Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đăng vào: 12 tháng trước
Ly Diên gạt tay hắn ra: "Cút cút cút, huynh cho rằng ta không muốn hả. Qua nhiều năm như vậy, công sức ta bỏ ra cũng đủ để gầy dựng mười cái Phượng Trì sơn trang rồi, nhưng kết quả thì sao?"
Diễn biến sự việc không giống như mong muốn của nàng. Cho dù đã có tung tích của bốn vị thuốc cuối cùng, nhưng nàng lại vì thay đổi của bản thân mà e dè. Trước khi nghiên cứu ra những thay đổi này, nàng quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Không phải đã có bốn vị thuốc cuối cùng rồi hả? Muội mau giải độc xem thử đi."
Hoa Mậu đã nhận được thư của mấy người ca ca gửi, cũng rõ ràng chuyện trong trang. Hôm nay hắn trở về thấy tiểu muội như vậy, tất nhiên hy vọng nàng mau chóng khôi phục bình thường. Chỉ khi nàng khôi phục bình thường mới có thể dùng thân phận Phượng Nguyên trở về. Chỉ khi Phượng Nguyên trở về thì Phượng Trì sơn trang mới có thể từng bước phát triển, tiến thêm một bước.
"Chuyện không đơn giản như huynh nghĩ đâu. Bây giờ không chỉ là giải độc mà còn có phương diện khác, trong chốc lát ta cũng không giải thích rõ ràng được. Tóm lại là, tạm thời không thể giải độc."
Hoa Mậu nghe xong còn định hỏi tiếp, Ly Diên lại trực tiếp dời chủ đề: "Không phải huynh đi điều tra Ngụy vương hả? Có tiến triển gì không?"
Hoa Mậu thấy nàng như vậy lập tức có chút lúng túng. Đúng lúc này ở cửa hang có động tĩnh khác thường, lấy Tô Ngu dẫn đầu, Thẩm Tứ và Hàn Tẫn đang thong dong bước tới.
Thấy Tô Ngu, ánh mắt Hoa Mậu khẽ động, há to miệng. Nhưng khi nhìn sang Ly Diên lập tức hiểu gì đó, nở nụ cười khổ: "Muội không hổ là Quỷ Y, thương thế của đại ca nặng như vậy mà bây giờ đã có thể xuống đất đi lại rồi."
Tuy rằng sắc mặt hắn trắng bệch, bước chân không vững, nhìn như yếu ớt, nhưng dù sao cũng đã giải độc. Về phần thương tích sau khi trúng độc, hiển nhiên không chỉ Tô Ngu không để ý mà những người khác cũng thế.
Tô Ngu đến, tuy rằng Ly Diên chẳng có gì bất ngờ nhưng vẫn có chút không tán thành: "Đại ca, huynh phải quan tâm bản thân một chút, nếu không sẽ uổng phí tấm lòng của ta."
Tô Ngu cười nói với Ly Diên: "Muội muội nhọc lòng rồi. Không phải ta nghe nói cơ thể muội không khỏe nên đặc biệt tới nhìn muội một cái sao. Muội yên tâm, lát nữa ta sẽ trở về nằm. Tấm lòng của muội muội, đại ca tất nhiên không dám lãng phí."
Thẩm Tứ và Hàn Tẫn đỡ Tô Ngu cùng ngồi vào bàn đá bến hồ. Chỗ đó đã có người cung kính mang trà bánh lên. Ly Diên nhìn Hoa Mậu dưới nước, nhíu mày: "Thế nào? Còn muốn ở dưới nước nữa hả?"
Hoa Mậu hừ một tiếng: "Nước quý giá như vậy, tất nhiên phải tắm lâu thêm một chút. Ở đây cũng có thể nói chuyện, nói tiếp đi!"
Ly Diên vừa ngồi xuống, Hàn Tẫn đã lạnh mặt nhìn Hoa Mậu. Sao Hoa Mậu không biết y có ý gì? Bấy giờ mới tiếp tục chủ đề chưa xong vừa nãy.
"Nhạc phụ tương lai của huynh rất khó lường, vậy mà tự mình mời được hoàng thất nước Thiên Độc. Độc trên người ông ta đã được giải, tuy rằng tạm thời hôn sự của huynh sẽ không bị nhắc tới, nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ. Vì vậy tam ca, hay là huynh nên chuẩn bị tư tưởng cho tốt thì tốt hơn."
Nước Thiên Độc?
Mặc dù bốn chữ "nhạc phụ tương lai" khiến Hàn Tẫn không thoải mái, nhưng ba chữ "nước Thiên Độc" lại dời đi toàn bộ sự chú ý của y: "Nói vậy đã có thể chứng minh, Ngụy vương có quan hệ không thể cho ai biết với Thiên Độc?"
Hoa Mậu gật đầu: "Có thể khiến người trong hoàng thất mạo hiểm tới đây, dã tâm của Ngụy vương này không nhỏ. Tam ca, tốt nhất nên nhắc nhở vị phụ thân kia của huynh một chút. Nếu không, một khi hoàng thất chú ý tới, sợ rằng tương lai tất nhiên sẽ bị liên lụy!"
"Ông ta không có cơ hội đó.
"Ông ta" này, không biết là chỉ Ngụy vương hay Hàn tướng quân. Thế nhưng bất kể là ai, theo tính tình của Hàn Tẫn, chắc chắn sẽ không nhượng bộ cho kẻ nào. Trước kia không, hiện tại càng không.