Chương 17: “Cậu đứng ở đây bao lâu rồi?”

Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi cậu học thể dục thì cô bé khoa tay múa chân ở bên cạnh, các học sinh đều gọi cô bé là người giúp việc nhỏ của cậu. Khi mà đến giờ ngủ trưa, trong khi mỗi người một giường, thì trên giường cậu có hai người, cô bé nhất định phải nhìn thấy cậu, phải dựa vào cậu, lúc lâu không gặp thế nào cũng khóc kinh thiên động địa. Đáng sợ nhất là có một lần cô bé dám tè dầm. Cậu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy phía dưới nóng nóng, đưa tay xuống sờ sờ, thấy quần ướt hết cả. Cô bé cũng biết xấu hổ, mắt ngân ngấn nước, cái miệng méo xệch, không dám động đậy.


Cậu không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói cho thầy giáo, nước tiểu trên giường là của cậu.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Cố Minh Triệt đều cảm thấy có một loại kích động điên cuồng, đây quả thực là sự kiện vô cùng nhục nhã nhất trong cuộc đời cậu.

Kha Nguyệt thấy các bạn học đều được đi xem phim thì rất muốn đi thử, liền về năn nỉ Cố Minh Triệt

“Triệt Triệt một lần thôi mà, đi mà Triệt Triệt, hôm qua Tiểu Tiểu còn nói phim chú cá voi xanh kia hay lắm, chúng ta đi xem nhaaa, đi mà!” đôi mắt hạnh nhân to tròn ướt nhẹp, nhìn cậu đầy thành khẩn

Cậu vẫn thờ ơ lật từng trang sách:“Không rảnh”

“À! Cô bé cúi đầu nhìn sách vở. Nhìn những chữ trên cuốn sách, cô bé cảm thấy trong ngực có một loại buồn bã cùng đau đớn.

Cậu thực sự không chịu nổi cô bé như vậy.

Rạp chiếu trong thành phố vừa công chiếu bộ phim hoạt hình 3D mới nhất, ngày đó lần đầu tiên, cậu bé nhờ bố mua giúp hai vé xem phim, trước một ngày cậu nói với mẹ cô bé muốn đi ra ngoài xem phim cùng cô bé, mẹ cô bé đồng ý, còn hỏi có muốn cô lái xe đưa hai đứa đi không.

“Không được, không được, con với Triệt Triệt đi xe điện ngầm rồi, con còn chưa được đi xe điện ngầm lần nào.” Cô bé cướp lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, tất cả mọi người đều nhìn ra cô bé có chút kích động.

Cậu bé tính toán thời gian xuất phát, đến nhà cô bé, phát hiện ra cô bé đã đứng ở trên tầng, khuôn mặt và cánh tay đều đỏ bừng.

“Cậu đứng ở đây bao lâu rồi?” Cậu bé nhíu mày, khẽ mấp máy môi.

Cô bé liền ngại ngùng, “Tớ sợ cậu chờ lâu quá sẽ không đưa tớ đi nữa, nên tớ xuống sớm một lát.”

Cậu bé không nói gì.

Thực sự là cô bé chưa ngồi tàu điện ngầm bao giờ, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên nên cậu phải nắm lấy tay cô bé. Ở rạp chiếu phim hai người hết lần này đến lần khác chạm mặt bạn học, thấy hai người mười ngón tay giao nhau, liền thích thú bàn tán, khiến cậu hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Xem phim xong, cậu bé đưa cô bé đi ăn đá bào.

Phần đá bào hoa quả kia cô bé ăn rất ngon lành, cậu bé thấy vậy liền đi mua thêm cho cô một cốc nữa.

Ngày hôm sau, cậu đến nhà cô bé, mẹ cô bé ra mở cửa. “Triệt Triệt, hôm nay phiền con xin phép cho Tiểu Nguyệt, con bé đang bị ốm”.

Ngày hôm qua không phải là còn tốt lắm à? Cậu bé lén nhìn lên trên tầng. Nhà cô bé theo lối kiến trúc Duplex, bố cô bé chiều cô bé như công chúa, ở trên tầng xây cho cô bé một tòa tháp nhỏ.