Chương 28: Bác sĩ đến thăm.

Nếu Không Phải Là Em

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Doãn Thiên Duật vừa nghe cô nói như vậy, khuôn mặt hắn liền lộ rõ vẻ tàn ác, hai tay đặt lên hai bả vai cô,hắn hơi cao giọng
-E nói linh tinh gì đấy? Ai cho e nói đến cái chết của mình trong giọng điệu ấy hả? Tôi nói e biết, e sống hay chết đều do tôi quyết định!
Phương Du Kỳ không khỏi cười khổ, cô đưa bàn tay trắng như ngọc của mình đặt vào má hắn, những ngón tay mảnh mai, trắng nõn di chuyển nhẹ nhàng trên má người đàn ông
-Phải rồi! Tôi chỉ là con nợ của cuộc chơi này mà thôi, khi nào các người chưa dừng lại thì làm sao tôi có quyền con người đây?
Những lời nói này, Phương Du Kỳ nói ra, trong lòng cô chỉ có sự tuyệt vọng,nhưng đối với Doãn Thiên Duật lại như một con dao sắc bén cứ vào, đau âm ỉ. Hắn càng xiết chặt hai tay đang ôm cô hơn, môi bạc áp sát làn môi mềm mại của cô, đầu lưỡi tiến vào k hề báo trước, ra sức tấn công thần tốc
-Ưm.... Ân.......!
Phương Du Kỳ cảm giác khó thở ngập tràn, nụ hôn rõ ràng là đang trừng phạt cô mà,cô chống tay lên ngực hắn, cố sức đẩy ra nhưng đều vô ích. Một lúc sau, Doãn Thiên Duật mới chịu rời môi cô, hắn đưa tay sờ nhẹ lên viền môi đã bị sưng đỏ rồi cười thỏa mãn
-Kỳ Kỳ! Tại sao lại giấu tôi? Hử!
Phương Du Kỳ bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm cho ngơ ngác, cô nhìn hắn rồi lắp bắp hỏi lại
-Tôi.... Tôi giấu anh chuyện gì cơ chứ?
Doãn Thiên Duật luồn năm ngón tay vào mái tóc mềm mượt của cô, tùy ý chơi đùa
-E thật sự muốn xem mình là con điếm của tôi ư?
Phương Du Kỳ vừa cảm thấy có một chút nhục nhã,vừa có cảm giác khó hiểu
-A đang nói điên khùng gì đấy?
Doãn Thiên Duật vẫn chưa trả lời, bàn tay k an phận của hắn lại bắt đầu trượt theo cặp đùi căn tròn của cô, luồn lách vào giữa hai chân, đặt tại nơi mềm mại kia
-Ở đây bị thương, tại sao không nói với tôi? Hả?
Phương Du Kỳ lúc này mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, gò má cô có chút đỏ ửng, lại cộng thêm xíu tức giận, cô gạt bàn tay của hắn ra
-ai cho anh kiểm tra đồ của tôi?
Doãn Thiên Duật dùng ánh mắt đầy âm u nhìn cô hắn vừa định đưa tay lên gò má cô. Phương Du Kỳ phản ứng nhanh, xoay mặt né tránh
- Anh không cảm thấy ghê tởm sao?
Cô quay lại lần nữa, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt cô vô cùng tĩnh lặng, không hề có chút hỉ nộ ái ố nào
-Mỗi đêm ngủ cùng một người có khuôn mặt giống với người đàn bà mà a cho là dâm phụ, k ghê tởm sao? Nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi đấy! A hận mẹ tôi, hận tôi lại nhìu hơn, tôi thật sự sợ đấy, k biết lúc nào sẽ chết trên giường của a nữa. Chết trong bộ dạng ấy, làm tôi rất ghê tởm!
Nói xong những từ cuối cùng, cô cố gắng cắn chặt môi dưới để giữa bình tĩnh.Doãn Thiên Duật nhìn dáng vẻ đó của cô, k khỏi sinh ra bực tức và khó chịu, hắn lạnh lùng nhìn cô rồi vươn người đứng dậy,rời khỏi giường, k kiêng nể gì mà thay đồ ngay trước mặt cô
Ầm!
Tiếng mở cửa vang như sấm mà đóng lại thì như động đất tới nơi vậy!
Phương Du Kỳ nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa, lòng cô chợt trĩu nặng, k khỏi cười khổ. Cô bước xuống giường và mở cửa đi ra ban công
----
Doãn Thiên Duật lái xe thẳng đến club của Tô Vận. Xe của hắn vừa đậu lại ở tầng để xe đã có nhân viên ra đón
-Duật Tổng! Ông chủ và Từ tiên sinh đang đợi ngài bên trong ạ!
Hắn k trả lời mà đi thẳng vào trong. Vừa vào đến bàn dành cho khách vip đã nhìn thấy Từ Lâm cùng với Tô Vận đang ngồi uống rượu cùng một đám người, có cả những cô gái hầu rượu bên cạnh nữa. Tầm mắt Doãn Thiên Duật rơi vào tấm lưng của một người đàn ông
Hình như là Cố Dược Thần!
Con bạch tuộc này sao tự dưng lại ở đây chứ?
Tô Vận nhìn thấy Doãn Thiên Duật đang đứng ở lối ra vào liền vẫy tay đầy hưng phấn
-Thiên Duật! Bên này!
Doãn Thiên Duật đi đến bàn rượu dành cho khách vip, buồn bực ngồi xuống, hắn k nói lời nào mà chỉ tự rót rượu rồi uống một hơi hết sạch, cả đám người kia đều kinh ngạc trước bộ dạng như thất tình của hắn. Tô Vận ném cho hắn một điếu thuốc rồi nhanh chóng có một gã đến cạnh, châm lửa cho hắn. Từ Lâm nãy giờ k nói gì cứ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Doãn Thiên Duật bực nhọc lên tiếng
-Muốn nói gì thì nói đi!
Từ Lâm đặt điếu thuốc trên tay lên gạt tàn
- Có phải cậu bị hỏng não rồi k? Cái gì chứ? Kết hôn! Cậu làm loạn đến khi nào đây? Còn muốn hai tay dâng Doãn thị cho cô ta nữa! Cậu có tỉnh táo k đấy ?
Doãn Thiên Duật lười biếng dựa người về phía sau, hai chân đặt lên bàn và bắt chéo nhau, hắn nhìn liếc qua Cố Dược Thần đang cười đến rách miệng kia, mệt mỏi trả lời
-Cậu quản nhiều rồi đấy!
K chỉ có Từ Lâm mà ngay cả Tô Vận và Cố Dược Thần đều bị câu trả lời của hắn làm cho bất ngờ
Doãn Thiên Duật sẽ k như vậy, hắn chưa bao giờ dùng thái độ đó đối với bọn họ!
Xem ra cô Phương Du Kỳ đó đúng là một mầm tai họa mà!
Từ Lâm nhìn Doãn Thiên Duật bằng vẻ thất vọng nhưng cũng có chút xót xa
Hắn đã thua! Thua rất thảm hại! Thua dưới tay một người phụ nữ!
Doãn Thiên Duật biết tại sao Từ Lâm lại như vậy, đối với bọn họ thì Từ Lâm giống một người a trai hơn là một người bạn thân, hắn biết Từ Lâm đang lo lắng điều gì! Thế nhưng, lý do thật sự thì lúc này hắn chưa thể giải thích rõ ràng được!
Pằng!.
Cả đám người đều bị tiếng súng làm cho kinh ngạc!
Quản lý vội chạy đến, khom lưng xin lỗi
-Các vị tiên sinh! Thật sự xin lỗi đã làm kinh động đến các vị! Là Lăng tiểu thư nổ súng linh tinh ạ! Chúng tôi sẽ cho người xử lý ngay ạ!
Sau khi quản lý đi khỏi, đám bạn kia của Tô Vận lại bắt đầu bàn tán
Cô Lăng tiểu thư đó chính là con gái rượu của một ông trùm Mafia ở châu âu, vì bất mãn với cuộc hôn nhân hiện tại,cô gái đó lúc nào cũng thích ra ngoài gây sự cả, cô muốn thoát khỏi người chồng hiện tại- một vị lão đại cũng ngang tuổi với đám người của Tô Vận, cũng là đối tác thường xuyên của Doãn thị. Doãn Thiên Duật biết cậu ta! Nhìn cô gái đó, hắn chợt nhớ đến Phương Du Kỳ, lần đầu tiên hắn gặp cô hay những lần tiếp đó, cô đều hung hăng và kiêu ngạo như vậy!
Phương Du Kỳ!
Tại sao cái tên này lại khiến lồng ngực hắn trở nên đau nhói như vậy!
Phải!
Hắn thừa nhận mình ích kỷ! Hắn đã muốn giấu cô tất cả mọi chuyện, giữa cô mãi bên cạnh như thế này! Thế nhưng cô đã biết! Cô đối với hắn hiện giờ lại càng trở nên xa cách!.
Thật nực cười!
Chính cô nợ hắn mà cô lại cố tìm mọi cách để bài xích hắn!
Nếu vậy!
Cuộc hôn nhân này nhất định phải được cử hành!
-----
-Bác trai! Bác không thể cứ để như vậy được! Bác phải làm chủ cho cháu! Bác trai, cháu tyệt đối k để cho cô ta dành mất Duật đâu ạ!
Trong một quán cà phê sang trọng, An Từ đã giận đến tái mặt, hai tay cô ta báu chặt lấy gấu váy, kích động cầu xin Doãn Kình Sâm
Cô ta đang ở Pháp nhưng vừa nghe báo chí đưa tin hôn lễ của Doãn Thiên Duật đã liền chạy ngay về đây!
Gì chứ?
Hôn lễ sao?
Phương Du Kỳ!
An Từ k khỏi nghiến răng kèn kẹt. Doãn Kình Sâm đặt cốc cà phê trên tay xuống
-Từ nhi! Ta sẽ giải quyết chuyện này! Con cứ yên tâm đi! Đừng cuống lên như vậy! Doãn gia sẽ k bao giờ chấp nhận một đứa con gái không có gia giáo như cô ta làm con dâu đâu! Từ nhi, ta chỉ có một đứa con dâu duy nhất, đó là con, An Từ!
Khoé môi An Từ k khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Phương Du Kỳ!
Cô dự vào đâu mà đấu với cô ta! Muốn tranh dành đàn ông với cô ta! Thật ngu xuẩn! Cô chẳng qua chỉ là một thiên kim tiểu thư được cất kỹ trong tủ kính mà thôi! Vậy mà cũng dám nhận là nữ sát thủ ư?
An Từ nhìn theo bóng dáng Doãn Kình Sâm dần khuất vào cửa xe, cô ả như một ngụm cà phê rồi khẽ nhếch môi cười,cầm lấy túi xách rồi đứng lên.
An Từ lái xe thẳng đến Doãn thị.
----
Hôm nay, Phương Du Kỳ dậy rất sớm. Cô làm vệ sinh cá nhân xong thì đi ra ngoài vườn hoa dạo, cô muốn cho tâm tình tốt lên. Cô biết sự thật tàn khốc ấy là k thể trốn tránh mãi, cô muốn đối mặt với nó, tìm được sức mạnh mà đối mặt với nó! K chỉ có vậy, cô tin, bí mật phía sau cô còn rất nhiều, cô muốn tìm ra hết!
Mẫn Quan từ sáng sớm đã đến Bạc Thiên Bảo để kiểm tra sức khỏe cho Phương Du Kỳ. Sau khi hỏi quản gia, a ta mới biết được Phương Du Kỳ từ sáng sớm đã ở trong vườn hoa, từ phía xa a ta đã thấy hình bóng một cô gái đang đứng trong một vườn hoa tường vy, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa thân hình cô cân đối, mảnh mai ,mái tóc cô dài mượt như một tấm lụa được dệt tỉ mỉ, vài sợi tóc được thổi bay tung trong gió. Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bằng vải voan, ống tay dài, hầu như che đi nửa bàn tay, đôi chân trắng nõn nà, thon dài, nhìn cô như một thiên sứ vừa hạ phàm. Mẫn Quan nhất thời ngây ngốc, nhưng a ta lập tức lấy lại sự tỉnh táo như thường
Đó là người phụ nữ của Doãn Thiên Duật, cho a ta mười cái mạng thì a ta cũng không dám có ý nghĩa đen tối nào!
Mẫn Quan đi đến phía Phương Du Kỳ đang đứng, trên tay a ta là một hộp đồ y tế và hai chai nước ép
-Xem ra cô đã khỏe lên rất nhiều!
Người con gái bị tiếng nói bất ngờ làm cho giật mình, quay lại, Phương Du Kỳ nhìn Mẫn Quan bằng ánh mắt lạ lẫm, cô hơi cúi đầu rồi khẽ hỏi
-Xin hỏi! A là....?
Mẫn Quan nhìn kỹ khuôn mặt cô, một cô gái có vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên và thuần khiết, mặc dù đây không phải lần đầu tiên a ta nhìn thấy cô nhưng khi được tận mắt nhìn cô đi đứng, nói chuyện được như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên, khuôn mặt cô rất nhỏ, nhưng hoàn toàn mang một vẻ đẹp rất khó cưỡng, làn da trắng hồng, đôi mắt cô to tròn, sáng lấp lánh như vì sao ban đêm, đôi môi anh đào nhỏ xinh.
Thật sự rất đẹp!
Giờ thì hắn thật sự đã hiểu tại sao Doãn Thiên Duật lại mê đắm cô như vậy.
Cô quả là một cô gái rất đẹp, vẻ đẹp khiến người khác cứ điên cuồng mà lao vào, dù biết đó là nguy hiểm.
Mẫn Quan làm ra vẻ uất ức.
-Aizzz! Thật là vô tâm mà! Tôi đã cứu cô hai lần rồi đấy! Vậy mà có thể k nhận ra tôi sao?
Phương Du Kỳ dĩ nhiên k phải cô gái ngốc, cô cũng đã từng nghe quản gia nhắc đến một vị bác sĩ tư của Bạc Thiên Bảo, từng thăm bệnh cho cô. Phương Du Kỳ mỉm cười khách sáo rồi cúi chào lần nữa
-Xin chào! Tôi là Phương Du Kỳ! Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của a!
Mẫn Quan cũng cúi chào rồi tự giới thiệu
-Tôi là Mẫn Quan, cô cứ gọi tôi là bác sĩ Mẫn là được!
Hai người chào hỏi xong, Phương Du Kỳ nhận lấy chai nước ép Mẫn Quan đưa cho, rồi cả hai cùng ngồi xuống, Mẫn Quan bắt đầu đo nhiệt độ cho cô.
---
An Từ chạy vào trong đại sảnh của Doãn thị, cô ta chẳng thèm để ý đến sự ngăn cản của đội bảo an và thư ký giám đốc mà chạy về phía thang máy tư nhân.