Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Một giọng nói từ sau lưng vang lên, Kha Nguyệt vừa nhấc chân liền dừng lại, hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là nụ cười ưu nhã thanh thản của Lục Niên, anh từ trên xe bước ra, dáng người cao giống như vị thần nhìn Kha Nguyệt.
“Lời em nói thật sao?”
Anh hỏi cô, nụ cười thu lại, đôi mắt đen chân thành cô chưa từng thấy qua, tập trung vào nhất cử nhất động của cô, đôi môi mở ra, từng câu từng chữ cô có thể cảm nhận được sự nghiêm túc.
Là thật sao? Cô có thể nói như định đóng cột sao? Không phải...
Kha Nguyệt nghẹn lời, cổ họng cứng lại, như bị gì đó ngăn chặn, không phát ra tiếng, đối diện với đôi mắt đen kia nhất thời không biết làm sao.
“Chờ điện thoại của tôi” Anh có người xử lý chuyện trước sau có trật tự,
+
VietWriter.vn
A
đối với tình cảm cũng vậy, để khiến cô không phải lúng túng mở lời, anh đã nói trước.
Kha Nguyệt không hiểu cau mày, không hiểu ý anh.
Anh giật giật khóe miệng: “Em không phải muốn biết đáp án sao? Chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ gọi cho em”
Sao? Anh muốn suy nghĩ? Kha Nguyệt kinh ngạc quên cả động tác
Mãi đến khi bước vào nhà, cả người cô vẫn như rơi vào màn sương, chuyện Lục Niên trả lời ngoài dự liệu của cô, vẫn tưởng anh sẽ đuổi cô ra khỏi xe, hoặc cự tuyệt, nhưng anh nói, suy nghĩ kĩ rồi sẽ gọi điện cho cô.
Không đồng ý, thì cứ cho là mộng, cùng lắm sau này gặp Lục Niên thì đi đường vòng; nếu đồng ý...
Một luồng sáng lướt qua, không thể, một người đàn ông cao quý như vậy không thể tùy tiện đáp ứng lời cầu hôn của một người con gái, nhiều danh môn thiên kim đã tơi tả quay về, huống chi là cô?
Lòng bàn tay lạnh như băng áp vào vỏ ngoài điện thoại khiến cô suy nghĩ loạn
Nhìn những con số đang nhận liên tiếp vào điện thoại, đến con số thứ 6 thì tay cô cứng đơ, ánh mắt do dư.
Gọi hay không gọi?
Mở cửa phòng tắm ra, lòng Kha Nguyệt như dây cung chợt giản ra, cuối cùng vẫn không đè xuống phím màu xanh, tâm lại không ngừng đấu tranh, bỏ điện thoại vào túi.
Trong phòng làm việc, Lục Niên đưa lưng về cửa sổ, đứng trước bàn, dáng người cao ráo nhìn xuống thành
phố vắng tanh.
Trong mắt như đang suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày thanh tú chau vào nhau, thâm trầm.
Chuông điện thoại vang lên, ở trên mặt bàn nhẹ nhàng nhích đi. Giai điệu du dương lại như viên đá vụn làm cho nước hồ thu gợn sóng, tạo thành từng đợt lăn tăn.
Ngón tay trắng nõn hơi cong khớp xương, đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào di động, cúi người, cầm điện thoại vừa bị anh đầy sang bên.
Trên màn hình, anh thấy một cái tên, không phải dãy SỐ xa lạ.
Nữ tửu quỷ.
Rạng sáng gọi điện hồ ngôn loạn ngữ muốn gả cho anh tự xưng là “Diệu Linh mỹ nữ” Nữ tửu quỷ? Nói anh rất tốt, ngay cả mình cũng không tin phụ nữ? Trong điện thoại là tiếng cười ngu ngơ của nữ tửu quỷ?
Mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình. Đầu ngón tay chuyển qua phím đỏ, chỉ cần dùng sức, anh có thể chặn ngang cuộc quấy rầy này.
Nhưng kết quả không như anh nghĩ, anh không biết tại sao mình lại thay đổi chú ý , nhớ đến một cái tên, gương mặt của cô đập vào đầu khiến cho ngón tay anh dừng lại.
Trong khoảnh khắc, một loại cảm xúc vô định dâng lên, hơn nữa từ từ lan tràn khắp người.