Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Đăng vào: 11 tháng trước
Quý Chu Chu nghẹn một chút, phiền não đứng lên: "Ăn xong để ở đây đi, sáng mai tôi dọn." Cô nói xong thì về phòng. Sau khi đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, khóa trái cửa, không để ý Cố Quyện Thư bên ngoài.
Cô không kéo rèm cửa phòng, nằm trên giường có thể nhìn thấy ánh trăng lớn trên bầu trời, Quý Chu Chu nhìn chằm chằm ánh trăng phát ngốc một hồi. Chỉ mới rời khỏi trấn nhỏ một ngày, cô cũng đã quen với cuộc sống nơi này, ngược lại cảm thấy con đường nhỏ vui vẻ ở nông thôn rất xa xôi với mình.
Không biết nên nói nặng lực thích ứng của mình mạnh, hay là bản thân đã sớm chuẩn bị thật tốt để quay về. Quý Chu Chu trở mình, yếu ớt buông tiếng thở dài, bản thân cô trong tình trạng nào không biết, nhưng có thể phải gặp chính là, cô đói bụng.
Hôm nay đần độn cả ngày, vốn dĩ đã không ăn uống gì, thật vất vả mới ăn cơm tối, còn bị chính mình làm mất.
Nghĩ đến Cố Quyện Thư hưởng thụ tô mì lạnh kia của cô, Quý Chu Chu có chút căm giận, sau đó nghĩ đến với sức ăn của anh, một tô mì nhỏ nhất định ăn không đủ n, thì lập tức dễ chịu lại. Hai người đều bị đói nhỉ! Quý Chu Chu thoải mái nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ đến sáng mai rồi ăn.
Hai tiếng sau, nghe bụng phát ra âm thanh ục ục, hồn của Quý Chu Chu giống như lang thang bay tới cửa. Trong nháy mắt cửa được nhẹ nhàng mở ra, cô lập tức trở nên nhanh nhẹn lại uyển chuyển, lặng lẽ không một tiếng động chạy về phía phòng bếp. Sau khi bước vào còn không quên đóng cửa lại.
Mở tủ lạnh nhìn một vòng, xào thức là đừng mơ, nói không chừng đồ ăn xào chưa xong đã đánh thức ai đó. Châm chước một lát, cô lấy thịt ức gà, nấu chín để nguội làm gà xé cay(1), đồng thời dùng một cái nồi khác nấu cháo bắp trôi nước nhỏ(2), lại cắt bánh bao(3) thành miếng, nướng trên chảo điện một chút rồi rắc muối tiêu lên, miễn cưỡng coi như thành hai món một canh.
20 phút sau, gà xe cay thấm rồi, bánh bao cũng nướng đến khét thơm giòn xốp, nồi cháo bắp cũng đã nấu sôi. Quý Chu Chu thỏa mãn đặt đồ ăn vào mâm đàng hoàng, xoay người đi mở cửa phòng bếp, định bưng về phòng từ từ ăn.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, người đàn ông có vóc dáng thật cao cũng xuất hiện trước mắt. Sau khi Quý Chu Chu kiềm chế tiếng thét chói tai, thì mặt không cảm xúc muốn đóng cửa lại. Cố Quyện Thư nắm lấy khung cửa, ẩn ẩn liếc nhìn đồ ăn trên kệ bếp một cái: "Lần này không có cố ý làm mặn?"
"..." Đồ cô ăn, chắc chăn sẽ không.
Cô vừa xinh đẹp vừa biết nấu cơm, còn có thể viết phim cẩu huyết mà anh thích nhất, Quý Chu Chu cũng sắp yêu chính mình, chứ đừng nói Cố Quyện Thư chỉ là một người đàn ông bình thường có chút tiền. Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, có gì đó quá thu hút người ta yêu thích cũng không phải là chuyện tốt gì.
Cố Quyện Thư muốn vào phòng bếp, lại nhìn thấy Quý Chu Chu một mặt thương xót đứng ở cửa, không hề có ý định xê dịch. Anh dừng một chút, cho cô hai lựa chọn: "Tôi bưng về phòng ăn, hay là chúng ta ở bàn ăn."
"..." Cô không phải hơn nửa đêm ra làm không công.
1 phút sau, hai người cùng ngồi trên bàn lần nữa, Quý Chu Chu một tay cầm miếng bánh bao, một tay cầm đôi đũa, ăn một miếng này ăn một miếng kia, bản thân có thể nháo nhào ra một đoàn xiếc thú. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy buổi tối Cố Quyện Thư ăn ít, nhưng không muốn ăn nữa, chỉ là lúc này nhìn thấy cô ăn, thì khẩu vị cũng ngon hơn.
Hai người cũng không nói lời nào, chẳng mấy chốc ăn sạch sẽ hai món đồ ăn trong mâm, dừng một chút lại bắt đầu húp cháo.
Khi tất cả đồ ăn được giải quyết hết, tinh thần Quý Chu Chu cũng tỉnh táo, bưng chén đũa đi vào phòng bếp. Cố Quyện Thư dừng một chút, ngồi ở chỗ cũ chưa đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: "Phía dưới lò nướng là máy rửa chén."
"Vậy à." Giọng nói của Quý Chu Chu từ phòng bếp truyền ra: "Tôi cho rằng bình thường anh không dùng phòng bếp đâu, không ngờ quen thuộc như thế."
Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên, không nói với cô trước kia phòng bếp ở đây không có gì cả, vẫn là do lần này anh từ nhỏ trấn trở về mới thêm vào. Anh muốn từ hôm nay trở đi, cô chỉ nấu cơm cho mình ăn.
Quý Chu Chu không nghe thấy anh trả lời lại, cũng không để ý lắm. Sau khi bỏ chén đũa vào máy rửa chén, ánh mắt lại thăm dò trong phòng một vòng, khắp nơi mở đóng xem một chút giết thời gian. Chờ máy rửa chén chuyển động kết thúc, thì Quý Chu Chu lấy chén đũa ra, cao giọng hỏi: "Tủ chén ở đâu?"
"Bên dưới bếp Gas." Cố Quyện Thư trả lời, nói xong dừng một chút, ý thức được trong đó có gì, đột nhiên đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nhưng mà vẫn chậm, tủ chén đã mở ra, Quý Chu Chu một mặt phức tạp nhìn anh. Trong tủ hầu như không có gì hết, chỉ có một hộp cơm trông hơi rẻ tiền, được rửa sạch và để bên trong, không tính như vật lớn độc chiếm toàn bộ không gian.
Không khí im lặng hồi lâu, Quý Chu Chu nhạt nhẽo mở miệng: "Hóa ra Dưa hấu nói có người mua cơm của cậu ấy, là anh à?"
Cố Quyện Thư trầm mặc, một lúc sau tự cười giễu một tiếng: "Tôi vốn dĩ vứt đi rồi." Nhưng mà không nỡ, vì thế đi không được bao xa, lại quay trở về lục thùng rác, chỉ là đúng lúc rác bị đổ vào xe rác, anh leo lên tìm kiếm thật lâu, mới coi như tìm được đồ về.
Khi đó đồ ăn đã không thể ăn, anh chỉ có thể mang hộp cơm về.
Quý Chu Chu đối diện với anh nửa ngày, chậm rãi buông tiếng thở dài: "Quyện Thư, tôi không thể ở lại đây."
Trong lòng Cố Quyện Thư căng thẳng, trên mặt thì tỉnh bơ: "Đây không phải em có thể nói là tính."
"Nhưng mà tôi thật sự không thể ở lại, chúng ta..." Quý Chu Chu cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi hiểu rõ mình nhất, đồ vật nhìn một cái không thích, thì sau đó cũng sẽ không thích, ở chung lâu như vậy người cũng chưa thích, cũng không có khả năng thích. Anh giữ tôi lại đây, thì người bị giày vò chính là anh..."
"Em đừng hòng rời đi." Cố Quyện Thư lạnh giọng cắt ngang lời nói của cô: "Trước lúc món nợ giữa chúng ta chưa tính rõ ràng, em đừng hòng đi."
Quý Chu Chu khẽ mở miệng, vừa định nói chuyện, thì Cố Quyện Thư đã xoay người rời đi, rõ ràng vẫn là bóng dáng trầm ổn lười biếng kia, nhưng bước chân lại giống như đang chạy trốn, trong phút chốc biến mất ở thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, thế giới đều lâm vào yên tĩnh, Quý Chu Chu sờ sờ cái bụng quá căng của mình, cảm thấy đêm nay muốn tiêu hóa không tốt.
Quý Chu Chu nằm trên giường rất lâu cũng chưa ngủ, trong đầu tràn đầy ánh mắt đoạn tuyệt trước khi rời đi của Cố Quyện Thư. Cô không yên tâm lắm, lo anh sẽ xảy ra chuyện, nhưng nghĩ đến lập trường của mình, thì cảm thấy lúc này lo lắng cho anh, đều giống như giả tạo.
Trong đầu rối bời, mơ mơ màng màng đến nửa đêm, mới mơ hồ có khuynh hướng muốn ngủ.
"Đùng đùng đùng!"
Đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, trong lòng Quý Chu Chu cả kinh, chợt ngồi dậy.
"Mở cửa!" Cái trán của Cố Quyện Thư để ở trên cửa phòng, nhắm mắt lại đập cửa.
Nghe được là giọng nói của anh, Quý Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm, đi chân trần nhảy xuống giường mở cửa. Chốt cửa vừa mới nhấn một cái, một lực mạnh mẽ đã đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, giây tiếp theo cả người Cố Quyện Thư ngã về phía cô.
Trong lòng Quý Chu Chu kinh sợ, vội vàng đỡ anh, nhưng cô đánh giá cao thể lực của mình, trực tiếp bị Cố Quyện Thư đè ngã xuống đất. Mặc dù dưới đất có một lớp thảm thật dày, Quý Chu Chu vẫn bị đập một tiếng "Cốc", cảm giác khắp người sắp vỡ nát.
Cái người trên mình cô không có một chút cảm nhận, hình như nằm trên mình cô ngủ rồi. Quý Chu Chu bị đè tới mức sắp trợn trắng mắt, giọng nói gần như từ kẽ răng chui ra ngoài: "Anh không đứng dậy nữa, tôi sẽ chết."
Cố Quyện Thư khẽ động, sau một lúc lâu cánh tay từ hai bên sườn má cô chống lên, giảm bớt một nửa gánh nặng của Quý Chu Chu. Nhưng đồng thời bởi vì nửa người trên của anh dựng thẳng, nên chỗ nào đó ở dưới phần eo dán càng chặt.
Da gà của Quý Chu Chu muốn dựng lên: "Anh, anh cút ngay!"
Cố Quyện Thư mắt điếc tai ngơ, chỉ có chút tham lam nhìn chằm chằm mặt cô. Anh say dữ dội, giữa một hơi hít vào thở ra đều là mùi rượu, nhiệt độ cơ thể trên người rất cao, dường như cồn đã thiêu rụi cả người. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bị hơi thở của anh buộc chặt, Quý Chu Chu cảm giác mình cũng muốn say.
"Tại sao anh uống nhiều rượu vậy, uống một mình à?" Quý Chu Chu biết cái tính bướng bỉnh của anh nổi lên, phải trấn an tốt mới nghe lời, nên giọng nói chỉ có thể chậm lại.
Uống say Cố Quyện Thư hơi trì độn, sau một lúc lâu mới hiểu được cô hỏi gì, suy nghĩ một chút lắc đầu: "Diệp Khuynh..."
Diệp Khuynh đi uống với anh, Quý Chu Chu bừng tỉnh, sau đó nhíu mày: "Hai người đều uống sao? Anh về như thế nào?"
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ, trả lời: "Tôi gọi tài xế, Diệp Khuynh... Cậu ta ngủ ở quán bar."
"... Sao không đưa anh ta về?"
"Không cần."
Quý Chu Chu nghi hoặc: "Vì sao?"
"Phiền!"
"..." Lúc anh gọi người ta đi uống rượu sao không chê phiền? Quý Chu Chu cạn lời nhìn anh.
Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn cô, trì độn nửa ngày hỏi: "Tại sao không thích tôi?"
"..."
Cố Quyện Thư rũ mắt, che giấu thần sắc tổn thương kia: "Tôi đẹp trai không?"
"... Đẹp."
"Có tiền không?"
"Có." Quý Chu Chu dời mắt.
Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng: "Tốt với em không?"
"... Tốt."
"Tại sao không thích tôi?"
"..." Quý Chu Chu im lặng một lát, ý thức được nếu tiếp tục nói với anh, thì có thể lại rơi vào vòng tuần hoàn. Đôi mắt của cô xoay chuyển, dịu dàng nở nụ cười: "Anh rời khỏi người tôi, thì tôi thích anh, được không?"
Cố Quyện Thư hơi dừng lại một chút, bình tĩnh nhìn vào mắt cô. Quý Chu Chu bị nhìn đến tim đập loạn, trong nháy mắt nghi ngờ anh không say.
"Diệp Khuynh nói, thuận theo em vô dụng." Cố Quyện Thư chầm chậm mở miệng, tròng mắt đen nhánh có ánh sáng lấp lánh thoáng qua, cả người cũng hòa thành một thể với đêm tối: "Gạo nấu thành cơm, em sẽ thích tôi."
"..." Cố tiên sinh, anh nhường chỗ một cái, cô phải lấy con dao đi tìm Diệp Khuynh tâm sự.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Khuynh: Chuyện không liên quan với tôi, tôi uống nhiều quá rồi.
Chu Chu: Ha.
__________