Đăng vào: 12 tháng trước
Bố Y sau khi về lại khách điếm, một hạ nhân đã sớm ở đó đợi hắn.
Lúc trước Viên Lam trong chuyến ra quan ngoại cũng dẫn theo người này, Tiêu Bố Y nhớ hắn gọi là Lỗ Đại Lực, liền mỉm cười bắt chuyện.
Lỗ Đại Lực nhìn thấy Tiêu Bố Y nhận ra mình, phi thường hưng phấn.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Bố Y giống như là thần tiên vậy, người khác có lẽ không biết, nhưng bản thân hắn đi thảo nguyên đã nhìn thấy sự thần dũng của Tiêu Bố Y, hết sức kính ngưỡng.
Nhưng người như thế lại không có làm cao, cố tình bắt chuyện với hạ nhân thì đúng là khó mà thấy được.
Tiêu Bố Y cũng không thấy Viên Hi, chỉ sợ nàng ta đã bị Viên Lam bắt về nhà, lại nghĩ đến đêm nay, chẳng lẽ là muốn kết thân?
Lúc trước hắn thuận miệng đáp ứng lời mời của Viên Hi, chỉ nghĩ đến cảm tình hắn liên lạc, cũng không có nghĩ gì thêm.
Nhưng nghĩ đến Viên Hi cũng ở tại Đông Đô, Tiêu Bố Y trên người như có kiến bò, cả người không được tự nhiên, Lỗ Đại Lực tùy ý xưng hô một tiếng, ánh mắt nhìn mình giống như cũng có thâm ý sâu sắc.
Tiêu Bố Ycũng không phải là tận lực cố ý tránh né, mà đối với Viên Hi nữ cải nam tran này xem như cũng có cảm giác.
Đối với hắn mà nói, tình cảm nam nữ cũng phụ thuộc vào tính tình, tính cách còn hơn cả tướng mạo, Viên Hi này tuy cải nam trang nhưng xem ra cũng tuấn tú, chỉ là cả ngày quấn quít lấy hắn mà ngâm thi tác tác đối, cũng làm cho hắn đau đầu.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, một nam nhân khi ở nhà, nữ nhân chỉ cho ngươi làm thơ thì tình huống như thế nào cũng làm cho người ta chán ghét.
Lỗ Đại Lực lời cũng không nhiều, Tiêu Bố Y hỏi hắn đáp, Tiêu Bố Y không hỏi thì hắn cứ cắm đầu mà đi, Lỗ Đại Lực nói Viên trạch ở tại Chương Thiện phường, Tiêu Bố Y cũng mơ hồ biết, để cho hắn đi trước dẫn đường.
Hai người xuất phát từ Ngọc Kê phường qua Trung kiều, quanh quẩn qua Phong Đô thị, khi đi vào Chương Thiện phường thì trời đã tối, trong đêm đen chỉ lộ ra màu trắng của tuyết.
Trời đông giá rét, bông tuyết tung bay.
Tuyết rơi cũng không thấy dừng, Tiêu Bố Y còn chưa cảm thấy gì thì Lỗ Đại Lực râu ria lông mi đã bám đầy sương trắng.
Người đi trên đường rất thưa thớt, tiếng vó ngựa lọc cọc đơn điệu, đạp lên tuyết phá vỡ sự yên lặng của màn đêm.
Lỗ Đại Lực đi trước dẫn đường, sau khi tới Chương Thiện phường thì lập tức đi trước, tới một nơi sáng rực như ban ngày ở cuối đường, Tiêu Bố Y cùng LỗĐại Lực dừng lại, không đợi xuống ngựa thì đã nghe một tiếng cười sang sảng: "Bố Y, ta nghĩ ngươi thế nào cũng đến mà".
Ở trước nhà Viên Lam cười nghênh đón.
Tuy là đêm lạnh, Tiêu Bố Y trong lòng cũng ấm áp.
Vô luận Viên Lam đối với hắn là áp bảo cũng tốt, mượn sức cũng thế, đối đãi với hắn thực sự là không tệ, hiện tại lại kiên định đứng về phía hắn không ngại đối đầu với Vũ Văn Hóa Cập, điều này làm cho Tiêu Bố Y không thể không cảm động.
Tuyết đêm lạnh giá, Viên Lam đầu vai cũng trắng toát, chắc là đã đợi một đoạn thời gian, kéo tay Tiêu Bố Y đi vào đại trạch, hạ nhân sớm đã giúp hai người quét tuyết đọng trên người.
Viên trạch cũng tương đối không xa hoa.
Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này kiến thức mà nói ngược lại cũng có chút mộc mạc, bất quá bố trí cũng khá tinh xảo.
Hai người đi qua đình viện, đi dọc theo hành lang.
Viên Lam dẫn Tiêu Bố Y đến một căn phòng, bên trong có lò lửa, nhiệt độấm áp làm cho người ta quên đi giá rét.
"Hôm nay không phải chỉ có mình ta làm khách chứ?" Tiêu Bố Y mơ hồ nghe được xa xa có tiếng ồn ào, có chút kỳ quái Viên Lam vì cái gì mà đưa mình tới nơi này.
"Đương nhiên là không phải, bất quá khách tri tâm chỉ có người, còn lại đều là quen xã giao thôi" Viên Lam cười nói: "Ta mới vừa rồi cùng bọn họ nói chuyện chỉ cảm thấy chán nản, không thú vị bằng khi cùng ngươi nói chuyện phiếm.
Cho nên lấy cớ ra ngoài chờ ngươi".
Tiêu Bố Y cũng cười rộ lên, "Khách đến chủ lại không tới, thất lễ cũng không ít".
Viên Lam cười lắc đầu, "Bọn họ có rượu ngon đồ ăn ngon, mỹ nữ ca múa, đã sớm quên chủ nhân là ta rồi.
Bố Y, chuyện mà hôm nay ta nói cùng ngươi, ngươi dự tính thế nào?"
Tiêu Bố Y không nghĩ đến hắn lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, chuyện buổi sáng , buổi tối đã đề cập.
Hắn do dự một chút rồi mới nói: "Viên huynh, ta không phải là không bỏ được chức Giáo Thư Lang này, ta lưu lại trong đó còn có chút nguyên nhân khác".
Viên Lam trầm ngâm một lát liền hỏi: "Là bởi vì Bùi Minh Thúy?"
Tiêu Bố Y không nghĩ đến hắn đoán chuẩn như vậy, không phủ nhận, chậm rãi gật đầu.
Viên Lam ánh mắt phức tạp, "Bố Y, thứ ta mạo muội, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi bởi vì thích Bùi Minh Thúy mà ở lại Đông Đô, hay là bởi vì cảm tạ Bùi Minh Thúy mà ở lại Đông Đô? Hoặc là, ngươi cảm thấy trước mắt đó là một cơ hội không thể bỏ qua, muốn ở lại Đông Đô để tranh thủ cao vị?"
Tiêu Bố Y sau hồi lâu mới nói: "Viên huynh, ta biết người muốn cho ta ở bên ngoài sự việc, bảo toàn bản thân.
Nhưng ta muốn nói chính là, có những lúc không phải là ngươi muốn ở bên ngoài, là có thểở ngoài được.
Ta nếu muốn buôn bán ngựa, nếu muốn làm ra thiên hạ đệ nhất mục trường, ngươi cảm thấy ta có thể không cùng bọn họ tạo quan hệ không? Nước có thể lật thuyền, cũng có thể đẩy thuyền, ta không muốn mưu cầu cao vị, nhưng ta cảm thấy trước mắt cũng là một cơ hội tuyệt hảo".
"Nước có thể lật thuyền, cũng có thể đẩy thuyền" Viên Lam lẩm bẩm nói: "Ta chỉ sợ thuyền mỗi lúc một nhiều, một khi Bố Y ngươi đã có quyết định, ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể cẩn thận.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, ta chỉsợ ngươi lại bị hủy tại miếu đường, có lẽ ngươi chân chính không phải là nghĩ tới thiên hạ, mà nấp ở một góc tùy thời mà hành động?"
Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ một vấn đề lâu nay vẫn nghi hoặc, "Viên huynh, ta muốn biết Bùi tiểu thư rốt cuộc là người thế nào, nàng ta lấy thân nữ nhân, có thể thỉnh được Thánh chỉ của Thánh Thượng, chưởng quản thương đội Bùi phiệt, ta xem ra, có chút khó tin".
Viên Lam khẽ cười nói: "Bùi Minh Thúy là con gái của Bùi Củ, Bùi Củ tuổi cao mới có đứa con gái này, rất là yêu thương.
Nàng ta nắm đại quyền trong tay, Bùi phiệt đương nhiên là một nhân tố chủ yếu, bất quá còn có một nhân tố càng chủ yếu hơn.
Bố Y quá nửa không biết, ta cũng chỉ là nghe nói, không biết là thật hay là giả".
"Bố Y rửa tai lắng nghe" Tiêu Bố Y trịnh trọng nói.
"Việc này ngươi nghe xong thì bỏ đi, vạn vạn lần không được nói ra" Viên Lam xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
Tiêu Bố Y cơ hồ nghĩ đến Dương Quảng xem trúng Bùi Minh Thúy, bằng không Viên Lam sao lại ba lần bốn lượt bảo hắn chớ có động tâm đối với Bùi Minh Thúy.
Nhưng vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, Bùi Minh Thúy nếu là nữ nhân của Dương Quảng, vậy thì chạy loạn lên hết như thế thì còn thể thống gì? Càng huống chi Bùi Minh Thúy này tuy có vẻ hào phóng, so với Bối Bồi lại cách người cả ngàn dặm, đến bây giờ ngoại trừ thấy được mấy lần ở tại Mã ấp ra, thì cũng chưa từng xuất hiện qua một lần nào cả.
Hắn thậm chí còn hoài nghi Bối Bồi chính là Bùi Minh Thúy, chỉ là tính cách hoàn toàn không giống.
Quan trọng là, Bùi Minh Thúy thân ngàn vàng, sự vụ bận rộn, sẽ không mạo hiểm tự thân lên đường, lại còn theo hắn đến tận Trường An.
Qua Thánh chỉ cũng có thể thấy được điều này.
"Nếu Viên huynh cảm thấy Tiêu Bố Y sẽ nói ra, thì cứ xem như ta chưa từng hỏi" Tiêu Bố Y khẽ cười nói.
Viên Lam nhìn Tiêu Bố Y một hồi, rốt cuộc quyết định cũng đánh bạc một chuyến.
Hắn đối với Tiêu Bố Y quen biết cũng không tính là lâu, nhưng tất cả những gì Tiêu Bố Y làm cũng đủ để hắn hạ quyết tâm đánh bạc một chuyến, bằng không lúc sáng sớm hắn cũng sẽ không xem Tiêu Bố Y như tâm phúc, nói ra bí ẩn nội đấu trong cung, ban đêm lại lôi kéo Tiêu Bố Y một mình nói chuyện.
Người tài như Tiêu Bố Y hiếm thấy, với kiến thức buôn bán nhiều năm của hắn, cũng cảm thấy hiếm thấy người như thế.
Hắn biết hưng suy của một gia tộc rất nhiều khi đều dựa vào một người.
Bằng không các sĩ tộc đại gia cũng sẽ không cực lực mượn sức loại nhân tài này phục vụ cho họ.
Viên Lam đối với Tiêu Bố Y vốn cũng không chân chính mượn sức, vẫn do dự không quyết, chỉ là có vài chuyện tại Đông Đô mấy ngày trước đã làm cho hắn hạ quyết tâm, nhanh chóng tiếp cận Tiêu Bố Y, chỉ sợ bị người khác tranh mất đến lúc đó hối hận thì đã không kịp.
Hắn nói tất cả nghe ra đều là đại nghịch bất đạo, nếu truyền ra ngoài, tội danh không nhẹ.
Bất quá hắn tin Tiêu Bố Y sẽ không làm hại hắn.
Quan trọng hơn chính là, hắn nếu không nói ra tin tức này, thì làm sao chiếm được lòng tin của Tiêu Bố Y?
"Chuyện của Tiên đế cùng Thánh Thượng Bố Y nói vậy cũng biết không nhiều" Viên Lam ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại suy nghĩ, "Thật ra Thánh Thượng đối với Bùi tiểu thư tín nhiệm, quan hệ tới Bùi thị lang cũng không tính là lớn.
Bởi vì Bùi Minh Thúy dù sao cũng là một nữ tử không tiện tham dự chính sự.
Bất quá, nữ tử tham dự chính sự cũng có tiền lệ, Độc Cô hoàng hậu Tiên đế chính là một tiền lệ…"
"Bùi tiểu thư được Thánh Thượng tín nhiệm chính là bởi vì một nữ nhân, không biết Bố Y có từng nghe qua cái tên Trần Tuyên Hoa hay chưa?"
Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, "Hình như là một nữ nhân?"
Viên Lam cũng không nghĩ Tiêu Bố Y ngu dốt, ngược lại cảm thấy người này không biết thì sẽ không giả bộ, cũng tính là dạy được.
Có đôi khi biết một chuyện không đáng để người ta khoe ra, mà theo sự việc từ từ lộ ra nhân tài mới tính là cao minh.
Tiêu Bố Y không thể nghi ngờ chính là dạng người này.
"Trần Tuyên Hoa vốn là con gái của Trần Tuyên đế triều Trần, đều nói thông minh xinh đẹp, ta cũng gặp qua một lần, thật như là người trời" Viên Lam thở dài một tiếng, "Bất quá từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, có lúc, một nữ nhân quá xinh đẹp cũng không tính là chuyện tốt gì, hơn nữa còn là con gái của vua mất nước.
Lúc trước Thánh Thượng khi chưa là Thiên Tử, năm ấy hai mươi, làm Binh mã đô thảo Đại nguyên soái triều Tùy, Thống soái năm mươi vạn đại quân Nam hạ diệt Trần, hơn nữa vừa mới thành công nên rất hăng hái, hết sức tự mãn, Trần Tuyên Hoa cùng hắn chính là quen được khi đó".
Tiêu Bố Y kỳ quái hỏi, "Nói như vậy Thánh Thượng coi như là văn võ song toàn, vì cái gì mà chinh phạt Cao Lệ mấy lần không thành?"
Viên Lam cười khổ lắc đầu, "Ngươi nếu nghĩ như vậy, chính là sai lầm lớn.
Thánh Thượng diệt Trần đều dựa vào danh tướng lúc đó, Dương Tố, Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm Hổ người nào cũng đều là danh tướng Đại Tùy, đều do Thánh Thượng điều động, hắn diệt Trần bất quá chỉ là ngồi xem mà nhận thành quả mà thôi.
Muốn nói đánh giặc, hắn thực không có tham dự.
Năm đó Thánh Thượng khiêm tốn, nên có thanh danh, dùng lễ hiền đãi sĩ cho nên diệt Trần dựa vào thủ hạ nên mới thành công.
Nhưng hắn từ khi lên ngôi Thiên Tử, đã không còn sự khiêm tốn năm đó, lần thứ hai chinh phạt Cao Lệ là vì thể diện, lần đầu tiên chinh thảo Cao Lệ cũng là để chứng minh cho người trong thiên hạ, hắn cũng là văn võ song toàn, không cần danh tướng cũng có thể thành công.
Hắn mọi chuyện đều không chịu hỏi, đều nói binh quý thần tốc, hắn thứ nhất là để lỡ cơ hội trên chiến trường, lại xem nhẹ sự ương ngạnh cùng giảo hoạt của Cao Lệ, làm lao dân thương tài, cuối cùng cũng không thành được gì".
"Nói như vậy nếu phái một danh tướng chẳng phải tốt hơn sao?" Tiêu Bố Y hỏi.
Viên Lam cười nói: "Bố Y, ngươi vẫn quá xem nhự hai chữ thể diện của Thánh Thượng, lúc trước lần thứ hai chinh phạt Cao Lệ, liền có người đề nghị Thánh Thượng không cần thân chinh, lao dân thương tài, chỉ phái vài viên đại tướng là được.
Nhưng Thánh Thượng giận dữ, nói hắn tự mình chinh thảo không thành, người khác làm sai mà thành, người nọ bởi vậy mà bị tử tội.
Sau đó cũng không ai dám khuyên Thánh Thượng nữa".
Tiêu Bố Y thì thào tự nói, "Xem ra hai chữ thể diện thực hại chết người".
Viên Lam ánh mắt sáng ngời, "Bố Y, ngươi nói không sai, thể diện đích xác có thể hại chết người, nhưng thể diện của Thánh Thượng lại hại chết người trong thiên hạ.
Ta thưởng thức Bố Y ngươi, quan trọng nhất chính là thưởng thức sự nhẫn nại của ngươi.
Lúc trước ngươi năng lực cao cường, là Phó lĩnh đội cũng không kiêu không nịnh, tại thảo nguyên phong cảnh vô hạn, vốn tưởng rằng sẽ một bước lên mây, tại Đông Đô lại làm một Giáo Thư Lang, cũng không vội không gấp.
Hàn Tín có thể nhẫn, cuối cùng đánh bại Sở bá vương tại Ô Giang, Lưu Bang có thể nhẫn, cuối cùng có ngày lập nên bá nghiệp, Hạng Võ ngay cả lực bạt sơn hề khí cái thế thì đã sao, còn không phải bởi vì thể diện mà tự vận tại Ô Giang? Đại trượng phu có thể co có thể duỗi là tốt nhất.
Nếu chỉ lo đấu đá tàn nhẫn, thì cũng không thể thành đại sự được".
Tiêu Bố Y nghe được khích lệ cung có chút xấu hổ, "Viên huynh, Thánh Thượng sau khi nhìn thấy Trần Tuyên Hoa thì thế nào, cùng Bùi tiểu thư lại có quan hệ gì?"
Viên Lam cũng lắc đầu, "Cùng ngươi nói một chút liền có chút lạc đề.
Thánh Thượng sau khi diệt Trần, hết sức hăng hái, cho dù hắn gặp qua nữ nhân vô số, nhưng khi nhìn thấy Trần Tuyên Hoa, cũng như thấy người trời, không khỏi có ý ái mộ".
Tiêu Bố Y cười nói: "Thì ra Thánh Thượng cũng có yêu đương".
Viên Lam cười nói: "Ai cũng có tuổi trẻ, ngươi ta đều có, Thánh Thượng cũng là người đương nhiên cũng có.
Bất quá Thánh Thượng tuy ái mộ Trần Tuyên Hoa, cũng bởi vì Độc Cô Hoàng hậu không thích nam nhân nạp thiếp, chỉ cho phép một vợ.
Lúc trước Thánh Thượng đã lấy vợ, nói đến cũng cùng họ với Bố Y ngươi, cũng chính là Tiêu Hoàng hậu hiện tại trong triều.
Thánh Thượng bởi vì sợ Độc Cô Hoàng hậu không vui, mất đi quyền lợi kế thừa vương vị, cho nên không dám lấy Trần Tuyên Hoa, ngay cả nạp thiếp cũng không dám, liền đem nàng bắt làm tù binh về Tây Kinh.
Tiên đế tại vị, tuy nói Thiên Tử hậu cung ba ngàn, nhưng trước khi Độc Cô Hoàng hậu chết, chạm qua nữ nhân khác bất quá cũng chỉ hai ba người, mà hai ba người này trước sau đều bị Độc Cô Hoàng hậu độc chết hoặc đánh chết, Độc Cô Hoàng hậu ghen rất dữ có thể thấy được.
Mà lúc ấy Độc Cô Hoàng hậu cùng Tiên đế được triều thần xưng nhị thánh, có thể thấy được quyền lực to thế nào, cho dù Thánh Thượng cũng không dám làm sai trong mắt nàng ta, chỉ có thể cố nén sự say đắm đối với Trần Tuyên Hoa".
Tiêu Bố Y nghe vậy cũng thấy sợ, thầm nghĩ Độc Cô Hoàng hậu này cũng thật độc, có thể đem một Thiên Tử ước thúc thành như vậy, nữ tử trong thiên hạ chỉ sợ có một, "Chỉ có một vợ, vậy làm Hoàng Thượng cũng không có gì hứng thú".
Viên Lam cười nói: "Không sai, nếu cưới phải người như vậy, thì có làm Hoàng Thượng cũng không có gì hứng thú, cũng may tiểu nữ ôn nhu hiền huệ.
Bố Y nếu có ý cưới, nó tuyệt đối sẽ không giống như Độc Cô Hoàng hậu, cũng không ngăn cản người nạp thiếp, Xảo Hề làm chính thất là được rồi".
Tiêu Bố Y nghĩ đến bộ dáng của Viên Hi, ban ngày làm công tử nghèo, ban đêm làm phi thiên đạo tặc, miệng phát khổ, cuống quít đổi đề tài, "Vạy sau đó thì sao?"
Viên Lam cũng không bức bách, chỉ thở dài nói: "Sau lại không khéo, Trần Tuyên Hoa này tại Tây Kinh lại bị Tiên đế coi trọng, nạp vào hậu cung, Thánh Thượng lúc ấy ở tại Đông Cung, cho dù muốn giết Trần Tuyên Hoa, cũng chỉ là dám giận mà không dám nói".
Tiêu Bố Y biết đây là một bi kịch, nữ nhân đứa con thích lại bị cha chiếm.
Điều này ở các triều cũng đã có phát sinh, không nghĩ đến Tùy Văn đế cũng khôngngoại lệ.
Tùy Dương đế này mà cũng có nữ nhân không động đến được, thật đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
"Trần Tuyên Hoa tuy vào hậu cung, bất quá Tiên đế cũng biết hậu quả của việc sủng hạnh, cho nên chỉ có thể nhìn chứ không thể động đến, bởi vậy có thể thấy được mị lực kinh người của Trần Tuyên Hoa, làm cho nam nhân không đành lòng dứt bỏ" Viên Lam lại nói: "Sau đó Độc Cô Hoàng hậu bệnh mất, Tiên đế lập tức bắt đầu sủng hạnh Trần Tuyên Hoa, tự nhiên làm cho Thánh Thượng ghi hận trong lòng.
Đợi khi Tiên đế băng hà, Thánh Thượng rốt cuộc cũng tìm được Trần Tuyên Hoa.
Đáng tiếc Trần Tuyên Hoa một là sầu bi quốc phá gia bại, hai là trước sau hai nam nhân kề cận lại là hai cha con, chịu không được ánh mắt thế nhân, chỉqua một năm, ưu tự thành tật, cũng đã bệnh mất, khi chết chỉ mới hơn hai mươi tuổi".
Tiêu Bố Y có chút cảm khái Trần Tuyên Hoa này bất hạnh, cũng không quên chính đề, "Trần Tuyên Hoa ta đã biết rồi, nhưng muốn biết nhất chính là có quan hệ gì tới Bùi Minh Thúy?"
"Thánh Thượng tuy cùng Tiêu Hoàng hậu tương kính như tân, bất quá là kính nàng ta nhàn thục đức dung, nhưng đối với Trần Tuyên Hoa mới là thạt lòng yêu, hắn đối với việc Trần Tuyên Hoa chết, đau đớn vô cùng" Viên Lam không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Trần Tuyên Hoa trước khi chết, chỉ đề xuất hai yêu cầu đối với Thánh Thượng, một là bởi vì nhà tại Giang Nam, nên yêu cầu chôn tại Giang Đô, không cầu đại táng, chỉ cần đơn giản.
Điều thứ hai chính là nàng là di mẫu của Bùi Minh Thúy, trong cuộc đời yêu quý nhất chính là Bùi Minh Thúy, chỉ hy vọng Thánh Thượng hậu đãi Bùi Minh Thúy".
Tiêu Bố Y lúc này mới sửng sốt, không nghĩ tới quan hệ bên trong lại rắc rối như thế.
"Thánh Thượng đối với Trần Tuyên Hoa cực kỳ yêu quý, không muốn nói hai điều kiện, lúc ấy Trần Tuyên Hoa đề xuất trăm ngàn điều kiện, cũng sẽ đáp ứng.
Trần Tuyên Hoa yêu cầu chôn tại Giang Đô, an táng đơn giản, quả thật có nỗi khổ tâm, không nghĩ bởi vậy mà Thánh Thượng cảm thấy như bị mắng.
Thánh Thượng tuy cả đời phô trương xa xỉ, đối với nữ nhân mình yêu an táng hoàn toàn dựa theo ý của nàng, mấy lần tới Giang Đô, nói là du ngoạn như thực tế là đi bái tế Trần Tuyên Hoa.
Yêu cầu thứ nhất làm cho Thánh Thượng cảm thấy có lỗi với Trần Tuyên Hoa, cho nên đối với yêu cầu thứhai của Trần Tuyên Hoa tự nhiên dốc hết tâm lực, Bùi Minh Thúy bởi vậy mới được Thánh Thượng tín nhiệm, mà Bùi phiệt từ đó cũng là một bước lên trời".
Tiêu Bố Y trong ngày hôm nay biết được sự phức tạp trong triều , thật sự so với những gì mà hắn biết trong nửa năm trước còn nhiều hơn, hồi lâu mới nói: "Tuy Bùi Minh Thúy là cơ duyên xảo ngộ, nhưng không thể phủ nhận nàng ta cũng phi thường thông minh".
Viên Lam gật đầu "Bùi Minh Thúy trông tầm thường, nhưng lại có tài, đối với một mối tình thâm của Thánh Thượng rất cảm động, lúc này mới tận lực phò tá.
Chỉ là nàng ta dù sao cũng là nữ tử, tâm lực có hạn, không thể xoay trời được, lúc này mới mượn thất quý trong triều tuyển chọn nhân tài phò tá Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y hiểu được khúc chiết trong đó, đối với bốn chữ một mối tình thâm cũng rất đau đầu, nhịn không được hỏi, "Chẳng lẽ Bùi tiểu thư thích chính là Thánh Thượng?"
"Cái này ta cũng không dám nói," Viên Lam lắc đầu: "Nữ nhân đều rất kỳ quái, Thánh Thượng hôm nay hậu cung phấn đại ba ngàn, nói thế nào cũng tính là một mối tình thâm sao? Bất quá Bùi Minh Thúy vẫn nhớ Thánh Thượng đối với Trần Tuyên Hoa rất tốt, thủy chung vẫn cho rằng Thánh Thượng là một người thâm tình".
Tiêu Bố Y nghe đến đó, thở dài một hơi, cũng không biết có cảm tưởng gì, Viên Lam cũng cười đứng dậy nói: "Ta phải đi xem tình hình khách khức trước, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi đưa đi gặp bọn họ, những người này đối với việc buôn bán về sau của ngươi có thể sẽ rất có lợi, không ngại gặp mặt".
Tiêu Bố Y ứng một tiếng, không biết hắn vì cái gì mà không trực tiếp dẫn mình ra ngoài, suy nghĩ lại, quá nửa là khách rất nhiều.
Viên Lam xử sự tinh minh, để tránh lời ra tiếng vào là nặng nhẹ khác nhau.
Hắn từ chỗ Viên Lam có được tin tức cũng làm hắn rõ ràng hoàn cảnh trước mắt của hắn, đối với Dương Quảng cùng Bùi Minh Thúy nhận thức lại nhiều thêm một tầng.
Thế nhân thấy ích lợi trước mắt, tranh đấu không ngừng, làm sao biết qua vài năm nữa, thiên hạ loạn đến không thể thu thập? Bùi Minh Thúy bảo mình đi khuyên Dương Quảng một mối tình thâm kia, nhưng cảm thấy mình cùng hắn cảm tình cũng được.
Dương Quảng một mối tình thâm này, hắn trước kia xem ra cũng tính là buồn cười!
Khi đang trầm tư, bên ngoài có tiếng bước chân tới.
Tiêu Bố Y nghĩ có người tìm đến, ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy bên ngoài có một người bước nhanh vào, gấp giọng nói: "Tỷ tỷ, người đã trở về".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, cũng không hiểu gì, nhìn thấy một cô gái cũng đứng ngẩn ra đó, khẽ ‘a’ một tiếng, đưa tay che lên cái miệng anh đào.
Cô gái ánh mắt trong sáng động lòng người, nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ở đó cũng có chút bối rối.
Trên mặt xem ra cũng không có đánh phấn, nhưng da thịt vãn sáng long lanh như ngọc làm động lòng người, lông mi cong vút, phụ trợ đôi mắt sáng, lấy tay che miệng lại càng như nắm lấy con tim người khác.
Da thịt của nàng đều đặn, thể thái thanh lịch, Tiêu Bố Y có thể phân tích, đây mới chân chính là một Loly.
Cô gái cũng không quá lớn, phong tư có lẽ còn kém vài phần, nhưng là ai cũng không thể không công nhận, đây là một mỹ nữ chân chính hại chết người!
Nhìn thấy Tiêu Bố Y kinh ngạc nhìn mình, làn da trắng nõn của cô gái đột nhiên đỏửng, thậm chí còn lan tới tận cổ, có chút thất thố đứng ở đó, giống như sợ quá mà không thể cử động.
Tiêu Bố Y đành phải chậm rãi đứng lên, tận lực làm cho thanh âm mềm nhẹ đi, "Vị tiểu thư này, ta là khách do chủ nhân nơi này mời tới, không biết cô có tìm nhầm phòng không?"
Hắn thanh âm trầm thấp, có sức hút, thái độ chân thành, làm cho người ta không thể có địch ý được.
Vẻ kinh hãi trong mắt cô gái nhạt đi, vẻ nghi hoặc lại đậm lên, "Ngươi là ai? Cha ta bảo ta tới đây tìm tỷ tỷ".
Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi, "Cha cô là ai?"
"Cha ta là chủ nhân nơi này" Cô gái thoạt nhìn muốn cười, rồi lại không dám, không có tiến lên, cũng không có lui ra phía sau, không dám nhìn thẳng vào Tiêu Bố Y, lại len lén nhìn trộm, nhìn thấy người này cử chỉ thong dong, lời nói bình thản, ăn mặc tuy đơn giản, khí độ bất phàm, làm cho người ta sinh hảo cảm.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Cha của cô là Viên Lam, Viên huynh?"
Cô gái chậm rãi gật đầu.
"Còn người là ai?"
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Tại hạ Tiêu Bố Y".
"A?" Cô gái lại thất thanh khẽ hô lên, lần này thì không chỉ đỏ mặt và cổ, mà thậm chí còn lan đến tận hai tay, vẻ mặt khó có thể tin, rồi lại mang theo hương vị rất khác, tuy nhìn trộm Tiêu Bố Y, nhưng bất giác đã lớn mật hơn rất nhiều.
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng tuy yên lặng, nhưng cả người bộ dáng lại như muốn bốc cháy lên, không rõ rốt cuộc là sao.
Nữ tử thẹn thùng hướng nội hắn cũng gặp không ít, nhưng nữ nhân thẹn thùng đến như thế, hắn thực lần đầu nhìn thấy.
Loly này, chẳng lẽ chính là Viên Xảo Hề, Tiêu Bố Y có chút kỳ quái, nàng ta nếu là Viên Xảo Hề, vậy Viên Hi là ai? Nàng ta nếu là Viên Xảo Hề, vậy Viên Lam mượn cớ đi ra, chẳng lẽ chính là để con gái gặp mặt mình?
"Ngươi sao lại là Tiêu Bố Y?" Cô gái kinh ngạc lẩm bẩm tự nói.
Tiêu Bố Y rất kỳ quái, cũng không hiểu mình vì sao lại không thể là Tiêu Bố Y, Viên Hi cùng mình gặp mặt tại tửu lâu bất mãn Tiêu Bố Y là vì sao, cái này tất cả đều có quan hệ tới Viên gia, mọi chuyện thực khó hiểu.
Cô gái lại nhìn qua trên ngươi Tiêu Bố Y, trên mặt lại như có rặng mây đỏ, đột nhiên xoay người, không hề nhiều lời bước nhanh ra khỏi phòng.
Tiêu Bố Y muốn hỏi cũng không thể hỏi, muốn ngăn cũng không thể, Cô gái biến mất không thấy nữa, nếu không phải trong không khí vẫn còn chút mùi thơm xử nữ như có như không, hắn cơ hồ còn tưởng mình nừm mơ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, Tiêu Bố Y nghĩ đến cô gái quay lại, ngẩng đầu nhìn qua lại thấy Lỗ Đại Lực đi tới, "Tiêu công tử, lão gia mời người đi nghe đàn thưởng tuyết".
Tiêu Bố Y gật đầu đi theo Lỗ Đại Lực ra khỏi phòng, khi xuyên qua một hành lang dài đột nhiên hỏi một câu, "Đại Lực, lão gia nhà ngươi có mấy người con gái?"
Lỗ Đại Lực dừng bước, chắp tay nói: "Tiêu công tử, chỉ có một, phương danh tiểu thư ta không dám nói, người nếu muốn biết, có thể đi hỏi lão gia.
Không biết Tiêu công tử sao lại hỏi như vậy?"
Tiêu Bố Y thấy hắn đối với mình tất cung tất kính, có chút không quen, "Tùy tiện hỏi thôi".
"Ồ" Lỗ Đại Lực gật gật đầu, rồi lại xoay người tiếp tục đi trước.
Tiêu Bố Y trong lòng buồn bực, có thể xác định Viên Hi tuyệt không phải là Loly mà mình mới gặp, nhưng bởi vì không phải nên mới làm hắn đập vỡ đầu cũng nghĩ không rõ rốt cuộc là sao.
Vốn muốn hỏi Viên Lam có mấy huynh đệ, nhưng lại sợ thái độ tất cung tất kính của Lỗ Đại Lực, đành phải từ bỏ.
Viên trạch từ ngoài xem ra không lớn, bên trong lại tuyệt đối không nhỏ, sau khi xuyên qua hành lang dài, bên cạnh là hai dãy phòng, trên cái mái nhà cùng cột đều có đèn lồng chiếu rọi trên tuyết đêm, tuy dưới tuyết rơi bao trùm, vẫn dấu không được sắc thái hoa lệ.
Hai người xuyên qua hai dãy phòng thì tới một cái hồ nhỏ, nơi này khá biệt lập, thất khó có thể tưởng tượng, nhưng Tiêu Bố Y biết các khu nhà lớn ở Đông Đô Lạc Dương, loại bố trí này cũng tính là bình thường, bởi vì đường thủy bên trong Đông Đô dọc ngang, nhà giàu đa phần là dẫn nước vào nha, thứ nhất là để dễ dàng về đường thủy, thứ hai là để có vẻ phong nhã riêng biệt.
Thời tiết rét lạnh, mặt hồ đã kết băng, tuyết vẫn rơi không ngừng, mặt hồ là một mảng trắng ngần, nếu là mù thu cảnh sắc quá nửa là sẽ tuyệt vời, một cái cầu nhỏ quanh co nối tới một cái đình ở giữa hồ, nói vậy chính là Thưởng tuyết thính mà Lỗ Đại Lực nói.
Thưởng tuyết thính trên các góc treo rất nhiều đèn lồng lớn, chiếu cả đình sáng rực, đình rất lớn, người cũng không ít, thỉnh thoảng có tiếng cười nói vang lên, Viên Lam cũng có ở nơi đây.
Lỗ Đại Lực dẫn Tiêu Bố Y đi qua cầu đến Thưởng tuyết thính, nhìn thấy người ở trong đều thoải mái, phong độ có thừa, trong đình có một cái lò lửa, đang cháy đỏ rực xua đi cái lạnh của trời đông giá rét, có mấy nha hoàn đang phụ trách hâm rượu nướng thịt, nhìn thấy Tiêu Bố Y đã đến, Viên Lam ánh mắt sáng ngời, không đợi nói gì thì bên cạnh đã có một cái thanh âm ngạc nhiên nói: "Bối huynh, ngươi sao lại tới nơi này?"
Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, trên đời này kêu hắn là Bối huynh chỉ có một, tập trung nhìn vào thì quả nhiên là Viên Hi đang đi tới! Tiêu Bố Y thầm kêu khổ, Viên Lam vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, Viên Hi không chút chú ý, lại ra vẻ chủ nhân nắm lấy tay của Tiêu Bố Y nói: "Đến đây, đến đây, đến đây, Bối huynh, ta giới thiệu khách cho ngươi".
Tiêu Bố Y muốn né tránh, lại cảm thấy dấu vết đã quá rõ ràng, chỉ có thể cười nói: "Như thế là tốt nhất" Khi hắn quay đầu nhìn vềphía Viên Lam, phát hiện vẻ mặt của hắn rất quái dị, trong lúc nhất thời cũng khó mà giải thích.
Viên Hi lại lôi kéo hắn đi đến trước mặt một người trẻ tuổi nói: "Vị này là lâm huynh, Bà Dương Lâm Sĩ Hoằng, nhà có ngàn vạn tiệm gạo, nghe nói gạo nhà hắn mấy vạn người ăn mười mấy năm cũng không hết được".
Lâm Sĩ Hoằng dáng người cao gầy, sắc mặt hơi đen, hai mắt sáng ngời, Tiêu Bố Y nhìn thấy tay chân hắn to lớn, trên người tinh lực tràn ngập, biết hắn nhất định có võ công, khẽ cười nói: "Hạnh hội hạnh hội".
Tiêu Bố Y mặc dù đang cười, nhưng lại thầm kêu khổ, Viên Hi giới thiệu như vậy, không hỏi cũng biết, hắn cho dù không phải là Viên Xảo Hề, thì cũng có quan hệ rất lớn với Viên Lam, Viên Hi không câu nệ tiểu tiết, tính cách hào sảng, trong chốc lát nếu biết mình lừa hắn, vậy phải làm thế nào cho phải? Hắn lúc trước thuận miệng nói, không có nghĩ đến một lời nói dối trăm lần cũng không bù lại được.
Hắn cũng không sợ mình có tổn thất gì, chỉ sợ Viên Hi lát nữa bị mất mặt, vậy mình cũng không phải.
Lâm Sĩ Hoằng cao thấp dò xét Tiêu Bố Y, thản nhiên nói: "Hạnh hội".
Viên Hi không có giới thiệu tên của Tiêu Bố Y, Lâm Sĩ Hoằng cũng không có hỏi, Viên Hi lơ đểnh lôi kéo Tiêu Bố Y đi tiếp tục giới thiệu, "Đây là Lư Lăng mã trường Mã Hành Không, ngựa trải rộng khắp thiên hạ, vị kia là Thượng Cốc Địa Vương Quân Khuếch, võ công cùng Lâm huynh là sáng giá nhất…"
Tiêu Bố Y khóe miệng tuy tươi cười, ánh mắt đảo qua trên mặt của mọi người, trong lúc nhất thời không biết Viên Hi nói cái gì, chỉ có thểứng phó gật đầu, Mã Hành Không trầm ổn có tuổi, chỉ vuốt cằm ra dấu, Vương Quân Khuếch dáng người trung đẳng sắc mặt ngăm đen, xem ra cũng có chút dũng mãnh, đợi khi Viên Hi lôi kéo Tiêu Bố Y đi đến trước mặt một người, cao giọng nói: "Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh, nhà tận Tây Vực, gia tài cự vạn, lần này đi đến Đông Đô làm ăn, được Thánh Thượng ban cho họ Dương, tên là Dương Tiếu Phật".
Tiêu Bố Y sửng sốt.
Dương Tiếu Phật mũi cao, đôi mắt đen, quyền cốt nhô cao, giờ phút này mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y nói: "Thì ra Giáo Thư Lang đến, hạnh hội hạnh hội".
Tiêu Bố Y biết không thể che dấu được nữa, Dương Tiếu Phật này chính là người tại Tứ Phương quán đặt câu hỏi về trăm con gà mái, hắn sao lại ở chỗ này?
Viên Hi thấy Tiêu Bố Y đến, vẫn rất hưng phấn, chỉ hận không thể đem mọi người ở đây giới thiệu qua một lần, thậm chí quên cả hỏi hắn vì cái gì mà đi tới nơi này, khi nghe được Dương Tiếu Phật nói ba chữ Giáo Thư Lang, rốt cuộc ngẩn ra, ha hả nói: "Dương Tiếu Phật, ngươi quen với Bối huynh? Ngươi nói cái gì Giáo Thư Lang?"
Dương Tiếu Phật thản nhiên nói: "Ta cũng không biết cái gì Bối huynh, ta chỉ biết là, vị trước mắt chính là Giáo Thư Lang hôm qua nổi danh trí đấu với sứ giả ngoại bang làm khó dễ tại Tứ Phương quán, được Thánh Thượng thưởng mươi lượng hoàng kim, Tiêu, Bố, Y!"
Viên Hi sửng sốt, trên mặt đột nhiên không còn chút huyết sắc, hồi lâu mới nói: "Dương Tiếu Phật, ngươi nói hắn gọi là gì?"
"Thì ra Viên tiểu thư còn không biết đại danh của Tiêu huynh, thật đúng là chuyện đáng chê cười" Dương Tiếu Phật hai mắt khép lại, khẽ cười nói: "Tiêu huynh, Viên tiểu thư đối với ngươi tin tưởng như thế, chẳng lẽ ngươi còn không có nói cho cô ta tên thật?"
Viên Hi tuy là nữ cải nam trang, nhưng Dương Tiếu Phật đã nhận ra ngay thân phận nữ nhân của nàng, người bên cạnh nàng cũng không kinh ngạc hiển nhiên cũng đã quen rồi.
Viên Hi sắc mặt càng trắng ra, Viên Lam cũng đã đi tới, khẽ cười nói: "Nhược Hề, Bố Y quá nửa là muốn đùa với cháu thôi.
Bố Y có lẽ còn chưa biết, Nhược Hề là cháu của ta, bình sinh chỉ thích ăn mặc thành một phong lưu công tử, Nhược Hề, đây là người mà ta lúc trước đã nói qua với cháu, Tiêu Bố Y".
Viên Lam tuy không rõ nguyên nhân, lại bất động thanh sắc đã hóa giải mâu thuẫn, Viên Hi hàm răng cắn chặt, sắc mặt cũng đã trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ngươi thực chính là Tiêu Bố Y đã cùng thúc thúc ra quan ngoại?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng ta, thật ra cũng có chút áy náy nói: "Thì ra Viên huynh là Viên tiểu thư, Bố Y cũng không có nhìn ra cô là thân nữ nhân, tại hạ chưa bao giờ gặp qua Viên tiểu thư, lúc ấy chỉ cẩn thận nên thuận miệng nói ra một cái tên, về sau muốn sửa cũng không sửa được".
Viên Nhược Hề có chút vui vẻ nói: "Nói như vậy, ngươi cũng không phải là có tâm gạt ta?"
Tiêu Bố Y chỉ có thể nói: "Tại hạ cùng Viên tiểu thư là lần đầu gặp mặt, tại sao lại có tâm lừa gạt".
Viên Nhược Hề từ buồn chuyển thành vui: "Quản chi Bố Y hay Bối huynh, ta chỉ quen với tài tử này thôi, Bối huynh, không, Tiêu huynh, mới vừa rồi ta đem mấy câu thơ của ngươi đọc cho mọi người cùng nghe, bọn họ đều nói người làm ra thơ này, đúng là tài tử khó được".
Dương Tiếu Phật cười ha hả, "Thì ra Giáo Thư Lang chẳng những nhanh trí hơn người, văn thơ cũng nổi bật, thật làm cho người ta bất ngờ".
Viên Lam lại cau mày nói: "Hôm nay không đề cập tới văn thơ, chỉ uống rượu thưởng tuyết là được rồi, các vị quá nửa còn chưa biết, vị này chính là Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y, bằng hữu của Viên mỗ".
Đám người Mã Hành Không, Lâm Sĩ Hoằng, Vương Quân Khuếch đều khẽ biến sắc, không khỏi lẩm bẩm cái tên Tiêu Bố Y.
Dương Tiếu Phật khóe miệng mỉm cười, giống như Phật Di Lặc vậy, chỉ là trong mắt ẩn chứa mũi nhọn, như đang trầm tư cái gì đó.
Đám người Mã Hành Không một khi đã tới Viên trạch, đương nhiên cùng Viên Lam cũng không chỉ là quen xã giao, bọn họ đều biết Viên Lam tuy là một thương nhân, nhưng tại Nhữ Nam Viên gia tuyệt đối xem như là một chủ sự.
Viên Lam hòa nhã, tầm mắt lại rất cao, lần này chủ động cùng Tiêu Bố Y xưng huynh gọi đệ, đó là đãi ngộ mà người khác đều không có.
Viên Nhược Hề từ khi biết tên thật của Tiêu Bố Y, tuy đã từ chuyển chuyển lại thành vui, nhưng sắc mặt vẫn âm tình bất định, Lâm Sĩ Hoằng đột nhiên nói: "Viên bá phụ, tiểu chất nghe nói Xảo Hề cũng đến Đông Đô, văn thơ thi từ ta tự thẹn không thể bằng vị Tiêu công tử này, chỉ cầu đêm tuyết có thể được nghe đàn thưởng tuyết, đã vừa lòng lắm rồi".
"Tốt lắm, tốt lắm," Viên Nhược Hề cười nói: "Ta cũng đã lâu không có nghe Xảo Hề đàn".
Viên Lam cười nói: "Lâm thế chất có nhã hứng này, cũng là phúc khí của Xảo Hề".
Hắn phất tay bảo hạ nhân tới, phân phó vài câu, Tiêu Bố Y nghe được ba chữ Lâm thế chất, lại nhớ tới Lâm Sĩ Trực, thầm nghĩ người này tên là Lâm Sĩ Hoằng, không biết cùng Lâm Sĩ Trực có quan hệ gì? Viên Nhược Hề thì ra là chất nữ (cháu gái) của Viên Lam, nhưng lúc trước nàng ta gặp mình, vì sao lại rất là chán ghét cái tên Tiêu Bố Y, không lẽ còn có Tiêu Bố Y thứ hai nữa sao?
Mọi người hàn huyên một lát, Mã Hành Không hỏi: "Còn không biết Giáo Thư Lang xuất thân từ đâu?"
Hắn tuổi không nhỏ, cũng ngang ngửa với Viên Lam, Viên Lam nói Tiêu Bố Y là bằng hữu, hắn cũng không dám xưng hô cái gì hiền chất, chỉ có thể gọi là Giáo Thư Lang mà thôi.
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Tại hạ xuất thân làm nông".
Mã Hành Không ‘ồ’ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa, trong lòng nghi hoặc khó hiểu.
Giáo Thư Lang không tính là đại quan gì, chỉ là cửu phẩm, không lớn không nhỏ.
Tiêu Bố Y lại xuất thân làm nông, người như thế sao lại được Viên Lam thưởng thức, thật ra cũng là chuyện lạ.
Mọi người hàn huyên hồi lâu, một cô gái đã nhẹ nhàng từ ngoài cầu đi vào, tuy còn nhỏ, cũng làm cho người ta hân thưởng tư nghi (thưởng thức dáng điệu), phía sau nàng ta đi theo hai tỳ nữ, đang cầm hương lô cùng dao cầm.
Lâm Sĩ Hoằng xa xa nhìn thấy mắt hiện lên những tia sáng kỳ dị, Tiêu Bố Y vừa thấy đã biết hắn có ý với cô gái này, không biết là có tâm tình gì.
Cô gái đi vào trong đình, chân thành thi lễ, thấp giọng nói: "Xảo Hề ra mắt Mã bá phụ, các vị thế huynh".
Tiêu Bố Y chỉ liếc mắt liền nhận ra, cô gái này chính là Loly đoan trang đã gặp hắn lúc nãy, nhưng trên mặt vẫn đỏửng, thanh âm như muỗi, từ đầu đến cuối đều không có liếc nhìn Tiêu Bố Y.
Nàng đến phòng nọ là để tìm tỷ tỷ, đương nhiên là tìm Viên Nhược Hề, nhưng nàng làm sao có thể tìm nhầm chỗ được, Tiêu Bố Y nghĩ vậy đã nhìn về phía Viên Lam, thấy hắn hướng tới mình mỉm cười, có chút giật mình, thì ra quá nửa là do Viên Lam an bài, chỉ muốn cho mình sớm gặp mặt Xảo Hề.
Mã Hành Không ha hả cười to, đã sớm đứng lên, trong tay cầm một khối ngọc bội, nhét vào tay Viên Xảo Hề, "Một câu Mã bá phụ này, nếu không có chút lễ vật, thật sự là nhận không được".
Viên Xảo Hề cũng không từ chối, cảm ơn một tiếng, lúc này mới xoay người hướng tới Viên Lam nói: "Phụ thân, người tìm con có việc gì?"
"Lâm thế chất muốn nghe con đàn một khúc" Viên Lam khẽ cười nói: "Bọn họ từ xa đến đây, cha cũng không thể làm cho bọn họ thất vọng mà về".
Lâm Sĩ Hoằng có chút đỏ mặt, cuống quít đứng lên nói: "Xảo Hề muội muội, trời đông giá rét như thế, lại bảo muội đàn, xem ra vi huynh cũng không đúng.
Không bằng để lần khác, vi huynh chỉ sợ muội bị lạnh mà ảnh hưởng đến cơ thể".
Viên Xảo Hề thản nhiên cười nói: "Không sao, Lâm thế huynh đường xa đến đây, muốn nghe Xảo Hề đàn một khúc, Xảo Hề có thể nào làm Lâm thế huynh thất vọng".
Nha hoàn bên cạnh đã sớm chuẩn bị bàn, bày đàn dâng hương lô, Viên Xảo Hề chậm rãi ngồi xuống, ngón tay búng nhẹ, ‘tranh’ một tiếng, tiếng đàn đã cắt qua đêm tuyết, quanh quẩn bồi hồi mà lên..