Đăng vào: 12 tháng trước
Caspian ngẩng đầu nhìn về phương xa, trên mặt cậu là sự trưởng thành không thuộc về tuổi này.
“Cho nên việc Thẩm Khê đến Trung Quốc tìm tôi khiến cậu thấy rất bất an đúng không? Cảm giác giống như một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ.”
“Tôi lớn rồi! Làm gì còn giống trẻ con nữa!” Caspian chuẩn bị bùng nổ.
“Cậu có biết Thẩm Khê nhốt mình trong phòng từ ngày này qua đêm khác để làm gì không?”
“Cô ấy muốn cải tiến thiết kế động cơ của Thẩm Xuyên.”
“Nếu cô ấy có suy nghĩ như vậy thì tôi đã không ở đây. Cô ấy chỉ có cậu mà thôi. Tôi đề nghị so tài với cậu là do tôi không muốn thấy cô ấy buồn và không thể tập trung được vào những gì mình muốn làm. Thực ra cậu vẫn rất muốn được tiếp tục được điều khiển chiếc xe đua mà cô ấy thiết kế đúng không?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Cảm ơn anh khi dùng cách khiến tôi mất mặt đến vậy để giữ tôi lại.” Caspian đứng dậy, tiện tay cầm lon Coca kia rồi chỉ chỉ Trần Mặc Bạch: “Anh phải vượt được Winston đấy!”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Amanda nói anh ta chính là người ngồi trên ngai vàng đó.”
Caspian nhún vai: “Đây là công thức một, dùng kim loại để thiết kế xe thì đua kiểu quái gì được, phải dùng sợi cacbon chứ!”
(Ngai vàng được làm bằng vàng mà vàng là kim loại, ở đây Caspian đang khịa là dùng kim loại thì không thể thiết kế được xe đua F1)
Nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, bỗng nhiên Trần Mặc Bạch cảm thấy thực ra nhóc quỷ này rất đáng yêu.
Sáu giờ tối, Trần Mặc Bạch đến nhà hàng Poseidon’s Labyrinth đúng giờ.
Triệu Dĩnh Nịnh có chút ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng anh lại đến muộn.”
“Đến đúng giờ thì có thể về sớm một chút.” Trần Mặc Bạch trả lời.
Triệu Dĩnh Nịnh dùng ánh mắt khinh bỉ liếc anh rồi ra hiệu cho phục vụ để gọi đồ ăn.
“Đừng nói nhảm nữa, anh có nhớ Tiểu Mi không?”
“Tiểu Mi? Tiểu Mi nào?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Đừng có giả bộ nữa, lần trước anh giả vờ làm một tên cặn bã không phải rất high sao?” Triệu Dĩnh Nịnh lạnh lùng nói.
“Ồ… ra là lần đó!” Trần Mặc Bạch lộ vẻ bừng tỉnh “Cô Tiểu Mi kia làm sao?”
“Tiểu Mi được một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước phát hiện, đi catwalk rồi xuất hiện trên tạp chí khiến cô ấy trở nên nổi tiếng, còn có người mời cô ấy đóng phim nữa.”
“Tốt đó, rất nỗ lực.” Trần Mặc Bạch gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
“Sau đó Hách Dương sửa laptop cho cô ấy rồi xem một ít tạp chí.” Triệu Dĩnh Nịnh đảo mắt.
“Tiểu Mi đúng là gu của Hách Dương.” Trần Mặc Bạch cầm ly rượu vang nhấp một ngụm.
Đuôi lông mày của Triệu Dĩnh Nịnh nhướn lên như thể chuẩn bị chọc thủng bầu trời.
“Nhưng anh làm mọi cách như thế không phải là để tôi nhận ra Hách Dương chính là gu của tôi sao!”
“Ồ… thì ra cậu ấy là gu của cô.” Trần Mặc Bạch cầm dao và dĩa chậm rãi cắt miếng bít tết.
“Nhưng hiện tại có người muốn chiếm lấy con mồi của tôi.” Triệu Dĩnh Nịnh cắt bít tết chẳng khác nào đang chém kẻ thù.
“Hay là… cô dịu dàng động lòng người một chút? Chim nhỏ nép vào người?” Trần Mặc Bạch nín cười.
“Anh nghĩ tiến sĩ Thẩm của anh có thể trở nên tinh tế hơn được không?” Triệu Dĩnh Nịnh hỏi lại.
“Tôi sẽ hy sinh bản thân vậy.” Trần Mặc Bạch thở dài: “Chụp với tôi một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.”
Mặt của Triệu Dĩnh Nịnh đang căng ra cũng phải lộ ý cười: “Anh không sợ tiến sĩ Thẩm không vui sao?”
“Thứ nhất, tôi và cô không có trong vòng bạn bè của cô ấy. Thứ hai, xem ảnh chúng ta đi ăn cũng không khiến cô ấy tức giận.”
“Được rồi, điều thứ nhất khiến tôi thấy anh thật may mắn, vòng bạn bè chính là nơi đầy thị phi, nghe đến điều thứ hai, tôi nhịn không được mà mặc niệm cho anh ba phút.”
Triệu Dĩnh Nịnh lấy điện thoại, hai người đi ra sân thượng rồi chụp một tấm ảnh với cảnh nền là ánh hoàng hôn.
“Cô có cần chỉnh ảnh không?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Tôi rất tự tin với vẻ ngoài của hai chúng ta.”
Triệu Dĩnh Nịnh đăng ảnh, đăng xong nhìn trái nhìn phải rồi hối hận.
“Trần Mặc Bạch, anh đúng là kính chiếu yêu, dù người có đẹp đến đâu chụp ảnh với anh cũng biến thành yêu quái.”
“Tôi nghĩ đây là lời khen.”
Hai người quay lại bàn ăn, nói một số vấn đề về việc tài trợ cho đội đua. Chưa đầy ba phút sau, điện thoại của Trần Mặc Bạch kêu lên một tiếng, anh lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn của Hách Dương.
Hách Dương đẹp trai: Sao cậu lại đi cùng cô Triệu? Không phải cậu muốn ném cô ấy đi sao!
Trần Mặc Bạch: Cô ấy theo tôi đến tận đây, còn hẹn cuối tuần chơi tennis. Nhưng bình thường tôi sẽ phải huấn luyện, cuối tuần muốn ở nhà nghỉ ngơi, cậu đến cứu tôi được không?
Hách Dương đẹp trai: Nói nhảm! Ngoài tôi ra ai có thể cứu được cậu!
Trần Mặc Bạch: Cảm ơn, tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi đó, cậu có ba giờ để thu dọn hành lý rồi ra sân bay. So Heart~
Hách Dương đẹp trai: So so cái đầu cậu!
Buông điện thoại, Trần Mặc Bạch mỉm cười nhìn Triệu Dĩnh Nịnh: “Thu phục.”
Triệu Dĩnh Nịnh lộ ra nụ cười vừa lòng: “Hợp tác vui vẻ.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Buổi tối, lúc Thẩm Khê tắt máy tính rời khỏi phòng làm việc cũng đã bảy rưỡi tối.
“Tiến sĩ Thẩm, Elvin nhờ tôi nói cho cô biết tối nay anh ấy sẽ đi ăn với cô Triệu- nhà tài trợ mới của chúng ta.” Amanda nói.
“Cô Triệu?” Thẩm Khê dừng lại, quay đầu nhìn Amanda.
“Đúng vậy! Cô có nghĩ cái cô Triệu kia thích Elvin không?”
“Ừm.” Thẩm Khê gật gật đầu, rời đi.
“Ừm là sao? Là cô biết cô ấy thích Elvin hay là cô đồng ý với tôi?”
Trên đường về nhà Thẩm Khê nhớ lại tối đó ở KTV, Triệu Dĩnh Nịnh kéo cổ áo của Trần Mặc Bạch, vạch trần bộ dạng giả vờ lăng nhăng của anh. Lúc đó cô chỉ nghĩ mình đang xem phim điện ảnh nhưng giờ nghĩ lại, Thẩm Khê thấy có chút buồn phiền. Bây giờ Trần Mặc Bạch và Triệu Dĩnh Nịnh đang ăn gì? Họ nói về vấn đề nào? Nhất định không phải là về sức cản của gió, chuyển hóa năng lượng, lực kéo và những chuyện nhàm chán giống vậy đúng không? Thẩm Khê đút tay vào túi quần, đá những viên đá dưới chân dưới ánh đèn đường. Khi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cô phát hiện không biết mình đã chạy đến tận đâu.
“A…”
Nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi tối, ước chừng cô đã đi khoảng một giờ, đã sớm đi qua nhà từ lâu. Thẩm Khê đứng ở ven đường thở dài rồi gọi taxi.
Tối hôm đó, Trần Mặc Bạch trở về căn hộ mà mình thuê ở đối diện Thẩm Khê. Marcus đã tìm người chuyển toàn bộ chỗ thùng carton mà Trần Mặc Bạch để nhờ ở nhà Thẩm Khê sang. Trần Mặc Bạch nghe thấy tiếng chìa khóa ở nhà đối diện liền biết cô đã về.
Anh mở cửa ra liền thấy Thẩm Khê đang cúi đầu, trông chẳng khác nào mầm đậu sắp bị mưa gió tàn phá. Trần Mặc Bạch thở dài rồi hỏi: “Ăn tối chưa?”
Thẩm Khê chậm rãi xoay người lại, dường như có chút ngạc nhiên khi thấy Trần Mặc Bạch đã về nhà.
“Chưa.” Thẩm Khê lắc đầu.
“Tôi có mua vài lát cá Basa, để tôi làm canh cá cho cô ăn.”
Thẩm Khê lập tức lộ vẻ vui mừng, suýt chút nữa thì quên luôn việc khóa cửa nhà. Trần Mặc Bạch chỉ thấy buồn cười.
Chỗ cá mà Trần Mặc Bạch mua đủ để một gia đình bình thường ăn hai bữa nhưng Thẩm Khê chỉ dùng một bữa cơm để giải quyết.
“Không phải anh ăn tối cùng cô Triệu sao? Sao anh về sớm vậy?” Thẩm Khê cầm bát cơm hỏi.
“Cô ấy có chuyện cần tôi giúp. Chúng tôi là đều là người có hiệu suất cao, giải quyết xong rồi còn định ngồi ăn cơm đến bình minh sao?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Thì ra là vậy!”
Trần Mặc Bạch đang chờ dầu nóng thì quay người lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Khê: “Cô rất để ý việc tôi và Triệu Dĩnh Nịnh đi ăn tối sao?”
“Không đâu… ngày nào chúng ta cũng ăn tối cùng nhau, bỗng nhiên tối nay không có anh. Vừa nãy tôi còn nghĩ nên ăn sandwich hay ăn hotdog.”
“Vậy quyết định của cô là gì?”
“Cái gì tôi cũng không muốn ăn…”
“Thói quen thật tốt.” Trần Mặc Bạch cười đầy ẩn ý.
“Thực ra anh và cô Triệu rất xứng đôi.” Thẩm Khê nói.
“Xứng đôi?” Trần Mặc Bạch cau mày “Xứng đôi thế nào?”
“Khi hai người đứng cạnh nhau khiến người khác có cảm giác cả hai đang cấu kết làm việc xấu.”
“Cấu kết làm việc xấu… không phải dùng như vậy. Tôi và cô Triệu đều là người tốt. Cấu kết làm việc xấu dùng để miêu tả những người xấu tập hợp lại để làm những chuyện xấu.” Trần Mặc Bạch hướng dẫn Thẩm Khê.
“Cũng đúng…”
Trần Mặc Bạch bê bát cá hầm để lên bàn. Cá Basa không có xương, Thẩm Khê không lo bị hóc xương nên nhét một miếng to vào miệng.
“Anh nấu ăn thật là ngon! Nếu sau này anh không làm tuyển thủ đua xe nữa thì có thể làm một đầu bếp!” Thẩm Khê khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Nhưng tôi không định nấu cho người khác ăn.” Trần Mặc Bạch trả lời.
“Tại sao? Người khác không được nếm món ngon như vậy thật đáng tiếc.”
“Làm gì cũng cần tâm trạng. Nếu một người có tâm trạng tốt thì đồ ăn mà họ làm ra mới ngon. Mà ngon cũng chỉ là một cảm nhận đầy chủ quan, người ăn cũng phải có tâm trạng thưởng thức thì mới có thể cảm nhận được mỹ vị, cô thấy đúng không?”
“Ừm… nói cách khác lúc nấu cơm cho tôi thì tâm trạng của anh rất tốt?” Thẩm Khê có chút đắc ý “Bởi vì trông tôi ăn cái gì cũng ngon khiến cho anh cảm thấy rất thành công đúng không?”
“Ăn nhiều một chút đi, để tôi tìm xem có loại thực phẩm nào có thể khiến não bộ tiết ra hormone tăng chỉ số EQ không.”
“Thực phẩm như vậy không tồn tại.” Thẩm Khê trả lời đầy nghiêm túc.
Vài giây sau, cô lại nghĩ đến chuyện gì: “Nghe nói trận đấu hôm nay là anh chủ động khiêu khích Caspian.”
“Khiêu khích? Đó không phải là khiêu khích.” Trần Mặc Bạch nhíu mày.
“Tại sao anh lại khiêu khích Caspian?”
Trần Mặc Bạch thở dài: “Khiêu khích không dùng như vậy.”
“Vậy tại sao anh lại chủ động chọc giận Caspian, khiến cho cậu ấy đồng ý đấu với anh trong trạng thái tức giận?” Thẩm Khê đổi cách nói, dù thế vẫn chẳng khác nào dùng từ “khiêu khích”.
“Không phải cô rất muốn Caspian ở lại sao?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy cô có biết tại sao Caspian lại muốn rời đội Marcus không?”
“Bởi vì lương ở đội khác rất cao, trình độ nghiên cứu phát minh cũng cao, đội đua cũng rất mạnh?” Thẩm Khê nói.
Trần Mặc Bạch lắc đầu.
“Bởi vì cậu ấy bị cô lạnh nhạt. Cô dùng hai tháng để chạy đến Trung Quốc thuyết phục tôi gia nhập đội Marcus, trước khi tôi đến đây nghe nói cô rất buồn.”
“Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện Caspian rời đội đua sao?”
“Bởi vì Caspian cũng buồn. Cô muốn tìm một tuyển thủ khác, như vậy tức là trong lòng cô cậu ấy chưa đủ giỏi để điều khiển chiếc xe do đội đua thiết kế. Đối với cô thì cậu ta có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng trong lòng của Caspian, chiếc xe mà cô tham gia thiết kế chính là một lý do cực kỳ quan trọng khiến cậu ấy chọn đội Marcus. Cô có hiểu cảm giác của cậu ấy không?”
“Ý của anh là vị trí của cậu ấy trong lòng tôi không bằng vị trí của tôi trong lòng cậu ấy đúng không?”
“Tổng kết của cô thật sâu sắc.” Trần Mặc Bạch gật đầu.
“Tôi phải làm gì bây giờ?” Thẩm Khê lộ vẻ khó xử.
“Chú ý cậu ấy nhiều hơn một chút, hãy để cậu ấy cảm nhận được sự hiện diện của mình trong cuộc sống và công việc của cô.”
“Hả?” Thẩm Khê lộ vẻ “Đây là cái quỷ gì vậy?”
“Về nhà suy nghĩ một chút đi.” Trần Mặc Bạch ấn trán Thẩm Khê.
Sáng sớm ngày hôm sau, Caspian mới vừa đến đội đua đã nghe thấy mấy nhân viên công tác thảo luận điều gì đó với bộ phận marketing. Họ thấy Caspian đến liền không nói nữa, chỉ nhịn cười.
“Này, mọi người bị làm sao vậy?” Caspian cau mày hỏi.
“Không… không có gì…”
“Không có gì?” Caspian cao giọng hỏi lại: “Trông tôi giống như tin lời mấy người sao?”
“Thực ra cũng không có gì. Sáng nay tiến sĩ Thẩm có đề nghị sơn tên cậu lên xe đua của cậu với ngài Marcus, ý là trong đội sẽ có một chiếc xe đua chỉ dành riêng cho cậu. Elvin không thể đụng vào xe của cậu, tuyển thủ khác không được cậu cho phép cũng không được chạm vào.”
“Hả? Cái quỷ gì vậy! Ngài Marcus thì sao? Ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy đồng ý vì rất cảm kích cậu tiếp tục ở lại đội đua! Cậu thích phông chữ nghệ thuật nào?”
“Tôi không cần sơn tên mình lên xe đua! Vừa rêu rao vừa ngu ngốc!” Caspian cực kỳ lo lắng vội chạy tới chỗ Marcus.
Vất vả mãi Marcus mới đồng ý sẽ không phun tên mình lên xe, sau đó Caspian phát hiện tất cả tivi trong đội đua đều phát đi phát lại trận đấu mà cậu đã vượt qua Carmen tại chặng Abu Dhabi vào năm ngoái và đạt được vị trí thứ ba. Dưới tivi còn đặt một bó hoa lớn, những món ăn vặt và mô hình xe kart mà Caspian thích.
Caspian đứng đó, sửng sốt hai giây rồi quay đầu hỏi một nhân viên hậu cần: “Thực ra tôi đã chết rồi đúng không? Mọi người dùng cách này để tưởng niệm tôi à?”
“Cái đó… hoa và đồ ăn vặt đều là tiến sĩ Thẩm mua cho cậu.”
“Mua cho tôi? Tại sao? Hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, Grand Prix chưa bắt đầu, tôi cũng chưa dành được thứ hạng nào, tự nhiên chị ấy tặng hoa cho tôi làm gì?”
(Grand Prix là một tên gọi khác của F1)
“Hoa là để bồi thường cho cậu lấy được thành tích cao ở chặng Abu Dhabi. Đồ ăn vặt và mô hình là để tỏ ý cô ấy lúc nào cũng quan tâm đến cậu, cô ấy còn có ý định ngày nào cũng chuẩn bị thứ gì đó mà cậu thích.”
“Đây đúng là niềm vui đến muộn… ngày nào cũng có hoa sao?” Mặt của Caspian lộ vẻ khó tin.
“Không biết.” Đối phương nhún vai.
“Nhưng vì sao cô ấy không mang đến nhà tôi mà lại đặt ở đây?”
“Ai biết? Có lẽ do cô ấy không biết nhà cậu ở đâu?”
“Cô ấy còn nói mình muốn làm gì nữa không?”
“Cậu nên hỏi cô ấy. Tôi thấy trước khi biết cậu rời đội đua cô ấy còn khá bình thường… ý tôi là ngày nào cô ấy cũng thảo luận với đội nghiên cứu về thiết kế, sức cản của gió, chuyển hóa năng lượng,… Tối qua cô ấy gọi điện cho chúng tôi, hỏi chúng tôi có biết cậu thích cái gì hay không.”
Lúc này lại có công ty chuyển phát nhanh tới giao một chiếc hộp rất bự.
“Cậu có muốn mở ra không?” Nhân viên hậu cần hỏi Caspian.
“Mở…?” Caspian còn hoài nghi bên trong có giấu người hay không.
“Chẳng lẽ là bom hẹn giờ?” Rất nhiều nhân viên công tác xông tới.
“Đủ rồi!” Caspian dùng dao rọc giấy cắt băng dính, một chú vịt vàng lớn bật ra, mỏ của nó vừa lúc chạm vào mặt của Caspian.
“Mẹ ơi… thật là vịt vàng lớn…” Kỹ sư Mark lộ vẻ kinh ngạc.
“Cái gì?” Caspian trừng mắt nhìn lại.
Mark xin lỗi, giơ tay: “Hôm qua tiến sĩ Thẩm hỏi tôi… có biết cậu thích cái gì không… tôi… tôi liền đùa có lẽ cậu thích một con vịt vàng thật bự? Không ngờ cô ấy không biết tôi đang đùa…”
“Sao anh lại nghĩ cô ấy có thể biết được đâu là lời đùa!” Trán của Caspian nổi gân xanh, cậu vọt tới trước bàn làm việc của Thẩm Khê thì thấy cô đang ngồi xổm tập trung tinh thần viết gì đó xuống đất.
“Tiến sĩ Thẩm! Sao chị lại làm vậy!”
Thẩm Khê đang ngồi xổm dưới đất vừa ngẩng đầu lên liền thấy Caspian đang rít gào.
“Cái gì?”
“Chị đề xuất sơn tên tôi lên xe đua với ngài Marcus? Chị điên à! Tôi cũng không phải kỹ sư thiết kế xe đua! Chị đã thấy tay đua nào sơn tên mình lên xe bao giờ chưa?”
“Để chứng minh đó là chiếc xe độc quyền của cậu. Đội đua đã dựa vào phong cách và kỹ thuật lái xe của cậu để tiến hành một số thiết kế riêng biệt.”
“Biết rồi! Biết rồi! Không có tên tôi cả đội cũng biết đó là xe của tôi!”
“Ồ.”
“Tại sao chị lại phát đi phát lại trận đua ở chặng Abu Dhabi vậy!”
“Để khẳng định thành tích và đóng góp của cậu cho đội đua!”
“Đó đã là chuyện của quá khứ! Chị nghĩ tôi là loại người tự mãn với những thành tích trong quá khứ sao?”
“Không.” Thẩm Khê lắc đầu.
“Vậy đừng chiếu đi chiếu lại nữa!”
“Ừm.”
“Bó hoa này… chị nên tặng tôi sau khi tôi lấy được thành tích cao chứ không phải trôi qua lâu đến vậy rồi mới tặng. Còn đồ ăn, mô hình, cả con vịt vàng kia nữa, đều không phải thứ tôi thích!”
“Cậu không thích à…” Thẩm Khê tiếc nuối.
“Nếu chị muốn biết tôi thích cái gì thì phiền chị hãy trực tiếp hỏi tôi! Đừng tặng tôi mấy thứ kỳ quái này nữa!”
“Ừm.” Thẩm Khê nghĩ nghĩ “Vậy cậu thích cái gì?”
Caspian trừng mắt nhìn Thẩm Khê rồi chỉ chỉ mình: “Tôi gia nhập đội đua lâu như vậy rồi mà chị vẫn không biết tôi thích cái gì ư?”
“Cậu vừa bảo tôi trực tiếp hỏi cậu.”
“Vậy chị hãy nghe cho kỹ! Tôi không thích đồ ngọt! Không thích đồ chơi trẻ em! Không thích hoa! Đừng đặt mấy món đồ kỳ quái rồi tặng cho tôi!”
Thẩm Khê vẫn ngồi xổm trên đất, tay cầm bút dạ, lộ vẻ ngỡ ngàng và tủi thân. Caspian bỗng nhiên có cảm giác mình nói không nổi nữa.
“Chị chỉ cần làm nghiên cứu của mình là được, không cần phải làm làm mấy chuyện linh tinh này!”
“Nếu vậy cậu sẽ hiểu lầm trọng lượng của tôi trong lòng cậu và trọng lượng của cậu trong lòng tôi tỷ lệ nghịch với nhau.” Thẩm Khê lộ vẻ “nên làm gì bây giờ”.
“…Ai… ai nói điều này với chị? Elvin ư?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta dạy chị làm mấy thứ lộn xộn đó sao?” Caspian nhướn mày.
“Không, là tôi muốn làm cho cậu.”
“Được rồi, chị nghe tôi nói, khi tôi điều khiển chiếc xe mà chị thiết kế lao đi trên đường đua, mỗi lần tăng tốc, mỗi lần vào cua, còn mỗi lần vượt được đối thủ, tôi đều biết vị trí của mình trong lòng chị. Vậy nên chị chỉ cần làm tốt điều này là được.” Caspian chỉ chỉ chữ viết trên mặt đất.
“Được.” Thẩm Khê gật đầu, nói “Nhưng mà cậu giẫm lên phép tính của tôi rồi.”
Caspian dừng một chút rồi lùi về sau hai bước.
“Vẫn giẫm lên…”
Caspian trực tiếp đi ra cửa, nhanh chóng đóng cửa lại rồi rời đi.
Cậu đụng phải Trần Mặc Bạch đang cầm cốc nước nói chuyện đầy vui vẻ với nhân viên số liệu trên hành lang. Khi người đó cười lên, khóe mắt và đuôi lông mày đều cực kỳ phong độ, nhìn thấy cảnh ấy khiến cho Caspian càng khó chịu. Cậu kìm nén sự tức giận của mình rồi đi qua họ.
“Sao vậy Caspian?”
“Không có gì.”
“Có phải cậu không quen khi thấy tiến sĩ Thẩm quan tâm đến mình không?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Tôi quen chứ!”
Lúc Caspian rời đi, cậu dùng bả vai đẩy mọi người ra rồi vác con vịt vàng lớn đi trước mặt họ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Nó là của tôi!”
Mùa giải Grand Prix mới đến gần, Ferrari, Mercedes, Renault và các đội đua khác đều công bố các mẫu xe mới cho mùa giải này. Đội R&R và đội kỹ thuật của đội Marcus đều trong tình trạng căng thẳng.
Thẩm Khê đã hai tuần không về nhà. Khi chiếc xe mới đã cơ bản hoàn thành, kỹ sư trưởng Hall nhịn không được mà khuyên Thẩm Khê về nhà sớm một chút.
“Cháu yêu, cháu có biết giờ mình giống như một tờ giấy, một trận gió có thể thổi bay cháu không?”
Thẩm Khê đang định phân tích cho chú Hall nghe cô không thể bị thổi bay lên trời thì chú đã ngáp một cái: “Chú có chút mệt! Chú phải về nhà tắm rửa, đi ngủ, ăn một bữa no nê mà vợ nấu, hôn cháu trai của chú! Mấy đứa cũng nghỉ cho tốt đi!”
Vì thế trước buổi thử xe, tất cả kỹ sư và đội thợ máy cuối cùng cũng có thể về nhà và ngủ một giấc.
Thẩm Khê về nhà, sau khi tắm xong cô thấy rất đói. Cô sang nhà đối diện theo bản năng, vừa định giơ tay gõ cửa thì Thẩm Khê thấy có chút không thích hợp.
Tác giả có lời muốn nói:
Caspian: Tôi sẽ mang con vịt vàng lớn này về nhà, coi nó là bản mặt của Trần Mặc Bạch mà đập mấy cái!
Thẩm Khê: Đây là tấm lòng của tôi mà, sao cậu lại đối xử với nó như thế?
Caspian: … Tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt…