Chương 65: Trừng phạt

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tagoon


Hùng Dã học tính toán quả thật không tệ. Y có thể đếm được rõ ràng trong bộ lạc có bao nhiêu người, lúc phân chia đồ vật cũng sẽ không phân nhầm.


Nhưng mà cộng từ 1 đến 99......


Y trước kia chưa từng tính như vậy bao giờ.


Chẳng qua cái này xác thật có thể học một lần, không biết chừng lúc nào đó sẽ dùng tới chăng?


Nghĩ vậy, Hùng Dã liền bắt đầu đếm: "1, 2, 3......"


Tư tế gia gia dạy y đếm tới một trăm, nhưng đếm như vậy rất dễ sai, y bèn đếm mười cái một, đếm xong mười cái thì để thành một đống, mười đống chính là một trăm, gộp lại cùng nhau thành đống lớn, tiếp theo đếm một trăm cái nữa......


Rốt cuộc cũng đếm ra được kết quả, Hùng Dã lập tức nhìn về phía Chu Tịch, định nói kết quả của mình thì phát hiện Chu Tịch đã ngủ rồi.


Y lại có chút ngứa ngáy, nhưng Chu Tịch không thoải mái......


Hùng Dã dứt khoát nằm lên trên giường tự cấp tự túc. Y trước kia đều làm như vậy, cũng chỉ sau khi cùng Chu Tịch kết thành bạn lữ mới đổi thành Chu Tịch giúp y.


Chu Tịch kỳ thật không ngủ: "......"


Đang bận việc được một nửa, Hùng Dã liền nhìn thấy Chu Tịch mở mắt. Y thò lại gần hôn một cái, nói: "Chu Tịch, ngươi giúp ta sờ sờ!"


Chu Tịch nhìn y, vươn tay tới, Hùng Dã thuận thế ôm lấy hắn, nhẹ giọng hừ hừ.


Chờ đến khi kết thúc, Hùng Dã thoải mái đến nỗi không muốn dậy, nhưng bị Chu Tịch nhéo nhéo mặt: "Đề mục ta bảo ngươi tính, ngươi tính ra rồi sao?"


"Tính ra rồi!" Hùng Dã nói.


"Là bao nhiêu?"


Hùng Dã từ trên giường bò dậy, lại nhìn vào đống gậy gỗ của mình, cuối cùng nói: "Là 49 lần một trăm cộng thêm 49!"


"Sai rồi, hẳn là 49 lần một trăm cộng thêm 50." Chu Tịch nói. Người trong bộ lạc bình thường sẽ không tiếp xúc với con số quá lớn, cho nên chỉ biết đếm tới một trăm, kế tiếp chính là mấy lần một trăm kiểu như vậy.


Người hiện đại phỏng chừng cảm thấy lăn lộn như thế rất phiền toái, nhưng người ta có thể thông thuận đếm tới một trăm kỳ thật đã khá tốt. Chu Tịch nhớ rõ, nếu dùng tiếng Pháp để đọc số 99, phải nói bốn lần hai mươi cộng mười cộng chín......


"Vì sao?" Hùng Dã khó hiểu nhìn Chu Tịch: "Ngươi đếm rồi à? Ta chưa thấy ngươi đếm bao giờ cả!"


Một bài toán khó như vậy, nếu Chu Tịch tính rồi, y hẳn là sẽ nhìn thấy rất nhiều gậy gỗ.


"Không cần đếm, ta nhẩm trong đầu là biết đáp án." Chu Tịch nói.


Nhẩm trong đầu là có thể biết đáp án? Hùng Dã khiếp sợ nhìn Chu Tịch: "Là Thần Thú nói cho ngươi?"


Chu Tịch: "...... Ngươi suy nghĩ nhiều."


"Vậy ngươi làm sao mà biết được?"


"Ngươi lúc trước không phải tách ra từng đống sao? Đống thứ nhất có 1 cái, đống cuối cùng có 99 cái, hai đống này cộng vào với nhau, có phải bằng một trăm hay không?" Chu Tịch chậm rãi đưa ra cách giải. Cha mẹ hắn rất coi trọng giáo dục, hắn từ khi còn nhỏ đã được đưa tới lớp Olympic Toán, loại đề mục này lúc ấy được dùng cho lớp vỡ lòng.


Hùng Dã bừng tỉnh đại ngộ, một lần nữa bày lại, phát hiện quả nhiên là 49 lần một trăm cộng thêm 50.


Đến nỗi phía trước vì sao lại tính sai, đại khái là do không cẩn thận đếm thiếu một đoạn.


Sau khi làm xong bài toán này, Hùng Dã lại một lần thốt lên tự đáy lòng: "Chu Tịch, ngươi thật sự quá thông minh!"


"Ngươi có muốn ta dạy cho ngươi?" Chu Tịch hỏi.


Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói: "Muốn! Cơ mà ta không phải đã học xong rồi sao?" Đề mục này y đã học xong, có thể đưa cho tư tế làm!


"Ngươi mới chỉ học một loại phép tính, ta lại ra thêm đề mục nhé...... Ta bắt được tám con khủng long, tám con khủng long này có loài hai chân, có loài bốn chân, tổng cộng có 22 cái chân. Vậy bên trong có mấy con khủng long hai chân, mấy con khủng long bốn chân?" Chu Tịch hỏi, đây chính là đề bài gà thỏ kinh điển trong Olympic Toán.


Hùng Dã cũng không biết đề Olympic Toán. Y lấy ra 22 cái que gỗ, bắt đầu xếp......


Đề này cứ trực tiếp xếp ra như vậy, nhưng thật ra không khó làm, tám con khủng long mỗi con cho hai cái chân, sau đó còn dư lại thì bổ vào mấy con bốn chân là tính ra được.


Hùng Dã có chút đắc ý, kết quả......


Chu Tịch nói: "Nếu như ta bắt được một trăm con khủng long, tổng cộng 320 cái chân thì sao?"


Hùng Dã vừa rồi đùa nghịch tính toán, còn cảm thấy rất có ý tứ, bị Chu Tịch nói như vậy xong thì lập tức ngẩn ra —— Này vẫn tính như vậy sao? Hơn nữa...... "Ngươi không bắt được nhiều khủng long như vậy! Người trong bộ lạc chúng ta cùng nhau bắt cũng không được."


Chu Tịch cười cười: "Ta cho ngươi ăn canh cá, ngươi ăn nửa chén xong, ta múc đầy cho ngươi, ngươi ăn nửa chén ta lại múc đầy cho ngươi, ngươi lại ăn nửa chén ta lại múc đầy, lần này ngươi ăn hết cả chén. Vậy ngươi tổng cộng đã ăn mấy chén canh cá?"


Hùng Dã lập tức chưa thể hiểu ngay được: "Vì sao phải tính cái này?"


"Một con khủng long một năm có thể ăn hết một nửa bãi cỏ, nó muốn ăn hết cả bãi cỏ thì phải mất mấy năm?"


"Cái này ta biết!" Hùng Dã nói: "Hai năm!"


"Sai!" Chu Tịch nói: "Cỏ sẽ mọc lên, không có khả năng ăn hết trong hai năm."


Xác thật đúng là như thế! Hùng Dã kính nể nhìn Chu Tịch. Chu Tịch thật sự quá lợi hại, quá thông minh.


Chu Tịch dùng Olympic Toán tiểu học và đố mẹo để lăn lộn người nguyên thủy thấy thế nói: "Tới, để ta dạy cho ngươi tính toán đi. Muốn trở thành một tộc trưởng đủ tư cách, ngươi hẳn là nên học thêm một vài thứ."


"Được! Có cần gọi tư tế tới học cùng không?" Hùng Dã lần này không dám nói mình đã học qua, nhưng y nghĩ tới tư tế —— Tư tế vẫn luôn rất thích học mấy thứ này.


"Ta không thoải mái, không dạy được quá nhiều người." Chu Tịch nói.


"Vậy dạy một mình ta là được!" Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói, quyết định mình học xong rồi sẽ đi dạy cho tư tế.


"Vậy ta dạy ngươi viết số trước." Chu Tịch nói.


"Viết?" Hùng Dã khó hiểu.


"Đúng vậy, viết." Chu Tịch lấy ra một hòn than mà mình dùng để làm bút, cho Hùng Dã: "Lấy cái này viết."


Hùng Dã nhận lấy hòn than, sau đó dưới sự chỉ đạo của Chu Tịch bắt đầu viết số.


Chu Tịch thế nhưng nghĩ ra cho mỗi con số một cách viết khác nhau, thật sự quá lợi hại. Hắn so với tư tế lúc trước còn lợi hại hơn.


Hùng Dã kính nể nhìn Chu Tịch, dùng bàn tay to của mình cầm than củi ở trong động chậm rãi viết.


Chu Tịch nói: "Ngươi viết số '8' này quá xấu...... Ta nắm tay ngươi viết."


"Được!" Hùng Dã một ngụm đáp ứng, sau đó đã bị Chu Tịch cầm tay.


Tay y thực thô ráp, nhưng tay Chu Tịch...... Thật sự đặc biệt mềm đặc biệt mịn!


Hùng Dã có chút tâm viên ý mã, sau đó liền nghe được Chu Tịch nói: "Ngươi viết chữ không chuyên tâm, ta phải cho ngươi một chút trừng phạt."


"Trừng phạt gì?" Hùng Dã hỏi.


Chu Tịch dùng than củi vẽ mấy vòng tròn trên mặt Hùng Dã.


Hùng Dã không rõ nguyên do —— Đây cũng coi như trừng phạt? Không đau không ngứa......


Sau đó trên mặt y lại tiếp tục bị vẽ thêm vài đường, sau đó ngay cả trên người cũng bị vẽ......


Hùng Dã không cảm thấy có cái gì không đúng, thứ Chu Tịch dạy cho y, hơn phân nửa là tri thức mà chỉ Thần Thú mới biết được. Trước kia y học từ tư tế còn không bằng mấy cái này, học không tốt lại phải bị đánh. Bây giờ học không tốt chẳng qua là bị khoanh mấy nét, này tính cái gì?


Hùng Dã "hì hục hì hục" học một buổi trưa, học xong chín con số Ả Rập, còn đếm được trôi chảy từ một đến một trăm.


Lúc này, tiếng Hùng Hà vang lên: "Ăn cơm thôi!"


Hùng Dã lập tức chạy ra bên ngoài: "Chu Tịch, ta đi ăn cơm trước! Chờ lát nữa lại học!"


Chu Tịch: "......" Gia hỏa này quên rửa mặt!


Chu Tịch lười đi, trực tiếp nằm xuống.


Hùng Dã nghe được thanh âm ăn cơm liền kích động, xác thật quên béng mất mấy thứ trên mặt, mãi cho đến khi ra bên ngoài mới nhớ ra.


Chẳng qua y cũng không để trong lòng. Quên thì quên, trên mặt vẽ chút đồ vật cũng chẳng có gì, lại không ảnh hưởng tới hành động!


Cơ mà người trong bộ lạc nhìn thấy bộ dạng này của y thì lại giật mình: "Hùng Dã, thứ trên mặt ngươi là cái gì?"


"Là vòng tròn, Chu Tịch vẽ cho ta." Hùng Dã nói.


"Vẽ thật là đẹp mắt! Hùng Dã, bộ dáng này của ngươi thoạt nhìn đặc biệt đẹp!" Hùng Kỳ khen ngợi nói: "Nhìn những hình tròn này xem, thật tròn, hai bên còn tròn giống y hệt nhau!"


Lúc Chu Tịch dùng than củi vẽ vòng tròn cho Hùng Dã cũng không phải vẽ loạn, chú ý sự đối xứng. Lúc này Hùng Dã vòng tròn đầy mặt, nhìn đặc biệt thần bí!


Tư tế cũng tới đây: "Hùng Dã, Chu Tịch vì sao lại vẽ vòng tròn cho ngươi?" Đây có phải một loại điển lễ hoặc là hiến tế kỳ quái nào đó hay không?


"Chu Tịch lúc dạy ta tính toán đã vẽ cho ta." Hùng Dã vốn dĩ định nói là mình không học tốt nên Chu Tịch vẽ để phạt y, nhưng lại y không muốn cho người khác biết là mình ngốc, dứt khoát liền không nói.


"Tính toán?" Tư tế tò mò.


"Chính là đếm số." Hùng Dã nhìn về phía tư tế: "Tư tế gia gia, ngươi biết 1 cộng 2 cộng 3 cứ thế cộng đến 99 là bằng bao nhiêu không?"


"Cái này hơi khó, ta phải chậm rãi tính, hơn nữa que gỗ e là không đủ." Tư tế bắt đầu tìm que gỗ.


Hùng Dã nói: "Kỳ thật rất đơn giản, tính kiểu này......" Y đem những gì Chu Tịch dạy một lần nữa nói ra hết.


Tư tế lập tức đã bị chấn kinh, thế nhưng còn có thể như vậy? Quá lợi hại!


Đặc biệt là...... Hùng Dã thế nhưng ở trên mặt đất viết ra con số!


Hoá ra con số còn có thể dùng ký hiệu như vậy để biểu thị? Xác thật thuận tiện hơn rất nhiều! Ông vẫn luôn dùng que gỗ đếm, nếu muốn viết số nào thì cứ vẽ ra từng ấy cái que gỗ...... Viết xong tay còn đặc biệt mỏi.


Tư tế biểu tình kích động, nhìn vòng tròn trên mặt Hùng Dã giống như là thấy được một đống tài bảo.


Tư tế sùng kính nhìn vòng tròn trên mặt Hùng Dã


Chu Tịch không muốn đi xuống phía dưới bộ lạc, liền tự mình lấy ít lúa mạch ra nấu cháo, đồng thời bắt đầu tưởng niệm thịt chim voi.


Mỗi ngày ăn cá nhiều rồi cũng cảm thấy cá không ngon nữa, hắn muốn ăn loại thịt khác.


Hôm nay cũng không có việc gì, Chu Tịch cũng không sử dụng tinh thần lực quan sát tình huống dưới khe núi. Thẳng đến tận khi có người bò đến cửa sơn động của hắn, hắn mới quay đầu sang, sau đó liền thấy được cái mặt già của tư tế.


Tư tế nhếch miệng cười với hắn, lộ ra hàng lợi không còn mấy cái răng: "Chu Tịch, ngươi cũng vẽ cho ta mấy cái vòng tròn đi, ta cũng muốn học tri thức Thần Thú dạy!"


Chu Tịch: "......" Hùng Dã rốt cuộc đã nói cái gì ở dưới đó!