Chương 70: Quả ớt

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tagoon


Loài ăn thịt như Ngưu long ăn thịt và khủng long răng cá mập đều không quen đi đường dài, bởi vì bị dược vật dẫn dụ nên chúng mới có thể chạy lâu như vậy. Hiện tại kỳ thật đã tinh bì lực tẫn, chúng nó một đầu lao xuống hồ nước xong liền không động đậy nổi.


Đương nhiên, hồ nước cũng không lớn, chúng nó tuy rằng ngã xuống nhưng cũng không chết. Kết quả ngay lúc này, hai con Trọng long chạy tới, cũng một đầu trượt xuống.


Hai con Trọng long quá lớn, chen kín cả hồ nước, cũng chẹt cứng đám khủng long ăn thịt phía dưới......


Loài khủng long có hình thể khổng lồ như Trọng long vốn cũng không biết chạy. Chúng nó bình thường toàn chậm rì rì đi khắp nơi, sau đó gần như ăn uống không ngừng —— Chúng có hình thể khổng lồ, lượng thức ăn yêu cầu cũng rất nhiều.


Nhưng mà bây giờ chúng đang bị dược vật ảnh hưởng, có vẻ phi thường nôn nóng. Vì thế Hùng Dã cũng chỉ cứ thế trơ mắt nhìn chúng rơi xuống hồ, suýt nữa té ngã một cái rồi đứng lên, nôn nóng đi tới đi lui.


Ở trên người đám khủng long rơi xuống hồ nước trước đi tới đi lui.


Hùng Dã: "......"


"Hùng Dã, khủng long ngã xuống trước...... Đó là Ngưu long ăn thịt đó......" Hùng Kỳ cũng ngây người: "Mùa đông vừa rồi, trên đường ta đi đổi muối trở về chính là gặp phải nó, bị ăn mất vài người......"


"Ừm......" Hùng Dã một lời khó nói hết nhìn Ngưu long ăn thịt bị Trọng long dẫm trong nước bùn.


Rơi xuống không chỉ có mỗi Ngưu long ăn thịt, bên trong còn có một con khủng long răng cá mập đáng sợ hơn rất nhiều so với Ngưu long ăn thịt!


Bây giờ, tất cả đều đã bị dẫm chết.


Hai con Trọng long kia quá lớn, đám người Hùng Dã căn bản là không dám động thủ với chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó bực bội dẫm đạp lên những con khủng long khác. Đến nỗi những con khủng long nhỏ bé bị hấp dẫn tới, không biết lúc này đã chạy hết đi chỗ nào rồi.


Mặt đất dưới chân hai con Trọng long chấn động. Đám người Hùng Dã ở bên cạnh đều cảm thấy không đứng vững nổi.


Cuối cùng, Hùng Dã bèn ngồi xuống.


Hùng Kỳ thấy thế bèn cũng ngồi xuống, thuận tiện khích lệ nói: "Hùng Dã, ngươi quá lợi hại. Cái bẫy ngươi bảo chúng ta đào thế nhưng bắt được nhiều khủng long như vậy!"


Hùng Dã: "......" Y ngay từ đầu xác thật định đào bẫy, nhưng bây giờ cái này đã sớm không phải là bẫy rập, nó là một hồ nước!


"Khủng long lớn như vậy, chờ lát nữa muốn từ trong nước vớt ra không dễ dàng đâu!" Hùng Kỳ lại nói.


Hùng Dã cũng cảm thấy không dễ dàng.


Mà lúc này, Hùng Kỳ lại nuốt một ngụm nước miếng: "Trước kia đều là Ngưu long ăn thịt ăn chúng ta, bây giờ lại biến thành chúng ta ăn nó, cũng chẳng biết ăn có ngon hay không."


"Con ngã xuống trước Ngưu long ăn thịt chính là khủng long răng cá mập! Là khủng long lợi hại nhất! Ta nhất định phải nếm thử hương vị của nó. Nếu như được ăn một miếng, ta đời này đều đáng giá." Báo Thành nói.


Báo Vũ nói: "Ta cảm thấy hai con khủng long khổng lồ kia hương vị hẳn là càng ngon hơn." Con Trọng long kia thật lớn...... Đó chính là hai toà núi thịt đấy! Chúng nó sao lại không ngã vào bẫy rập chết luôn cho rồi!


Bẫy rập của bọn họ vẫn là quá nhỏ!


Lần sau nhất định phải đào cái lớn hơn nữa mới được.


Lúc này, cũng chỉ có Miêu Cẩm đi theo đội thu thập ra tới là đang nhổ nước miếng.


Miêu Cẩm tuổi cũng không nhỏ, ban ngày sẽ đi theo đội thu thập ra ngoài làm việc. Lần này nghe nói có khủng long tới, có vài người sợ hãi chạy về bộ lạc, nhưng nàng ỷ vào hình thú của mình rất nhỏ, còn biết leo cây nên mới chạy tới nhìn —— Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, nàng chỉ cần bò lên trên cây là có thể tránh thoát!


Kết quả, Hùng Dã bảo nàng bắt con dơi, nàng thế nhưng cắn chết một người......


Miêu Cẩm tổng cảm thấy có chút không thích ứng.


"Phì!" Mèo nhỏ còn chưa biến trở về hình người lại tiếp tục phun nước miếng.


Báo Vũ thấy thế, lập tức liền khích lệ tiểu miêu: "Miêu Cẩm ngươi thật lợi hại! Cảm ơn ngươi! Nếu không có ngươi, lần này có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn!"


Tiểu miêu có chút thẹn thùng, Báo Vũ lại nói: "Con dơi kia dẫn theo người của bộ lạc Cự Hổ giết rất nhiều người của chúng ta...... Cảm ơn ngươi đã giết nó!"


Tiểu miêu nguyên bản có chút ngượng ngùng nghe được lời này, ưỡn ưỡn ngực.


Sau đó đã bị Báo Vũ hôn một cái.


Hùng Dã đột nhiên có chút hâm mộ Báo Vũ, sau đó lại nhịn không được thở dài —— Hình thú của Chu Tịch sao không phải là mèo nhỏ cơ chứ!


Hùng Dã đang nghĩ tới Chu Tịch thì nhìn thấy Hùng Hà dẫn theo một đám người tới, phía sau có Chu Tịch đi theo.


Chu Tịch nguyên bản chạy rất nhanh, sau lại phát hiện phía trước không có việc gì nên mới chậm rãi tụt lại đằng sau...... Đương nhiên, mọi người đều cảm thấy hắn là không chạy nổi nữa.


"Chu Tịch! Thật nhiều thịt! Thật nhiều thịt đây nè!" Nhìn thấy Chu Tịch, Hùng Dã kích động hô lên.


Bị bỏ qua Hùng Hà: Loại thời điểm này chẳng lẽ không phải là nên hội báo với ông trước sao?


"Thịt đâu?" Hùng Hà hỏi: "Thịt ngươi nói, không phải hai đại gia hỏa lúc trước đấy chứ? Khủng long lớn như vậy, chúng ta không đánh chết được đâu!"


Hùng Dã nghe thấy Hùng Hà nói thì quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện mấy con Ngưu long ăn thịt gì đó đều bị Trọng long dẫm xuống đáy bùn rồi: "Tộc trưởng, thịt ta nói ở bên dưới hồ nước, bị hai con khủng long khổng lồ dẫm xuống phía dưới!"


Hùng Hà: "......" Còn có thể như vậy?


Chu Tịch đã sớm phát hiện chuyện này, còn rất cao hứng —— Hùng Dã cuối cùng cũng có thịt ăn.


Chỉ là thịt nãy vẫn luôn bị hai con khủng long nặng như vậy dẫm lên, vị chắc chắn sẽ kém đi......


Chu Tịch dùng tinh thần lực bao phủ lên hai con Trọng long, sau đó liền phát hiện trạng thái tinh thần của chúng không đúng lắm, có lẽ là ăn phải thực vật trí huyễn gì đó rồi.


Chu Tịch thấy chúng nó mơ mơ hồ hồ, hảo tâm dùng tinh thần lực giúp chúng nó trị liệu một chút.


Hai con khủng long lúc trước còn đang xoay quanh, thậm chí dùng đầu đâm vào cây cối bên bờ sông, đột nhiên liền dừng lại. Tiếp theo, chúng nó từ hồ nước đi ra, chậm rì rì đi đến bên cạnh, làm như không có việc gì ăn lá cây như thường.


Đám người Hùng Dã hơi ngẩn ra. Chu Tịch ẩn giấu công cùng danh.


Loại như khủng long ăn cỏ, nếu thú nhân không đi săn chúng nó, chúng nó cũng sẽ không đi đối phó thú nhân. Cho nên thấy Trọng long đi rồi, Hùng Hà lập tức liền nói: "Chúng ta đi kéo khủng long dưới hồ nước lên thôi!"


Con Ngưu long ăn thịt dài bảy tám mét, bình thường bắt được một con như vậy đã đủ ăn cho người trong toàn bộ bộ lạc, càng đừng nói bên trong còn có khủng long răng cá mập dài tới hơn mười mét, cộng thêm một ít khủng long nhỏ không cẩn thận lao xuống dưới......


Bộ lạc bọn họ lại sắp thịt nhiều đến phát phiền!


Người của bộ lạc Đại Hùng vừa mới nông nhàn đã lại bắt đầu bận bịu.


Chẳng qua liền tính rất bận, mọi người vẫn phi thường cao hứng.


Nhiều thịt quá trời!


Người của bộ lạc Đại Hùng đều bắt đầu bận rộn, một đám không sợ bẩn không sợ mệt lặn xuống đáy nước mò thịt. Cũng chỉ mỗi Chu Tịch mặc quần áo màu trắng mình tự bện là ở bên cạnh lẳng lặng đứng nhìn.


Đã thế, Hùng Dã còn sợ hắn không thích cỗ mùi máu tươi này: "Chu Tịch, nơi này rất nặng mùi, ngươi có muốn về bộ lạc trước hay không?"


"Trong bộ lạc cũng có mùi máu tươi." Chu Tịch nói.


Hùng Dã nói: "Để ta rửa sạch thịt cho ngươi mang về! Cũng tiện hơn một chút!"


Hùng Dã nói xong thì lập tức đi tìm Hùng Hà.


Hùng Hà kính sợ liếc mắt nhìn Chu Tịch một cái, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, lại nói với Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi nhất định phải đối xử với Chu Tịch tốt một chút!"


Trong bộ lạc không có thịt ăn. Hùng Dã không bắt được con mồi, dưới tình huống như vậy, Chu Tịch bảo Hùng Dã đào bẫy rập, ông cảm thấy không hề ý nghĩa, thậm chí cảm thấy Hùng Dã là đang lãng phí sức lực. Chỉ là Hùng Dã tự nguyện, ông liền cũng không tiện nói cái gì.


Kết quả thì sao! Bẫy rập này vừa đào xong, thế nhưng lại có một đám khủng long chạy tới, còn tự mình nhảy vào trong!


Chu Tịch tuyệt đối là người được Thần Thú hậu ái!


Không chỉ riêng Hùng Hà nghĩ như vậy, rất nhiều người trong bộ lạc đều có suy nghĩ y hệt.


Tuy rằng bọn họ đã biết, khủng long này là đám người bộ lạc Cự Hổ đưa tới, nhưng nếu như Hùng Dã không ở dưới sự yêu cầu của Chu Tịch đào bẫy rập, khẳng định không thể bắt được bầy khủng long này!


Người trong bộ lạc đều hữu hảo như thế...... Chu Tịch đi về nhà ngủ.


Hiện tại bộ lạc Đại Hùng đã không còn chuyện gì cần hắn phải nhọc lòng. Bộ lạc Cự Hổ trải qua chuyện này, một chốc một lát hẳn là cũng sẽ không tới đây...... Chu Tịch cảm thấy mình không cần tiếp tục lao tâm mệt nhọc.


Hắn nhúng tay quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Nếu như dưỡng phế người trong bộ lạc thì phải làm sao bây giờ?


Chu Tịch trở lại bộ lạc, quyết định làm thêm một vài loại gia dụng để cải thiện sinh hoạt.


Đúng rồi, Hùng Dã lục tục rụng lông, còn có thể làm thảm......


Thừa dịp Hùng Dã không ở nhà, Chu Tịch bắt đầu dùng tinh thần lực lăn lộn mớ lông gấu.


Hắn cũng không biết làm thảm kiểu gì, cũng chỉ có thể sử dụng tinh thần lực bện tất cả chỗ lông lại với nhau...... Cuối cùng không làm ra được thảm mềm mại mà lại làm ra cái đệm cứng ngắc.


Đệm thì đệm đi...... Chu Tịch mới làm được một nửa đã đặt nó sang một bên, ngáp một hơi thật dài.


Chu Tịch ngủ thật sự say, người trong bộ lạc thì vẫn luôn bận rộn, vội đến tận hoàng hôn.


Nhiều thịt như vậy, riêng việc chuyển về đã phải tốn rất nhiều thời gian!


Cũng may, lúc trời vừa tối, tất cả thịt đều được dọn xong. Hùng Hà thấy có nhiều thịt như vậy thì lập tức tỏ vẻ hôm nay mọi người đều có thể ăn thả phanh.


Hùng Dã cuối cùng ăn đến cái bụng tròn xoe, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.


Sau đó y lại đi tìm Hùng Hà, xin phép ngày mai mình sẽ không tham gia lao động trong bộ lạc.


"Không thành vấn đề." Hùng Hà nói: "Công việc chính của ngày mai là làm thịt hun khói, ngươi không tới cũng được!"


"Cảm ơn tộc trưởng!" Hùng Dã nói.


"Hùng Dã, ngươi ngày mai tính toán đi làm cái gì?" Tư tế trên mặt vẽ đầy vòng tròn hỏi.


"Ta hôm nay nhìn thấy một con chim, định ngày mai đi bắt cho Chu Tịch ăn!" Hôm nay có rất nhiều động vật chạy tới, y ở trong đó thấy chim khủng bố, cũng thấy được một vài động vật khác, bên trong có loại Chu Tịch có thể ăn.


Tổng không thể khiến Chu Tịch vẫn luôn không ăn thịt!


"Đây là điều nên làm, ngươi nhất định phải bắt...... Đúng rồi, ngươi dạy lại bảng nhân cho ta đi." Tư tế nói.


Hùng Dã: "......" Hùng Dã gần đây coi như hiểu được tâm tình của tư tế đối với người trong bộ lạc, có học thế nào cũng không vào đầu những tri thức ông dạy.


Y hiện tại cảm thấy rất sốt ruột.


Tư tế đại khái là tuổi lớn, học tập đặc biệt chậm, bảng nhân đọc mãi vẫn không thuộc!


Nhưng liền tính sốt ruột, nếu tư tế muốn học thì y vẫn phải dạy.


Hùng Dã chậm rãi bắt đầu giảng.


Tư tế tắc nghiêm túc học tập.


Vào ban đêm, Hùng Dã đã ăn thật sự no như cũ nửa đêm chạy ra ngoài rèn luyện. Nhưng người dạy cho y bình thường luôn đột nhiên xuất hiện, hôm nay lại không thấy đâu.


Y mạc danh có chút mất mát, không biết làm sao vậy.


Kỳ thật...... Chu Tịch chỉ là lười, cộng thêm không hy vọng bạn lữ của mình mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài.


Liền tính sau khi tu luyện có thể ngủ tiếp một lát, nhưng vẫn rất buồn ngủ. Ít nhất là hắn cần phải ngủ.


Hùng Dã mỗi ngày chạy ra bên ngoài còn ra thể thống gì? Hẳn là phải biến thành hình thú ôm hắn ngủ......


Lông trên bụng đại hùng thực mềm mại, nằm ở bên trong thật sự rất thoải mái!


Buổi tối không có gặp được người cường đại kia, Hùng Dã cũng không thèm để ý, ngày hôm sau như cũ vô cùng cao hứng đi săn.


Mục tiêu của Hùng Dã là con chim khủng bố ngày hôm qua gặp được. Y vẫn còn nhớ rõ mùi vị của nó...... Hùng Dã bắt đầu khắp nơi tìm kiếm.


Mà Chu Tịch lúc này, lại tung tăng đi ra bên ngoài bộ lạc, tìm xem có thứ gì có thể ăn được hay không.


Tuy rằng hắn lúc trước đã lật tung hết thảm thực vật xung quanh bộ lạc mấy lần, nhưng lúc ấy là mùa xuân, rất nhiều thực vật vẫn còn là một cái mầm nhỏ xíu, hắn căn bản không biết chúng sau khi trưởng thành sẽ là bộ dáng gì, tự nhiên bỏ sót không ít.


Lúc này thời tiết nóng bức, thực vật nhiều, hắn tự nhiên có thể lại đi nhìn xem.


Chu Tịch lần này đi cũng không ôm hy vọng quá lớn, không nghĩ rằng cuối cùng lại tìm được một loại thực vật giống như ớt!


Loài cây này trưởng thành cũng không lớn, kết ra một đám quả nhỏ màu xanh lá lớn bằng cái móng tay. Hắn vốn tưởng rằng là trái cây, sau khi nghiên cứu lại phát hiện, thứ này có thể coi như ớt để dùng!


Nó lượng nước thực đủ, vị cay trung đẳng, hái xuống xong giã nát thì trực tiếp trở thành tương ớt.


Chu Tịch không khỏi có chút kích động.


Hắn lúc ở hiện đại có thể ăn cay, nhưng cũng không phải quá thích, đồ ăn thanh đạm vẫn được ưu ái hơn. Rốt cuộc khi ấy nguyên liệu nấu ăn phong phú, gia vị cũng nhiều.


Có đủ loại gia vị, một ít rau dưa cho dù luộc sơ một chút cũng đã ăn ngon!


Nhưng ở địa phương này lại chỉ có muối!


Liền tính là bản thân rau ăn rất ngon, chỉ bỏ mỗi muối thì hương vị cũng trở nên tầm thường.


Đúng là bởi vì như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy Hùng Dã bọn họ có thể mặt không đổi sắc ăn hết rau hỗn hợp trong bộ lạc là phi thường lợi hại.


Dù sao cái loại đồ vật này, hắn một miếng nhỏ cũng không muốn ăn.


Còn có cá linh tinh...... Mỗi ngày đều ăn canh cá hắn cũng thấy hơi ngấy!


Cơ mà bây giờ có ớt thì lại khác...... Cá hầm cải chua cá hầm ớt, bao nhiêu là cách ăn?


Thịt nướng gì đó bỏ thêm ít ớt cay ăn cũng ngon!


Chu Tịch giục sinh một đống ớt lớn mang về, chuẩn bị buổi tối làm mấy món ngon ngon cho mình và Hùng Dã ăn.


Mặt khác, có ớt cay, hẳn là cũng có thể tìm được gia vị khác...... Hắn đã tìm được gia vị cùng loại có thể thêm vào lúc nướng thịt, nhưng còn cần hành gừng tỏi gì đó......


Chu Tịch càng nghĩ càng kích động, quay trở lại bộ lạc.


Cùng thời gian, Hùng Dã cưỡi ở trên người một con chim khủng bố, bóp gãy cổ nó, sau đó xách về bộ lạc.


Trước khi đi vào bộ lạc, y còn cảm khái nhìn thoáng qua đám cây trụi lủi ở phụ cận.


Hai con Trọng long này ăn uống tốt thật! Mới một ngày công phu đã liếm sạch rất nhiều cây cổ thụ!


Hùng Dã cảm thấy, nếu như có thể, tốt nhất vẫn là nghĩ cách giết chết một con Trọng long để ăn......