Chương 36: 36: Trọng Thưởng

Giang Sơn Mĩ Sắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Động tác của Triệu công tử có vẻ vừa ngu ngốc vừa buồn cười, nhưng những người ở đây bất luận kẻ nào cũng không dám cười, tất cả đều run sợ nhìn Bùi Minh Thúy đang nổi giận, run sợ nhìn Tiêu Bố Y đang uống rượu.
Bọn họ đều cho rằng, Bùi Minh Thúy đã chấm trúng Tiêu Bố Y.
Chẳng qua cái này cũng khó trách, Tiêu Bố Y tuy là dân áo vải, nhưng xem ra cũng không tệ, Bùi Minh Thúy tuy là Đại tiểu thư, nhưng dù sao nam nhân cũng không dám gần.
Nay lại đụng trúng nam nhân không biết chết là gì này, đương nhiên là sẽ động tâm, mà Tiêu Bố Y đối với Bùi phiệt, cho dù là áo vải cũng có thể một bước lên trời, chút hy sinh này cũng đáng mà.
Triệu công tử tuy xem như là người bản địa, nhưng hắn lại xui xẻo đụng trúng Tiêu Bố Y, Bùi Minh Thúy vì người trong lòng mà ra mặt cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng trở ngại quan trọng nhất ở đây là, sĩ tộc môn phiệt lâu nay đều không liên hệ với dân áo vải, Bùi Minh Thúy cho dù yêu Tiêu Bố Y đi nữa, chỉ sợ cũng không thể phá vỡ quy củ này, xem ra chỉ còn cách là đưa Tiêu Bố Y lên làm quan.
Trong khi tất cả mọi người đều đang miên man suy nghĩ, Bùi Minh Thúy lại ngồi xuống, vỗ tay ba cái thản nhiên nói: "Đừng vì một con chó mà làm cho mất hứng, uống rượu thôi".
Nàng bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn, mọi người cũng chỉ có thể đồng loạt nâng chén theo, uống cạn xong hướng đáy chén lên trời, sợ bị chậm bước.
Tiêu Bố Y thấy Bùi Minh Thúy hỉ nộ vô thường, lúc thì gió êm sóng lặng, chốt lát lại như sóng gió bão bùng, cũng không thấy đáng sợ gì, mà chỉ cảm thấy buồn cười, lại thấy nàng ta nhìn mình, liền bưng chén rượu lên cùng cạn với nàng ta một chén.
Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân mình đối với rượu không có cảm giác, điều này làm cho hắn nhiều ít cũng không quen.

Thật ra vấn đề này hắn cũng đã phát hiện lâu rồi, mấy tháng qua, hắn càng uống càng cảm thấy rượu đối với mình không có tác dụng gì, khi hắn ở sơn trại, thậm chí uống cả hai bình rượu đến mức bụng muốn vỡ ra mà vẫn vô cùng tỉnh táo.
Điều này chẳng lẽ là di chứng của việc xuyên qua thời gian? Tiêu Bố Y chỉ có thể cười khổ.
"Tiêu huynh, huynh có biết mọi người ở đây không?" Bùi Minh Thúy cạn xong một chén rượu, sắc mặt cũng không thay đổi, đôi mắt đen láy tỏa sáng.
Tiêu Bố Y lại phát hiện, Bùi Minh Thúy tuy hào phóng, nhưng nhìn kỹ lại, nàng ta cũng có rất nhiều đặc điểm của nữ nhân, thậm chí có thể nói là là không tệ.
Nàng hiện tại tuy ăn mặc như nam nhân, làm cho người ta nhìn không ra sự quyến rũ, nhưng nếu mặc đồ nữ vào, nói không chừng cũng không tệ? Tiêu Bố Y cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.
"Ta làm sao mà biết được" Tiêu Bố Y cười nói: "Nói vậy ở đây đều bằng hữu của Bùi tiểu thư?"
Bùi Minh Thúy vung tay lên, "Ở trong này ta chỉ có một bằng hữu là Tiêu huynh thôi".
Mọi người uống rượu, Tiêu Bố Y lại ngạc nhiên, cũng không hiểu Bùi Minh Thúy vì cái gì mà đối xử đặc biệt đối với mình như vậy, chẳng lẽ bởi vì mình giúp nàng ta thắng trận đua ngựa, lấy lại được thể diện?
"Mọi người ở đây vốn đều là thương nhân của Thiên Mậu thương đội" Bùi Minh Thúy đột nhiên cười ha hả nói, "Thiên Mậu thương đội đột nhiên tuyên bố năm nay không ra ngoài, làm cho bọn họ chẳng biết làm sao, cho nên tự nhiên là tìm đến Bùi phiệt".
Tiêu Bố Y giật mình, lại thấy mọi người đang ngồi đều có thần tình xấu hổ, không khỏi buồn cười.
Hắn lúc này mới nhớ, lần đua ngựa này cũng không phải là trận đua ngựa đơn giản, sự đánh cuộc chính là sự tranh đấu giữa hai thế lực lớn, Thiên Mậu không thể lên đường, những thương nhân này cũng không thể để hàng hóa hư hỏng trên tay như vậy, cho nên cũng chỉ có thể tìm đến Bùi Gia thương đội.

"Vốn thương nhân của Thiên Mậu, Bùi Gia thương đội cũng sẽ không nhận," Bùi Minh Thúy lớn tiếng nói: "Nhưng lần này Tiêu huynh cũng đã nói giúp cho các ngươi, nói cái ngươi cũng đã lâm vào bước đường cùng, không ngại cho các ngươi một con đường, ta lúc này mới cho các ngươi một cơ hội".
Thương nhân phía dưới đều liên tục gật đầu, vẻ cảm kích đều hiện lên trên mặt, "Đa tạ Bùi tiểu thư, đa tạ Tiêu công tử".
Tiêu Bố Y chỉ có thể uống rượu cười gượng mà nhận những lời cảm tạ này.
"Tiêu huynh mới đến Bùi Gia thương đội, liền vì Bùi Gia thương đội lập thành đại sự, người như vậy các ngươi nói có nên thưởng không?" Bùi Minh Thúy lại hỏi.
"Đương nhiên, đương nhiên là nên" Thương nhân phía dưới đều liên tục gật đầu, nhưng vẻ mặt nhiều ít cũng có chút mất tự nhiên.
"Các ngươi nói không sai, huynh đệ là huynh đệ, nhưng thưởng thì vẫn phải thưởng" Bùi Minh Thúy cười lớn nói: "Người đâu".
Một hạ nhân nhanh chóng chạy lên, mang theo hai đĩa đựng vàng, hào quang tỏa ra bốn phía.
"Bốn mươi hai lượng vàng này chính là phần thưởng mà Bùi Gia thưởng cho Tiêu huynh" Bùi Minh Thúy vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Bố Y, thành khẩn nói, "Tiêu huynh vạn lần chớ từ chối, bằng không chính là xem thường Bùi Minh Thúy ta đó".
Mọi người đều xao động, kinh ngạc không thôi.
Thời này vàng bạc đều không phải là tiền tệ lưu thông, nhưng vẫn hết sức quý trọng, một ngàn lượng vàng đủ nuôi mấy trăm lính trong hai ba năm, Thái Thú Vương Nhân Cung khi còn làm tướng, trận chiến Liêu Đông chư quân đều đã thất bại, duy chỉ có Vương Nhân Cung dẫn quân phá địch, Thánh Thượng mặt rồng vui vẻ, bất quá cũng chỉ thưởng lương mã mười con, hoàng kim trăm lượng mà thôi.
Ai cũng biết Thánh Thượng hào phóng, bởi vậy có thể thấy được sự quý trọng của hoàng kim.

Mà hôm nay Bùi Minh Thúy vừa ra tay đã xuất ra bốn mươi hai lượng vàng, điều này cũng không thể dùng hai từ trọng thưởng để hình dung.
Mọi người có chút sợ hãi, nhưng Tiêu Bố Y cũng chỉ như là tiện tay tiếp nhận lấy đặt lên bàn, rồi mới nói một câu, "Vậy Tiêu mỗ cung kính không bằng tòng mệnh".
Hắn thần sắc bất động, phảng phất như tới tay không phải là bốn mươi hai lượng vàng, mà chỉ là hai văn tiền mà thôi.
Mọi người vốn đối với hắn đều có chút khó hiểu cùng khinh thị, cũng không hiểu vì cái gì mà Bùi phiệt lại ưu ái với hắn như thế, nhưng khi thấy hắn cử chỉ thong dong, tiền tài bất động, lúc này mới cảm thấy tiểu tử này cũng có chút môn đạo.
Bùi Minh Thúy cười ha hả, xem ra như là thoải mái nói không nên lời, "Ta vẫn thích sự sảng khoái của Tiêu huynh, đến đây, ta giới thiệu với huynh mấy người".
Nàng ta đứng dậy kéo tay Tiêu Bố Y, đi đến mấy bàn phía trước, những người này đều đứng dậy, nở nụ cười tươi.
"Đây là Vương tài thần Vương gia bố trang ở Giang Nam, vị này là Lâm chưởng quầy Lâm gia Mễ điếm ở Dự Chương, vị này là Từ tiên sinh ở tại Duyện Châu, làm ăn trải rộng khắp đại giang Nam Bắc, không đâu là không làm".
Tiêu Bố Y nhìn qua, phát hiện Vương tài thần quả nhiên so với Tài Thần trong ngũ họa cũng không khác gì nhau, khoảng chừng năm mươi.

Lâm chưởng quầy chằng bốn mươi, dáng người to béo, hai mắt nhỏ như hạt gạo, phỏng chừng là do buôn bán về gạo quá nhiều mà ảnh hưởng, hắn xoa xoa tay có vẻ hết sức khẩn trương.

Từ tiên sinh cũng đã đứng tuổi, thần sắc hòa ái, cử chỉ thong dong, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, liền mỉm cười chắp tay, "Được gặp Tiêu công tử, thực sự là vinh hạnh".
Từ tiên sinh này cử chỉ thong dong bình tĩnh, Tiêu Bố Y cũng ôm quyền thi lễ, "Danh xưng công tử cũng thẹn không dám nhận, tại hạ là Tiêu Bố Y".
Hắn gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói chuyện ma quỷ, Từ tiên sinh khách khí, hắn cũng khách khí lại, cũng không tính là có gì khó khăn.
Từ tiên sinh nghe thấy Tiêu Bố Y khiêm nhường, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, lại liếc mắt dò xét Tiêu Bố Y, khẽ cười nói: "Tiêu công tử tướng mạo bất tục, lại có quý nhân tương trợ, tiền đồ có thể nói là không thể hạn lượng".
Hắn xử sự linh hoạt, vô hình chung đã thổi phồng Tiêu Bố Y lên, lại vừa vỗ mông ngựa Bùi Minh Thúy.

Tiêu Bố Y trong lòng thầm nghĩ, người với người khác nhau, người có thể được Bùi Minh Thúy giới thiệu tuyệt không phải là bình thường, Từ tiên sinh này ngôn ngữ chu đáo, nói vậy cũng là nhân vật lợi hại.
Bùi Minh Thúy lại cau mày, "Tiêu huynh tự có phong cốt, cần gì phải có người khác tương trợ.

Hơn nữa vẫn là huynh ấy trợ giúp ta, Từ tiên sinh lời ấy sai rồi".
Từ tiên sinh nghe được lời của Bùi Minh Thúy, cũng không nhiều lời nữa, lập tức chuyển đề tại, "Bùi tiểu thư, nghe nói Mộng Điệp cô nương cũng đến đây phải không?"
Bùi Minh Thúy cũng không truy hỏi nữa, lại cười ha hả, "Trách không được, ta nghĩ Vương tài thần cùng Lâm chưởng quầy đến nơi này, cũng không rõ là vì nguyên nhân gì, Từ tiên sinh tại Trung Nguyên cũng không cần sự trợ giúp của Bùi phiệt, hôm nay cũng đi đến đây, thì ra là muốn gặp Mộng Điệp".
Từ tiên sinh cũng không xấu hổ, khẽ cười nói, "Bùi tiểu thư nói cũng chỉ đúng một nửa".
"Ồ?" Bùi Minh Thúy cau mi lại, nghiêng nghiêng nói: "Từ tiên sinh đến Mã ấp để gặp Mộng Điệp cũng chỉ là một nửa lý do, không biết Bùi Minh Thúy có thể hỏi một nửa nguyên do còn lại hay không?"