Chương 12: Đừng sợ

Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi số hai mươi sáu Lăng Chân thử vai xong thì buổi thử vai diễn ra nhanh hơn rất nhiều, những diễn viên trẻ không có gì đặc biệt được rà soát rất nhanh.

Dù sao ông lớn trấn trận ở phía sau đã bị, cuối cùng bọn họ cũng có thể thả lỏng!

Sau khi buổi thử vai hoàn toàn kết thúc, nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp phòng, vì thế mới biết âm thanh "Rầm" khi nãy từ đâu mà ra. Là do ông lớn đập bình nước, chai nước lật ngược nằm trên mặt đất.

Nhân viên công tác căng thẳng nhặt lên, sau đó dọn dẹp bàn, đang thu dọn bỗng nhiên "A" lên một tiếng.

Bởi vì ông lớn kia thay đổi chỗ ngồi cho nên ở chỗ phía sau này cũng dọn đồ uống hoa quả này nọ lên. Nhưng trên bàn cà phê có chuối tiêu và quýt anh ta chưa hề đụng tới, chỉ lấy... Một viên kẹo.

Viên kẹo kia được đóng giấy gói màu đỏ cho nên nhân viên công tác nhớ rất rõ.

Cô lập tức ngạc nhiên: "Chẳng lẽ người đàn ông như đại ma vương giống Đại Ma Vương cũng thích kẹo sữa sao?"

Đúng lúc nhà sản xuất nghe thấy được câu nói này thì có vẻ một lời khó nói hết.

Vừa rồi lúc cô gái kia múa, đột nhiên Ngụy tổng gửi tin nhắn vào điện thoại của ông ta:

[Ngừng].

Mặc dù chỉ một chữ nhưng ông ta không biết sao lại có cảm giác đằng đằng sát khí. Nhà sản xuất đổ mồ hôi ướt sũng cả người, vội vàng bảo Lăng Chân dừng lại.

Bình thường Ngụy tổng không nhiều lời, nhưng quan hệ giữa anh ta và cô gái này khiến cho bọn họ phải tính toán.

___

Kết quả thử vai sẽ được công bố vào một tuần sau, đến lúc đó từ nam một nữ một, nam hai nữ hai sẽ chọn ra hai người đề cử. Sau đó sẽ phát động toàn dân bỏ phiếu trên page offical của Tiên Vấn, để tăng nhiệt thảo luận.

Dựa theo kịch bản nguyên tác kia, Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di chia nhau trở thành nam chính và nữ hai được đề cử, hai người hóa trang quay chụp tạo hình cổ trang, trong kết quả bầu bằng phiếu gây được nhiều ấn tượng với những người qua đường. Nếu như không phải sau đó Ngụy Tỷ hắc hóa, chèn ép Thẩm Ngôn Sơ vậy thì chắc là bộ phim này sẽ vô cùng hot.

Nhưng mà dường như bây giờ tính cách của Ngụy Tỷ ổn định hơn, tạm thời chưa có dấu hiệu hắc hóa. Dựa theo tình hình này, nói không chừng Thẩm Ngôn Sơ sẽ thật sự trở thành nam chính của <<Tiên Vấn>>.

Nhưng những điều này không liên quan đến Lăng Chân, cô là một nhân vật phụ, nếu như có thể đóng <<Tiên Vấn>> thì tốt, nếu như không được thì tiếp tục chờ đợi cơ hội kế tiếp.

Ngụy Tỷ càng không để ý, dường như anh hoàn toàn không quan tâm vợ mình có việc làm hay không. Lăng Chân quan sát qua, cô biết Ngụy Tỷ không thiếu tiền, nhưng cụ thể anh làm công việc gì thì cô cũng không rõ nữa.

Hơn nữa, gần đây thời gian anh ở nhà càng lúc càng dài.

Lăng Chân ra khỏi phòng rót nước uống, Ngụy Tỷ cũng đang ở trong bếp, khi trông thấy cô anh đưa qua một ly nước chanh.

Lăng Chân cầm lấy không hề phòng bị mà uống một hớp, lập tức chua đến phát khóc: "Òa..."

Mà Ngụy Tỷ đã đưa mật ong tới, bên môi nở nụ cười nhạt.

Gương mặt của Lăng Chân co rúm lại, vẻ mặt cô đau khổ cho thêm hai muỗng mật ong, vẫn rất chua, nhưng cô lại ngại bỏ thừa nên đành phải ừng ực cố uống hết trong một hơi.

Sau khi uống xong thì lưỡi cũng mất cảm giác, giống như là ăn cay, đưa lưỡi ra hà hơi.

Đôi môi của cô mềm mại hơi mở ra, đầu lưỡi hồng phấn như ẩn như hiện. Ngụy Tỷ nhìn lướt qua, lại dời mắt đi: "Chua à?"

Anh ta còn không biết ngại mà hỏi!

Lăng Chân tức giận lại không dám nói gì, đành phải nhếch môi sờ túi, nói khẽ: "May mà tôi có kẹo..."

Cô mở kẹo trong giấy gói màu đỏ ra, tháo ra ăn hết, kẹo sữa tan ở đầu lưỡi, cuối cùng cũng làm mất vị chua kia.

Viên kẹo tròn nhô lên ở một bên má của cô. Cô gái búi tóc lỏng, mặc đồ ở nhà, cúi đầu xuống ngoan ngoãn xếp giấy gói kẹo sau đó bỏ vào trong túi.

Ngụy Tỷ khẽ nhướng đuôi lông mày: "Cô..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên điện thoại của Lăng Chân vang lên. Cô nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, đôi lông mày thanh tú nhanh chóng nhíu lại, sau đó đẩy ly cho Ngụy Tỷ, quay người trở về phòng.

Ngụy Tỷ nhìn cô đi vào trong phòng, sau đó bị cánh cửa ngăn lại.

Cái gì cũng không nghe được.

Một lát sau, Ngụy Tỷ mở cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xiết chặt ly thủy tinh.

Cuộc điện thoại đó là do Lăng Huyên gọi tới, không phải Lăng Chân muốn tránh Ngụy Tỷ, nhưng cô không muốn cho người chị cực phẩm này xuất hiện trong thế giới của Ngụy Tỷ.

"Có chuyện gì sao?" Lăng Chân hỏi.

Giọng nói quái lạ của Lăng Huyên vang lên: "Bây giờ mày rất đắc ý phải không?"

Lăng Chân: "Đắc ý cái gì?"

"Mày bớt giả vờ đi!" Giọng nói của Lăng Huyên có hơi nghiến răng nghiến lợi. "Ngụy Tỷ cần phải tuyệt tình như thế sao?"

Lăng Chân không hiểu gì cả: "Ngụy Tỷ đã làm gì?"

Nghe thấy cô nói vậy, Lăng Huyên dừng một chút, sau đó giọng nói thay đổi một trăm tám mươi độ: "Mày không biết? Mày không biết Ngụy Tỷ làm gì?"

Lăng Chân nhíu mày: "Chị muốn nói gì?"

"Hừ!" Lăng Huyên giống như là biết chuyện gì ghê gớm lắm, như bị bệnh tâm thần cười ha hả: "Thì ra anh ấy không nói với mày, ha ha ha. Xem ra với anh ấy mà nói mày chẳng là cái thá gì cả, anh ấy vốn không muốn giúp mày!"

Tim của Lăng Chân nhảy lên một cái, cô không muốn cãi cọ với Lăng Huyên nên dứt khoát cúp điện thoại: "Có bệnh thì trị đi, tạm biệt."

Ngụy Tỷ đã làm gì?

Lăng Chân cẩn thận nhớ lại, Lăng Huyên không xuất hiện trong buổi thử vai, chẳng lẽ có liên quan đến Ngụy Tỷ?

Nếu như là thế, chẳng lẽ kịch bản đang âm thầm thúc đẩy Ngụy Tỷ đi vào con đường nhân vật phản diện sao? Nhưng vấn đề là bước ngoặc ở nơi nào chứ? Ngụy Tỷ và Lăng Huyên chỉ tiếp xúc một lần duy nhất trong bữa tiệc, chẳng lẽ hôm đó xảy ra chuyện gì?

Lăng Chân hơi bất an, cô đi một vòng trong phòng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân của Ngụy Tỷ, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hơn bình thường.

Lăng Chân vội vàng đẩy cửa phòng ra, kéo Ngụy Tỷ lại hỏi: "Sao thế?"

Trong đôi mắt của Ngụy Tỷ phủ kín mây đen, anh dừng một lát mới nói: "Bệnh viện gọi điện thoại tới..."

Lăng Chân mở to hai mắt, vô thức giữ chặt tay của anh: "Tôi đi cùng với anh."

Ngụy Tỷ nhìn cô một cái sau đó cùng Lăng Chân đi ra cửa.

Trên đường, Lăng Chân mới biết được bỗng nhiên lúc nãy mẹ Ngụy bắt đầu thở gấp, bác sĩ lập tức bắt đầu cấp cứu giải phẫu, cũng báo cho người nhà.

Từ lúc Lăng Huyên gọi điện thoại đến khi tình huống của mẹ Ngụy bỗng nhiên xảy ra, trong lòng Lăng Chân càng cảm thấy vô cùng bất an.

Về mặt tình cảm thì cô không thể nào chấp nhận được chuyện mẹ Ngụy dịu dàng xảy ra chuyện, về mặt khách quan thì cũng không thể chấp nhận được mẹ Ngụy qua đời thúc đẩy anh hắc hóa. Cô đành phải vừa cầu nguyện vừa quan sát cảm xúc của Ngụy Tỷ.

Đến bệnh viện, hai người hỏi y tá tìm được phòng giải phẫu của mẹ Ngụy. Đèn đỏ lóe lên, trên ghế dài không có một ai. Lăng Chân nhìn Ngụy Tỷ có vẻ vô cùng căng thẳng, cô dè dặt đến gần nắm chặt tay anh.

Nhiệt độ lòng bàn tay cô giống như âm thầm trấn an, giọng nói của Lăng Chân dịu dàng.

"Ngụy Tỷ, anh đừng sợ."

Ngụy Tỷ nhìn cô, khẽ mím môi mỏng. Một lát sau, sự lạnh lẽo và âm trầm trên người anh tan đi một chút.

Hai người cùng ngồi chờ trên ghế dài.

Lăng Chân khẽ nói: "Trước đó từng như thế sao?"

Ngụy Tỷ: "Ừm."

Đèn của phòng giải phẫu rất quen thuộc, băng ghế dài lạnh lẽo cũng rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên có người chờ cùng anh.

"Sẽ không sao đâu." Lăng Chân nói, trong lòng cầu phúc cho mẹ Ngụy.

Không biết có phải vì ông trời đã nghe được lời kêu gọi của tiên tử hay không mà bọn họ chờ cũng không lâu. Đèn của phòng giải phẫu tắt đi, bác sĩ cởi khẩu trang đi ra, lần đầu tiên  thấy cô gái trẻ thì mở to mắt, vẻ mặt muốn hỏi lại không dám hỏi.

Bác sĩ cười: "Là người nhà bệnh nhân sao? Đừng lo lắng, chỉ là tiểu phẫu thôi, sẽ nhanh tỉnh lại thôi."

Nghe xong câu này thì Lăng Chân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trông Ngụy Tỷ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Lăng Chân có thể cảm giác được cảm xúc căng thẳng nóng nảy lúc này của anh mới chính thức bình ổn lại.

Hai người ở phòng bệnh đến nửa đêm.

Cuối cùng mẹ Ngụy cũng như lời bác sĩ nói, dần dần tỉnh lại.

Lăng Chân đi lên trước, cúi người dịu dàng nói: "Mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, con và Ngụy Tỷ ở đây."

Cảm xúc của Ngụy Tỷ khôi phục bình thường, im lặng lười biếng đứng ở phía sau không nói chuyện.

Mẹ Ngụy cố gắng nở nụ cười, trấn an bọn họ: "Bệnh lâu như vậy... Đây cũng là trò đùa trẻ con, các con mau trở về nghỉ đi..."

Ngụy Tỷ không nói lời nào, Lăng Chân đành phải nói. Cô lắc đầu: "Chúng con không mệt."

Mẹ Ngụy kiên trì muốn bọn họ về nhà, thuyết phục không được đành phải bất đắc dĩ nói: "Nếu các con không về thì tạm nghỉ trong phòng này một chút đi..."

Lăng Chân suy nghĩ: "Vậy cũng được..."

Mẹ Ngụy hơi mệt, thở dốc một hơi mới nói thêm nửa câu sau: "Có một chiếc giường nhỏ, các con chịu đựng một đêm." 

Lăng Chân ngẩn người, chỉ một cái giường?

Mẹ Ngụy không biết, nhưng bình thường hai người bọn họ không ngủ cùng nhau!

Lăng Chân đành phải quay đầu xin Ngụy Tỷ giúp đỡ.

Cô vừa mới nghiêng đầu qua, bỗng nhiên Ngụy Tỷ giơ tay lên gật đầu với cô

Chiếc giường màu xanh nhạt đó là nơi bọn họ phải ngủ cả đêm.

Lăng Chân nháy mắt mấy cái ra hiệu cho Ngụy Tỷ, anh lại nhẹ nhàng xoa làn da mềm mịn dưới mắt cô, khẽ nói:

"Đi ngủ."

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tỷ: Chỉ không nỡ thôi, không có gì khác.

Lăng Chân: Tôi tin anh.