Đăng vào: 11 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Khê chạy vào, Trần Mặc Bạch mỉm cười nhìn cô.
“Xin lỗi…” Thẩm Khê cúi đầu.
“Sao phải xin lỗi? Đây không phải là lỗi của cô.” Ngón tay của Trần Mặc Bạch chạm nhẹ lên phần tóc mái của cô.
Thẩm Khê vẫn cúi đầu, hơi lùi về sau. Xe đua có vấn đề, dù sai sót không nằm ở hệ thống treo hay là động cơ nhưng cô vẫn thấy cực kỳ áy náy. Hôm qua Thẩm Khê còn nói với Trần Mặc Phỉ rằng Trần Mặc Bạch tin vào xe đua của cô nhưng hôm nay xe lại xảy ra chuyện, điều này khiến cho trái tim của Thẩm Khê như bị bóp nghẹt. Cô có thể cảm nhận được sự mất mát của khán giả và sự tiếc nuối trong lòng Trần Mặc Bạch, những điều ấy như một tấm lưới đè cô xuống, không một kẽ hở.
“Họa phúc ở đời khó mà lường trước được, vị trí thứ mười hai cũng không tính là quá kém, ít nhất vẫn ở giữa đúng không?” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nhìn sang, chỉ để nhìn Thẩm Khê thật rõ.
“Ở vòng đua chính thức nhất định anh sẽ phải vượt qua rất nhiều đối thủ mới có thể giành được điểm cao, đã vậy… vòng đua chính thức không dễ một chút nào…”
“Tiểu Khê… ở trước mặt tôi cô đừng cúi đầu bởi vì như thế tôi sẽ không thể nhìn được mắt của cô. Không nhìn được mắt cô tôi sẽ không biết tâm trạng của cô như thế nào, không biết rốt cuộc cô có tin vào tôi hay tin vào bản thân mình hay không. Nếu cô cũng mất đi niềm tin thì tôi sẽ không biết phải chiến đấu thế nào nữa.” Trần Mặc Bạch không cười nữa, anh dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà nhìn Thẩm Khê.
Đáy lòng như được thứ gì đó chạm vào, Thẩm Khê dùng sức hít một hơi thật dài rồi nâng đôi mắt của mình lên. Trong mắt của Trần Mặc Bạch không có sự mất mát hay là lo lắng.
“Không phải cô đã nói chiếc xe mà mình thiết kế tồn tại để vượt qua đối thủ sao? Bây giờ có mười một người đang xếp trước tôi, cô nghĩ tôi có thể vượt qua được bao nhiêu người?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Nếu cho anh đủ thời gian, đủ lốp xe và đủ nhiên liệu thì anh có thể vượt qua được tất cả trước khi xilanh xe nổ tung.” Thẩm Khê trả lời.
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Nhưng một trận đấu không phải là vô tận, tôi còn năm bộ lốp, phiên đua phân hạng đã kết thúc rồi, chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước ở trận đấu chính thức. Cô nghĩ cuối cùng tôi có thể xếp hạng thứ bao nhiêu?”
“Thứ ba.” Thẩm Khê mím môi.
“Cô thật tham vọng.” Trần Mặc Bạch cười.
“Đây không phải là tham vọng, đây là tính toán của tôi sau khi so sánh tính năng xe đua của chúng ta và của đối thủ, trình độ của các kỹ sư và kỹ thuật của các tuyển thủ.” Đột nhiên Thẩm Khê trở nên nghiêm túc.
“Được.” Trần Mặc Bạch gật đầu nói.
Lúc này Caspian đã kết thúc phiên đua phân hạng và lái xe trở về. Sau khi xuống xe, cậu ta liền đi đến trước mặt Trần Mặc Bạch, đấm bả vai của anh một cái: “Anh xui quá đi!”
“Cậu nghĩ do tôi xui xẻo chứ không phải do thực lực của tôi có vấn đề?” Trần Mặc Bạch buồn cười.
“Tôi rất rõ thực lực của anh. Về phần thiết kế, kỹ sư của chúng ta là những người cực kỳ nghiêm cẩn, nếu họ đã không phát hiện ra vấn đề gì thì chỉ có thể nói… do anh xui xẻo.”
Trần Mặc Bạch vỗ vỗ bả vai của Caspian: “Cậu giành được vị trí thứ bảy, đừng có nương tay trong trận đua chính thức, hãy đặt lợi ích của đội đua lên hàng đầu.”
“Yên tâm, tôi sẽ không chờ anh đâu, tự mà đuổi theo.” Caspian trả lời.
Hách Dương đang cực kỳ khó chịu khi đứng xem cùng các nhân viên khác của Duệ Phong
“Nghe nói Trần Mặc Bạch rất giỏi mà? Sao xếp hạng chỉ được ở giữa vậy?”
“Thật là thất vọng, vất vả mãi mới vào được Q2 thế mà cũng không thể duy trì lâu hơn… nghe nói vị trí trong phiên đua phân hạng rất quan trọng!”
“Các phương tiện truyền thông và báo chí thổi phồng Trần Mặc Bạch quá rồi, kết quả phiên đua phân hạng cũng chỉ đến thế! Có khi vào trận đua chính thức còn tệ hơn!”
“Cuối cùng thì F1 vẫn là thiên hạ của các nước Âu- Mỹ, chúng ta tới cũng chỉ để làm nền mà thôi! Không hy vọng thì sẽ không có thất vọng!”
“Vẫn là phong độ của Winston ổn định nhất, ngôi vương không bao giờ có thể bị lung lay.”
“Duchovny cũng không tệ, tuổi trẻ lại còn rất đẹp trai! Tôi rất thích mái tóc vàng của anh ta!”
“Đúng vậy, nhìn những tay đua đó đấu với nhau là được rồi. Chỉ cần Trần Mặc Bạch không làm lót đường là đã niềm an ủi lớn nhất rồi.”
Gân xanh trên trán Hách Dương nổi lên, mẹ nó, cái gì là “không làm lót đường đã là niềm an ủi lớn nhất rồi” cơ? Đây có còn là tiếng người nữa không? Trần Mặc Bạch lót đường lúc nào!
Căn bản những người này chưa từng xem trận đấu trước đó của Trần Mặc Bạch, càng từng không biết anh đã làm được gì ở F1. Hơn nữa, F1 không phải là một buổi biểu diễn cá nhân, nó còn là sự so tài giữa các đội ngũ và tính năng xe đua. Đúng là khác nghề như cách núi, người mù lại đi sờ tượng! Anh ta đang định nổi nóng thì đã có người nói trước.
“Không phải đây chính là điểm nổi bật của một trận đua ư? Người cười lúc này chưa chắc đã là người cười cuối cùng. Hơn nữa mấy người thấy thứ hạng của Trần Mặc Bạch thấp sao? Vậy thử hỏi trước anh ấy đã có tay đua người Trung Quốc nào giành được điểm trong Grand Prix chưa?” Triệu Dĩnh Nịnh lạnh lùng liếc bọn họ. Những khán giả đang bày tỏ sự thất vọng của mình đều im lặng.
“Đây là Thượng Hải, là Trung Quốc, chúng ta không tự hào về tuyển thủ của mình, không chắc chắn về thành tích và sự nỗ lực của anh ấy thì làm sao chúng ta có thể có được sự tôn trọng từ người khác đây? Nó giống như ngành sản xuất ô tô ở Trung Quốc vậy, khi những chiếc ô tô được chúng ta thiết kế và sản xuất đầy nghiêm cẩn lại bị chính người Trung Quốc bỏ rơi, chúng ta lại thổi phồng ô tô của các nước Âu- Mỹ và coi nó như báu vật, các người thực sự thấy bản thân mình kém cỏi đến vậy sao?” Nhóm nhân viên của Duệ Phong im lặng.
Triệu Dĩnh Nịnh xoay người lại liền nhìn thấy ánh mắt kính nể của Hách Dương.
“Sao lại nhìn tôi như thế?” Triệu Dĩnh Nịnh hất cằm.
“Vừa rồi cô quá đỉnh!” Hách Dương giơ hai ngón tay cái.
Triệu Dĩnh Nịnh cong môi, kéo lấy cổ áo của Hách Dương. Hách Dương suýt chút nữa thì đập vào người cô, anh ta lập tức dùng tay đỡ lấy bả vai Triệu Dĩnh Nịnh, chóp mũi của mình suýt thì đập vào cô.
Triệu Dĩnh Nịnh cười cười: “Nếu như muốn lên mặt thì cũng phải có khả năng chứ nói miệng thì ai chẳng làm được.” Hơi thở của cô lướt qua đôi môi Hách Dương, ấm áp mà lại ướt át.
Hách Dương nuốt nước miếng, Triệu Dĩnh Nịnh buông lỏng cổ áo của anh ta, nói: “Tối nay có dám đi ăn với tôi không?”
“Hả? Có gì mà không dám!” Tai của Hách Dương đỏ bừng.
“Không phải sau lưng tôi anh nói tôi là Võ Tắc Thiên còn anh là bé đáng thương sao? Anh không sợ Võ Tắc Thiên sẽ ăn luôn bé đáng thương sao?” Triệu Dĩnh Nịnh nghiêng mặt, mắt cô không bỏ qua phần nào trên gương mặt của Hách Dương.
“Đó là tôi nhường cô! Sao cô có thể ăn tôi được!”
Tối hôm đó, cả đội tiến hành lên chiến lược cuối cùng, tình thế của Trần Mặc Bạch đang rất khó khăn. Khi tất cả mọi người đã rời đi, anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, dựa lưng vào ghế, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng khúc cua mà anh đã đi qua trên đường đua. Một vòng rồi lại một vòng, tay anh cầm cần sang số, chân mô phỏng như đang phanh, đang đạp ga và vượt qua đối thủ.
Khi mở mắt ra, Trần Mặc Bạch phát hiện Thẩm Khê đang ngồi đối diện im lặng nhìn mình, không biết cô đã ngồi đó bao lâu.
“Lúc ở Melbourne anh không lo lắng đến vậy.” Thẩm Khê nói.
“Bởi vì tôi muốn xếp thứ ba.” Trần Mặc Bạch nói. Đôi mắt anh trong bóng đêm giống như hòn hổ phách dưới biển sâu, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lại có một nguồn sức mạnh bao phủ lấy.
Trước nguồn sức mạnh ấy, Thẩm Khê cúi đầu theo bản năng.
Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần, nghiêng người về phía trước, lưng của anh kéo ra một đường cong tuyệt đẹp, từ từ tới gần Thẩm Khê.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp lướt qua gò má, bỗng nhiên Thẩm Khê đối diện với đôi mắt ấy, hình dáng của chúng đã sớm in sâu trong tâm trí cô. Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, trong nháy mắt ấy cô có cảm giác chóp mũi của anh đã chạm vào má mình. Da thịt chỉ đụng chạm rất ít nhưng nó lại giống như hai hòn đá lửa cọ vào nhau, từng mạch máu của cô như muốn vỡ tung, cô run rẩy lùi về sau trốn đi.
Trần Mặc Bạch quay lại chỗ cũ, mặt mày mang theo tia xâm lược nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Nếu lần sau cô còn cúi đầu trước mặt tôi, tôi liền hôn cô.” Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên.
Trái tim của Thẩm Khê như bị nâng lên, cô sợ rằng khi nụ cười ấy tắt cũng là lúc trái tim ấy rơi xuống đất.
“Hả? Tại sao?”
“Bằng cách này tôi sẽ biết cô cúi đầu là vì muốn tôi hôn cô.” Trần Mặc Bạch lại nhích người về phía trước.
Lông mi của anh rất dài, lúc nhìn về phía Thẩm Khê thì hơi nhướn lên, xẹt qua đầu của cô khiến cô trở nên cẩn thận hơn.
“Tôi sẽ không cúi đầu nữa!”
“Thật ư?”
“Thật.”
“Vậy tôi muốn cô sẽ luôn nhìn tôi trong trận đấu vào ngày mai.” Trần Mặc Bạch nói.
“Đương nhiên rồi!”
“Dù kết quả có ra sao thì tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực, tuyệt đối không cúi đầu trước mặt cô nên cô cũng phải như vậy.”
Trần Mặc Bạch như vậy giống như dã thú ngủ đông trong màn đêm, ai cũng nghĩ rằng anh đã bị thương và mất đi sức mạnh của mình nhưng một khi anh đã nhảy lên thì sẽ khiến cho đối thủ của mình không kịp trở tay.
“Được.” Thẩm Khê trả lời.
Chóp mũi cô đều là hơi thở của anh, Thẩm Khê sâu sắc cảm nhận được mình đang ở trong lãnh địa của Trần Mặc Bạch, mà nơi này không phải ai cũng có thể bước vào.
Khi Trần Mặc Bạch đứng thẳng dậy rời đi, không hiểu sao trái tim của Thẩm Khê lại chùng xuống. Bỗng nhiên cô nhớ lại khoảnh khắc mình được Trần Mặc Bạch hôn qua lớp khăn ăn. Thậm chí cô không khỏi tưởng tượng nếu lúc nãy mình không tránh đi thì liệu anh có hôn mình hay không? Nếu vậy bờ môi của anh sẽ thế nào? Khi nhấp môi cô anh có dùng sức hay không?
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Trần Mặc Bạch rơi xuống từ trên cao.
“Không… không có gì! Đi thôi! Trở về nghỉ ngơi dưỡng sức!”
“Nghỉ ngơi dưỡng sức…” Trần Mặc Bạch cười lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ mình lại dùng sai thành ngữ sao?
Trong trận đua chính thức vào ngày hôm sau càng có nhiều cánh truyền thông đến hơn hôm trước. Bởi vì trận đua diễn ra ở Trung Quốc nên các kênh thể thao đến để truyền hình trực tiếp và gửi tới hai bình luận viên.
“Bây giờ chúng ta hãy nhìn vị trí pole của chặng này một chút, đó là lão tướng Payne. Anh ta được biết đến với phong độ vững vàng và biết nắm chắc thời cơ. Đứng thứ hai chính là tiểu tướng Carmen, tuy rằng xuất phát ở vị trí có lợi nhưng không biết với số lốp còn lại cậu ta có thể thể hiện được bản thân không. Xếp thứ ba ba là Vann Winston- người được các fans tôn là xe thần. Dù anh ta chỉ xuất phát ở vị trí thứ ba nhưng đối với khả năng của Winston và tính năng của xe đua Ferrari thì anh ta vẫn chiếm được ưu thế như cũ. Xếp phía sau là danh tướng Duchovny. Đứng thứ bảy chính là Caspian đến từ đội Marcus, đồng thời cũng là đồng đội của tay đua người Trung Quốc Trần Mặc Bạch. Tôi hy vọng lúc này cậu ta sẽ có được thành tích tốt.”
“Trần Mặc Bạch xếp thứ mười hai, đây là một vị trí ở giữa. Kết quả của phiên đua phân hạng đã khiến phần lớn fans Trung Quốc thất vọng, tôi hy vọng vấn đề với xe đua của anh ấy đã được giải quyết ổn thỏa và anh ấy có thể dốc hết khả năng trong trận đua chính thức.”
“Nhưng chúng ta hy vọng sẽ được kiêu ngạo hơn một chút!”
Trần Mặc Phỉ ngồi trên khán đài nắm chặt lấy tay của Triệu Dĩnh Nịnh đang ngồi bên cạnh.
Tiếng động cơ vù vù tựa như khúc nhạc trong ngày tận thế.
Trận đấu bắt đầu, Payne dẫn đầu lao đi, Carmen và Winston theo sát ngay sau đó. Điều khiến mọi người không ngờ chính là Trần Mặc Bạch đã vượt qua hai chiếc xe trong lúc xuất phát, đã tăng lên vị trí thứ mười. Khán giả thấy cảnh này đều ồ lên đầy kinh ngạc. Vậy nhưng Thẩm Khê lại không hề thấy thoải mái.
Khúc cua đầu tiên nằm ở một cái dốc đứng, chỉ một chút sai lầm cũng có thể ảnh hưởng đến vị trí sau đó của Trần Mặc Bạch, một khi đã có bất lợi thì nó có thể kéo dài đến giây phút cuối cùng của trận đua này.
Những chiếc xe đua phía trước vượt qua khúc cua giống như sao chổi còn nhóm sau chính là vành đai thiên thạch.
Thẩm Khê điều chỉnh hô hấp của bản thân, cô ấn ngực mình, cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn kia. Cô tưởng tượng mình trở thành Trần Mặc Bạch, mỗi lần né tránh, mỗi một lần tận dụng kẽ hở của thời gian, thần kinh của cô như bị cuốn vào một chỗ, căng ra và bị xé nát… phải bình tĩnh… phải bình tĩnh…
Đối với người xem thì tất cả mọi thứ như một cái chớp mắt còn đối với Trần Mặc Bạch, thế giới như đang chuyển động chậm lại. Khi Trần Mặc Bạch lao lên, khán giả không hẹn mà cùng đứng lên.
“Ôi——”
“Giữ vững, giữ vững!”
Tuy rằng đã vượt qua chướng ngại vật nhưng ưu thế của anh không hề rõ ràng, Thẩm Khê nhìn chằm chằm vào khúc cua số hai đến số bốn, đây mới là chiến trường thực sự.
Người lái phải nắm chắc được sự cân bằng, trong một khúc cua xoắn ốc như vậy nếu như chuyển hướng không tới thì sẽ mất đi lộ tuyến tốt nhất, thậm chí còn có thể xảy ra va chạm hoặc là lao ra khỏi đường đua.
Thứ hạng của tám tay đua đầu vẫn chưa có sự thay đổi, Trần Mặc Bạch vẫn duy trì phòng cách lái xe đầy tỉ mỉ và chính xác, thủy chung áp chế những chiếc xe phía sau để giảm bớt áp lực cho Caspian. Sau sáu vòng đua, Trần Mặc Bạch đã lên đến vị trí thứ tám.
Sự cuồng nhiệt của khán giả bắt đầu bùng cháy. Nhóm nhân viên của Duệ Phong phất cờ hò reo tên của anh, những khán giả khác cũng gọi to theo.
Ngay khi Trần Mặc Bạch đang ra sức đuổi theo tuyển thủ thứ bảy thì do sai lầm nên tuyển thủ đó đã bị lao ra khỏi đường đua, Trần Mặc Bạch đang đuổi theo anh ta cũng bị ảnh hưởng và lao ra khỏi đường đua nhưng với khả năng điều khiển tuyệt vời của mình, anh đã ngăn không bị đụng xe và chịu thương tổn chí mạng. Đối thủ của anh không thể không dừng trận đấu còn Trần Mặc Bạch phải bắt đầu lại từ đầu, vị trí thứ tám cũng rơi xuống thành thứ mười ba.
Hô hấp của Thẩm Khê như bị nghẹn lại. Khán giả ngoài khán đài có lẽ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng chỉ trong một chớp mắt có thể tự bảo vệ và kiểm soát được bản thân thì đó là điều mà không phải một tay đua nào cũng có thể làm được. Một tay đua bình thường đã sớm bỏ cuộc nhưng Trần Mặc Bạch vẫn nuôi hy vọng cho mình.
“Ôi… thật không tốt…”
“Tại sao lại có thể như vậy!”
Những khán giả đang nhiệt tình như bị dội một chậu nước lạnh lạnh đến thấu xương.
“Vẫn còn cơ hội… vẫn còn cơ hội…” Thẩm Khê nắm chặt tay, chờ Trần Mặc Bạch đi qua trước mặt mình.
“Thật đáng tiếc, chúng tôi có thể cảm giác được kỹ thuật của Trần Mặc Bạch không hề kém các danh tướng người Âu- Mỹ, nhưng vận may của anh ấy… thật sự không được tốt lắm.”
“Hy vọng anh ấy có thể sớm điều chỉnh được tâm trạng, cố gắng hết mình và giành được thứ hạng cao! Dù kết quả có thế nào thì có thể vượt được bốn đối thủ trong vị trí bất lợi như lần này thì đã là quá tốt rồi.” Hai bình luận viên cảm thấy cực kỳ tiếc hận.
Ngay lúc khán giả Trung Quốc bắt đầu chùng xuống, Trần Mặc Bạch bắt đầu điên cuồng vượt lên.
Khúc cua số chín và khúc cua số mười khi kết hợp lại giống như một khúc cua lớn, tại đó anh đã thần kỳ mà vượt qua tay đua xếp thứ mười hai. Sau sáu vòng đua tiếp theo, anh lấy ưu thế nhanh hơn hai giây mỗi vòng mà vượt tay đua thứ mười một.
Ngay sau khi tiến vào khúc cua số mười bốn, Trần Mặc Bạch cắn chặt chiếc xe xếp hạng mười, đối thủ của anh gần như bị ép mà tiến vào khúc cua thứ mười lăm, sau đó anh ta bị mất lái, chệch khỏi đường đua và lao thẳng vào khu giảm xóc.
Khán giả thót tim vì sợ rằng Trần Mặc Bạch sẽ mắc phải sai lầm giống như trước đó nhưng Thẩm Khê có thể cảm nhận được trạng thái lúc này của Trần Mặc Bạch, bình tĩnh mà chính xác. Giờ đây nhất định bộ não của anh giống như một cỗ máy vận chuyển vừa nhanh lại vừa mạnh, điều khiển cổ tay, mắt cá chân anh và cả chiếc xe đua.
Trần Mặc Bạch trôi chảy vượt qua khúc cua số mười sáu, gần như dùng toàn bộ nhiên liệu và tốc độ cao để thoát ra.
Khán giả reo hò, bình luận viên cũng quên mất mình phải nói gì vào giờ khắc đó.
“Giỏi quá…”
“Giỏi quá… đó chính là Trần Mặc Bạch…”
Sau sáu vòng, Trần Mặc Bạch vào trạm bảo dưỡng lần thứ hai, có lốp xe mới như được thần linh giúp sức, anh giống như tên lửa đuổi kịp máy bay, nhanh chóng hạ gục liên tiếp ba đối thủ, tiến lên vị trí thứ bảy.
“Trời ơi… trời ơi…” Trần Mặc Phỉ mở to hai mắt, chỉ thấy hai mắt mình như nóng lên.
“Đó là em trai của tôi… đó là em trai của tôi…”
Mà lúc này Winston đã vượt qua Payne và Carmen, anh ta như hạc trong bầy gà điên cuồng mà dẫn đầu. Do mắc lỗi pit stop mà Carmen rơi xuống vị trí thứ sáu, trở thành mục tiêu của Trần Mặc Bạch.
Mặc dù đã từng đối đầu với Trần Mặc Bạch ở Melbourne nhưng lúc này Carmen đã có thể thấu hiểu được cảm giác áp lực khi mình là con mồi. Trần Mặc Bạch cắn cậu ta suốt sáu vòng, mỗi một lần vào cua, mỗi một lần đâm thẳng Carmen đều cảm giác cổ họng mình như đang bị cắn xé, cực kỳ đau đớn.
Đầu ngón tay của Thẩm Khê nóng lên, cô nhớ đến lúc Trần Mặc Bạch ngồi trong bóng tối vào đêm qua, sự cố chấp của anh, sức mạnh của anh đều được thể hiện cực kỳ rõ ràng trong sáu vòng đua này. Cuối cùng vì mắc phải sai lầm khi vào cua mà Carmen bị Trần Mặc Bạch vượt qua ở vòng đua thứ bảy. Cả đội đua đểu phát ra tiếng reo hò còn Thẩm Khê chỉ nở nụ cười.
“Trần Mặc Bạch! Trần Mặc Bạch đã tiến đến vị trí thứ sáu! Từ vị trí thứ mười hai đến vị trí thứ tám, rồi từ thứ tám rơi xuống thứ mười ba, giờ lại từ thứ mười ba vượt lên thứ sáu! Quá khúc chiết, khiến tâm trạng chúng ta lên xuống đầy thất thường!” Bình luận viên kích động.
Mà phía trước anh chính là đồng đội Caspian.
Trần Mặc Bạch lợi dụng thời điểm Caspian nhường đường cho xe mà thành công vượt lên một lần nữa, Caspian không nhịn được thấp giọng chửi rủa.
(Nhường đường: Trong một trận đua, một chiếc xe đua có thể sử dụng toàn bộ chiều rộng của đường đua nhưng khi chiếc xe ở ngay phía sau chạy nhanh hơn hoặc liên tục bắt kịp chiếc xe phía trước thì chiếc xe phía trước phải nhường đường cho chiếc xe phía sau. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về luật này tại: aslasf1)
“Tên đáng ghét!”
Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên, anh hoàn hảo vào trạm bảo dưỡng lần thứ ba. Sau một vòng, anh vượt được đối thủ và vươn lên vị trí thứ tư.
“Còn lại bốn vòng cuối cùng! Trước mặt Trần Mặc Bạch là Duchovny- tay đua cực kỳ nổi tiếng! Trần Mặc Bạch có thể vượt qua anh ta được hay không? Đương nhiên vị trí thứ tư đã là rất ấn tượng rồi… nhưng mà, Trần Mặc Bạch ngày hôm nay khiến chúng ta không thể không chờ xem anh ấy còn có thể mang đến niềm bất ngờ lớn hơn hay không!” Cảm xúc của bình luận viên dâng trào, khán giả ai cũng nín thở chờ đợi.
Phong cách lái xe của Duchovny cực kỳ sắc bén, hai người vào cua cùng tiến cùng lùi, chẳng phân biệt được cao thấp. Thẩm Khê biết cuộc đua này không chỉ kiểm tra năng lực của một tay đua mà còn đánh giả cả tính năng của xe đua. Động cơ của họ, khung xe của họ, tất cả những điều ấy chỉ cần có một chút chênh lệch cũng có thể khiến Duchovny đánh bại Trần Mặc Bạch.
Mỗi một lần Duchovny có ý định thoát khỏi Trần Mặc Bạch thì anh ta lại bị Trần Mặc Bạch cắn chặt lấy, Duchovny dần trở nên cáu kỉnh, vòng đua cuối cùng cũng dần đi đến hồi kết.
Winston dẫn đầu về đích, một lần nữa giành được chức quán quân chặng, Payne hạng hai. Nhưng điều khiến khán giả hồi hộp chính là màn tranh thứ hạng ba bốn của Trần Mặc Bạch và Duchovny.
Ở khúc cua cuối cùng, Trần Mặc Bạch quyết chiến đến cùng lao khỏi khúc cua, dùng tốc độ nhanh nhất để tranh cao thấp với Duchovny.
Mọi người mở to hai mắt, nhìn hai chiếc xe như muốn thiêu rụi tất cả mà lao về đích gần như cùng một lúc. Đôi mắt của Thẩm Khê cũng nóng đến mức không thể mở ra được.
“Ai… ai đứng thứ ba?” Khán giả hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng.
“Là Trần Mặc Bạch! Là Trần Mặc Bạch! Anh ấy thắng hiểm Duchovny với chênh lệch chỉ 0.1 giây!” Bình luận viên nhận được tin tức liền hét lớn.
Thẩm Khê chớp chớp mắt, ngón tay bấu chặt vào ngực cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
“Ha… ha ha ha…”
Cả đội đua reo hò, khán giả tại hiện trường hoan hô, âm thanh như muốn làm sụp đổ cả trường đua.
“Là Mặc Bạch đúng không? Mặc Bạch đứng thứ ba đúng không?” Trần Mặc Phỉ khó tin hỏi Triệu Dĩnh Nịnh ngồi bên cạnh.
Xung quanh vang lên tiếng hô “Trần Mặc Bạch” như dời núi lấp biển. Triệu Dĩnh Nịnh nói gì đó nhưng Trần Mặc Phỉ không nghe rõ, chị chỉ thấy Triệu Dĩnh Nịnh đang dùng sức gật đầu thật mạnh.
Ngay sau đó có tin Caspian cán đích ở vị trí thứ năm, Marcus cười đến chảy cả nước mắt.
Dưới tiếng hoan hô đầy trời, Trần Mặc Bạch lái xe trở về. Anh cởi mũ bảo hiểm, nhắm mắt lại và hít một hơi thật dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Bí Béo: Trần Mặc Bạch, phát biểu khi nhận giải đi!
Trần Mặc Bạch: Cảm ơn đội Marcus, cảm ơn gia đình và bạn bè của tôi, đặc biệt cảm ơn mầm đậu của tôi.
Bí Béo: Thế tôi thì sao?
Trần Mặc Bạch: Cô đâu có tồn tại trong thế giới của tôi.
Bí Béo: Tôi phải tước đi quyền được yêu của anh!