Chương 27: Cạn rượu, cạn tình

Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Phong cẩn thận dùng phấn phủ lại lớp nền trên da. Cô đóng hộp phấn lại, bỏ vào túi xách, liền đứng ngây ra nhìn mình trong gương.

Cô không hề muốn khóc, cũng không hề cảm nhận mình có xúc cảm nào khác lạ khiến cô rơi lệ. Ngay cả Lâm Phong cô cũng ngạc nhiên chuyện mình đã rơi nước mắt. Bởi vì, từ rất lâu rồi, cô vốn không nhớ rõ lần cuối mình rơi nước mắt là từ bao giờ nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, ổn định lại vẻ mặt của mình, toan bước ra.

"Ơ kìa, ai thế này?" Chợt một giọng nói vang lên với cao độ cao vút trời. Lâm Phong quay lại, nhận ra hai cô gái vừa bước vào nhà vệ sinh, vẻ mặt vừa nhìn đã biết không có thiện ý gì. Một cô gái bật cười. "Đây không phải là Lâm Phong sao? Hôn lễ của Tư Mã học trưởng mà cô ta cũng dám đến nữa..."

Lâm Phong chỉ có chút ấn tượng với một trong hai người họ. Cô nhớ mang máng hình như cô ta cũng là du học sinh, học cùng khóa đại học với cô và Tư Mã Vu Thần, họ Ninh tên Trác. Cô Ninh này ngày trước khá thân thiết với Tư Mã Vu Thần, được quy vào dạng "em gái mưa" của anh. Thời còn đi học, Ninh Trác cũng ghen ghét cô không ít.


"Tôi nhớ ngày đó bạn học Lâm của chúng ta theo đuổi Tư Mã học trưởng, nhưng lại bị đá. Bây giờ người ta cùng Hứa tiểu thư kết hôn, cậu đến đây không phải càng đau lòng hay sao?" Ninh Trác kia vẫn liến thoắng.

Lâm Phong hừ lạnh. "Nhớ ngày đó" cái gì chứ? Rõ ràng chỉ là tin đồn thất thiệt. Bọn họ thấy cô và Tư Mã Vu Thần không qua lại với nhau nữa, bèn tung tin cô bị anh đá.

"Chị Ninh, bộ lễ phục cô ta mặc không phải là thiết kế độc quyền mới nhất của Louis Vuitton đấy chứ?" Cô gái đứng ở phía sau Ninh Trác tái mặc giật nhẹ khuỷu tay của cô ta, hạ giọng. "Em nhớ đã từng thấy nó trên tạp chí số tháng này, giá không rẻ đâu."

Ninh Trác tái mặt, lát sau liền cảm thấy không phải. "Không đúng, đồ sao chổi này không có giàu như thế! Thời đi học cô ta còn ở kí túc xá cơ mà..."


Khóe môi Ninh Trác giật nhẹ, lát sau cười phá lên. "Không ngờ bạn học Lâm học kinh tế, học thương hiệu, cuối cùng lại mặc đồ fake. Cố gắng đến đây diễu võ với Hứa tiểu thư, mà lại mặc đồ fake." Nghe Ninh Trác nói, cô gái kia cũng gật gù. Ninh Trác được cổ vũ càng lớn mật. "Mặc đồ fake cũng không biết chọn, cô không qua mắt nổi tôi đâu! Bởi bộ lễ phục cô mặc, cả thế giới chỉ có một chiếc."

Lâm Phong hừ lạnh. Tâm tình cô đang phức tạp, bây giờ tự nhiên lại có hai đồ xui xẻo tự mình nộp mạng, cô nhất định phải giải tỏa đống hỗn độn trong lòng cô lúc bấy giờ.

"Đúng là ông trời không công bằng, để cho bạn học Lâm mặc đồ fake đi dự tiệc cưới người tình cũ." Ninh Trác vẫn ngoác mồm cười. "Trong khi đó, tôi lại mặc lễ phục của Lâm Thời. Cậu biết Lâm Thời chứ? Tôi là thành viên Vàng đấy, giá của bộ lễ phục này lên đến con số thứ năm đấy."


Lâm Phong phì cười, cô liền rút điện thoại của mình ra, vào danh bạ chọn một dãy số rồi gọi điện.

Thấy điệu bộ bình thản của Lâm Phong không hề bị những lời lẽ của mình chọc tức, Ninh Trác đột ngột cứng họng. Ngữ điệu cô ta dần lắp bắp. "Lâm Phong, cô gọi cho ai? Cô tưởng lôi một ai đó ra liền có thể dọa tôi hay sao?"

Chuông kêu không kịp sang hồi thứ hai, đầu bên kia đã nghe máy. Lâm Phong điềm đạm. "Giám đốc Tô, tra xem danh sách khách hàng của Lâm Thời, tìm một người tên Ninh Trác. Lập tức hủy tư cách thành viên, sau này cũng từ chối giao dịch với người này tại bất kì cửa hàng nào của Lâm Thời." Nói xong, cô liền cúp máy.

"Cái... Cái gì chứ?" Ninh Trác lắp bắp. "Còn bày đặt ra vẻ..."

Không đến hai phút sau, máy điện thoại của Ninh Trác rung lên. Cô nàng luống cuống lôi điện thoại ra, giây sau tái mặt khi thấy tin nhắn của hệ thống thời trang Lâm Thời, thông báo hủy tư cách thành viên và từ chối mọi giao dịch của cô với Lâm Thời trong tương lai.
"Tiếc quá! Từ 'Lâm' trong Lâm Thời, cũng là 'Lâm' trong Lâm Phong tên tôi." Lâm Phong cúi đầu, thả nhẹ từng từ vào tai Ninh Trác.

Cô ta tái mét mặt, giây sau liền giận dữ tóm lấy tay áo của Lâm Phong, cáu giận. "Cô..."

"Ấy..." Lâm Phong điềm đạm gạt tay Ninh Trác ra. "Làm hư, đền không nổi đâu."

"Cái gì mà đền không nổi? Chỉ là một bộ váy fake thôi! Tôi đền cho cô!" Ninh Trác cười lạnh, vội vàng rút thẻ trong ví ra, động tác vô cùng hỗn loạn.

"Ba triệu bốn trăm nghìn, giảm cho cô còn ba triệu chẵn." Đôi mắt Lâm Phong lộ ý cười.

Ninh Trác ngay lập tức chết đứng.

"À, quên nói. Tôi quen dùng đơn vị dollar Mỹ." Nụ cười thương mại là thương hiệu của Lâm Phong, sức sát thương cực lớn.

Ninh Trác hồn bay phách lạc, tay cầm thẻ tín dụng liền run lên.

"Bạn học Ninh có thể liên hệ giám đốc đầu tư Lâm Phong của tập đoàn AG để thanh toán nhé." Lâm Phong không quên để lại một tấm danh thiếp rồi rời đi.
Ninh Trác mặt cắt không còn một giọt máu, cô gái kia cầm tấm danh thiếp màu đen của Lâm Phong mà run lẩy bẩy, miệng cứ lắp bắp. "Chị Ninh, chiếc váy đó thật sự là hàng authentic..."

.

.

.

Rời khỏi nhà vệ sinh, Lâm Phong hít sâu một hơi. Cảm giác làm kẻ có tiền thị uy người khác quả thật suиɠ sướиɠ vô cùng. Cô đưa tay chỉnh lại vai áo lúc nãy bị Ninh Trác kia tóm lấy.

Mà kể ra, đêm qua Quách Dư Thành gọi cho cô bảo giúp cô chuẩn bị lễ phục, sáng hôm nay liền đem bộ lễ phục này ra khiến cho tất thảy stylish và staff ở studio bị hào quang này làm cho chói mắt. Ngay cả cô cũng bất ngờ vì độ chịu chi của anh dành cho cô nữa.

"Cô đi lâu thế?" Thấy Lâm Phong mãi mới quay ra, Quách Dư Thành liền hỏi.

"Có mấy đứa con gái không biết điều, khua chiêng gõ mõ bảo lễ phục anh chuẩn bị cho tôi là đồ fake." Lâm Phong thành thực, lát sau cười híp cả mắt lên. "Nhưng cũng nhờ anh nên tôi gáy rõ to, thực hả dạ."
Quách Dư Thành dịu dàng đặt tay lên đầu cô, xoa. "Đương nhiên rồi. Đưa cô đi đám cưới người yêu cũ, sao có thể để A Phong lép vế chứ?"

Lâm Phong vừa uống một ngụm nước hoa quả liền bị lời này của anh làm cho sặc sụa, thật may cô kịp kìm lại nên cũng không mất hình ảnh lắm. Lâm Phong vừa ổn định lại mình, lát sau nhăn mặt nhìn anh. "Dư Thành, anh biết tôi và Vu Thần?"

Quách Dư Thành gật đầu. "Quan sát thái độ của em, rồi phải đi tra khảo cả thư kí Triệu."

Lâm Phong đen mặt, Triệu Uyển Tử vậy mà lại phản bội cô?

"À, thư kí Triệu đương nhiên kiên quyết không khai. Hại tôi phải điều động cả đội ngũ tình báo của Quách Thị điều tra em." Quách Dư Thành ôm đầu ra vẻ não nề.

Cô đương nhiên cười lạnh. Quách Dư Thành từng đặt dấu hỏi với cô về người cũ của cô, nhưng cô trả lời anh là không có. Không phải vì cô cố ý giấu anh, mà cô chỉ không muốn thừa nhận với anh rằng cô từng đem hết tấm lòng yêu Tư Mã Vu Thần kia. Vậy mà còn khiến anh điều tra về quá khứ của cô nữa.
Bảo sao lại chuẩn bị lễ phục sang trọng như thế này cho cô. Lâm Phong trộm nghĩ lễ phục hôm nay cô mặt có khi còn đắt gấp đôi gấp ba lần váy cưới của Hứa Thiệu Nhu nữa. Cơ bản thì cô khá bất ngờ khi biết Quách Dư Thành lại có suy nghĩ "đi đám cưới người yêu cũ nhất định còn phải nổi bật hơn cả cô dâu"...

"Ừ, nhưng mà tôi và Tư Mã Vu Thần không phải người yêu cũ." Lâm Phong xoay nhẹ cổ, thành thật. "Mạng lưới tình báo của Quách gia không chuyên điều tra chuyện tình cảm, sai sót cũng là bình thường, anh đừng trừ lương của họ đấy."

Lâm Phong dùng điệu bộ nửa đùa nửa thật, càng động tới máu tò mò của Quách Dư Thành.

Cô dâu và chú rể lần lượt đi chúc rượu từng vị khách khứa, tự nhiên lúc này lại tìm đến chỗ Quách Dư Thành và Lâm Phong.

"Tiểu Phong, cảm ơn vì đã tới dự hôn lễ của mình và Vu Thần." Hứa Thiệu Nhu đưa ly rượu vang của mình ra.
Lâm Phong nhìn cô, rồi khẽ đảo mắt sang Tư Mã Vu Thần, liền thở hắt ra một hơi. "Nhu Nhi, hôm nay mình muốn nói ra hết mọi thứ, cậu cho phép chứ?"

Không chỉ Hứa Thiệu Nhu, mà ngay cả Tư Mã Vu Thần và Quách Dư thành đều bị phong thái này làm cho giật mình.

"Vu Thần." Lâm Phong nhẹ nhàng, nhìn Tư Mã Vu Thần và gọi anh bằng cái cách ôn nhu ngày trước cô vẫn thường dùng. "Đến bây giờ tôi vẫn không biết lý do tại sao năm đó anh lại đột ngột tuyệt giao với tôi, và tôi cũng sẽ không cầu câu trả lời ở anh nữa. Nhưng có lời này tôi vẫn luôn muốn nói. Tư Mã Vu Thần, Lâm Phong tôi đã từng rất thích anh."

Tư Mã Vu Thần ngây người, anh nuốt khan, đồng tử mắt mở to nhìn Lâm Phong đang vô cùng điềm đạm mà nói lời này với anh. Cô vẫn tiếp tục. "Nhưng anh đã lựa chọn Nhu Nhi, rời xa tôi, tôi cũng sẽ gả cho Quách thiếu, chút tình cảm này của tôi cuối cùng không đến được chỗ anh. Hôm nay, uống cạn ly này, tôi cạn tình với anh, thực tâm chúc cho anh và Nhu Nhi sống hạnh phúc."
Sắc mặt Quách Dư Thành đen kịt tới u ám, anh nhìn không nguôi vào cô gái đang đứng bên cạnh mình, dùng điệu bộ thản nhiên để nói từ 'thích' với một người đàn ông khác. Hứa Thiệu Nhu thấy Lâm Phong đã nói xong liền gượng gạo. "Không ngờ chồng mình cũng thật sát gái nha. Bây giờ mọi người cùng cạn ly nào."

Sâu trong lòng Lâm Phong thấy trống rỗng. Thời đi học, ba người cô, Triệu Uyển Tử và Hứa Thiệu Nhu chơi thân với nhau. Việc cô chơi thân và đem lòng thích Tư Mã Vu Thần hai người kia cũng biết, sau thông qua cô họ mới quen biết nhau. Đến sau này lúc Tư Mã Vu Thần lạnh nhạt với cô thì Hứa Thiệu Nhu quay sang tấn công anh. Từ khi biết hai người kia thành đôi, Lâm Phong và Hứa Thiệu Nhu dần nảy sinh khoảng cách. Không ghét, không hận, không thù oán, chỉ là không còn thân thiết như lúc trước nữa.
Bây giờ Hứa Thiệu Nhu lại làm bộ nói 'không ngờ cô lại thích Tư Mã Vu Thần', thật không biết nên khóc hay nên cười.

Bốn người họ cụng ly, Quách Dư Thành bồi thêm câu chúc hạnh phúc. Lâm Phong nhìn đăm chiêu vào ly rượu, cười khẽ. Chỉ cần cô uống cạn ly này, sau này nhất định phải đem Tư Mã Vu Thần buông bỏ khỏi lòng mình, không được suy nghĩ về anh, nhớ nhung anh hay là quá khứ giữa hai người nữa.

Lâm Phong đưa ly lên miệng, một hơi uống cạn sạch. "Tạm biệt, Vu Thần..."

.

.

.

Hôn lễ đến chín giờ tối mới kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Quách Dư Thành ôm eo Lâm Phong, làm chỗ dựa cho cô. Lúc anh không để ý, cô uống khá nhiều. Dù chưa say đến mức mất đi lý trí, nhưng chỗ cồn đó cũng đủ làm cho Lâm Phong bước đi không vững.

Gót giày cao gót của Lâm Phong khẽ trật làm cho cô mất trọng tâm, toan ngã xuống, vẫn may mắn là Quách Dư Thành giữ cô kịp thời. Anh thở dài. "Cô rốt cuộc là uống nhiều đến mức nào hả?"
Lâm Phong không đáp, cụp mắt xuống.

Bởi tình cảm cô dành cho Tư Mã Vu Thần vốn không phải chỉ cạn một ly rượu là có thể cạn tình...

Quách Dư Thành thấy cô không đáp, dùng tay mạnh mẽ bế ngang cô lên. Lâm Phong giật mình, toan la lên, nhưng rồi thấy anh ôm cô thực vững chãi, lại muốn thu lại, sà sâu vào lòng anh.

"A Phong, cô thấy hôn lễ này như thế nào?" Quách Dư Thành quay người lại, ngước nhìn tòa nhà.

Đây là trung tâm tiệc cưới và hội nghị sang trọng nhất Bắc Kinh. Lâm Phong ban đầu có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi có phần đột ngột của anh, nhưng rồi cũng không thắc mắc mà hồn nhiên trả lời. "Hôn lễ này rất sang trọng, hoành tráng. Cô dâu thật đẹp và chú rể cũng thật hoàn mĩ, họ xứng đôi."

Quách Dư Thành hạ tầm mắt nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng mình. Lâm Phong và anh mắt chạm mắt, dù hơi mơ màng nhưng cô cũng cảm nhận được trái tim mình hình như đang đập mạnh hơn. Cô không biết là tiếng nhịp đập rất nhanh rất rõ này, vốn là của cô hay là của người đàn ông đang ôm cô trong lòng nữa.
"Cô sẽ sớm có cho mình một hôn lễ còn hoành tráng hơn nữa, một bộ váy cưới xinh đẹp nhất thế giới, và một chú rể còn hoàn mĩ hơn Tư Mã Vu Thần." Quách Dư Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Lâm Phong lúc này ghé sát ngực anh, mới biết, tim của Quách Dư Thành vốn luôn đập nhanh và mạnh như thế này, hơn cả cô. Vậy mà vẻ mặt của anh khi nào cũng thản nhiên như không có gì vậy.

Lâm Phong tuy sắt đá, nhưng cũng là con gái, không có người con gái nào không bị rung động bởi lời nói này và hành động này của một người đàn ông cả. Cô không đáp nhiều, chỉ cúi mặt xuống, gật đầu cùng tiếng 'ừm' phát ra sâu bên trong cổ họng.

Xe riêng của Quách Dư thành chạy đến, tài xế của anh vội xuống mở cửa xe sau, anh cẩn thận đặt cô vào, mỉm cười xoa đầu cô, rất dịu dàng...