Đăng vào: 12 tháng trước
Thiên Quân Dao đưa tay lên, chạm vào phần tóc đó.
Là đang làm gì vậy chứ?! Cô suy nghĩ trong lòng.
Âu Dương Vũ Mặc đứng ngay thẳng lại.
"Bản vương muốn hoàn thành cho xong công việc trong tối nay.
Vương phi đừng để ý"
Nói rồi, hắn lại đi về phía bàn trà đó.
Lấy ra từ ống tay y phục của mình một sấp giấy và sách.
Nghe nói như thế, Thiên Quân Dao từ từ mở mắt ra, cô không thấy Vũ Mặc trước mặt nữa.
Bò ra phía ngoài giường, cô nhòm đầu qua xem.
Giấy, mực, sách đều đầy đủ.
Âu Dương Vũ Mặc thực sự đang làm việc?
Cô liền cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc lúc nãy là hiểu lầm lớn rồi.
"Aww..."
Thiên Quân Dao không phục.
Không ngờ tên đại Hoàng tử này lại chơi xỏ cô như thế.
Cô nhăn mặt, giận dỗi kéo chăn, nằm ngủ giường.
Những hành động liên tiếp đó Quân Dao cố tình làm thật mạnh để tạo ra tiếng động.
Nhưng động lên lại thì mới thấy, hắn là thổi vào chỗ có vết sẹo xấu xí đó của cô.
Là kiểu dỗ dành như một đứa trẻ, hay chỉ là hắn muốn an ủi cô?
Những suy
Tay phải cầm bút, mặt hướng vào sách, nhưng đôi mắt lại đang nhìn về phía của Thiên Quân Dao.
Hắn cười nhếch một cái hài lòng.
Bên ngoài, cửa vẫn chưa đóng lại.
Trên mái nhà của gian nhà bên trái, Đàm Bì Bì mặc bộ áo choàng đen đứng trên đó, mũ trùm che đến gần tận mũi của cô.
Chứng kiến cảnh vừa rồi, trong lòng nảy ra lòng ganh tị.
Đàm Bì Bì nắm chặt tay của mình lại thành hình nắm đấm.
"Công tử...!là đang cười sao...?"
Giọng nói là vừa ngạc nhiên, lại vừa tức giận.
Cô nhìn về phía Thiên Quân Dao đang nằm trên giường, ánh mắt hình viên đạn.
Trong lòng không can tâm.
Một lúc sau.
Tử Trạch đi đến, cậu ta đứng bên ngoài, gõ vào cửa.
Cộc, cộc.
Âu Dương Vũ Mặc đang xem sổ sách, nghe tiếng gõ cửa liền nhìn lên.
Tử Trạch đưa tay trái lên, chĩa ngón tay cái ra, cùng lúc nhướng cả hai hàng chân mày lên.
Vũ Mặc nhìn sang phía giường ngủ.
Thấy Thiên Quân Dao không có phản ứng gì, biết cô đã ngủ say rồi.
Hắn gật đầu với Tử Trạch, đá mắt theo hướng Tử Trạch đã chỉ tay.
Rồi cả hai cùng đi ra ngoài, Tử Trạch lùi lại để Âu Dương Vũ Mặc đi phía trước, rồi mình theo sau.
Đến một căn phòng khác.
Hai chủ tớ bọn họ bước vào.
Người nam nhân đang đứng đợi sẵn, quay người lại.
Vũ Mặc nhìn thẳng hắn, thái độ khó gần, nói:
"Có chuyện gì?"
"Đại ca"
Là Âu Dương Vũ Dịch.
Vẻ mặt hắn trông cũng rất nghiêm túc.
"Chuyện thích khách ngày hôm nay, đệ tin chúng ta có cùng một suy nghĩ"
Âu Dương Vũ Mặc nhìn thẳng mặt đệ đệ mình, không trả lời.
Vũ Dịch: "Là có gián điệp!"
Xem ra suy đoán của Vũ Dịch là không sai, Âu Dương Vũ Mặc đối với tình tiết này lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Lại càng không phải vẻ mặt thất vọng.
Âu Dương Vũ Dịch nói tiếp: "Ám tiễn ở chùa Đại Châu, thích khách ngay trên phố.
Nếu không phải là người nội bộ, sao có thể biết được chúng ta đang làm gì và ở đâu?"
Từ đầu, Tử Trạch là đứng bên cạnh của Vũ Mặc.
Bây giờ Vũ Mặc khoanh hai tay lại trước ngực, liếc nhìn sang Tử Trạch.
Hiểu ý của chủ tử, Tử Trạch gật đầu nhẹ rồi trả lời Âu Dương Vũ Dịch.
"Dịch Vương, suy đoán của ngài là giống với Vương gia chúng ta"
Nghe thấy như thế, Vũ Dịch mở to mắt ra, mắt hắn sáng ra hẳn, còn không quên cười một cái đắc ý.
"Đại ca anh minh.
Quả nhiên là huynh cũng đã nghĩ đến chuyện này".