Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Post on: 11 tháng ago
Nửa ngày sau, Vệ Giới tỉnh lại, chỉ im lặng một lát, trong đầu củng cố những chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Thương thế chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên tứ đại hộ pháp cũng lập tức cảm nhận được.
Thanh Thần áo trắng vừa bắt mạch cho chủ tử nhà mình, vừa gật đầu liên tục: "Thật không hổ là Quỷ Y, vẫn có chút tài năng. Thất ca, độc trong người huynh quả thật đã giảm hơn phân nửa rồi. Nếu châm cứu xong hiển nhiên có thể giải hết. Chuyện này, thật sự là quá khó tin."
Mấy năm qua, bọn họ từng giây từng phút đề phòng ám sát từ mọi mặt. Chủ tử từ ban đầu ngày ngày thấy máu, cho tới bây giờ bách độc bất xâm đã trôi qua mười lăm năm. Mười lăm năm, có thể nói từ ngày hắn sinh ra đã trở thành cây đinh trong mắt cái gai trong thịt của người khác.
Nhưng cho dù dưới tình huống bách độc bất xâm cũng có loại độc khó giải quyết, không thể nào trị tận gốc. Mười lăm năm trôi qua, những chất độc này đã bị chuyển hóa thành loại độc càng phức tạp hơn. Nó giống như một căn bệnh cũ, không phát thì thôi, một khi phát tát có thể khiến cho Chiến vương mạnh mẽ như vậy lập tức biến thành người bệnh nặng mặc cho mọi người làm thịt.
Nhớ tới vụ giết chóc vài ngày trước, bọn chúng vậy mà không tiếc dùng sát thủ võ vương cấp năm để dụ bốn người bọn họ đi. Nếu không, sao chủ tử lại vì vận dụng nội lực mà độc hỏa công tâm?
Sắc mặt Thanh Thần bỗng dưng trầm xuống: "Thất ca, huynh không thể ngấm ngầm chịu đựng nữa. Mấy chục năm rồi, huynh cứ mặc kệ bọn chúng như vậy, còn tiếp tục thế nữa, bọn chúng thật sự sẽ cho rằng huynh dễ bắt nạt đấy!"
Thanh Dục áo xanh đưa tới một chén trà nóng, cũng không tán thành nhíu chặt mày: "Bọn chúng sợ một khi vương gia đột phá cấp bậc võ vương thì sẽ không đối phó được nên mới vội vàng muốn diệt trừ vương gia trước. Nhưng chúng lại không ngờ rằng vương gia đã sớm đột phá tới võ vương, chỉ có điều luôn áp chế. Vương gia, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục ấm ức đè nén như vậy sao? Thuộc hạ thật sự chán ngấy những ngày con chó con mèo nào cũng dám gây sự rồi."
"Đúng là con chó con mèo. Chỉ là vương gia, không phải ngài thật sự muốn cưới con gái của Khang thân vương chứ? Đó rõ ràng là lời nói lảng tránh của hoàng đế nước Mị. Cái gì mà công chúa đều đã đính hôn, hoặc là tuổi quá nhỏ? Con gái của Khang thân vương này thì lớn hơn hả?"
Nghĩ tới chuyện hoàng đế ca ca của chủ tử nhà mình định thân cho gia chủ của bọn họ, Thanh Dục liền nổi giận. Gia chủ bọn họ ở nước Tư U muốn nữ nhân thế nào mà không có? Tại sao hết lần này tới lần khác lại định thân với nước Mị gì đó? Cố tình hoàng đế người ta khôn khéo, còn giao chuyện này cho huynh đệ tốt là Khang thân vương. Nói không chừng Khang thân vương này còn đang nghĩ ra chiêu xấu xa gì đối phó bọn họ!
Nhổ lông trên đầu hổ, bọn họ thật sự tưởng rằng gia chủ bọn họ dễ bắt nạt đúng không?
Có lẽ trong mắt người xung quanh, Chiến vương Vệ Giới chính là sự tồn tại tàn bạo. Nhưng nào có ai biết, vương gia nhà bọn họ chưa bao giờ tổn thương người vô tội. Những kẻ chết trong tay vương gia bọn họ đều là người tội ác tày trời đáng chết?
Nếu không, sao vương gia lại cho phép mấy con ruồi tổn thương đến mình bay lung tung khắp nơi? Đã bị bọn họ giết bao nhiêu lần rồi cũng nên.
Thật không hiểu cuối cùng những người này ôm tâm thái thế nào đến gây chuyện. Lần thứ nhất may mắn, lần thứ hai gặp may, chẳng lẽ bọn chúng sẽ mãi mãi may mắn như vậy?
Phì, gây chuyện, sớm muộn gì cũng phải trả giá. Đến lúc đó chính là lúc đám rác rưởi bọn chúng phải khóc.