Chương 51: Thịt hun khói

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tagoon


Người nguyên thủy ở thời điểm nào đó thật sự rất đáng yêu, tỷ như có suy nghĩ gì sẽ nói thẳng ra luôn mà không hề nghĩ tới như vậy có thể sẽ mất mặt.


Hùng Dã nói mình thoạt nhìn giống mang thai xong còn cười ha ha.


Chu Tịch có loại xúc động đem y "tử hình ngay tại chỗ".


Nhưng mà liền tính Hùng Dã nhìn rất có sức sống thì cũng là người bị thương, thậm chí bị thương rất nghiêm trọng...... Chu Tịch xoa đầu Hùng Dã, nói: "Đi ngủ chưa?"


"Chu Tịch, ngươi về sau không được xoa đầu ta!" Hùng Dã nhíu mày. Động tác này của Chu Tịch đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần!


"Được." Chu Tịch đồng ý.


"Ngươi sờ sờ cho ta đi." Hùng Dã lại nói: "Ta có chút muốn." Vừa nãy Chu Tịch vẫn luôn sờ bụng y, sờ đến nỗi y bắt đầu muốn làm cái gì......


"Đừng hòng." Chu Tịch vô ngữ đẩy y đẩy nằm vào bên trong —— Bị thương nặng như vậy còn suy nghĩ vớ vẩn, đây đúng là không muốn sống nữa mà!


Hùng Dã chỉ có thể bất đắc dĩ nằm xuống ngủ.


Y nhưng thật ra định tự mình động thủ, nhưng trên cánh tay y cũng có thương tích.


Hơn nữa...... Y kỳ thật rất khó chịu.


Hùng Dã nói là muốn, nhưng thật sự nằm xuống rồi thì rất nhanh đã ngủ thiếp đi, còn ngủ đến đặc biệt say.


Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi, y bình thường vốn không ngáy ngủ mà giờ cũng bắt đầu khò khè.


Chu Tịch nhéo nhéo mũi y, y nghiêng đầu ngủ rồi không ngáy nữa. Thấy thế, Chu Tịch mới đi xem chân y.


Lúc ban ngày, Chu Tịch cũng đã định giúp Hùng Dã xem vết thương. Nhưng ngày hôm qua lăn lộn một phen, tinh thần lực của hắn là bị hao tổn nghiêm trọng nhất, mãi cho đến bây giờ mới thoáng tốt hơn một chút nên mới có thể giúp y kiểm tra.


Mà hắn không sốt ruột, cũng là vì trạng thái của Hùng Dã thoạt nhìn không tồi.


Kết quả kiểm tra qua một lượt, Chu Tịch liền sửng sốt.


Hùng Dã chân bị gãy, xương bên trong còn chệch đi. Không chỉ có thế, ngoại trừ các vết thương bên ngoài thân thể ra thì nội tạng của y cũng bị tổn thương.


Hùng Dã thương rất nghiêm trọng, cũng chẳng biết y ban ngày như thế nào còn có thể tới tới lui lui trong sơn động, thậm chí đối với hắn lộ ra gương mặt tươi cười.


Chu Tịch thử dùng tinh thần lực giúp y bó đầu xương, kết quả vừa vặn xong thì tinh thần lực cũng hết sạch, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.


Đáng được ăn mừng chính là, Hùng Dã tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng không giống như Ngưu Nhị lúc trước, ngay cả tinh hạch trong cơ thể cũng sắp hỏng mất......


Ngày hôm sau trời mới rạng, sơn động bọn họ đã có người tới. Là tư tế.


Cả ngày hôm qua tư tế đều bận rộn chuyện nhặt thịt, cũng không có thời gian lại đây, bây giờ mới đến xem vết thương cho Hùng Dã.


"Thương trên người của ngươi không có việc gì, chỉ là cái chân này nhất định phải cẩn thận." Tư tế cầm một ít thảo dược lại đây, bảo Hùng Dã đắp ở trên miệng vết thương, lại nói: "Ngươi mỗi ngày đều phải cầu nguyện với Thần Thú, xin Thần Thú phù hộ chân của ngươi không mọc lệch đi."


Bị gãy tay hoặc là chân, có vài người có thể mọc thẳng lại, nhưng có vài người sẽ bị vẹo. Thầy của ông đã từng nói với ông, xương cốt của những người đó sở dĩ sẽ mọc lệch là bởi vì khinh nhờn Thần Thú, dám vô lễ với Thần Thú nên mới phải chịu trừng phạt.


Chẳng qua chuyện này, ông và thầy của ông đều không nói ra bên ngoài.


Bởi vì chính thầy của ông cũng có một chân bị què. Lão nguyên bản là tư tế của một bộ lạc lớn, sau khi què chân thì bị đuổi đi, lưu lạc đến bộ lạc Đại Hùng, lúc này mới trở thành tư tế của bộ lạc Đại Hùng.


Thầy của ông cả đời đều chìm trong sám hối, cảm thấy mình nhất định có chỗ nào làm không tốt, chọc Thần Thú nổi giận nên mới bị què chân.


Đồng thời, bí mật này, thầy của ông không hề nói cho người trong bộ lạc, chỉ nói với ông. Mà ông cũng không nói cho người trong bộ lạc.


Những chiến sĩ vì bảo hộ bộ lạc hoặc là đi săn mới có thể bị thương, xương cốt mới có thể mọc lệch. Liền tính bọn họ làm sai chỗ nào mới bị như vậy, nhưng bọn họ đều đã chịu trừng phạt, ông cảm thấy không nên tiếp tục thương tổn bọn họ.


Hiện tại Hùng Dã bị thương chân......


Tư tế lại nói: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan, Thần Thú nhất định sẽ phù hộ ngươi!" Hùng Dã hẳn là sẽ không làm chuyện gì chọc tức Thần Thú đâu nhỉ?


Chu Tịch: "......" Thì ra Thần Thú còn quản cả việc trị thương!


So với với hướng Thần Thú cầu nguyện, kỳ thật còn không bằng tìm hắn.


"Đúng rồi Hùng Dã! Ta và Chu Tịch phát hiện, một ít cây cỏ nấu với nước uống sẽ giúp thân thể trở nên khoẻ mạnh. Ta gần đây vẫn luôn uống, cả người đều tốt hơn rất nhiều...... Ta mang cho ngươi một ít lại đây, ngươi nấu rồi uống đi." Tư tế lại nói, lấy ra một cây nhân sâm.


Nhân sâm này là Chu Tịch trong lúc vô tình nhìn thấy.


Hắn không hề nghiên cứu gì về trung y, nhưng trong lúc nghiên cứu thực vật cũng có chút hiểu biết những loài thực vật này, nhận thức một ít thảo dược bổ thân thể.


Vật như nhân sâm lại càng không thể không biết, liền lấy tới cho tư tế ăn, không nghĩ tới tư tế lại đưa cho Hùng Dã.


Trạng huống của Hùng Dã hiện tại...... Ăn chút nhân sâm dù không thể khoẻ lên được, nhưng cũng không đến mức có hại. Chu Tịch nói: "Cảm ơn tư tế."


"Không cần cảm tạ, ngươi cũng ăn một chút đi." Tư tế nói: "Ngươi quá yếu."


Chu Tịch: "......"


"Ta phải đi, còn có rất nhiều chuyện bận bịu." Tư tế nói.


"Số thịt đó...... Tộc trưởng đã nghĩ xong cách bảo tồn chưa?" Chu Tịch hỏi.


"Chúng ta tính toán dùng muối yêm, sau đó để mọi người ăn nhiều một chút." Tư tế nói, biểu tình có chút rối rắm —— Bọn họ không đủ muối!


"Ta có một phương pháp bảo tồn thịt." Chu Tịch nói.


"Phương pháp gì?" Tư tế lập tức liền hỏi, tò mò nhìn về phía Chu Tịch —— Chu Tịch tuy rằng thân thể không tốt, nhưng Thần Thú đại khái là thấy hắn đáng thương, dạy hắn rất nhiều bản lĩnh, tỷ như phân biệt thực vật gì đó.


"Có thể dùng muối ít hơn một chút để ướp thịt, sau đó đốt lửa, dùng khói hun thịt." Chu Tịch nói. Thịt muối muốn bảo quản lâu dài cần phải tốn rất nhiều muối. Ở đất nước của hắn thời cổ đại, cũng chỉ có vùng duyên hải mới có thể dùng lượng lớn muối để muối thịt, còn nơi khác thì sẽ không làm được như vậy.


Sau đó có vài địa phương sẽ làm thịt khô.


Trước dùng một chút muối ướp thịt một thời gian, sau đó dùng khói để hun, nung khô hết hơi nước bên trong thịt. Kể từ đó, thịt này sẽ có thể bảo tồn thật lâu, ăn lên còn có một phen phong vị khác.


Đương nhiên, có vài người khả năng sẽ cảm thấy thịt mang theo một luồng hương vị khói thì ăn sẽ không ngon.


Tóm lại, nếu dùng phương pháp này để bảo tồn thịt thì có thể tiết kiệm được rất nhiều muối.


Chu Tịch chẳng qua chỉ từng xem phương pháp này trong chương trình mỹ thực trên TV, nhưng cụ thể phải làm như thế nào, phải làm cách nào thì thịt ăn mới ngon lại là dốt đặc cán mai.


Chẳng qua, người của bộ lạc Đại Hùng hẳn là không ngại thịt ăn không ngon đâu nhỉ?


Cho nên, chỉ cần có thể hong khô hơi nước bên trong thịt là được.


"Như vậy thật sự có thể bảo tồn thịt sao?" Tư tế tò mò.


"Có thể." Chu Tịch nói: "Cũng giống như các ngươi đem thịt phơi thành thịt khô, có thể tồn thật lâu. Dùng lửa hun chỉ là so với phơi dưới nắng nhanh hơn một chút mà thôi."


"Ta đi làm thử!" Tư tế lập tức liền nói.


Trong bộ lạc không thiếu củi đốt, liền tính thiếu...... Bên đó vẫn còn một núi củi đang chờ bọn họ nhặt về kia kìa!


Tư tế tìm người, nhanh chóng nhóm lửa trong một cái hố, sau đó ở bên trên hun thịt, hun ra được một khối đen tuyền.


Thịt này mang theo một cỗ mùi khói, hương vị không ngon. Nhưng nó khô, hẳn là có thể để đươc thêm một đoạn thời gian......


Toàn bộ người trong bộ lạc lập tức bận rộn, bắt đầu làm thịt hun khói.


Nhặt thịt, làm thịt hun khói, ăn thịt...... Người của bộ lạc Đại Hùng bận bịu liên tục năm sáu ngày, tất cả mọi người béo một vòng.


Sau đó, muối trong bộ lạc chính thức cạn kiệt.


Chu Tịch và Hùng Dã cũng không còn muối.


Sau khi muối chung của bộ lạc dùng hết, tư tế bảo mọi người lấy ra muối tư nhân, xem như là bộ lạc mượn, bọn họ đương nhiên giao muối ra.


Chu Tịch đối với điều này không quá để ý. Hùng Dã bị thương không thể đi săn, hắn mỗi ngày đều đi ra ngoài làm một vòng, trộm ở bên ngoài ăn một ít rồi thuận tiện mang chút rau dưa trái cây trở về, lười nấu cơm tự nhiên sẽ không dùng đến muối. Đến nỗi Hùng Dã......


Hùng Dã hoàn toàn không ngại mỗi ngày ăn thịt nướng bộ lạc đưa tới. Hiện tại y mỗi ngày ăn ít nhất 40 cân thịt, gần như ngày nào bụng cũng phải nhô lên. Sau đó hình người của y béo lên không nói, hình thú cũng lớn hơn nhiều, da lông còn bóng mượt tỏa sáng.


Thân thể thú nhân thật sự rất tốt, mà loại thịt ẩn chứa năng lượng đối với thú nhân mà nói quả nhiên là đại bổ.


Duy nhất khiến người buồn bực là Hùng Dã trên người bị thương, thế cho nên rất nhiều nơi không có lông......


Hùng Dã đối với điều này có chút ảo não, Chu Tịch nhưng thật ra cảm thấy, gấu nhỏ không có lông cũng khá xinh đẹp.


Mấy ngày này, thịt trong bộ lạc rốt cuộc tất cả đều được xử lý sạch sẽ.


Khe núi vẫn tỏa khắp một cỗ mùi máu tươi cùng mùi hôi thối, nhưng so với phía trước đã tốt hơn rất nhiều...... Chu Tịch dùng gỗ làm mấy cái chậu hoa, ở trong sơn động của bọn họ trồng mấy bồn hoa có mùi hương nồng đậm, khiến cho khí vị bên trong sơn động tươi mát hơn rất nhiều.


Mà buổi tối hôm nay, tư tế muốn ở khe núi mở họp.


Chu Tịch nghỉ ngơi mấy ngày, thương đã khỏi toàn bộ, tương ứng, vết thương của Hùng Dã cũng khá lên rất nhiều dưới sự trợ giúp của hắn.


Chỉ là Hùng Dã không biết sử dụng cỗ năng lượng kia. Năng lượng hắn đưa vào cơ thể Hùng Dã đại khái chỉ có một phần mười được sử dụng, thật sự rất đáng tiếc.


Vì sợ bị người khác phát hiện, hắn còn không thể chữa lành vết thương cho Hùng Dã quá nhanh.


Mặt đất ở khe núi mấy ngày nay đều bị máu thấm ướt đẫm, đạp lên trên dính dính nhưng lại không lầy lội —— Bùn nơi này bị dẫm đặc biệt chắc chắn!


"Chu Tịch!" "Hùng Dã!" Người trong bộ lạc cười chào hỏi Chu Tịch và Hùng Dã, thái độ đối với Chu Tịch phi thường tốt.


Tuy rằng Chu Tịch rất yếu, nhưng tư tế nói, biện pháp hun thịt lần này là do hắn nghĩ ra được!


Người trong bộ lạc hiện tại đều vô cùng cảm kích Chu Tịch, ngay cả người nguyên bản đối với Chu Tịch có ý kiến cũng không còn lườm nguýt nhìn hắn —— Chu Tịch đã giúp bọn họ bảo tồn được rất nhiều thịt!


Thật không nghĩ tới, Chu Tịch nguyên bản ngu ngốc như vậy thế nhưng còn có thể trở nên thông minh.


Người trong bộ lạc đều thật lòng biết ơn Chu Tịch, tư tế lại không ngừng khen ngợi Chu Tịch —— Tư tế cho hắn một cái vòng hoa xinh đẹp màu đỏ rực rất to.


Chu Tịch cũng không muốn.


Chẳng qua Hùng Dã rất thích, vô cùng cao hứng lấy tới treo ở trên cổ mình.


Gấu nhỏ trên cổ đeo vòng hoa còn rất đáng yêu...... Ánh mắt Chu Tịch dừng ở trên người Hùng Dã. Hùng Hà cũng bắt đầu trịnh trọng nói chuyện chính sự —— Bộ lạc lại cần đi đổi muối!