Đăng vào: 11 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em đang xem gì vậy?” Trần Mặc Bạch mặc một chiếc áo len màu cà phê nhạt, dựa vào bàn Thẩm Khê đang ngồi, cười dịu dàng nhìn đỉnh đầu của cô. Dáng vẻ của anh lúc này khác hoàn toàn với sự sắc bén và quả quyết trên đường đua.
“Chuyện tình yêu trên Weibo, Hách Dương nói đọc những thứ này sẽ làm gia tăng tình cảm của chúng ta đấy.” Thẩm Khê khẽ đẩy gọng kính, đọc càng lúc càng chăm chú.
“Ồ, vậy những bài viết đó nói gì?” Trần Mặc Bạch không nhanh cũng không chậm đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm.
“Thích là càn rỡ, còn yêu là kiềm chế, theo em thì quan điểm này khá hay.” Thẩm Khê cảm thấy đây là một kết luận tương đối hợp lý khi miêu tả những cảm xúc phi lý của tình yêu.
“Vậy anh không yêu em nữa, vẫn nên thích em thôi.” Giọng điệu của Trần Mặc Bạch có chút trêu đùa.
Thẩm Khê nhìn anh, trong đôi mắt viết bốn chữ: “Anh thật nông cạn.”
Trần Mặc Bạch cúi người, không nói trước mà hôn lên chiếc kính của cô.
Chuyện này quá bất ngờ, Thẩm Khê khẽ lùi về phía sau, rõ ràng môi của anh không chạm tới cô nhưng cô lại cảm nhận được độ ấm của nó.
“Vậy thì anh muốn thích em một cách càn rỡ và nông cạn suốt quãng đời còn lại.”
Nói rồi Trần Mặc Bạch nghiêng người, lấy chiếc áo khoác vắt trên chiếc ghế tựa mà Thẩm Khê đang ngồi, nhẹ nhàng khoác nó lên vai, cười cười bước đi.
Một năm trước.
“Tiến sĩ Thẩm, Trần Mặc Bạch tới! Vừa nãy ngài Marcus đã mời anh ấy lái thử xe đua F1 của chúng ta! Mặc dù chỉ là tuyển thủ được thay thế nhưng hai năm trước anh ấy đã giúp đội Lotus lấy được 148 điểm trên bảng xếp hạng, năm đó Trần Mặc Bạch còn đứng thứ năm nữa! Tôi rất muốn biết khi anh ấy lái thử xe của chúng ta thì sẽ được thành tích thế nào!”
Cách một cánh cửa mà tiếng nói của trợ lý kỹ sư Amanda vẫn có thể truyền đến, cả hành lang toàn là giọng nói đầy hưng phấn của cô ấy.
Mà bên kia cánh cửa thì lại rất yên tĩnh, trên mặt tường treo đầy những sơ đồ thiết kế, công thức tính toán, sơ đồ phân tích cơ học, máy tính để bàn đang ở trạng thái chờ, có tiếng nước sôi trong bình pha cà phê, trong không khí đầy sự ấm áp và hương thơm của cà phê.
Vẫn luôn dựa lưng vào ghế trầm tư nhưng khi nghe được những lời ấy, người ngồi đó bỗng mở to mắt, tay cô hơi thả ra nhưng sau đó lại nhanh chóng nắm chặt chiếc bút chì trong tay.
“Cô nói gì cơ, Elvin Trần? Trần Mặc Bạch ư?” Trái tim cô như thắt lại, bỗng nhiên Thẩm Khê đứng dậy, mở cửa ra.
“Đúng vậy! Anh ấy ngày càng đẹp trai! Chị gái của anh ấy là giám đốc của Duệ Phong- công ty sản xuất ô tô lớn nhất Trung Quốc. Công ty sản xuất ô tô tài trợ vào F1 là chuyện bình thường, tôi cứ nghĩ họ sẽ lựa chọn những đội nằm trong top cơ nhưng ai ngờ họ lại chọn đội ta! Vậy thì chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội để nghiên cứu rồi! Ngài Marcus đang mời anh ấy chạy thử xe đua của đội đó!”
Trần Mặc Bạch…
Ban đầu Thẩm Khê chỉ bước nhanh, nhưng dần dần, dường như có một nguồn sức mạnh đẩy cô về phía trước khiến cô chạy nhanh hơn, xuyên qua những dãy hành lang tối tăm. Thẩm Khê chạy đến bên cạnh hàng rào chắn của đường đua, những ánh nắng gắt gao gần như xuyên thấu đôi mắt cô.
Đi bên cạnh giám đốc của đội đua- ngài Marcus là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình thon dài, anh mặc bộ quần áo đua xe, tay cầm mũ bảo hiểm, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân anh.
Điều này khiến Thẩm Khê nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc Bạch vào hai năm trước, cũng là dưới ánh nắng chói chang như vậy, anh đứng ở bên kia đường đua, vừa lúc nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn Hunt- tay đua trong đội của họ, đó chính là cách mà những đối thủ thưởng thức lẫn nhau.
Hẳn anh sẽ không nhớ đến người đứng cạnh Hunt là Thẩm Khê, nhưng Thẩm Khê vẫn luôn nhớ mãi nụ cười của anh, ẩn trong nụ cười ấy là sự bàng quan, tách biệt với thế giới này.
Lúc này Trần Mặc Bạch đã đi đến bên cạnh chiếc xe đua bỗng ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Thẩm Khê. Cách nhau một đoạn nhưng Thẩm Khê lại có cảm tưởng sắp bị đôi mắt màu hổ phách kia dắt vào ảo giác.
Khóe môi Trần Mặc Bạch hơi nhếch lên, anh biết mình đã tìm được mục tiêu của chuyến đi này rồi. Thẩm Khê, 26 tuổi, tiến sĩ cơ khí động học và khí động lực học của MIT, quả thực là thiên tài. Cô cùng với anh trai mình là Thẩm Xuyên đã cùng nhau nghiên cứu ra hệ thống động cơ của Thẩm thị, có thể sánh ngang với hệ thống của Ferrari và họ cũng là những kỹ sư hàng đầu về hệ thống treo của giới F1. Nhưng một năm trước Thẩm Xuyên cùng với tay đua nổi tiếng Hunt đã đột ngột qua đời vì tai nạn xe, đó là một sự đả kích nặng nề với giới đua xe.
Nghĩ tới đây, Trần Mặc Bạch cũng không khỏi tiếc nuối.
Anh khẽ cong khóe môi, đó là cách mà anh cười từ trước đến giờ. Dưới ánh mặt trời, nụ cười ấy như lưỡi dao sắc bén chuẩn bị tuốt khỏi vỏ.
Anh ngồi vào trong xe, từ từ tăng tốc. Trong lúc đó, Trần Mặc Bạch có thể cảm nhận được tính năng tuyệt vời của chiếc xe này. Tiếng động cơ ầm ầm, gió cuốn theo hơi nóng như muốn càn quét từng lỗ chân lông của Thẩm Khê. Trần Mặc Bạch như chiếc tên lửa nghênh ngang phóng vút ra tầng khí quyển.
Thẩm Khê mở to hai mắt, hai tay cô vô thức nắm chặt lan can. Sau khi Hunt qua đời, cô chưa từng được cảm nhận lại cái cảm giác có thể xuyên thủng bầu trời với tốc độ như thế này ở khoảng cách gần như vậy.
“Trời ơi, nhanh quá! Elvin Trần đã thật sự đã một năm không đua xe sao? Tôi không tin!” Những kỹ sư quan sát thán phục không ngớt.
Không cần xem máy đo vận tốc, Thẩm Khê vẫn có thể biết được Trần Mặc Bạch lái nhanh hơn bất kỳ ai trong đội đua của mình. Sự càn rỡ ấy y hệt như lần đầu tiên Thẩm Khê thấy anh trên đường đua. Tầm mắt của cô như bay lên khi Trần Mặc Bạch hoàn thành vòng thứ nhất. Gió tạo ra bởi chiếc xe như muốn cuốn Thẩm Khê đi, tầm mắt cô cũng theo đó mà đi đến một nơi vô định. Nhưng Trần Mặc Bạch không tận hưởng tốc độ ấy quá lâu, anh vững vàng dừng xe lại. Khi giám đốc đội đua nhìn máy đo vận tốc, ông há to miệng, không nói lên lời.
“Vận tốc trung bình là 248.08 km/h… vận tốc cao nhất là 352.7km/h… Tốc độ này y hệt Hunt lúc trước! Đây chính là trình độ đua xe F1 cực cao…”
Miệng của ngài Marcus vẫn há to như quả trứng, mãi cho đến khi nhìn thấy Trần Mặc Bạch xuống xe, tay cầm mũ bảo hiểm, lững thững đi tới mới khép lại.
“Rất lâu rồi tôi mới được thoải mái như vậy. Tính năng xe đua của đội thật sự rất tuyệt. Tôi nghĩ tài trợ cho đội là điều hết sức sáng suốt của Duệ Phong.”
Anh nở nụ cười nhã nhặn, đưa tay về phía Marcus.
“A… A…”
Một tay đua chuyên nghiệp nhất định phải có thể lực tốt và sức mạnh để điều khiển một chiếc xe đua với vận tốc hơn 200km/h, hơn nữa còn phải chịu đựng được nhiệt độ cao bên trong xe. Vào lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc Bạch, chàng trai này đẹp chẳng khác nào minh tinh màn ảnh, Marcus hoàn toàn không thể nào liên tưởng đến khả năng phản ứng và thao tác nhanh nhạy của anh trên đường đua.
“Tôi vừa mới điều chỉnh hệ thống treo của một chiếc xe khác, nó có thể tăng tốc độ đua của anh từ 0.5 đến 2 giây, anh có muốn thử một chút không?” Vẫn tựa người vào rào chắn, Thẩm Khê cất giọng nói.
Trần Mặc Bạch ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Thẩm Khê.
Marcus ho khan: “Anh Trần, đây là kỹ sư động cơ của đội chúng tôi.”
“Tôi biết, cô ấy là Thẩm Khê.”
Trần Mặc Bạch rất ít khi ngưỡng mộ ai, cũng chẳng kính nể thiên tài nhưng anh lại tôn trọng những người có năng lực thật sự. Thẩm Khê không phải loại người mà Trần Mặc Bạch sẽ chủ động, nhưng cô lại có một khí chất sạch sẽ. Dù cô đeo một chiếc kính gọng đen trông có chút ngốc nghếch, mặc bộ đồ như một nữ công nhân nhưng vành môi của Trần Mặc Bạch vẫn khẽ cong lên.
“Xe đua kia có gì đặc biệt?”
“Hiện tại phần lớn xe đua đều sử dụng tay phanh trước hệ thống treo, nhưng tôi đã thiết kế để hệ thống treo lên trước.”
“Ồ, không ngờ tiến sĩ Thẩm lại có suy nghĩ táo bạo như thế.”
“Thiết kế như vậy càng phù hợp với mong muốn của tay đua, có thể phát huy sự linh hoạt một cách cao nhất. Và thiết kế hệ thống treo lên trước như vậy có thể giảm sức cản của khí động lực.”
“Vậy thì tôi càng muốn thử thêm một lần nữa.” Trần Mặc Bạch khẽ gật đầu nhìn về phía giám đốc đội xe là ngài Marcus.
Nên biết rằng kể cả khi đưa hệ thống treo lên trước thì khí động lực cũng không tác dụng lên quá nhiều, rốt cuộc Thẩm Khê đã làm thế nào để hạ thấp sức cản của khí động lực? Nếu như bình thường thì chắc chắn Marcus sẽ không cho phép người không thuộc đội đua lái thử xe mới, nhưng năng lực mà Trần Mặc Bạch vừa thể hiện làm ông không khỏi tò mò, chàng trai này vẫn giữ lại được bao nhiêu năng lực kể từ năm ấy?
Trần Mặc Bạch lần thứ hai ngồi vào xe đua, Thẩm Khê kiễng chân dựa người vào rào chắn, lông mày cô nhíu lại.
Lần này chỉ có thể hình dung bằng câu “nhanh như chớp”.
Dù đang ngồi trong xe nhưng Trần Mặc Bạch vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh yếu của gió, thậm chí còn cảm nhận được tốc độ kinh người của chiếc xe đua này. Với chuyển động mượt mà như vậy, Trần Mặc Bạch biết rõ chiếc xe đua này cùng với cái vừa nãy khác nhau không chỉ ở hệ thống treo mà còn cả sự điều chỉnh trọng tâm khung xe, mũi xe,…
Thiết kế nên một chiếc xe đua hoàn chỉnh là công sức của cả một đội nhưng Thẩm Khê lại là người quan trọng nhất.
Khi Trần Mặc Bạch như xé gió mà chạy một vòng, không chỉ hô hấp mà mọi tế bào của Thẩm Khê đều ngừng hoạt động.
“Vận tốc trung bình là 255.08km/h… vận tốc cao nhất là 358.7km/h! Trời ơi, kể cả tay đua tốt nhất của đội chúng ta cũng không nhanh được như vậy!”
Thẩm Khê khó khăn nuốt nước miếng khi nghe thấy số liệu kia.
Tay đua nổi tiếng nhất của đội họ là Caspian, 21 tuổi đã được truyền thông gọi là thiên tài. Dù vậy, trên đường đua, vận tốc của Caspian cũng không vượt quá 350 km/h, vậy mà Trần Mặc Bạch lại có thể làm được!
Nút thắt mà không ai có thể vượt qua cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Thẩm Khê không khống chế được mà nhìn về phía Trần Mặc Bạch. Cô rất rõ ràng trên thế giới này người có thể điều khiển xe đua của đội một cách hoàn hảo như vậy ngoại trừ Winston- đối thủ của Hunt thì cũng chỉ có người đàn ông trước mắt này mà thôi.
“Anh có muốn trở lại đua xe không?” Thẩm Khê nhìn bóng lưng của Trần Mặc Bạch, cất giọng nói.
Trần Mặc Bạch đưa mũ bảo hiểm cho Marcus, tay giữ rào chắn, anh nhảy lên một cái, đứng cùng một độ cao với Thẩm Khê. Thẩm Khê không ngờ Trần Mặc Bạch sẽ lại gần mình như vậy, cô vô thức lùi về sau nhưng lại bị anh vững vàng kéo lại.
Anh mỉm cười, mặt dán sát vào cô.
“Catch me, if you can.”
Hơi thở ấm áp của anh lướt qua tai Thẩm Khê, có thứ gì đó sâu thẳm trong lòng cô như được chạm vào khiến bụi bám trên nó bay tứ tung.
“Hả?” Thẩm Khê ngơ ngác.
Trần Mặc Bạch nhảy qua rào chắn rồi đi ra ngoài.
Thẩm Khê quay người nhìn bóng lưng không chút lưu luyến kia, bên tai cô vang lên giọng nói của Hunt. Năm đó, dưới ánh nắng mặt trời, Hunt vừa dùng tay để che ánh nắng cho cô vừa nói: “Người đó là thiên tài, có anh ta… tôi và Winston sẽ không cô đơn nữa.”
Lúc ấy, Hunt cùng Winston tranh nhau vị trí đầu bảng và vị trí thứ hai của bảng xếp hạng thành tích các tay đua F1, mà Thẩm Khê cùng anh trai Thẩm Xuyên là những kỹ sư thiết kế động cơ hàng đầu. Ở chặng Monaco, Trần Mặc Bạch đã vượt Hunt và đạt được vị trí thứ hai, khiến truyền thông một phen sôi trào, sự quan tâm của họ đặt hết lên người châu Á trẻ tuổi này.
Ký giả truyền thông đều cho rằng người trẻ tuổi này sẽ tạo nên một huyền thoại mới trên đường đua F1. Nhưng anh như một tia sao băng xẹt qua bầu trời, anh tạm biệt ánh hào quang, không một chút lưu luyến với niềm đam mê tốc độ và những cảm xúc mãnh liệt trên đường đua. Người này đã từng được Hunt khen ngợi rất nhiều, sự xuất hiện của anh dường như đã khiến Thẩm Khê đem quá khứ nối lại với tương lai.
Ngày hôm sau, Trần Mặc Bạch đáp chuyến bay về nước.
Trước khi đến Mỹ, Trần Mặc Bạch cùng với chị gái của mình là giám đốc của tập đoàn Duệ Phong- Trần Mặc Phỉ đã có một cuộc nói chuyện.
“Chúng ta thật lòng muốn tài trợ cho đội đua kia. Tuy nhiên có một điều quan trọng hơn, đó là chị mong em tiếp cận được Thẩm Khê, tìm hiểu xem cô ấy có ý định về nước phát triển hay không. Thị trường ô tô của chúng ta đang bị các nước Âu Mĩ chia cắt, để có thể giữ lấy một vị trí trong ngành thì cần phải có kỹ thuật ngang hàng với họ, mà Thẩm Khê… cực kỳ quan trọng.”
“Chị để em đến đội đua F1 đó không sợ em ngứa tay trở lại làm một tay đua sao?”
“Lúc trước em chịu quay về, bây giờ cũng có thể.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bạn tốt Hách Dương của anh cũng nửa đùa nửa thật nói: “Chỉ cần cậu chịu sử dụng mỹ nam kế, lừa gạt nữ tiến sĩ này đến Duệ Phong dễ như trở bàn tay.”
Trạch nam IT Hách Dương thừa nhận rằng nhan sắc cùng EQ của Trần Mặc Bạch rất cao, một tiến sĩ vật lý học như Thẩm Khê sao có thể chịu được cao thủ như này. Lương cao cùng lý tưởng gì đó chỉ là mây bay, sao có thể sánh bằng một cái liếc mắt của Trần Mặc Bạch. Đương nhiên nếu nhan sắc của Trần Mặc Bạch không có tác dụng thì chỉ có thể nói cái cô tiến sĩ Thẩm này quá lãnh cảm rồi.
Nhưng lúc Trần Mặc Bạch còn ở dưới đường đua nhìn lên chỗ Thẩm Khê đang đứng, anh có thể nhận ra ánh mắt cô nhìn anh không phải là sự yêu thích giữa nam và nữ mà ánh mắt ấy là sự khát khao nhanh hơn, cao hơn, với những mục tiêu đầy mờ mịt phía trước, sự khát khao đơn thuần này khó có thể lay động.
Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, khi anh ra đến chỗ làm thủ tục thì có người gọi tới.
“Trần Mặc Bạch, cậu về nước rồi hả?”
“Ừ, về với cậu đó.”
“Cậu quyến rũ được tiến sĩ Thẩm rồi hả? Dùng nhan sắc hay là thân thể vậy?” Không hổ là bạn xấu, giọng nói của Hách Dương đầy sự xấu xa.
“Tôi không dùng nhan sắc hay là thân thể. Trong đầu cậu toàn những tư tưởng như vậy thì tốt nhất nên đi tiếp thu sự giáo dục của cảnh sát đi.”
“Nếu như là một em gái cảnh sát thì có thể, nhưng nếu là một ông chú cảnh sát thì thôi khỏi. Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu thu phục tiến sĩ Thẩm như thế nào đâu.”
“Đương nhiên là dùng tốc độ.”
“Tốc độ? Tiến sĩ Thẩm về nước cùng với cậu sao?”
“Không, nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ về thôi.” Trần Mặc Bạch cười cười rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Hách Dương loạn như cào cào. Trần Mặc Bạch chỉ nói một nửa, lẽ nào không biết Hách Dương sẽ rất tò mò sao! Đúng là bạn tồi!
Mà lúc này Marcus cũng đang rất đau đầu.
“Tiến sĩ Thẩm, sao tự dưng cô lại về Trung Quốc vậy? Không phải là cô muốn đi tìm Trần Mặc Bạch chứ? Tôi mặc kệ hôm đó anh ta nói gì với cô, chắc chắn anh ta sẽ không trở lại đường đua đâu! Bây giờ anh ta có cổ phần của tập đoàn sản xuất ô tô lớn nhất Trung Quốc, không làm gì cũng có tiền, anh ta còn quay lại làm gì chứ?”
“Bởi vì không thiếu tiền nên bây giờ anh ta có thể làm điều mình thích rồi.” Thẩm Khê đẩy gọng kính.
Cô đã nghe thấy Trần Mặc Bạch nói “Catch me, if you can” rất rõ ràng với mình, lẽ nào anh đã hoàn toàn hết hứng thú với đua xe sao?
“Tiến sĩ Thẩm, tuyển thêm tay đua mới là chuyện của đội đua, cô chỉ cần hoàn thành thiết kế của mình là được rồi.” Marcus tận tình khuyên nhủ Thẩm Khê.
Nếu như Trần Mặc Bạch chỉ là một nhà tài trợ bình thường thì Marcus sẽ không lo lắng đến vậy, nếu diện mạo của Trần Mặc Bạch kém một chút Marcus cũng sẽ thấy an ủi phần nào, nhưng sao ông lại có cảm giác Duệ Phong đang sử dụng mỹ nam kế để dụ dỗ kỹ sư tốt nhất đội đua của mình vậy? Làm sao Marcus có thể trơ mắt nhìn Thẩm Khê nhảy vào cái hố này đây?
“Mẹ gọi tôi về.” Thẩm Khê nói.
“Mẹ cô gọi về làm gì vậy? Gọi về nhà ăn cơm sao?”
“Trở về xem mắt.” Thẩm Khê không phải không biết Marcus đang lo lắng điều gì, cô quyết định dùng chiến thuật vòng vèo.
“… Xem mắt?” Marcus dở khóc dở cười. “Không phải cô đã từng nói có chết cũng không xem mắt sao?”
“Nhưng nếu tôi không làm thì mẹ tôi nói sẽ tuyệt thực mà chết, vậy nên tôi quyết định hi sinh bản thân.”
“Vậy hãy để tôi làm đối tượng xem mắt của cô!”
“Ông đã ly hôn ba lần, đã vậy còn có nhiều tính xấu. Tôi tin vào số liệu.” Thẩm Khê vỗ vỗ ngực Marcus “Yên tâm, qua lễ Giáng sinh tôi sẽ quay lại.”
Marcus nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Khê mà đầy những dự cảm không tốt, mầm đậu nhà mình sắp bị cướp đi rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn rải thật nhiều cẩu lương cho mọi người, nhiều tuổi rồi, vui vẻ một chút.
Hy vọng mọi người sẽ không thấy câu chuyện giữa tuyển thủ đua xe và kỹ sư thiết kế buồn tẻ, một người là thiên tài xấu bụng, người còn lại là thiên tài có chỉ số EQ thấp nhưng lại có triết lý sống của riêng mình.
Tinh thần AQ mãi mãi toả sáng!
(Tinh thần AQ: AQ là một nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn, AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần, thua nhưng vẫn tự coi mình là thắng, dốt nhưng lại tự nhận mình thông minh hơn người, đểu giả bẩn tính nhưng lại nhận mình tốt bụng)
Chương 1: Catch me, if you can
Edit: onecolour
“Em đang xem gì vậy?” Trần Mặc Bạch mặc một chiếc áo len màu cà phê nhạt, dựa vào bàn Thẩm Khê đang ngồi, cười dịu dàng nhìn đỉnh đầu của cô. Dáng vẻ của anh lúc này khác hoàn toàn với sự sắc bén và quả quyết trên đường đua.
“Chuyện tình yêu trên Weibo, Hách Dương nói đọc những thứ này sẽ làm gia tăng tình cảm của chúng ta đấy.” Thẩm Khê khẽ đẩy gọng kính, đọc càng lúc càng chăm chú.
“Ồ, vậy những bài viết đó nói gì?” Trần Mặc Bạch không nhanh cũng không chậm đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm.
“Thích là càn rỡ, còn yêu là kiềm chế, theo em thì quan điểm này khá hay.” Thẩm Khê cảm thấy đây là một kết luận tương đối hợp lý khi miêu tả những cảm xúc phi lý của tình yêu.
“Vậy anh không yêu em nữa, vẫn nên thích em thôi.” Giọng điệu của Trần Mặc Bạch có chút trêu đùa.
Thẩm Khê nhìn anh, trong đôi mắt viết bốn chữ: “Anh thật nông cạn.”
Trần Mặc Bạch cúi người, không nói trước mà hôn lên chiếc kính của cô.
Chuyện này quá bất ngờ, Thẩm Khê khẽ lùi về phía sau, rõ ràng môi của anh không chạm tới cô nhưng cô lại cảm nhận được độ ấm của nó.
“Vậy thì anh muốn thích em một cách càn rỡ và nông cạn suốt quãng đời còn lại.”
Nói rồi Trần Mặc Bạch nghiêng người, lấy chiếc áo khoác vắt trên chiếc ghế tựa mà Thẩm Khê đang ngồi, nhẹ nhàng khoác nó lên vai, cười cười bước đi.
Một năm trước.
“Tiến sĩ Thẩm, Trần Mặc Bạch tới! Vừa nãy ngài Marcus đã mời anh ấy lái thử xe đua F1 của chúng ta! Mặc dù chỉ là tuyển thủ được thay thế nhưng hai năm trước anh ấy đã giúp đội Lotus lấy được 148 điểm trên bảng xếp hạng, năm đó Trần Mặc Bạch còn đứng thứ năm nữa! Tôi rất muốn biết khi anh ấy lái thử xe của chúng ta thì sẽ được thành tích thế nào!”
Cách một cánh cửa mà tiếng nói của trợ lý kỹ sư Amanda vẫn có thể truyền đến, cả hành lang toàn là giọng nói đầy hưng phấn của cô ấy.
Mà bên kia cánh cửa thì lại rất yên tĩnh, trên mặt tường treo đầy những sơ đồ thiết kế, công thức tính toán, sơ đồ phân tích cơ học, máy tính để bàn đang ở trạng thái chờ, có tiếng nước sôi trong bình pha cà phê, trong không khí đầy sự ấm áp và hương thơm của cà phê.
Vẫn luôn dựa lưng vào ghế trầm tư nhưng khi nghe được những lời ấy, người ngồi đó bỗng mở to mắt, tay cô hơi thả ra nhưng sau đó lại nhanh chóng nắm chặt chiếc bút chì trong tay.
“Cô nói gì cơ, Elvin Trần? Trần Mặc Bạch ư?” Trái tim cô như thắt lại, bỗng nhiên Thẩm Khê đứng dậy, mở cửa ra.
“Đúng vậy! Anh ấy ngày càng đẹp trai! Chị gái của anh ấy là giám đốc của Duệ Phong- công ty sản xuất ô tô lớn nhất Trung Quốc. Công ty sản xuất ô tô tài trợ vào F1 là chuyện bình thường, tôi cứ nghĩ họ sẽ lựa chọn những đội nằm trong top cơ nhưng ai ngờ họ lại chọn đội ta! Vậy thì chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội để nghiên cứu rồi! Ngài Marcus đang mời anh ấy chạy thử xe đua của đội đó!”
Trần Mặc Bạch…
Ban đầu Thẩm Khê chỉ bước nhanh, nhưng dần dần, dường như có một nguồn sức mạnh đẩy cô về phía trước khiến cô chạy nhanh hơn, xuyên qua những dãy hành lang tối tăm. Thẩm Khê chạy đến bên cạnh hàng rào chắn của đường đua, những ánh nắng gắt gao gần như xuyên thấu đôi mắt cô.
Đi bên cạnh giám đốc của đội đua- ngài Marcus là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình thon dài, anh mặc bộ quần áo đua xe, tay cầm mũ bảo hiểm, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân anh.
Điều này khiến Thẩm Khê nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc Bạch vào hai năm trước, cũng là dưới ánh nắng chói chang như vậy, anh đứng ở bên kia đường đua, vừa lúc nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn Hunt- tay đua trong đội của họ, đó chính là cách mà những đối thủ thưởng thức lẫn nhau.
Hẳn anh sẽ không nhớ đến người đứng cạnh Hunt là Thẩm Khê, nhưng Thẩm Khê vẫn luôn nhớ mãi nụ cười của anh, ẩn trong nụ cười ấy là sự bàng quan, tách biệt với thế giới này.
Lúc này Trần Mặc Bạch đã đi đến bên cạnh chiếc xe đua bỗng ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Thẩm Khê. Cách nhau một đoạn nhưng Thẩm Khê lại có cảm tưởng sắp bị đôi mắt màu hổ phách kia dắt vào ảo giác.
Khóe môi Trần Mặc Bạch hơi nhếch lên, anh biết mình đã tìm được mục tiêu của chuyến đi này rồi. Thẩm Khê, 26 tuổi, tiến sĩ cơ khí động học và khí động lực học của MIT, quả thực là thiên tài. Cô cùng với anh trai mình là Thẩm Xuyên đã cùng nhau nghiên cứu ra hệ thống động cơ của Thẩm thị, có thể sánh ngang với hệ thống của Ferrari và họ cũng là những kỹ sư hàng đầu về hệ thống treo của giới F1. Nhưng một năm trước Thẩm Xuyên cùng với tay đua nổi tiếng Hunt đã đột ngột qua đời vì tai nạn xe, đó là một sự đả kích nặng nề với giới đua xe.
Nghĩ tới đây, Trần Mặc Bạch cũng không khỏi tiếc nuối.
Anh khẽ cong khóe môi, đó là cách mà anh cười từ trước đến giờ. Dưới ánh mặt trời, nụ cười ấy như lưỡi dao sắc bén chuẩn bị tuốt khỏi vỏ.
Anh ngồi vào trong xe, từ từ tăng tốc. Trong lúc đó, Trần Mặc Bạch có thể cảm nhận được tính năng tuyệt vời của chiếc xe này. Tiếng động cơ ầm ầm, gió cuốn theo hơi nóng như muốn càn quét từng lỗ chân lông của Thẩm Khê. Trần Mặc Bạch như chiếc tên lửa nghênh ngang phóng vút ra tầng khí quyển.
Thẩm Khê mở to hai mắt, hai tay cô vô thức nắm chặt lan can. Sau khi Hunt qua đời, cô chưa từng được cảm nhận lại cái cảm giác có thể xuyên thủng bầu trời với tốc độ như thế này ở khoảng cách gần như vậy.
“Trời ơi, nhanh quá! Elvin Trần đã thật sự đã một năm không đua xe sao? Tôi không tin!” Những kỹ sư quan sát thán phục không ngớt.
Không cần xem máy đo vận tốc, Thẩm Khê vẫn có thể biết được Trần Mặc Bạch lái nhanh hơn bất kỳ ai trong đội đua của mình. Sự càn rỡ ấy y hệt như lần đầu tiên Thẩm Khê thấy anh trên đường đua. Tầm mắt của cô như bay lên khi Trần Mặc Bạch hoàn thành vòng thứ nhất. Gió tạo ra bởi chiếc xe như muốn cuốn Thẩm Khê đi, tầm mắt cô cũng theo đó mà đi đến một nơi vô định. Nhưng Trần Mặc Bạch không tận hưởng tốc độ ấy quá lâu, anh vững vàng dừng xe lại. Khi giám đốc đội đua nhìn máy đo vận tốc, ông há to miệng, không nói lên lời.
“Vận tốc trung bình là 248.08 km/h… vận tốc cao nhất là 352.7km/h… Tốc độ này y hệt Hunt lúc trước! Đây chính là trình độ đua xe F1 cực cao…”
Miệng của ngài Marcus vẫn há to như quả trứng, mãi cho đến khi nhìn thấy Trần Mặc Bạch xuống xe, tay cầm mũ bảo hiểm, lững thững đi tới mới khép lại.
“Rất lâu rồi tôi mới được thoải mái như vậy. Tính năng xe đua của đội thật sự rất tuyệt. Tôi nghĩ tài trợ cho đội là điều hết sức sáng suốt của Duệ Phong.”
Anh nở nụ cười nhã nhặn, đưa tay về phía Marcus.
“A… A…”
Một tay đua chuyên nghiệp nhất định phải có thể lực tốt và sức mạnh để điều khiển một chiếc xe đua với vận tốc hơn 200km/h, hơn nữa còn phải chịu đựng được nhiệt độ cao bên trong xe. Vào lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc Bạch, chàng trai này đẹp chẳng khác nào minh tinh màn ảnh, Marcus hoàn toàn không thể nào liên tưởng đến khả năng phản ứng và thao tác nhanh nhạy của anh trên đường đua.
“Tôi vừa mới điều chỉnh hệ thống treo của một chiếc xe khác, nó có thể tăng tốc độ đua của anh từ 0.5 đến 2 giây, anh có muốn thử một chút không?” Vẫn tựa người vào rào chắn, Thẩm Khê cất giọng nói.
Trần Mặc Bạch ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Thẩm Khê.
Marcus ho khan: “Anh Trần, đây là kỹ sư động cơ của đội chúng tôi.”
“Tôi biết, cô ấy là Thẩm Khê.”
Trần Mặc Bạch rất ít khi ngưỡng mộ ai, cũng chẳng kính nể thiên tài nhưng anh lại tôn trọng những người có năng lực thật sự. Thẩm Khê không phải loại người mà Trần Mặc Bạch sẽ chủ động, nhưng cô lại có một khí chất sạch sẽ. Dù cô đeo một chiếc kính gọng đen trông có chút ngốc nghếch, mặc bộ đồ như một nữ công nhân nhưng vành môi của Trần Mặc Bạch vẫn khẽ cong lên.
“Xe đua kia có gì đặc biệt?”
“Hiện tại phần lớn xe đua đều sử dụng tay phanh trước hệ thống treo, nhưng tôi đã thiết kế để hệ thống treo lên trước.”
“Ồ, không ngờ tiến sĩ Thẩm lại có suy nghĩ táo bạo như thế.”
“Thiết kế như vậy càng phù hợp với mong muốn của tay đua, có thể phát huy sự linh hoạt một cách cao nhất. Và thiết kế hệ thống treo lên trước như vậy có thể giảm sức cản của khí động lực.”
“Vậy thì tôi càng muốn thử thêm một lần nữa.” Trần Mặc Bạch khẽ gật đầu nhìn về phía giám đốc đội xe là ngài Marcus.
Nên biết rằng kể cả khi đưa hệ thống treo lên trước thì khí động lực cũng không tác dụng lên quá nhiều, rốt cuộc Thẩm Khê đã làm thế nào để hạ thấp sức cản của khí động lực? Nếu như bình thường thì chắc chắn Marcus sẽ không cho phép người không thuộc đội đua lái thử xe mới, nhưng năng lực mà Trần Mặc Bạch vừa thể hiện làm ông không khỏi tò mò, chàng trai này vẫn giữ lại được bao nhiêu năng lực kể từ năm ấy?
Trần Mặc Bạch lần thứ hai ngồi vào xe đua, Thẩm Khê kiễng chân dựa người vào rào chắn, lông mày cô nhíu lại.
Lần này chỉ có thể hình dung bằng câu “nhanh như chớp”.
Dù đang ngồi trong xe nhưng Trần Mặc Bạch vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh yếu của gió, thậm chí còn cảm nhận được tốc độ kinh người của chiếc xe đua này. Với chuyển động mượt mà như vậy, Trần Mặc Bạch biết rõ chiếc xe đua này cùng với cái vừa nãy khác nhau không chỉ ở hệ thống treo mà còn cả sự điều chỉnh trọng tâm khung xe, mũi xe,…
Thiết kế nên một chiếc xe đua hoàn chỉnh là công sức của cả một đội nhưng Thẩm Khê lại là người quan trọng nhất.
Khi Trần Mặc Bạch như xé gió mà chạy một vòng, không chỉ hô hấp mà mọi tế bào của Thẩm Khê đều ngừng hoạt động.
“Vận tốc trung bình là 255.08km/h… vận tốc cao nhất là 358.7km/h! Trời ơi, kể cả tay đua tốt nhất của đội chúng ta cũng không nhanh được như vậy!”
Thẩm Khê khó khăn nuốt nước miếng khi nghe thấy số liệu kia.
Tay đua nổi tiếng nhất của đội họ là Caspian, 21 tuổi đã được truyền thông gọi là thiên tài. Dù vậy, trên đường đua, vận tốc của Caspian cũng không vượt quá 350 km/h, vậy mà Trần Mặc Bạch lại có thể làm được!
Nút thắt mà không ai có thể vượt qua cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Thẩm Khê không khống chế được mà nhìn về phía Trần Mặc Bạch. Cô rất rõ ràng trên thế giới này người có thể điều khiển xe đua của đội một cách hoàn hảo như vậy ngoại trừ Winston- đối thủ của Hunt thì cũng chỉ có người đàn ông trước mắt này mà thôi.
“Anh có muốn trở lại đua xe không?” Thẩm Khê nhìn bóng lưng của Trần Mặc Bạch, cất giọng nói.
Trần Mặc Bạch đưa mũ bảo hiểm cho Marcus, tay giữ rào chắn, anh nhảy lên một cái, đứng cùng một độ cao với Thẩm Khê. Thẩm Khê không ngờ Trần Mặc Bạch sẽ lại gần mình như vậy, cô vô thức lùi về sau nhưng lại bị anh vững vàng kéo lại.
Anh mỉm cười, mặt dán sát vào cô.
“Catch me, if you can.”
Hơi thở ấm áp của anh lướt qua tai Thẩm Khê, có thứ gì đó sâu thẳm trong lòng cô như được chạm vào khiến bụi bám trên nó bay tứ tung.
“Hả?” Thẩm Khê ngơ ngác.
Trần Mặc Bạch nhảy qua rào chắn rồi đi ra ngoài.
Thẩm Khê quay người nhìn bóng lưng không chút lưu luyến kia, bên tai cô vang lên giọng nói của Hunt. Năm đó, dưới ánh nắng mặt trời, Hunt vừa dùng tay để che ánh nắng cho cô vừa nói: “Người đó là thiên tài, có anh ta… tôi và Winston sẽ không cô đơn nữa.”
Lúc ấy, Hunt cùng Winston tranh nhau vị trí đầu bảng và vị trí thứ hai của bảng xếp hạng thành tích các tay đua F1, mà Thẩm Khê cùng anh trai Thẩm Xuyên là những kỹ sư thiết kế động cơ hàng đầu. Ở chặng Monaco, Trần Mặc Bạch đã vượt Hunt và đạt được vị trí thứ hai, khiến truyền thông một phen sôi trào, sự quan tâm của họ đặt hết lên người châu Á trẻ tuổi này.
Ký giả truyền thông đều cho rằng người trẻ tuổi này sẽ tạo nên một huyền thoại mới trên đường đua F1. Nhưng anh như một tia sao băng xẹt qua bầu trời, anh tạm biệt ánh hào quang, không một chút lưu luyến với niềm đam mê tốc độ và những cảm xúc mãnh liệt trên đường đua. Người này đã từng được Hunt khen ngợi rất nhiều, sự xuất hiện của anh dường như đã khiến Thẩm Khê đem quá khứ nối lại với tương lai.
Ngày hôm sau, Trần Mặc Bạch đáp chuyến bay về nước.
Trước khi đến Mỹ, Trần Mặc Bạch cùng với chị gái của mình là giám đốc của tập đoàn Duệ Phong- Trần Mặc Phỉ đã có một cuộc nói chuyện.
“Chúng ta thật lòng muốn tài trợ cho đội đua kia. Tuy nhiên có một điều quan trọng hơn, đó là chị mong em tiếp cận được Thẩm Khê, tìm hiểu xem cô ấy có ý định về nước phát triển hay không. Thị trường ô tô của chúng ta đang bị các nước Âu Mĩ chia cắt, để có thể giữ lấy một vị trí trong ngành thì cần phải có kỹ thuật ngang hàng với họ, mà Thẩm Khê… cực kỳ quan trọng.”
“Chị để em đến đội đua F1 đó không sợ em ngứa tay trở lại làm một tay đua sao?”
“Lúc trước em chịu quay về, bây giờ cũng có thể.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bạn tốt Hách Dương của anh cũng nửa đùa nửa thật nói: “Chỉ cần cậu chịu sử dụng mỹ nam kế, lừa gạt nữ tiến sĩ này đến Duệ Phong dễ như trở bàn tay.”
Trạch nam IT Hách Dương thừa nhận rằng nhan sắc cùng EQ của Trần Mặc Bạch rất cao, một tiến sĩ vật lý học như Thẩm Khê sao có thể chịu được cao thủ như này. Lương cao cùng lý tưởng gì đó chỉ là mây bay, sao có thể sánh bằng một cái liếc mắt của Trần Mặc Bạch. Đương nhiên nếu nhan sắc của Trần Mặc Bạch không có tác dụng thì chỉ có thể nói cái cô tiến sĩ Thẩm này quá lãnh cảm rồi.
Nhưng lúc Trần Mặc Bạch còn ở dưới đường đua nhìn lên chỗ Thẩm Khê đang đứng, anh có thể nhận ra ánh mắt cô nhìn anh không phải là sự yêu thích giữa nam và nữ mà ánh mắt ấy là sự khát khao nhanh hơn, cao hơn, với những mục tiêu đầy mờ mịt phía trước, sự khát khao đơn thuần này khó có thể lay động.
Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, khi anh ra đến chỗ làm thủ tục thì có người gọi tới.
“Trần Mặc Bạch, cậu về nước rồi hả?”
“Ừ, về với cậu đó.”
“Cậu quyến rũ được tiến sĩ Thẩm rồi hả? Dùng nhan sắc hay là thân thể vậy?” Không hổ là bạn xấu, giọng nói của Hách Dương đầy sự xấu xa.
“Tôi không dùng nhan sắc hay là thân thể. Trong đầu cậu toàn những tư tưởng như vậy thì tốt nhất nên đi tiếp thu sự giáo dục của cảnh sát đi.”
“Nếu như là một em gái cảnh sát thì có thể, nhưng nếu là một ông chú cảnh sát thì thôi khỏi. Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu thu phục tiến sĩ Thẩm như thế nào đâu.”
“Đương nhiên là dùng tốc độ.”
“Tốc độ? Tiến sĩ Thẩm về nước cùng với cậu sao?”
“Không, nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ về thôi.” Trần Mặc Bạch cười cười rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Hách Dương loạn như cào cào. Trần Mặc Bạch chỉ nói một nửa, lẽ nào không biết Hách Dương sẽ rất tò mò sao! Đúng là bạn tồi!
Mà lúc này Marcus cũng đang rất đau đầu.
“Tiến sĩ Thẩm, sao tự dưng cô lại về Trung Quốc vậy? Không phải là cô muốn đi tìm Trần Mặc Bạch chứ? Tôi mặc kệ hôm đó anh ta nói gì với cô, chắc chắn anh ta sẽ không trở lại đường đua đâu! Bây giờ anh ta có cổ phần của tập đoàn sản xuất ô tô lớn nhất Trung Quốc, không làm gì cũng có tiền, anh ta còn quay lại làm gì chứ?”
“Bởi vì không thiếu tiền nên bây giờ anh ta có thể làm điều mình thích rồi.” Thẩm Khê đẩy gọng kính.
Cô đã nghe thấy Trần Mặc Bạch nói “Catch me, if you can” rất rõ ràng với mình, lẽ nào anh đã hoàn toàn hết hứng thú với đua xe sao?
“Tiến sĩ Thẩm, tuyển thêm tay đua mới là chuyện của đội đua, cô chỉ cần hoàn thành thiết kế của mình là được rồi.” Marcus tận tình khuyên nhủ Thẩm Khê.
Nếu như Trần Mặc Bạch chỉ là một nhà tài trợ bình thường thì Marcus sẽ không lo lắng đến vậy, nếu diện mạo của Trần Mặc Bạch kém một chút Marcus cũng sẽ thấy an ủi phần nào, nhưng sao ông lại có cảm giác Duệ Phong đang sử dụng mỹ nam kế để dụ dỗ kỹ sư tốt nhất đội đua của mình vậy? Làm sao Marcus có thể trơ mắt nhìn Thẩm Khê nhảy vào cái hố này đây?
“Mẹ gọi tôi về.” Thẩm Khê nói.
“Mẹ cô gọi về làm gì vậy? Gọi về nhà ăn cơm sao?”
“Trở về xem mắt.” Thẩm Khê không phải không biết Marcus đang lo lắng điều gì, cô quyết định dùng chiến thuật vòng vèo.
“… Xem mắt?” Marcus dở khóc dở cười. “Không phải cô đã từng nói có chết cũng không xem mắt sao?”
“Nhưng nếu tôi không làm thì mẹ tôi nói sẽ tuyệt thực mà chết, vậy nên tôi quyết định hi sinh bản thân.”
“Vậy hãy để tôi làm đối tượng xem mắt của cô!”
“Ông đã ly hôn ba lần, đã vậy còn có nhiều tính xấu. Tôi tin vào số liệu.” Thẩm Khê vỗ vỗ ngực Marcus “Yên tâm, qua lễ Giáng sinh tôi sẽ quay lại.”
Marcus nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Khê mà đầy những dự cảm không tốt, mầm đậu nhà mình sắp bị cướp đi rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn rải thật nhiều cẩu lương cho mọi người, nhiều tuổi rồi, vui vẻ một chút.
Hy vọng mọi người sẽ không thấy câu chuyện giữa tuyển thủ đua xe và kỹ sư thiết kế buồn tẻ, một người là thiên tài xấu bụng, người còn lại là thiên tài có chỉ số EQ thấp nhưng lại có triết lý sống của riêng mình.
Tinh thần AQ mãi mãi toả sáng!
(Tinh thần AQ: AQ là một nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn, AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần, thua nhưng vẫn tự coi mình là thắng, dốt nhưng lại tự nhận mình thông minh hơn người, đểu giả bẩn tính nhưng lại nhận mình tốt bụng)
Thông tin bổ sung:
Viện công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.