Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy tiếng sau, cô bị đói đến tỉnh.
Sau khi gọi một phần đồ ăn, Thẩm Khê nhìn đồng hồ, phát hiện còn phải đợi ít nhất sáu tiếng nữa, bỗng nhiên có cảm giác cuộc sống này thật là tẻ nhạt.
Lâm Na không có ở đây, những kỹ sư khác đã tận dụng những ngày nghỉ cuối cùng để nghỉ dưỡng ở Perth, chỗ này chỉ còn lại một mình Thẩm Khê.
(Perth là thành phố lớn nhất của bang Tây Úc và là thành phố đông dân thứ 4 ở Úc. Nguồn: wiki)
“Chán chết mất… chắc lần này mình không dùng sai thành ngữ đâu nhỉ?” Thẩm Khê tự hỏi bản thân.
Thẩm Khê bật máy tính bảng, thông báo có email mới liền nhảy ra. Thấy người gửi là Skyfall, đôi mắt của Thẩm Khê liền sáng ngời.
“Oa, có tận sáu đề hàm số! Tốt quá, cuối cùng cũng có việc để làm rồi!” Thẩm Khê liếm liếm khóe môi, ngủ dậy chính là lúc con người tràn trề năng lượng nhất!
Thẩm Khê rất phấn khích mỗi khi giải xong một đề hàm số, bộ não được hoạt động hết công suất khiến cô quên đi cả thời gian.
Sau khi giải xong cả sáu đề, Thẩm Khê sắp xếp tất cả các con số lại với nhau, dựa vào thứ tự trên bảng chữ cái để tìm ra những con chữ, đáp án thu được khiến thần kinh cô cứng đờ, rồi lại không ngừng run rẩy.
——cherishnownolongermissed.
(Dịch ra thì mất hay, các bạn có thể tự cảm nhận nha. Đại ý của câu này là hãy trân trọng để không bao giờ phải bỏ lỡ điều gì)
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng Thẩm Khê.
“Tiểu Khê, cô có ở bên trong không?”
Giống như bỗng nhiên tỉnh dậy sau một giấc mộng thật dài, trái tim Thẩm Khê rung lên một cách đầy mãnh liệt, có một nguồn sức mạnh nào đó đẩy cô ra khỏi chiếc ghế dựa, ngay cả trong cuộc thi chạy nước rút 100 mét hồi cấp ba cô cũng chưa bao giờ chạy hết tốc lực đến vậy, tựa như muốn đâm xuyên cánh cửa ấy. Thẩm Khê mở cửa ra liền thấy Trần Mặc Bạch vẫn đang mặc bộ vest màu đen, cổ thắt nơ đứng ở bên ngoài.
“Trần Mặc Bạch!” Thẩm Khê ôm lấy cổ anh.
Trần Mặc Bạch hơi lùi về sau, anh giữ bả vai của Thẩm Khê, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô. Anh rất ngạc nhiên nhưng Thẩm Khê lại không hề thấy vẻ ngạc nhiên ấy.
“Này… đây là cửu biệt trùng phùng sao?” Trần Mặc Bạch buồn cười hỏi, anh cứng đờ đứng ở đó, lần đầu tiên có cảm giác không chắc chắn, giống như sự ấm áp trong lồng ngực, giống như người đang ôm chặt lấy mình không phải là sự thật.
Thẩm Khê chỉ thấy cả người lâng lâng, trong lòng lại vui sướng như đang có vô số chú chim bồ câu đập cánh.
“Gặp được anh như là cửu biệt trùng phùng vậy!” Thẩm Khê trả lời.
Trần Mặc Bạch giật mình, anh nhìn vào đôi mắt của Thẩm Khê.
“Là… là Lâm Na nói với tôi, trước mặt anh tôi nhất định không được dè dặt, phải trực tiếp biểu đạt cảm giác của mình.”
“Lâm Na? Cô ấy có cho cô biết lý do không?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Tôi làm vậy thì anh mới biết tôi kiên định đến thế nào.” Thẩm Khê trả lời.
Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên: “Lần sau gặp lại Lâm Na, tôi phải cảm ơn cô ấy mới được.”
“Đi thôi! Chúng ta đi đạp xe!”
Thẩm Khê vui như một đứa bé, cô vơ lấy điện thoại di động và khăn giấy ở trên giường, qua loa mà nhét vào balo, như thế muốn cho cả thời gian vào trong đó vậy.
“Được.” Trần Mặc Bạch nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
Khi họ đến công viên Elbert thì đã sắp đến hoàng hôn, ánh nắng màu cam phủ trên mặt hồ với những làn gió nhẹ thổi qua. Thi thoảng sẽ có những chú chim chạm vào mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng. Có đứa trẻ không giữ chặt quả bóng bay, khiến nó bay trên không trung.
Thẩm Khê và Trần Mặc Bạch không thuê xe đôi, mỗi người thuê một chiếc xe đạp, họ đội mũ bảo hiểm, thong thả đạp xe dọc theo mặt hồ.
Thẩm Khê nhắm mắt lại, dang hai tay, cảm nhận mùi cỏ trong không khí và các loại âm thanh ngoài tiếng vang của động cơ. Trần Mặc Bạch vươn một bàn tay cầm lấy tay lái của Thẩm Khê thay cô.
“Lâm Na còn nói tôi có thể đạp xe đua với anh! Tuy rằng tôi không thể thắng anh trước máy giả lập nhưng biết đâu lại có thể đạp xe thắng anh!” Thẩm Khê mở to mắt, có chút đắc ý mà nhìn Trần Mặc Bạch.
Điều này khiến Trần Mặc Bạch nhớ lại cuộc đọ sức giữa anh và Thẩm Khê trong cuộc thi chạy marathon của Duệ Phong.
“Thừa lúc trời vẫn còn sáng, cô có muốn thi với tôi không?”
“Không muốn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã có quá nhiều đối thủ rồi, Winston, Payne, Duchovny, Carmen… tôi không nên là đối thủ của anh nữa.” Thẩm Khê trả lời.
“Chẳng phải trước kia lúc chúng ta thi đấu trên máy giả lập, không thắng được tôi thì cô sẽ không dừng lại sao?”
“Winston và Hunt là đối thủ của nhau. Trong lúc thi đấu, họ không thấy thứ gì khác ngoài người kia. Đã là đối thủ thì họ sẽ vượt qua nhau hết lần này đến lần khác, anh không thấy mỗi lần vượt qua đều tựa như một lần thoáng gặp nhau sao?” Thẩm Khê hỏi.
Em không muốn chỉ thoáng qua anh, không muốn chiến đấu đến chết với anh, chỉ muốn được sánh bước với anh, dùng tốc độ chậm nhất để đi quãng đường dài nhất với anh.
Thẩm Khê cong môi cười.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Mặc Bạch có chút rung động, mới đầu chỉ có một chút nhưng càng nhìn sườn mặt đầy điểm tĩnh ấy, anh càng không muốn rời đi. Trần Mặc Bạch đưa một bàn tay về phía Thẩm Khê, cô ăn ý mà nắm lấy ngón tay anh. Hai người đạp xe với nhau cho đến khi mặt trời lặn hẳn.
Sau khi trả xe, Trần Mặc Bạch và Thẩm Khê cùng đi bộ về khách sạn.
Melbourne lúc về đêm ít rộn ràng hơn New York không bao giờ ngủ, sự hối hả và nhộn nhịp như dần tắt.
“Trần Mặc Bạch, tôi thật sự không ngờ anh sẽ thật sự ngồi máy bay về đây.” Chỉ để đạp xe với em.
Vậy nên em rất đặc biệt với anh. Không… nhất định phải là cực kỳ, cực kỳ đặc biệt. Ngay cả khi anh không thích em thì em cũng thích anh.
Thẩm Khê giang hai tay, chân cô giẫm lên hàng gạch ven đường, cơ thể không ngừng lung lay như đang đi trên cầu thăng bằng, cô muốn cân bằng lại nỗi lòng của mình và với anh trong giờ phút này.
Một tay của Trần Mặc Bạch đút vào túi quần, tay kia đặt dưới tay phải của Thẩm Khê, luôn sẵn sàng khi Thẩm Khê bị mất thăng bằng.
“Vì tôi lo nếu mình không đến cô sẽ hiểu lầm rằng tôi đang giận cô. Cô là người rất xem trọng lời hứa, nếu đã làm lỡ hẹn thì nhất định sẽ ngủ không yên.”
Thẩm Khê có chút lung lay, cô không ngờ Trần Mặc Bạch lại đoán được mình sẽ bị mất ngủ. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khê chợt nghĩ tới một câu nói của Thẩm Xuyên.
“Sự thấu hiểu sẽ được tổng hợp từ những lần hiểu lầm.” Mỗi lần giải quyết được sự hiểu lầm, họ sẽ tiến thêm một bước đến sự thấu hiểu.
“Sự hiểu lầm lớn nhất giữa chúng ta là bảy ngày của tôi và một tháng của cô.” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nhìn Thẩm Khê, ánh mắt anh dịu dàng mà lưu luyến, sâu không thấy đáy.
“Hả?” Thẩm Khê nghiêng đầu khó hiểu.
Trần Mặc Bạch chỉ cười không nói, anh nắm lấy cổ tay Thẩm Khê, đi cùng cô hết con phố này.
Tối nay, họ nhất định phải rời khỏi Melbourne.
Thẩm Khê đắp chăn nằm nghiêng mình trên ghế, lúc đi máy bay bình thường cô rất dễ đi vào giấc ngủ nhưng bây giờ cô lại chẳng buồn ngủ chút nào. Cô mở to mắt nhìn Trần Mặc Bạch ngồi bên cạnh mình. Ngay cả khi đèn đã tắt thì cô vẫn nhịn không được mà nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của anh, dường như nơi đó có một thế giới nhỏ mà cô không biết.
Dần dần, Trần Mặc Bạch vô thức xoay người lại, nghiêng mặt về phía Thẩm Khê, góc độ di chuyển chậm chạp ấy khiến trái tim cô như căng ra. Trần Mặc Bạch đặt tay lên tai cô, Thẩm Khê nín thở theo bản năng, bả vai cứng đờ.
Gần thêm một chút… thêm một chút…
Thẩm Khê không hiểu tại sao mình lại khát vọng muốn được ở bên anh, cô duỗi cổ cho đến khi môi mình chạm vào những đốt ngón tay của Trần Mặc Bạch. Bàn tay ấy có những đường nét thanh mảnh và tao nhã, mạnh mẽ khi nắm chặt vô lăng, cho đến nay thì đó là nơi mà cô thích nhất.
Thẩm Khê hơi hé môi, cọ nhẹ vào tay anh, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực khiến cô có cảm giác mình chẳng khác nào một đứa trẻ hư đang trộm ăn kẹo.
Sau khi nhịp đập của trái tim đã dịu lại, cảm giác được đụng chạm ấy khiến Thẩm Khê quyến luyến giống như bị nghiện, không thể nào thoát được. Cơn buồn ngủ ập tới, cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại.
Mấy tiếng sau, Trần Mặc Bạch bị tỉnh giấc bởi tiếng nói chuyện rất nhỏ của thành viên phi hành đoàn. Chưa kịp mở to mắt nhưng anh đã có thể cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ các đốt ngón tay. Trái tim Trần Mặc Bạch căng lên, anh mở to mắt, nghiêng mặt nhìn sang liền thấy bộ dáng đang ngủ của Thẩm Khê.
Anh cực kỳ cẩn thận rút tay của mình ra, đôi mắt không nhịn được mà dừng lại ở đôi môi đang hé mở của cô. Cổ họng Trần Mặc Bạch động đậy, anh nghiêng người, khi đôi môi hai người chạm nhau, bàn tay anh cũng theo đó mà nắm chặt lại. Đầu lưỡi của anh chạm vào môi Thẩm Khê, nhẹ nhàng mà chậm chạp tiếp cận hàm răng cô, Trần Mặc Bạch nhắc nhở bản thân không được dùng quá nhiều sức, bả vai anh dựng thẳng, càng khắc chế lại càng muốn dùng nhiều lực hơn nữa. Trần Mặc Bạch mân môi Thẩm Khê, thậm chí còn muốn nâng cằm của cô lên, muốn nắm cô thật chặt, muốn bóp nát Thẩm Khê, những suy nghĩ cố chấp mà lại đáng sợ ấy như muốn khuấy tung anh.
Khi một tiếp viên hàng không đi ngang qua, Trần Mặc Bạch giống như bị đánh thức sau một giấc mơ dài, anh kinh ngạc thở dốc rồi lập tức trở lại chỗ của mình.
Có một vài hành khách đã tỉnh, có người đi vệ sinh, có người duỗi cơ. Trần Mặc Bạch nhắm mắt lại, ngẩng đầu, một tiếng thở dài rất nhỏ truyền ra từ cổ họng của anh.
Kỳ nghỉ phép ngắn ngủi kết thúc, toàn đội đua lại một lần nữa bước vào giai đoạn đầy điên cuồng, điều chỉnh tính năng xe đua, phân tích số liệu sau các trận đua, chiến lược gia vạch kế hoạch. Trong không khí căng thẳng ấy, chặng đua tại Thượng Hải bắt đầu.
Trên chuyến bay đến Thượng Hải, Caspian nói với Trần Mặc Bạch đang ung dung đọc tạp chí: “Nhất định sẽ có rất nhiều đến để cổ vũ cho anh ở chặng đua này.”
“Ừ.” Trần Mặc Bạch gật đầu.
“Chặng này tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa. Chỉ là vị trí của tôi trong chặng trước không tốt mà thôi, trận này tôi nhất định phải lọt vào top 8 trong phiên đua phân hạng.” Caspian nói đầy nghiêm túc.
“Được.”
Tầm mắt của Trần Mặc Bạch vẫn không rời khỏi tờ tạp chí, điều này khiến cho Caspian thấy cực kỳ khó chịu.
“Này, anh có nghe tôi nói không đấy!”
Trần Mặc Bạch mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Caspian, như đang dỗ đứa em đòi ăn kẹo.
“Tôi biết rồi, biết rồi. Nếu cậu lọt vào top 8 trong phiên đua phân hạng và dẫn trước tôi, tôi hộ tống cậu cả trận đua là được đúng không?”
“Ai cần anh hộ tống tôi!” Caspian khó chịu nghiêng người đi chuẩn bị đi ngủ.
Trần Mặc Bạch cười cười, vừa lật tạp chí vừa liếc qua Thẩm Khê đang ngồi trên mình ở bên trái. Cô đang nghiêng đầu ngủ thiếp đi, từ góc độ của anh chỉ có thể thấy được chóp mũi của Thẩm Khê.
Grand Prix Trung Quốc sẽ diễn ra tại đường đua quốc tế Audi tại quận Gia Định, đường đua gồm 16 khúc cua và hai đường thẳng rất dài.
(Gia Định là một quận của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải, Trung Quốc. Đây là một quận ven nội của Thượng Hải. Quận này có diện tích 415,27 km2. Nguồn: wiki)
Khi hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều Thượng Hải, Trần Mặc Bạch liền nhận được điện thoại của Triệu Dĩnh Nịnh.
“Trần Mặc Bạch, anh có biết giá vé của chặng Thượng Hải đã bị hét lên tận trời rồi không?”
“Vậy sao?”
“Bởi vì có tay đua người Trung Quốc tham gia thi đấu, đã vậy còn không phải người thử xe mà là tuyển thủ chính thức. Anh có biết tên của mình đều được xuất hiện trên hầu hết các tờ báo và tạp chí tại Thượng Hải không? Rất nhiều fan hâm mộ F1 không quản ngại đường xá xa xôi mà đến Thượng Hải, họ không đến để xem Vann Winston mà đến để xem người đã khiến cho Trung Quốc hãnh diện!”
Trần Mặc Bạch sờ sờ chóp mũi: “Cô nói như vậy khiến tôi có cảm giác áp lực như núi.”
“Chị gái anh cũng sẽ đến để xem trận đấu.”
Trần Mặc Bạch dừng bước, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn chị ấy hộ tôi.”
Từ sân bay đến Gia Định có thể nhìn thấy rất nhiều quảng cáo tuyên truyền về Grand Prix Thượng Hải ở ven đường. Những màn vượt lên đầy ngoạn mục của Trần Mặc Bạch tại đường đua công viên Elbert đều được phát liên tục trên màn hình led của một số trung tâm thương mại lớn, điều đó khiến cho thỉnh thoảng sẽ có người qua đường dừng lại xem.
Thẩm Khê ghé vào cửa sổ xe nhìn màn hình lớn, dù đã đi qua nhưng cô vẫn ngoái đầu lại để xem.
Amanda đi cùng xe cười nói: “Chúng ta đã nghiên cứu trận đấu đó trên video rất nhiều lần, sao cô vẫn nhìn chằm chằm vài đoạn kia vậy?”
“Vì nó là tuyệt tác.” Thẩm Khê trả lời, vẻ mặt cô còn rất nghiêm túc, những kỹ sư khác đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Mặc dù F1 là một trong ba cuộc thi lớn trên thế giới và là môn thể thao đốt nhiều tiền nhất, nhưng nó không hề dành được quá nhiều sự quan tâm ở Trung Quốc. Nhưng lần này vì có có tuyển thủ người Trung Quốc, hơn nữa người này còn có điểm trên bảng xếp hạng nên thu hút được rất nhiều sự quan tâm từ phía người dân.
Thẩm Khê không khỏi thầm nghĩ, áp lực của Trần Mặc Bạch… nhất định rất lớn đúng không?
Sau khi đội đua đến nơi họ bắt đầu thực hiện một loạt các công tác chuẩn bị. Cả đội giống như một bánh răng trong cỗ máy, mỗi một mắt xích đều liên hệ mật thiết đến thành công hay thất bại cuối cùng.
Thẩm Khê trở về khách sạn với sự căng thẳng nhưng đúng lúc ấy cô lại nhận được điện thoại của Trần Mặc Phỉ.
“Tiến sĩ Thẩm, tôi biết giờ cũng đã muộn, cô cũng muốn được nghỉ ngơi sớm một chút nhưng bây giờ tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết có được không?”
Thẩm Khê gãi gãi đầu, cô không biết Trần Mặc Phỉ tìm mình để nói chuyện gì. Nhưng chị là chị gái của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê nghĩ rằng mình nên đi.
“Được, nhưng tôi không thể nói chuyện quá lâu. Ngày mai là bắt đầu buổi chạy thử rồi.”
“Tôi biết, tôi đang ở nhà ăn của khách sạn.”
Khi Thẩm Khê đến nhà ăn, cô thấy Trần Mặc Phỉ đang ngồi cạnh cửa sổ, dường như đã chờ cô rất lâu.
“Chào chủ tịch Trần.” Thẩm Khê ngồi xuống đối diện chị.
Trần Mặc Phỉ gọi vài món ăn Thượng Hải đầy tinh xảo, có chút đùa giỡn nói: “Vốn tôi muốn đào cô đến Duệ Phong, không ngờ cô lại đào được em trai tôi đi.”
“Anh ấy không bị tôi đào đi.” Thẩm Khê lắc lắc đầu, nói đầy nghiêm túc “Trái tim của anh ấy vẫn chưa thực sự rời đi.”
Trần Mặc Phỉ cười cười: “Tiến sĩ Thẩm đã có biết câu chuyện về Icarus không?”
“Đương nhiên rồi. Icarus bay về phía mặt trời với đôi cánh bằng sáp, đôi cánh làm bằng sáp của anh ta bị mặt trời nung chảy, anh ta rơi xuống và chết.”
(Icarus là con trai của bậc thầy nghệ nhân Daedalus- tác giả của Labyrinth, nơi dùng để nhốt con quái vật Minotaur. Icarus và Daedalus cố gắng trốn thoát khỏi Labyrinth bằng đôi cánh mà Daedalus tạo ra từ lông vũ và sáp ong. Daedalus hướng dẫn Icarus bay không quá thấp cũng không quá cao, kẻo hơi nước của biển làm tắc nghẽn đôi cánh của anh ta hoặc sức nóng của mặt trời làm tan chảy chúng. Icarus phớt lờ hướng dẫn của Daedalus là không được bay quá gần mặt trời, khiến lớp sáp trên cánh của anh ta bị chảy ra. Anh ta rơi khỏi bầu trời, rơi xuống biển và chết đuối. Nguồn: wiki)
“Là một người chị, tôi biết mình nên ủng hộ những điều mà Mặc Bạch muốn làm, nhưng tôi rất sợ mục tiêu của Mặc Bạch chính là bầu trời, còn em ấy đang theo đuổi nó bằng đôi cánh làm từ sáp trên lưng. Có thể trận đấu vừa rồi đã giúp em ấy thể hiện được tài năng của mình, khiến mọi người cảm thấy Mặc Bạch tài năng và có thể tiến xa hơn nữa, nhưng tôi sợ rằng một ngày nào đó em ấy sẽ mất đi đôi cánh của mình, rơi xuống từ một chỗ rất cao. Như thế thực sự rất đáng sợ.” Trần Mặc Phỉ nhìn vào mắt của Thẩm Khê, nói.
Thẩm Khê cúi đầu, khẽ cau mày, dường như cô đang lý giải và suy nghĩ điều gì đó.
“Thật ra tiến sĩ Thẩm rất quan tâm Mặc Bạch đúng không? Cho nên tôi muốn hỏi cô, cô có lo cho em ấy giống như tôi không?”
Đúng lúc này có một thân ảnh thon dài đút tay vào túi quần đi đến sau lưng Thẩm Khê, im lặng nhìn bóng lưng cô.
Vài giây trôi qua nhưng Thẩm Khê vẫn cúi đầu như cũ.
“Tiến sĩ Thẩm đang nghĩ gì vậy?” Trần Mặc Phỉ hỏi.
“Tôi nghĩ… tại sao cô lại thấy Trần Mặc Bạch giống Icarus bay về phía mặt trời với đôi cánh bằng sáp? Phép so sánh này không thỏa đáng một chút nào.” Thẩm Khê nói.
“Vậy tiến sĩ Thẩm cho rằng so sánh thế nào mới là thỏa đáng?” Trần Mặc Phỉ hỏi.
“Trần Mặc Bạch chính là mặt trời, bất cứ đối thủ nào tiếp cận anh ấy với đôi cánh làm bằng sáp đều sẽ bị ngã xuống bởi sức nóng của mặt trời. Chỉ những ai có năng lực thật sự mới có thể tiếp cận được lãnh địa của anh ấy.” Thẩm Khê nhìn Trần Mặc Phỉ, nói rành mạch từng chữ.
“Vậy nên cô chưa từng sợ F1 sẽ khiến mình mất đi Mặc Bạch ư?”
“Tại sao phải sợ? Anh ấy tin xe đua của tôi, tôi tin tốc độ của anh ấy.”
Nhìn vào sự chắc chắn của Thẩm Khê, một người có vô số kinh nghiệm trên thương trường như Trần Mặc Phỉ lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại.
Trần Mặc Phỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, cười nói nhìn người đàn ông đứng sau lưng Thẩm Khê: “Giờ chị đã biết tại sao em lại không chịu chùn bước.”
Thẩm Khê như ý thức được điều gì, vừa xoay người lại liền nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Trần Mặc Bạch.
Đó là sự thấu hiểu và ăn ý.
“Cảm ơn.” Trần Mặc Bạch nói.
“Đã lâu lắm rồi hai chị em ta chưa ăn cơm với nhau, em có muốn ăn bữa khuya với chị và tiến sĩ Thẩm không?”
“Đương nhiên rồi.” Trần Mặc Bạch trả lời.
Bữa khuya này không khí giữa hai chị em họ rất tốt, Trần Mặc Phỉ gắp đồ ăn cho em trai, còn hỏi rất nhiều thứ về các trận đấu F1.
Lúc Trần Mặc Bạch đưa Thẩm Khê vào thang máy, cô đã nói: “Tuy rằng chị gái anh không mong anh trở thành một tuyển thủ đua xe nhưng chị ấy rất tự hào về anh.”
Trần Mặc Bạch vuốt cằm nở nụ cười: “Cô còn có thể nhìn ra điều này sao? Vậy còn cô thì sao, cô có tự hào về tôi không?”
“Tôi không biết mình có thấy tự hào về anh không nhưng tất cả suy nghĩ của tôi, hàng ngàn những phép tính và thử nghiệm đều chỉ vì anh.” Thẩm Khê trả lời.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Khê nói “Ngủ ngon” rồi bước ra ngoài.
Khoảnh khắc thang máy được khép lại, Trần Mặc Bạch nâng tay giữ lấy cửa, anh nhìn bóng dáng của Thẩm Khê qua khe hở.
Biểu hiện của Trần Mặc Bạch và Caspian đều rất tốt trong buổi luyện tập vào ngày hôm sau, điều này khiến cho cả đội đua và hàng ngàn khán giả từ xa đều rất mong chờ trận đấu này.
Mục tiêu của Marcus và cả đội đua là Trần Mặc Bạch có thể giữ vững vị trí xuất phát của mình, còn Caspian có thể lọt vào tám vị trí đầu.
Trong phiên đua phân hạng diễn ra vào ngày hôm sau, sự nhiệt tình của khán giả sôi sục như nước biển, bao phủ cả đường đua quốc tế Audi.
Sau khi Trần Mặc Bạch xuất phát, anh vẫn luôn duy trì tốc độ một vòng đua rất ổn định. Khi 90 giây đào thải bắt đầu với tay đua đầu tiên bị loại, tốc độ xe của Trần Mặc Bạch tăng lên. Để giảm thiểu tốc độ hao tổn của lốp xe, anh thận trọng khống chế tốc độ của chính mình.
Khi anh vượt qua Q1, khán giả Trung Quốc tại hiện trường hò hét ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.
Bình luận viên người Trung Quốc cực kỳ hưng phấn: “Phong độ trong phiên đua phân hạng của Trần Mặc Bạch khá ổn định, chỉ cần giữ vững được phong độ thì anh ấy sẽ có được vị trí xuất phát vô cùng thuận lợi trong trận đua chính thức!”
Q2 bắt đầu.
Thẩm Khê nhìn màn hình lớn chằm chằm, chờ đợi Trần Mặc Bạch phóng qua chỗ mình.
Bình luận viên hưng phấn nói: “Trần Mặc Bạch chuẩn bị vượt qua khúc đua số một! Đây là khúc cua nằm trên sườn núi dốc, tôi rất mong chờ liệu Trần Mặc Bạch có thể dựa vào khúc cua này để tăng tốc độ vòng đua của mình lên và vượt qua 90 giây đào thải tiếp theo hay không!”
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ chính là tốc độ của Trần Mặc Bạch bắt đầu giảm xuống.
“Cậu định bảo vệ lốp xe sao?” Marcus nhíu mày, ông liên hệ với Trần Mặc Bạch đang ngồi trong xe.
“Có lẽ tôi phải từ bỏ phiên đua phân hạng.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc.
“Có vấn đề gì sao?”
“Đồng hồ đo.” Trần Mặc Bạch trả lời.
Thẩm Khê ngẩng đầu, hai tay cô ôm ngực, hồi hộp nhìn khoảnh khắc Trần Mặc Bạch vượt qua khúc cua số một kia, nhưng cô lại nhận được tin Trần Mặc Bạch đã bị đào thải.
Khán giả ồ lên, vị trí của Trần Mặc Bạch dừng lại ở con số mười hai.
Cả đội đua nắm chặt tay, kỹ sư thiết kế Mark ôm lấy đầu mình.
“Là lỗi của chúng tôi… rõ ràng đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn để xảy ra sai sót như vậy!”
Trần Mặc Bạch lái xe về trạm bảo dưỡng. Vừa bước ra khỏi xe, Marcus đã tới an ủi: “Thứ mười hai… kể ra cũng không tệ lắm! Hơn nữa… ít nhất cậu vẫn còn rất nhiều lốp xe!”
Trần Mặc Bạch cười cười, đi đến bên cạnh kỹ sư thiết kế Mark đang buồn phiền.
“Này, tôi đâu có bị loại ở Q1, hơn nữa biểu hiện của Caspian cũng không tệ, tương đối vững vàng. Nhìn vào phong độ của cậu ta rất có khả năng sẽ lọt vào tám vị trí đầu.”
Mark và các cộng sự của mình áy náy không thôi.
“Xảy ra vấn đề ở phiên đua phân hạng vẫn tốt hơn ở trận đấu chính thức nhiều.” Trần Mặc Bạch dùng sức vỗ vỗ lưng của Mark “Người anh em, tôi rất cần anh đó, cô nàng xinh đẹp kia cũng cần sự chăm sóc của anh.” Anh chỉ chỉ chiếc xe đua.
Cuối cùng Mark cũng vui hơn một chút, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ của anh ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Mầm đậu: Tại sao Skyfall lại nói “cherish now no longer missed” với tôi?
Trần Mặc Bạch: Bởi vì khi có thể nắm tay thì đừng kề vai, khi có thể ôm đừng chỉ nắm tay. Nếu như chúng ta ở bên nhau thì tại sao lại không làm điều mà mình muốn?
Đường đua quốc tế Thượng Hải: