Chương 16: C16: Phần16

Một Đời Sủng Nịnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tại Mĩ.


Hàn Thiên Minh cùng trợ lí Thanh đang trên đường đi đến khách sạn thì có thông báo đến. Thanh Vũ quay sang nói với anh.

"Tổng giám đốc, số điện thoại đã gọi cho cô Gia Nhi là một số rác. Vị trí không ở trong nước. Có vẻ như người này đã tính toán kĩ lưỡng đến việc này nên mọi việc được xử lí vô cùng gọn gàng."

"Vậy là không tra ra được gì sao?"

"Cũng không hẳn." Thanh Vũ đẩy gọng kính lên, anh nhìn vào thông báo nói:

" Vị trí ở nước ngoài này mặc dù không phải chỉ chính xác là nơi ở của Cố Tử Lâm nhưng đây là nhà của một người bạn hắn quen khi còn du học ở đây. Có vẻ đúng như anh nói, rất có khả năng chuyện lần này là do Cố Tử Lâm bày ra. "

Hàn Thiên Minh trầm tư một hồi. Tên Cố Tử Lâm này đúng là muốn đánh bại anh đến điên rồi. Sao hắn có thể kéo Gia Nhi vào chuyện này được chứ? Rõ ràng cô chỉ là một cô gái yếu đuối. Hơn nữa hai người họ đã từng là rất thân thiết với nhau. Thậm chí khi đó Gia Nhi còn tin tưởng hắn như người trong gia đình. Vậy mà bây giờ hắn lại vì lợi ích của bản thân mà có thể kéo cô vào chuyện này. Đúng thật không thể tưởng tượng nổi mà.

Bây giờ Hàn Thiên Minh không thể quay về nước được nhưng ở đây anh thật sự không yên tâm được. Cố Tử Lâm đúng là mối họa.

----
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
----

Ở Việt Nam lúc này.

Hôm nay Lưu Trình sang nhà Gia Nhi. Anh muốn đưa cô đi chơi. Đây dường như đã là điều ước từ nhiều năm về trước của anh. Khi ra đường nhìn thấy anh em nhà người ta cùng nhau đi chơi, cùng nhau đón sinh nhật cùng nhau làm mọi thứ mà trong lòng Lưu Trình lúc nào cũng nghẹn lại. Nhìn người ta, anh cũng ước mình được như thế. Lúc nào anh cũng muốn được đưa em gái mình đi chơi, làm mọi thứ mà cô thích, mua mọi thứ cô muốn. Lưu Trình anh có thể làm mọi điều để Gia Nhi của anh có thể vui vẻ mà cười nói vô tư như một đứa trẻ. Khi ấy anh cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể tìm ra em gái mình.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Gia Nhi của anh đã quay về, mọi điều anh muốn làm cùng cô khi xưa bây giờ vẫn có thể thực hiện được. Thời gian qua đã quá lãng phí rồi vậy nên bây giờ anh muốn cho cô cảm nhận được tình thân, cảm nhận được tình thương mà anh dành cho cô.

Khi Gia Nhi nghe Lưu Trình nói anh muốn đưa cô đi dạo thì tâm trạng cô lập tức phấn khích hệt như một đứa trẻ. Bởi vì chính Gia Nhi cũng luôn ngưỡng mộ những người có anh trai. Cô cũng muốn được như vậy, cô cũng muốn được anh trai mình cưng chiều. Bây giờ thì cô đã đạt được mong muốn đó rồi. Gia Nhi nhanh chóng vào trong thay quần áo để đi cùng anh.


Lưu Trình nhìn cô phấn khởi như vậy thì trong lòng không khỏi hạnh phúc. Cô em gái của anh mặc dù nhìn mạnh mẽ là thế nhưng đối với anh thì cô vẫn chỉ là một cô bé cần được anh bảo vệ mà thôi.

----

Vì Gia Nhi nói muốn được đi khu vui chơi nên cả hai anh em đến đó. Bọn họ cùng nhau chơi bao nhiêu trò chơi. Từ những trò mạo hiểm cho đến kinh dị. Mặc dù Gia Nhi có chút sợ nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui. Đây có lẽ là lần đi chơi vui nhất trong cuộc đời cô. Lần đầu tiên cô được đi chơi cùng với anh trai của mình.

Lúc còn nhỏ cô cũng đã được đi khu vui chơi cùng ba mẹ nuôi. Khi ấy nhìn thấy những cặp anh trai em gái vui chơi mà cô rất ganh tị. Mặc dù cô cũng được ba mẹ nuôi mua cho nhiều thứ nhưng dường như cô cảm thấy vẫn rất trống vắng khi thấy những cặp anh em khác cười đùa vui tươi như vậy. Lúc đó cô đã nghĩ, sao bọn họ lại vui như vậy nhỉ? Bây giờ cô đã hiểu. Thì ra đây là cảm giác ấy. Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng cái cảm giác ấy rất khác biệt, không giống như cảm giác mà ba mẹ mang lại.

Thấy Gia Nhi im lặng như vậy thì Lưu Trình liền lo lắng hỏi han cô.

"Em sao vậy? Vẫn còn mệt sao? Anh đã bảo đừng chơi trò đó mà."

Nghe anh nói như vậy thì Gia nhi liền lập tức mỉm cười nhìn anh.

"Em đâu có mệt đâu." Cô làm nũng với Lưu Trình.

"Anh hai, em đói bụng rồi."

Lưu Trình nghe được tiếng "anh hai của cô thì trong lòng liền lập tức nhũn cả ra. "Anh hai..." Khi bé cô cũng đã gọi anh như vậy mỗi khi muốn có cái gì đó. Mỗi khi nghe giọng nói nũng nịu đó của cô thì anh không bao giờ cự tuyệt được. Lúc trước là thế, bây giờ vẫn vậy. Cô em gái này là vô giá đối với anh.

Lưu Trình mỉm cười đầy cưng chiều, xoa đầu cô.

"Được được. Anh hai dẫn em đi ăn."

----


Hai người cùng đến một nhà hàng gần đó. Đang chuẩn bị đi vào thì điện thoại của Lưu Trình reo lên. Là Hàn Thiên Minh. Anh định ngắt máy thì Gia Nhi nói:

"Anh cứ nghe điện thoại đi, lỡ như có chuyện quan trọng thì sao. Em tự mình vào trong được rồi."

"Vậy em vào phòng VIP 1 chờ anh. Xử lí xong anh sẽ vào ngay."

"Em biết rồi. Anh mau đi đi."

Lưu Trình bắt máy rồi quay lưng đi.

"Mau nói đi. Tôi đang bận lắm đó Hàn Thiên Minh."

Gia Nhi cũng đi vào trong. Cô đang đi đến phòng của mình thì có người va vào cô. Gia Nhi bị mất thăng bằng, gần như sắp ngã thì người đó đỡ lấy cô.

"Xin lỗi..."

"Gia Nhi."

Nghe thấy người đó gọi tên mình, cô lập tức ngẩng đầu lên. Là Cố Tử Lâm? Oan gia đến cỡ này sao? Một ngày vui như thế này mà cô cũng gặp phải hắn, lại còn bị như thế này nữa chứ. Đúng là xui hết chỗ nói. Gia Nhi đứng lên thoát khỏi tay hắn.

"Xin lỗi Cố Tổng."

Cô định bước đi thì chân bỗng không còn sức, khụy xuống. Trời đất. Không lẽ bị trật chận rồi sao?

Cố Tử Lâm thấy cô như vậy liền đỡ lấy cô. Hắn ân cần nói:


"Chân em có lẽ bị trật khớp rồi. Phòng của em là phòng nào? Để anh đưa em vào."

Gia Nhi còn chưa kịp từ chối thì phía sau, Lưu Trình đã nhanh chóng đi đến, đỡ lấy cô từ Cố Tử Lâm. Anh lạnh nhạt nói:

"Cảm ơn Cố Tổng đã quan tâm. Con bé có tôi chăm sóc là được rồi. Không cần phiền đến anh đâu." Nói rồi anh nhìn xuống chân của Gia Nhi, anh không nói gì cả, chỉ lặng lẽ cúi người bế cô lên. Gia Nhi giật mình vội ôm lấy cổ anh. Lưu Trình nhìn qua người Cố Tử Lâm rồi bế cô vào trong phòng.

Cố Tử Lâm vẫn đứng đó. Hắn lặng lẽ nhìn theo hướng hai người họ rời đi. Khi thấy cô dựa dẫm vào Lưu Trình đột nhiên hắn nhớ lại khi ấy. Thời gian trước, hắn cũng đã từng là chỗ dựa cho cô. Hắn cũng đã từng được cô tin tưởng như thế. Vậy nhưng bây giờ... Mọi chuyện thay đổi quá nhiều. Và dường như hắn lại ngày càng nhớ đến cô. Nhớ đến thời gian được ở bên cô. Đây là thứ cảm xúc gì? Chính hắn cũng không biết.

---

Sau khi vào trong, Lưu Trình liền giúp cô chỉnh lại khớp chân.

"Sẽ hơi đau đó. Em cố chịu một chút."

"Dạ."

Anh nắn lại chân cho cô rồi hỏi:

"Em cử động cổ chân thử xem."

"A không đau nữa rồi."

"Vậy là được rồi. Nhưng mà sao em lại bị như vậy? Còn dây vào Cố Tử Lâm nữa."

"Em đâu phải cố ý đâu. Em đang đi thì bị va phải Cố Tử Lâm nên mới bị vậy mà."

"Em va phải hắn sao?"

Gia Nhi gật đầu. Đúng là vô tình cô va phải hắn mà.

Chuyện lúc nãy khiến cho Lưu Trình nhớ đến cuộc gọi của Hàn Thiên Minh lúc nãy.


"Mau nói đi. Tôi đang bận lắm đó Hàn Thiên Minh."

"Lưu Trình, trong khoảng thời gian tôi ở bên này thì cậu phải chú ý Gia Nhi. Đừng quên để mắt đến Cố Tử Lâm."

"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại nói như thế?"

Hàn Thiên Minh kể lại chuyện tối hôm qua. Anh vẫn không quên căn dặn.

"Tôi nghĩ lần này hắn sẽ nhắm đến Gia Nhi nên cậu nhớ phải chú ý đến cô ấy. Trước mắt cứ như vậy đã, tôi phải đi rồi. Tối sẽ nói tiếp."

"Được rồi. Cậu bận việc đi."

Vừa nói chuyện với Hàn Thiên Minh quay vào thì nhìn thấy Cố Tử Lâm đang ôm lấy Gia Nhi. Lưu Trình không thể không nghĩ đây cũng là một kế hoạch của Cố Tử Lâm. Nếu như lúc ấy anh không xuất hiện thì ai biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo chứ. Cứ tình hình này thì anh sẽ phải ở bên cạnh Gia Nhi nếu không lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Gia Nhi thấy Lưu Trình ngồi thất thần thì cô lên tiếng gọi anh.

"Anh hai. Anh hai..."

"À..." Lưu Trình chợt tỉnh. Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói:

"Lần sau em nhớ cẩn thận đừng để bản thân bị thương như vậy nữa. Nhớ chưa?"

Cô mỉm cười nhìn anh, vui vẻ gật đầu.

"Em nhớ rồi."

"Được rồi. Chúng ta gọi món thôi."
----
Trong suốt khoảng thời gian tiếp theo thì Lưu Trình luôn để ý đến Gia Nhi. Và Cố Tử Lâm cũng không đến tìm Gia Nhi và hai người họ cũng không giáp mặt nhau. Nhưng Cố Tử Lâm vẫn luôn dõi theo Gia Nhi từ xa. Những việc hắn đang làm có nghĩa là gì? Hắn cũng không biết. Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có hành động như vậy nữa. Chỉ là... Hắn muốn được nhìn thấy cô mà thôi.
---
Cuối cùng thì ngày hẹn của Hàn Thiên Minh và Gia Nhi cũng đã đến. Cô rất muốn được đi picnic với anh. Mọi thứ sẽ rất đơn giản. Thật lòng mà nói, trong ngày hẹn hò đầu tiên Gia Nhi chỉ muốn được ở cùng với anh, được hòa mình với thiên nhiên. Có thể không xa hoa như người khác nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần bình dị như vậy nhưng hạnh phúc là đủ. Và đương nhiên, Hàn Thiên Minh cũng đồng ý với cô.