Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Tagoon
Hùng Dã cũng cảm thấy mình trở nên ngày càng lợi hại, y thích cảm giác này.
Chu Tịch lợi hại như vậy, y nhất định phải nỗ lực biến cường, như vậy mới có thể xứng đôi với Chu Tịch, mới có thể bảo vệ tốt Chu Tịch, còn cả bộ lạc của mình nữa.
Tuy rằng bộ lạc Cự Hổ bên kia tạm thời không động tĩnh, nhưng Hùng Dã cũng không dám yên lòng.
Ai biết bọn chúng có thể một ngày nào đó đột nhiên đánh tới đây hay không?
Hiện tại người của bộ lạc Cự Trư có thể giúp y bồi luyện, giúp y biến cường, đây là y cầu còn không được!
Nếu không phải như vậy, y như thế nào cũng không thể bỏ được lấy ra đường mà Chu Tịch cho y!
Hùng Dã nghiêm túc nhìn hai người của bộ lạc Cự Trư trước mặt.
Y trước kia chỉ khi ở một mình an an tĩnh tĩnh mới có thể vận chuyển năng lượng tu luyện làm chính mình biến cường. Nhưng gần đây trong lúc chiến đấu cùng người của bộ lạc Cự Trư, y thường xuyên ở trong trận chiến dùng hết năng lượng. Để có thể thắng, y liền thử trong lúc chiến đấu hấp thu năng lượng chung quanh......
Ngay từ đầu khi làm như vậy, y bởi vì phân thần nên đã bị ăn vài cú.
Nhưng cứ thế thử thêm vài lần, y lại chậm rãi có thể làm được điều đó!
Mà lúc này, y lại vừa tu luyện vừa cùng hai người của bộ lạc Cự Trư chiến đấu.
Người bộ lạc Cự Trư ngay từ đầu chiến đấu cùng Hùng Dã đều là thủ hạ lưu tình, sợ đả thương Hùng Dã sẽ khiến người của bộ lạc Đại Hùng không cao hứng. Nhưng sau lại Hùng Dã ngày càng lợi hại, bọn họ trong lúc đấu với Hùng Dã cũng bèn thả tay thả chân.
Lúc này hai người bọn họ cùng nhau chiến đấu càng phối hợp ăn ý, mang đến cho Hùng Dã phiền toái cực lớn.
Chưa đến chốc lát, trên đùi Hùng Dã đã bị cắn một miếng. Lúc Hùng Dã kéo chân lại, người cắn y còn mang đi một ít huyết nhục.
Nắm tay Chu Tịch hơi hơi siết chặt, lại chậm rãi thả lỏng.
Hùng Dã nhưng thật ra không để ý, việc bị thương còn khơi dậy hung tính của y. Y hét lớn một tiếng, lập tức hướng tới một người trong số đó nện một chưởng.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh túi bụi.
Ngay từ đầu, Hùng Dã rơi xuống hạ phong, rốt cuộc y chỉ có một người, đối thủ lại có hai người.
Y vài lần bị đánh ngã, nếu là người khác, lúc này e là đã sớm nhận thua.
Nhưng Hùng Dã là một kỳ ba, y biết tu luyện. Tuy rằng bị đánh ngã, nhưng y không nhận thua! Y không chỉ không nhận thua, sau khi quỳ rạp trên mặt đất thoáng nghỉ ngơi trong chốc lát, y còn có thể nhảy dựng lên, tiếp tục đánh!
Hai người của bộ lạc Cự Trư: "......"
Lại là cái bộ này! Lại là cái bộ này!
Tên Hùng Dã này rốt cuộc là lớn lên kiểu gì vậy? Sức chịu đựng sao lại tốt như vậy?
Theo như bình thường, loại thời điểm bị đánh ngã thì nên nhận thua. Kết quả người này mỗi lần bị đánh ngã đều có thể một lần nữa bò dậy, mỗi một lần bò dậy lại lập tức lao về phía bọn họ đánh......
Hai người bộ lạc Cự Trư đều có chút tuyệt vọng.
Bọn họ không có khả năng đánh chết Hùng Dã, nhưng nếu như chỉ đánh ngã Hùng Dã, Hùng Dã lại sẽ nhanh chóng bò dậy......
Đến cuối cùng, người sức cùng lực kiệt bị đánh ngã sẽ biến thành bọn họ!
Trong lúc người của bộ lạc Cự Trư đối chiến với Hùng Dã cảm thấy bất đắc dĩ, người của bộ lạc Đại Hùng lại đều đang cao giọng trầm trồ khen ngợi: "Hùng Dã! Đứng lên!"
"Hùng Dã, đánh bại bọn họ!"
"Hùng Dã! Ngươi làm được mà!"
......
Đám người Hầu Thạch xem đến ngu người. Bọn họ mới tới nên chưa từng được xem cảnh tượng Hùng Dã cùng người của bộ lạc Cự Trư chiến đấu trước kia, hiện tại nhìn thấy Hùng Dã bị đánh thành như vậy, người khác còn hò hét trợ uy, không thiếu được có chút lo lắng: "Hùng Dã cũng sắp bị thua, sao mà người của bộ lạc Đại Hùng còn hô như vậy?"
Bộ lạc Đại Hùng có phải ngốc rồi hay không? Trong tình huống hiện tại này, bị đánh bại rõ ràng là Hùng Dã mà!
"Hùng Dã sẽ thắng." Con trai Hầu Thạch, Hầu Bảo nhưng thật ra đối với Hùng Dã tràn ngập tin tưởng, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Hùng Dã ca ca là không thể chinh phục!"
Hầu Thạch: "......" Nhìn bộ dạng kia của Hùng Dã là biết sức lực đã hao hết, còn đánh nữa định lật ngược tình thế?
Hầu Thạch đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Hùng Dã vừa bị đánh ngã lại một lần bò lên, lao về phía hai người của bộ lạc Cự Trư.
Cuối cùng, lại là người bộ lạc Cự Trư chịu không nổi trước. Bọn họ sau khi bị Hùng Dã lăn lộn đến tinh bì lực tẫn, rốt cuộc nhận thua.
Hai bọn họ cùng nhau biến thành hình người, sau đó lập tức nói: "Không đánh không đánh, chúng ta nhận thua!"
Hùng Dã này sức chịu đựng thật sự quá tốt!
Nghe hai người nhận thua, Hùng Dã ngã trên mặt đất, bắt đầu thở hổn hển. Trên người y có không ít miệng vết thương, da lông đều bị máu bết dính thành từng cụm, nhìn thê thảm cực kỳ.
Những người từng là nô lệ vừa mới gia nhập bộ lạc Đại Hùng thấy một màn như vậy, đều có chút đồng tình Hùng Dã —— Bị thương nặng như thế, Hùng Dã không sao chứ?
Hầu Thạch còn hỏi ra miệng.
Hầu Bảo nói: "Hùng Dã ca ca sẽ không có việc gì, đến ngày mai là tốt rồi!"
Hầu Thạch không quá tin tưởng. Chiến đấu kịch liệt như vậy, còn bị không ít thương, như thế nào cũng phải dưỡng hai ngày mới có thể khoẻ lại, đâu thể nào ngày hôm sau đã khoẻ rồi?
Kết quả ngày hôm sau, hắn liền nhìn thấy Hùng Dã tung tăng nhảy nhót dẫn dắt người của đội săn thú đi săn. Ngược lại là hai người cùng y đối chiến đều đầy mặt mỏi mệt, buồn bã ỉu xìu, trên người còn ứ một khối tím một khối sưng.
Hùng Dã này thật sự quá lợi hại!
Hầu Thạch có chút kính nể, sau đó...... Hắn đột nhiên lại ý thức được, nếu Hùng Dã trưởng thành thêm mấy năm, có phải sẽ có hy vọng vượt qua Hổ Thiên được hay không?
Hầu Thạch nghĩ như vậy, theo người khác đi cắt cỏ.
Bộ lạc Đại Hùng nuôi một ít khủng long, những con khủng long đó mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều rất nhiều cỏ, nhiệm vụ cắt cỏ của bọn họ rất nặng!
Nhưng bọn họ vui vẻ chịu đựng.
Nuôi nhiều khủng long như vậy, chẳng sợ tới mùa đông, bộ lạc Đại Hùng cũng sẽ không thiếu lương thực!
Mà Hầu Thạch nghĩ như vậy, lúc nhìn thấy trứng đất được thu hoạch chất cao như một ngọn núi nhỏ, lại càng thêm xác định!
Trứng đất sau khi thu hoạch xong thì phải bón phân, xới đất, sau đó tiếp tục trồng trứng đất. Mà chờ khi công việc này xong xuôi, Hầu Thạch cho rằng bọn họ có thể nghỉ một hơi, lúa mạch chín!
Lúa mạch rốt cuộc chín!
Chu Tịch nhìn từng bông lúa ánh vàng rực rỡ, trong lòng không thiếu được có chút kích động.
Tuy rằng món ăn làm từ lúa mạch không được nhiều như tiểu mạch, nhưng cũng có thể cải thiện rất lớn cho bữa ăn của hắn. Hắn đã tưởng niệm lúa mạch thật lâu thật lâu.
Hùng Dã cũng rất tưởng niệm lúa mạch. Lần trước sau khi được ăn một lần bánh bột, y vẫn luôn muốn ăn lần thứ hai!
Người từng ăn bánh bột hoặc là đã nhìn thấy bánh đều thực chờ mong lúa mạch, nhưng những người vừa tới bộ lạc Đại Hùng đối với lúa mạch kỳ thật khá tò mò.
Lúa mạch này mọc thành từng hạt quá nhỏ!
Trứng đất có nhỏ thì cũng phải nhỏ bằng móng tay, nhưng hạt mạch này so với móng tay còn nhỏ hơn rất nhiều. Vậy lúa mạch phải thu hoạch bằng cách gì, lại ăn như thế nào?