thái Hậu tiêu sái biết hưởng phúc, kỳ thật cung yến có gì chứ, người một nhà cùng ngồi ăn bữa cơm mới vui vẻ nhất."
Hạ Huyền Thời đọc tấu chương, nghe vậy gật đầu: "Đến tối, trẫm cùng nàng đi."
Cánh tay thoáng cứng đờ: "Đây là muốn giữ thần thiếp ở đây tới giờ dùng bữa sao?"
Hắn khẽ cười, trừng mắt nhìn: "Cách nói này là mắng trẫm khi dễ nàng?"
Nàng cúi đầu không đáp, nghiêng mặc xong liền ngồi một bên đọc sách.
Thời điểm bạn giá đa phần hắn đều đọc tấu chương, nàng nhàn rỗi không có gì làm sẽ tìm sách tới đọc, không phải thơ từ thì chính là thoại bản.
Mà chính tư sách sử nang đọc, đến nay hắn vẫn không biết.
OoOoO
Đến canh giờ, hắn buông tấu chương, cùng Hạ Vân Tự tới Trường Nhạc Cung, chỗ ở của Thái Hậu.
Trong chính điện Trường Nhạc Cung, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, các phi tần đang ở tẩm điện nói chuyện cùng Thái Hậu. Hạ Huyền Thời cũng muốn nhẹ nhàng, không cho hoạn quan bẩm báo, trực tiếp tự tay vén màn vào trong.
Ninh Nguyên đang ngồi bên cạnh Thái Hậu ăn bánh trung thu, nhấc mắt liền thấy, lập tức hoan thiên hỉ địa chạy tới: "Dì!"
Mọi người theo tiếng mà nhìn, sau đó không thiếu một màn vấn an. Hạ Huyền Thời cười cho miễn lễ, lại xụ mặt, một tay bế Ninh Nguyên lên: "Chỉ biết tìm dì, không thấy phụ hoàng sao?"
Ninh Nguyên le lưỡi: "Phụ hoàng vạn an!"
"Mau ngồi đi." Thái Hậu tươi cười tiếp đón họ.
Hạ Huyền Thời ôm Ninh Nguyên qua, Hạ Vân Tự đi hai bước lại dừng, đoan đoan chính chính hành lễ: "Thái Hận vạn phúc kim an."
"Mau đứng lên đi." Thái Hậu nâng tay, ánh mắt thoáng nhìn Ninh Nguyên, "Hiếm khi thấy Ninh Nguyên thân cận với phi tần như vậy."
Lời vừa dứt, Ninh Nguyên đã cầm bánh trung thu thân mật chạy về phía Hạ Vân Tự: "Dì dùng thử cái này đi, bánh đậu, còn có lòng đỏ trứng!"
Hạ Huyền Thời nhìn hài tử, khẽ cười, trong miệng trả lời Thái Hậu: "Rốt cuộc huyết mạch vẫn gần gũi."
Thái Hậu vui vẻ gật đầu: "Như thế rất tốt. Một người là nhi tử thân sinh, một người là muội muội thương yêu nhất, A Chước ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ an tâm."
Yến hội Trung Thu đột nhiên nhắc tới vong thê, Hạ Huyền Thời giật mình, thần sắc không tự chủ mà trở nên ảm đạm.
Thuận Phi vội thay đổi đề tài: "Gần đây Tam hoàng tử nặng thêm không ít, Hoàng Thượng có muốn nhìn một cái không?" Dứt lời, nàng liền nháy mắt, nhũ mẫu hiểu ý, vội bế Tam hoàng tử lên.
Hoàng đế ôm lấy, cười cười: "Đúng là nặng thêm không ít."
Ninh Nguyên lại đưa qua cái bánh trung thu: "Tam đệ ăn không?" Dẫn tới một trận cười vang.
"Tam đệ con còn chưa thể ăn." Hạ Huyền Thời nhận lấy cái bánh, "Phụ hoàng thay đệ ấy ăn vậy."
Ninh Nguyên mếu máo nhỏ giọng: "Phụ hoàng đoạt đồ ăn của đệ đệ!"
Các phi tần lại được một trận cười vang, tiếng cười lúc này nghe thật tình hơn bất kỳ lúc nào, có vẻ vây quanh hài tử thiên chân vô tà, mọi người cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Có hoạn quan tiến vào, thức thời mà tươi cười đầy mặt: "Thái Hậu, Hoàng Thượng." Thấy hai người nhìn qua, gã khom người bẩm báo, "Đàm Tây Vương điện hạ tới thỉnh an Thái Hậu."
Tiếng cười trong điện liền dừng lại. Đàm Tây Vương tuy là tông thân, nhưng rốt cuộc vẫn là ngoại nam. Trường hợp cung yến thì thôi, trước mắt lại ở tẩm cung nói chuyện với Thái Hậu, mọi người đều rời rạc, không tiện gặp.
Thuận Phi gật đầu: "Chúng muội muội theo bổn cung qua trắc điện tránh mặt chút đi."
"Thôi." Hạ Huyền Thời khẽ cười, không chút để ý mà lắc đầu, "Yến hội Trung Thu vốn là thời điểm đoàn viên, Tam đệ cũng không phải người ngoài."
Dứt lời, hắn liếc nhìn hoạn quan kia: "Đi mời đi."
Mọi người có thể bình yên ngồi chờ, có điều cũng lâu rồi mới gặp lại Đàm Tây Vương. Hắn không còn mặc giáp giống khánh công tết Đoan Ngọ đó, hiện tại một thân y phục xám bạc, một chút cũng không giống võ tướng dẫn binh đánh giặc, trái lại giống một nam tử ôn nhuận chi danh ngọc thụ.
"Mẫu hậu kim an, hoàng huynh thánh an." Hắn hành lễ.
Hoàng đế cười nói: "Tính ra đã hơn một tháng không thấy đệ lộ diện, ở trong phủ bận rộn gì đấy?"
Đàm Tây Vương cười đáp: "Thần đệ nghĩ sau Trung Thu phải về đất phong, cho nên muốn chuẩn bị lễ Trung Thu thật đặc biệt."
Hoàng đế tự nhiên hỏi: "Lễ gì?"