Đăng vào: 11 tháng trước
Một tay Lâm Duyệt Vi ôn nhu mà vuốt ve mái tóc dài của Cố Nghiên Thu, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cố Nghiên Thu sửa lại tư thế chống cằm lên vai, mắt không chớp mà lướt qua bả vai nàng, nhìn chằm chằm họa tiết trên vách tường.
Hai người lẳng lặng mà ôm trong chốc lát, rồi tay Cố Nghiên Thu đặt trên vai nàng buông xuống, tuyên cáo cái ôm này đã kết thúc.
"Em muốn ăn......" Cố Nghiên Thu theo thói quen tính mở miệng, mới vừa nói ra ba chữ liền ngừng lại, bỗng dưng thấy buồn cười.
"Có phải chị lại muốn hỏi em cơm chiều muốn ăn gì không?" Lâm Duyệt Vi nói xong bèn ôm cô vào lòng lần nữa, "Em thấy còn ôm chưa đủ, đầu óc chị vẫn chưa rõ ràng lắm."
Cố Nghiên Thu dở khóc dở cười mà khoát tay, nói: "Không cần, chị đang ngẫm lại xem cơm chiều chị muốn ăn gì, em có kiến nghị gì không?"
"Ăn chút đặc sắc địa phương đi."
"Lẩu?"
"Cũng được, nhưng không biết nơi này có chính tông hay không."
Hai người hỏi lễ tân khách sạn, biết được một tiệm lẩu nổi danh nhất trấn, không xa lắm, chỉ vài phút lái xe, đi bộ cũng không quá hai mươi phút, nên quyết định đi bộ. Hai người sóng vai bước đi trên đường, thành phố nhỏ sau khi màn đêm buông xuống thì ngoại trừ vài nơi cố định, cơ bản trên đường không còn nhiều người, ngẫu nhiên sẽ có vài đôi vợ chồng ra ngoài tản bộ sau bữa cơm, hay những đôi khuê mật, tình nhân ăn ở những quán vỉa hè.
Đối diện đi tới một đôi tình nhân, một nam một nữ, nhìn dáng vẻ hẳn là mới quen biết không bao lâu hoặc sắp ở bên nhau, giữa chàng trai và cô gái còn cách một chút khoảng cách, chàng trai nhìn cô gái, cô gái nhìn con đường dưới chân, từ xa đã nghe thấy một làn hơi thở chờ mong.
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu nhìn theo tầm mắt vừa rồi của nàng, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi hơi sửng người, vốn dĩ nàng đã không biết nói gì, bây giờ lại càng không dám mở to mắt.
Cố Nghiên Thu: "Ừm?"
"Không có gì." Lâm Duyệt Vi quay đi, hít một hơi không khí trong lành.
Đôi tình nhân lướt ngang qua hai người, Lâm Duyệt Vi nhịn không được quay đầu lại nhìn, khi hai người ấy sắp đi tới cuối con đường, tay rốt cuộc nắm lấy nhau, Lâm Duyệt Vi vui mừng đầy cõi lòng, phảng phất như nàng cùng Cố Nghiên Thu vừa nắm tay thành công.
Lòng bàn tay nàng chợt lạnh, rồi khẽ giật mình, cho rằng mình xem ảo tưởng thành hiện thực.
"Cẩn thận một chút." Cố Nghiên Thu vội nắm tay nàng, kéo nàng vào trong lề đường, một chiếc ô tô chỉ cách Lâm Duyệt Vi một mét gào thét lướt qua.
Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn tay Cố Nghiên Thu đang nắm lấy tay nàng, xác định đây không phải ảo giác.
Cố Nghiên Thu vừa nắm được cũng không có ý định buông ra, tay Lâm Duyệt Vi bị nắm chặt trong tay cô, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ Cố Nghiên Thu nhớ tới sẽ buông tay nàng ra. Cố Nghiên Thu nắm một lát, phát hiện Lâm Duyệt Vi không hề giãy giụa hoặc có phản ứng khác, chỉ đơn giản buông lỏng tay, thay đổi một tư thế khác càng giống hai người đang "nắm tay" nhau hơn.
Đầu Lâm Duyệt Vi ong ong loạn thành một khối, trong lúc nhất thời ý tưởng lung tung rối loạn như hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên (đèn đuốc rực rỡ soi sáng bầu trời đêm) [1].
[1] Đây là một câu thơ được lấy bối cảnh từ bài thơ Hoán Khê Sa của Hoạ Liễu Á Tử tiên sinh (Mao Trạch Đông).
Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước mà dùng mu bàn tay vuốt ve lòng bàn tay mịn màng của Cố Nghiên Thu, đảo khách thành chủ chiếm thế chủ động, nhờ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm......
"Ở bên này sao? Chúng ta đã đi bao lâu rồi?" Cố Nghiên Thu bất thình lình mở miệng, bởi vì khoảng cách khá gần, hai người hỏi qua lễ tân khách sạn, tổng cộng cũng không cần quẹo trái quẹo phải nhiều lần, nên không dùng di động dẫn đường, bây giờ đã đi được một đoạn khá dài, Cố Nghiên Thu không chuyên tâm, quên mất đã qua bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ.
Tâm tư Lâm Duyệt Vi chỉ chú tâm vào việc nắm tay, còn không nhớ rõ hai người muốn đi chỗ nào.
"Để em tra." Lâm Duyệt Vi dùng một bàn tay lấy di động từ trong túi ra, theo bản đồ nhìn xem phương hướng, xác nhận nói, "Ở bên này, sau giao lộ quẹo phải."
Giọng nàng mau hơn bình thường, nói xong bước chân bèn hướng về phía trước, không cho Cố Nghiên Thu thời gian phản ứng, chỉ muốn cô quên mất chuyện hai người đang nắm tay, tốt nhất đừng nhớ tới.
Nhưng trời không chiều lòng người, nàng chỉ đi về phía trước một bước, đã cảm giác được một lực cản xuất hiện nơi cổ tay, tiếp theo thì bàn tay trống trơn, Cố Nghiên Thu đã rút tay về.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu dùng tay nắm tay áo nàng, kéo nàng vào phía trong, rời xa đường cái, rồi lại tiếp tục nắm tay nàng: "Em đi bên này đi, thấy em luôn thất thần, không an toàn."
Tới cuối con đường lại thấy hy vọng, Lâm Duyệt Vi yên tâm thoải mái mà được Cố Nghiên Thu nắm tay y như ước nguyện, tới trước cửa quán lẩu Cố Nghiên Thu mới buông tay nàng ra.
Nơi này làm ăn rất tốt, nhưng do huyện thành ít người, nên không cần chờ bàn, hai người được phục vụ viên dẫn vào một phòng riêng.
Lâm Duyệt Vi không ăn, vào cửa xong lại tự nhiên mà mở thực đơn ra trước mặt, lấy giấy bút, ngước mắt hỏi Cố Nghiên Thu: "Chị ăn cay được không?"
"Có thể ăn một chút."
"Cay vừa hay hơi cay? Lẩu uyên ương nha?"
"Uyên ương đi."
"Mỡ bò cay với ba vị, hay sa tế với ba vị, hoặc đổi ba vị thành nấm, nước hầm xương, vị nào?"
"Sa tế với nấm."
"Ok." Lâm Duyệt Vi đánh dấu lên tờ thực đơn.
Trong thực đơn có rau, cải, hải sản, món chính, ăn vặt, món nướng BBQ đủ chủng loại, một trang đầy. May mà Phục vụ viên bưng nước trà lên xong thì liền lui ra ngoài, nếu không cô sẽ rất hiếu kỳ vì chỉ có một trong hai người chọn món ăn, một người đọc tên tất cả các món trưng cầu ý kiến đối phương, người còn lại thì chỉ cười với vẻ mặt ôn nhu, hoàn toàn không cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Măng, mộc nhĩ, nấm hương chọn món nào?"
"Măng."
"Sủi cảo có muốn hay không?"
"Không cần."
"Giăm bông có muốn hay không?"
"Không cần."
"Bánh gạo đường đỏ?"
"Muốn."
"Một phần?"
"Hai phần chị ăn hết sao? Em lại không cùng chị ăn."
......
Lâm Duyệt Vi bưng trà lên uống một ngụm, địa phương nhỏ này sao có thể có trà ngon, nhưng loại trà này vẫn ngon hơn đại đa số những nhà hàng xa hoa trong thành phố, hắng giọng tiếp tục nói: "Kế tiếp đến đồ uống a.~"
Cố Nghiên Thu không thích uống nước ngọt, Lâm Duyệt Vi đọc tên một loạt nước uống xong, cô chỉ gật gật đầu, cười chọn nước lọc.
Phục vụ viên trước sau tiến vào rất nhiều lần, mà hai vị khách này vẫn còn đang chọn món ăn, cô hoài nghi họ tới phá đám, nhưng thấy khí chất hai người không giàu thì quý, lại không giống tới phá đám. Bây giờ lại tiến vào, chỉ thấy cô gái đội mũ xinh đẹp giơ thực đơn trong tay lên, nói: "Chúng tôi chọn xong rồi."
Phục vụ viên thở một hơi, cuối cùng cũng chọn xong, bước vài bước đến trước mặt nàng, nhận bút và thực đơn, cùng nàng xác nhận thêm một lần: "Một lẩu uyên ương sa tế thêm ba vị đúng không? Thịt dê cuốn, thịt bò cắt lát, sốt cay Tứ Xuyên...... Măng, còn gì nữa không ạ?"
Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Thêm nước lọc, không phải trà, nước ấm thôi, có không?"
"Có có có, ngài chờ một lát, lập tức mang lên."
Phục vụ viên đang muốn lui ra, đột nhiên chăm chú nhìn vào Lâm Duyệt Vi hai giây, vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy ngài đặc biệt giống một người."
Đây chỉ là thành phố nhỏ ai cũng quen biết nhau, phục vụ không nghiêm túc như ở thành phố, gặp ai cũng thân thiện, vào chỗ ngồi thì có thể cùng khách nói chuyện vui vẻ.
"Giống ai?" trái tim Lâm Duyệt Vi muốn nhảy ra ngoài, tuy rằng ở địa phương nhỏ rất ít người xem tiết mục, nhưng không có nghĩa là không có, hôm nay nàng ra cửa không trang điểm, chỉ thoa chút son môi, đánh chút má hồng, trông hơi khác so với lúc lên sóng truyền hình. Vạn nhất bị nhận ra thì làm sao bây giờ, nên tìm lý do gì phủ nhận đây?
"Giống nàng." Phục vụ viên bật khóa màn hình di động cho nàng xem, "Em gái tôi chỉnh hình này cho tôi, nói là một minh tinh." Phục vụ viên cũng cỡ tuổi Lâm Duyệt Vi, thoạt nhìn chắc cũng chỉ mới ngoài hai mươi.
Đây còn không phải Lâm Duyệt Vi sao.
Lâm Duyệt Vi mặt không đổi sắc nói: "Cũng hơi giống, chẳng trách ai cũng nói tôi có gương mặt minh tinh."
Cố Nghiên Thu ở một bên nhịn cười, bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm.
Lâm Duyệt Vi không tính công kích mà chỉ liếc nhìn cô, Cố Nghiên Thu vội rũ mí mắt xuống, cười không thành tiếng.
Phục vụ viên xem mặt đoán ý, hạ giọng hỏi: "Hai người có phải quan hệ đó không?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Quan hệ đó là quan hệ gì? Nhưng mặc kệ là quan hệ gì, cũng không cần phải lén lút hạ giọng như vậy chứ?
Phục vụ viên dùng hai tay nắm thành quyền, ngón tay cái cong lên, ngoéo vào nhau, ý nói là một cặp: "Loại quan hệ này."
Lâm Duyệt Vi còn không biết trả lời như thế nào, Cố Nghiên Thu khẽ mở cánh môi, đáp: "Đúng vậy, hai chúng tôi đã đăng ký."
Tim Lâm Duyệt Vi đập nhanh hơn đồng thời cũng thầm nói: Đúng rồi, hai người đã kết hôn hợp lý hợp pháp.
Mặt phục vụ tức khắc lộ vẻ hâm mộ, nói: "Tôi cũng có bạn gái, nhưng người nhà không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Vì sao?"
Nàng còn cho rằng lý do vì môn không đăng hộ không đối, Phục vụ viên lại thở dài, còn kèm theo một tia phẫn nộ, nói: "Còn không phải bởi vì nàng cũng là nữ. Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa hai năm rồi, mà tư tưởng của bọn họ vẫn phong kiến, nói cái gì nam cùng nữ mới là thiên kinh địa nghĩa, nữ với nữ chính là đại nghịch bất đạo, ảnh hưởng nhân luân, sau này xuống hoàng tuyền phải xin lỗi tổ tông."
Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu cô thật sự thích nàng, lại cảm thấy nàng là người đáng tin, thì có thể cứ trộm đi đăng ký a, quốc gia sẽ bảo hộ hai người, hoặc có thể rời nhà trốn đi, tay phải chân phải đều là người trẻ tuổi, đi ra ngoài cũng sẽ không đói chết."
Phục vụ viên nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, như vậy sẽ chẳng phải rối rắm. Không nói nữa, còn nói hai vị sẽ không kịp ăn cơm chiều, tôi đi xuống trước."
Lâm Duyệt Vi nghe Phục vụ viên nói vậy, tâm sinh một chút cảm khái, muốn quay đầu cùng Cố Nghiên Thu nói tiếp, lại thấy đôi lông mày xinh đẹp của Cố Nghiên Thu nhíu lại, mắt cũng hơi hơi nheo lại, giống như đang nghĩ tới chuyện quan trọng.
Nàng kiên nhẫn mà chờ Cố Nghiên Thu thoát ra khỏi suy tư, rồi mới hỏi: "Chị đang suy nghĩ gì vậy?"
"Chị cũng không biết, chỉ là trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, chị muốn biết rõ ràng, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra." Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường. Lần này tới đây cô đã xoa ấn đường vô số lần, nhiều đến độ có thể để lại dấu vết.
"Có liên quan tới chuyện chị đang phiền não?"
"Có thể."
"Trước sau gì cũng có kết quả, không thể cưỡng cầu."
"Chị biết." Nhưng Cố Nghiên Thu không thể không suy nghĩ.
Lâm Duyệt Vi đổi đề tài nói: "Chị nghe cô bé ban nãy nói không? Ba mẹ không đồng ý cô ấy cùng bạn gái ở bên nhau."
"Nghe thấy được, chị còn nghe em khuyên cô ấy cùng bạn gái bỏ trốn."
"Ha ha ha." Lâm Duyệt Vi bật cười.
"Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hai năm nay, nhưng địa phương càng nhỏ, tin tức càng bế tắc, mọi người muốn chuyển biến quan niệm thì cần một thời gian rất lâu. Nếu ba mẹ trước sau vẫn lấy lý do này ngăn cản hai người ở bên nhau, thì đừng nói bây giờ hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp, cho dù là trước đây, thì bỏ trốn vẫn là giải pháp duy nhất."
"Không nghĩ chị lại là người có tư tưởng phản nghịch như vậy." Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói, nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ là cô gái ngoan ngoãn, tựa như vẻ ngoài của cô vậy.
"Chị không giống sao?" Cố Nghiên Thu câu khóe môi.
"Xác thật không giống."
"Vậy chỉ có thể nói không thể trông mặt mà bắt hình dong." Cố Nghiên Thu rót trà cho nàng, cười nói, "Lâu ngày thấy lòng người."
Lâm Duyệt Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa lại hiểu sai ý, biểu tình trong lúc nhất thời trở nên vô cùng vi diệu.
Cố Nghiên Thu nghi hoặc nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Duyệt Vi lắc đầu nói: "Không có gì, em còn đang suy nghĩ tới Phục vụ viên, không biết bạn gái cô ấy có đẹp hay không đẹp."
Cố Nghiên Thu nhẫn nhịn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Em không có việc gì đều thích hỏi thăm bạn gái người khác có đẹp hay không sao?"
Lâm Duyệt Vi: "Hả?"
Nàng thích hỏi thăm bạn gái người khác đẹp hay không đẹp á?
Cố Nghiên Thu nhắc nhở nàng: "Trước đó, em từng hỏi bạn gái Lâm Chí có đẹp hay không."
"Do em thuận miệng hỏi một chút." Lâm Duyệt Vi cúi đầu, hơi xấu hổ.
Cố Nghiên Thu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Lâm Duyệt Vi không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: "Chị nói cái gì?"
Cố Nghiên Thu bèn nói: "Không có gì."
Cô nói "Dù sao cũng đều không đẹp bằng em", nhưng vì sợ vào lầm phạm vi "thả thính mạnh mẽ", nên không dám lập lại lần nữa.
Người bưng thức ăn tới không phải Phục vụ viên ban nãy, tất cả đồ ăn được đẩy tới bằng một chiếc xe đẩy nhỏ, sau khi xếp lên bàn, thì cúi chào hai người, tự mình đi xuống. Lâm Duyệt Vi có tính tự chủ rất mạnh, buổi tối đói đến ngực dán ra sau lưng cũng có thể nhịn không ăn chút gì, nhưng lực tự chủ mạnh không đại biểu cho việc nàng có thể nhìn một người ở trước mặt mình ăn lẩu, nghe mùi thơm của lẩu mà vẫn có thể thờ ơ.
Chỉ có trời mới biết nàng muốn chạy trối chết bao nhiêu lần, nhưng giữa hai lựa chọn "Được ngắm Cố Nghiên Thu nhưng phải nhịn không ăn lẩu" với "Có thể an ổn mà nhịn đói nhưng không có Cố Nghiên Thu để ngắm" , thì nàng dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn phương án số một.
Cố Nghiên Thu thấy nàng như vậy cũng không đành lòng, khuyên nàng: "Nếu không em ăn một chút thức ăn chay đi, không cay không mặn, sẽ không mập đâu."
Lâm Duyệt Vi lắc đầu.
Cố Nghiên Thu còn muốn khuyên, Lâm Duyệt Vi đã vươn một bàn tay che ở trước mặt mình, lời lẽ chính nghĩa nói: "Đây là cách em khảo nghiệm lực tự chủ, hôm nay em có thể vì một nồi lẩu mà ăn đồ chay, vậy ngày mai sẽ có thể vì lý do khác ăn nguyên một lẩu, vậy em làm sao còn giảm béo được nữa?"
"...... Được rồi."
Trước đó Cố Nghiên Thu từng nói sức ăn của mình có thể biến hóa, khi ít khi nhiều, cho nên đêm nay vì không muốn Lâm Duyệt Vi tiếp tục chịu đựng, cô tùy tiện ăn một lát rồi nói mình đã no, đi ra ngoài tính tiền.
Lâm Duyệt Vi quay đầu lại nhìn hơn phân nửa số thịt bị bỏ lại mà nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng đau lòng bỏ đi.
Phục vụ viên ban nãy chạy tới quầy tính tiền, cùng một cô gái mặc áo thun quần đùi tán gẫu, hai người mắt đi mày lại, quan hệ rất không bình thường.
Phục vụ viên nhìn hai người thẹn thùng mà cười cười, làm dấu ý nói cô bé này là người trong lòng cô.
Trước khi rời khỏi cửa, Lâm Duyệt Vi nắm tay làm tư thế cố lên, Phục vụ viên thật cao hứng mà cười rộ lên, bạn gái cô thấy cô cười đến sáng lạn như vậy, tò mò mà nhìn sang, nhưng chỉ nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp đã rời đi.
***
"Gần đây em không bận sao? Nhân vật em muốn khi nào thì khởi động máy?" Trở lại khách sạn, hai người thay phiên tắm rửa xong, cũng như khi ở nhà, ngồi hai bên góc giường, Cố Nghiên Thu vừa trả lời email, vừa hỏi Lâm Duyệt Vi.
"Lúc nào em không bận, giống chị a, em có mang theo kịch bản. Đoàn phim còn nửa tháng nữa sẽ khởi động máy, em đoán cuối tuần sau sẽ có thông báo chính thức."
"Mời thuỷ quân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Huh?"
"Em đã nghĩ ra biện pháp khác."
Cố Nghiên Thu ấn gởi email đi, ngước mắt cười nói: "Nguyện nghe kỹ càng."
Hai người ở khách sạn, dưới ánh sáng mập mờ, trò chuyện về chủ đề này đúng là có hơi kỳ quái, nhưng hai người cũng chưa cảm thấy có gì không được tự nhiên. Nếu nói bây giờ Lâm Duyệt Vi tín nhiệm ai nhất, thì tuyệt đối là Cố Nghiên Thu không thể nghi ngờ, ngay cả Giang Tùng Bích cũng chỉ biết cô đang bận một ít việc, nhưng cụ thể là gì thì hoàn toàn không biết.
Kể từ đêm Cố Nghiên Thu biết được "Kế hoạch" ấy, thì đã chú định cô sẽ là một thính giả của Lâm Duyệt Vi trong đoạn thời gian dài sau này.
Lâm Duyệt Vi cười, từ từ kể rõ.
Phương Hiểu Hiểu, là nữ phụ vạn năm, trước giờ vẫn là diễn viên hạng ba không thể leo lên hạng hai, trong tương lai có thể ổn định hạng hai hay không không ai biết, hơn nửa năm nay cô theo một bộ phim cổ trang, bằng vào tính cách của vai nữ phụ ác độc nhanh chóng tích góp một đợt nhân khí, được khá nhiều người để mắt tới, độ hot quốc dân cũng tăng cao, hút không ít fan, có chút nổi, có thể sẽ có thêm nhiều tài nguyên.
Nhưng cấp bậc trong giới giải trí cũng rất quan trọng, tiểu hoa tiểu sinh ở độ tuổi nào có thể nhận được cấp bậc tài nguyên tương xứng, những đối thủ cạnh tranh trên cơ bản đã cố định, nên mới có thể có nhiều hoạt động như vậy, vì thế mỗi khi có người mới ngoi đầu lên, thì phải đoạt miếng thịt trong miệng người khác, bằng không cũng phải lột một lớp da. Có một số người đang nổi bỗng nhiên bị anti rất nhiều, đều do đối thủ cạnh tranh gây nên, bởi vì bạn động vào miếng pho mát của người khác. Bạn bò đến càng cao, thì bị bôi nhọ càng nhiều, trừ khi lên tới đỉnh điểm, đến khi tất cả mọi người đều không thể vượt qua bóng hình của bạn, nếu không sau lưng bị tạt một chậu nước bẩn sẽ không thể thiếu. Cho dù bạn là một ngọn núi nhỏ, thì một vị phóng viên trong giới truyền thông vô lương nào đó sẽ vì cọ nhiệt độ của bạn, mà liên tiếp bắt đầu dùng tên của bạn, từ không thành có, chỉ hươu bảo ngựa, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đã ở trong giới giải trí rồi thì không có ngày nào được sống yên ổn.
Mặc dù không có gì đáng bôi nhọ họ vẫn kiếm cớ để nói, nếu lỡ là thật sự thì càng không cần phải nói, nếu chỉ chịu một kích đã bị mất mạng, thì có thể nguyên khí của vị nghệ sĩ này sẽ bị trọng thương từ đây, không cách nào gượng dậy nổi.
Có người có quan hệ xã hội lợi hại, có thể ngăn cơn sóng dữ, đổi đen thay trắng. Cũng có những người vô năng, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng vượt qua thời kỳ khó khăn. Mà người chống lưng phía sau Phương Hiểu Hiểu chính là Trần Huyên, có thể dồn hết toàn lực đi cứu nàng hay không không ai biết, thứ Lâm Duyệt Vi cần chính là thời cơ.
"Phương Hiểu Hiểu gần đây đang cùng nhãn hiệu M bàn chuyện phát ngôn, năm trước nhãn hiệu này từng có một người phát ngôn là ngôi sao hạng hai, nhưng năm nay nàng đã bước qua thời kỳ vàng son, hiệp ước đến kỳ thì ngưng hẳn, đồng thời nhãn hàng này còn bàn bạc quyền phát ngôn với Dương xx, và Lưu xx." Lâm Duyệt Vi báo hai cái tên Cố Nghiên Thu đều không quen biết, vẻ mặt mờ mịt, Lâm Duyệt Vi bèn nói khái quát, "Hai người ấy đều là nữ minh tinh hạng hai, xuất đạo sớm hơn Phương Hiểu Hiểu, nhân khí cũng cao hơn nàng."
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Lâm Duyệt Vi nói: "Vốn dĩ hai người ấy tranh đua rất kịch liệt, theo em được biết gần đây hai nhà fandom tranh cãi rất quyết liệt, đã liên tục nửa tháng nay. Bỗng dưng Phương Hiểu Hiểu nửa đường chen vô thành Trình Giảo Kim, dựa vào một bộ phim bay lên sao hạng hai, trở thành người thứ ba lao vào cuộc cạnh tranh."
"Ý của em là......"
Hai người đồng thời mở miệng: "Bán tin bê bối cho hai người ấy." Một người là khẳng định, người còn lại là hỏi.
Cố Nghiên Thu hỏi: "Chị không hiểu một vấn đề. Giống như mua thuỷ quân lăng xê mình phải tự bỏ tiền đi, vậy mua thuỷ quân anti người khác không phải cũng phải bỏ tiền sao, nếu hai người ấy cảm thấy tin tức không đủ giật gân, hoặc không đáng tiêu tiền, vậy làm sao bây giờ?"
"Thật ra nếu có thể bôi đen dù chỉ một chút, vì sao lại không làm?" Lâm Duyệt Vi chỉ vì đào ra tin tức này mà tốn không ít tiền và tinh lực.
"Bôi đen người ta có chỗ nào tốt?" Cố Nghiên Thu là một thương nhân, thật sự không thể hiểu nổi khái niệm và hành vi bôi đen nhau điên cuồng thế này. Lúc cô còn truy tinh khi 《 diễn viên luyện tập sinh 》 công chiếu, bị động mà tiếp xúc một số fan trong giới, nhưng chỉ có thể thở dài dừng xem, vào fandom không đến một ngày liền rút lui, thanh thản ổn định mà xem ảnh với video.
Lâm Duyệt Vi mở tay ra: "Tất cả mọi người đều như vậy, không phải chị bôi đen em thì em cũng bôi nhọ chị, chị không bôi cũng có người khác tới bôi dùm, đề cập tới ích lợi, đây là thao tác bình thường."
Cố Nghiên Thu nhướng mày, không tỏ ý kiến.
"Có phải chị cảm thấy em như vậy đặc biệt đê tiện không?" Lâm Duyệt Vi nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nói. Vì cơ hội của chính mình, không tiếc xuống tay đi hại người đại diện cùng nghệ sĩ dưới tay cô ấy.
"Không phải." Cố Nghiên Thu không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
"Thật không?" Lâm Duyệt Vi không phải không biết thủ đoạn của mình ti tiện, nhưng nếu ngay cả Cố Nghiên Thu cũng nghĩ nàng như vậy, nàng sẽ rất thương tâm đi.
"Thật sự không phải." Cố Nghiên Thu châm chước, nói, "Chị cảm thấy em như vậy đặc biệt có mị lực, giống những nhân vật kiêu hùng trong TV, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Sách sử chỉ ghi danh người thắng, ai lại để ý trên tay người ấy nhuốm bao nhiêu máu chứ."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng nghe như vậy lại cảm thấy không giống như đang khích lệ, đây chẳng phải nói nàng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn sao?
Cố Nghiên Thu chăm chú nhìn nàng, vô cùng thành khẩn mà nói: "Huống chi tay em cũng không nhuốm máu a~, chuyện em làm cô ấy cũng từng làm, hôm nay em không làm, tương lai cũng sẽ có người làm. Thiên lí tuần hoàn, báo ứng không sai, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ tới cửa, châm ngôn không phải đều nói vậy sao?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Báo ứng hay không Lâm Duyệt Vi không biết, nàng chỉ biết nàng ở trong mắt Cố Nghiên Thu được lự kính đại khái dày cả một vạn thước.
Tâm lý nặng nề xác thật biến mất vô tung, Lâm Duyệt Vi Aizzz một tiếng, đột nhiên hỏi cô: "Em rất tò mò một chuyện, nếu, em nói là nếu như, nếu có một ngày chị tận mắt thấy em giết người, có phải chị sẽ vỗ tay nói, giết hay lắm, giết tuyệt lắm, giết đến oanh liệt, ai bảo hắn tự lao vào dao của em, hay không?"
"Vậy thì không hẳn." Cố Nghiên Thu lắc đầu.
"Hả?"
Cố Nghiên Thu nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Phải xem em muốn thế nào, nếu em muốn chạy trốn, chị sẽ giúp em xử lý thi thể, nếu em không gánh nổi một mạng người, chị sẽ giúp em gọi 110 tự thú, sau đó chờ em ra tù."
Lâm Duyệt Vi: "............"
Cố Nghiên Thu chớp chớp mắt, hỏi nàng: "Sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi nói không thành lời.
Sau một lúc lâu, Cố Nghiên Thu đột nhiên bật cười, chế nhạo hỏi nàng: "Em biết vì sao chị lại trả lời như vậy không?"
"Vì sao?"
Cố Nghiên Thu vẫy vẫy tay về phía nàng, Lâm Duyệt Vi ghé sát lỗ tai qua.
Cố Nghiên Thu ở bên tai nàng cười khẽ: "Em tuyệt đối sẽ không giết người, ngoài miệng thì nói cứng nhưng không dám làm, đương nhiên chị muốn nói thế nào thì nói thế ấy."
"Chị!"
Cố Nghiên Thu lại nói: "Bất quá những gì chị nói là thật sự."
"......"
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu, khẽ nâng ánh mắt, vừa hay chạm phải đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của Cố Nghiên Thu, nơi đó dường như đang cất giấu một thứ nàng đã hiểu nhưng lại như không hiểu....là một bí mật.
Đôi môi hồng của Cố Nghiên Thu gần trong gang tấc, tầm mắt Lâm Duyệt Vi theo sát dừng trên môi cô, hai cánh môi mỏng đang khẽ mở, nói ra những lời nói ôn nhu, nhưng lại kém xa nhu tình chân chính vạn dặm:
"Cho nên, nếu có một ngày em thật sự giết người, nhớ gọi điện thoại cho chị, em có thể tín nhiệm chị trăm phần trăm."
".................."
Đầu óc Lâm Duyệt Vi đang nhảy loạn trong nháy mắt không cánh mà bay, bị đánh về nguyên hình.
Cố Nghiên Thu là trai thẳng, chắc chắn là trai thẳng đi...... trai thẳng đi...... trai đi...... Đi......
Lâm Duyệt Vi tốt xấu gì cũng nhịn được xúc động muốn mắng người, chui vào trong chăn, ngáp nói: "Em hơi mệt."
"Em muốn ngủ sao?" Cố Nghiên Thu có chút lưu luyến khó bỏ, cô còn muốn nói chuyện thêm với Lâm Duyệt Vi, nhưng nàng lại muốn ngủ.
Lâm Duyệt Vi đè nặng tà hỏa trong lòng, mạnh mẽ góp nhặt từ ngữ: "Đúng vậy, em muốn ngủ."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng, tuy rằng cô còn nhiều lời muốn nói nhưng cũng không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của nàng, ngày thường Lâm Duyệt Vi ngủ rất trễ, nhưng hôm nay vì xóc nảy một đường từ thật xa chạy tới.
Sau một lúc lâu trầm mặc, cô trong sự chờ mong của Lâm Duyệt Vi, khai kim khẩu: "Vậy em ngủ đi, ngủ ngon."
"......" Lâm Duyệt Vi thật không còn lời nào để nói, xoay lưng lại, dùng lưng đối diện cô.
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà nhíu mày, cô có một loại cảm giác hình như Lâm Duyệt Vi đang tức giận, nàng vì sao lại tức giận? Do cô nói nàng giết người sao? Không phải ngay từ đầu đã nói là nếu như sao? Nàng xác thật có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, dù là khi giết người.
Lâm Duyệt Vi ôm một bụng khí tức mà ngủ.
Cố Nghiên Thu làm xong công việc, tắt đèn, chủ động chui vào lòng Lâm Duyệt Vi. Mặc dù Lâm Duyệt Vi đã ngủ rồi, nhưng tứ chi khá mẫn cảm, trước đây nàng ôm thú bông, bây giờ ôm Cố Nghiên Thu, hoàn toàn do thuận tay.
Trán bị in một nụ hôn nhẹ nhàng, tâm thần Cố Nghiên Thu kích động hết sức, đã nghe trên đỉnh đầu rơi xuống một tiếng nỉ non: "Thỏ con ngoan ngoãn."
Cố · thỏ con · Nghiên Thu còn được Lâm Duyệt Vi vỗ về trên lưng hai cái.
...... Trời ơi! Kích động quá.
Cố Nghiên Thu thu tâm tư lại, điều chỉnh tư thế thoải mái, khép mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghiên Thu dẫn Lâm Duyệt Vi ra ngoài ăn bữa sáng, trên đường nói về chuyện xảy ra ở Cố gia với nàng, không có nửa điểm giấu diếm. Thứ nhất không cần giấu diếm, manh mối vốn chỉ là những mảnh nhỏ, chuyện nào nên giấu, chuyện nào không nên giấu, cô muốn Lâm Duyệt Vi giúp cô cho ý kiến; thứ hai, hôm qua cô đồng ý để Lâm Duyệt Vi tới đây, bởi vì cô cho nàng quyền lợi hoàn toàn bước chân vào cuộc sống của cô, đây là bí mật lớn nhất của cô.
Đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ giữ lại chuyện gì.
Lâm Duyệt Vi nghe xong chỉ có thể thở dài.
Cố Nghiên Thu đút một miếng tiểu long bao vào miệng nàng nói: "Ăn no trước đi."
Lâm Duyệt Vi nhai bánh bao, uống một ngụm sữa đậu nành, tin tức trong đầu còn chưa tiêu hóa xong, hỏi: "Cho nên hôm nay chị lại muốn tới viện dưỡng lão sao?"
"Ăn xong bữa sáng liền đi."
"Em cảm thấy hôm qua chị có hơi vội vàng, lão thái thái chịu không nổi kích thích, hôm qua bà vì nhận ra người trong ảnh nên đánh chị sao?"
"Không phải, bà xem xong ảnh chụp, khi nhìn thấy chị, có lẽ do mẹ rất giống chị, nên bà mới mới đánh chị."
Lâm Duyệt Vi khẽ nâng tay sờ mặt cô, Cố Nghiên Thu không trốn, Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm chỗ dấu năm ngón tay đã phai đi phần nào, đau lòng nói: "Có còn đau hay không?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Hôm qua lúc Lâm Duyệt Vi tới là buổi tối, dấu ngón tay trên mặt Cố Nghiên Thu tuy trông rất đáng sợ, nhưng sau khi dùng đá đắp qua, năng lực khôi phục của cô cũng nhanh, đến buổi tối trên cơ bản đều đã phai gần hết, hơn nữa ánh sáng buổi tối không tốt, nên Lâm Duyệt Vi không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy cũng không nghĩ do bị ai đó tát, chỉ nghĩ cô bị muỗi cắn vì gãi nên đỏ lên, nàng không tưởng tượng ra có ai dám đánh Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi nhân cơ hội lại sờ sờ, làn da Cố Nghiên Thu rất tuyệt, nhưng không phải lúc nào cũng có cơ hội sờ mặt cô thế này.
Cố Nghiên Thu mỉm cười, mắt không chớp mà nhìn nàng, bộ dáng ôn thuần như thịt cá mặc người, để nàng sờ soạng cho đủ.
Ngược lại như vậy khiến Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng, vội thu hồi tay cười trừ.
"Lát nữa đi viện dưỡng lão gặp bà ngoại, chị có kế hoạch gì không?" Lâm Duyệt Vi hắng giọng nói.
"Hôm nay không kích thích bà, sức khỏe bà không tốt, hôm qua còn bị chị chọc tức." Cố Nghiên Thu thở dài, cố giữ vững tinh thần nói, "Album Trình Dũng nhắc tới, có thể còn ở viện dưỡng lão, chị tính kiếm thử, có lẽ sẽ có thêm chút manh mối."
"Vậy......" Lâm Duyệt Vi lời còn chưa kịp nói, Cố Nghiên Thu đã tiếp lời: "Em đi với chị, một mình em ở khách sạn chị không yên tâm."
Một câu trước Lâm Duyệt Vi còn nỗi lòng bay loạn, câu sau lại khiến nàng cứng họng.
Nàng bao lớn mà còn không yên tâm, Lâm Duyệt Vi tự nhận, giữa nàng và Cố Nghiên Thu, người khiến người khác không yên tâm hẳn là Cố Nghiên Thu mới phải, dù sao cô cũng là Cố bảo bảo a.
Lâm Duyệt Vi hoài nghi nếu hai người ở bên nhau, hẳn sẽ có ngày nàng thật sự bị cô chọc tức chết, cho nên nàng phải học được cách chọn lời mà nói, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Được rồi."
Hai người ăn xong bữa sáng thì trở về, Cố Nghiên Thu giới thiệu Lâm Duyệt Vi với Lưu tiên sinh, nói là bạn của cô, có thể tín nhiệm, Lưu tiên sinh bắt tay nàng, rồi nói: "Tôi biết Lâm tiểu thư, lúc tôi còn trên đường bôn ba, mỗi đêm về khách sạn trước khi ngủ đều xem gameshow một lát."
Cố Nghiên Thu nói: "Mong anh giữ kín chuyện này."
Lưu tiên sinh nói: "Không cần phải nói tôi cũng sẽ."
Ba người một hàng leo lên xe tới viện dưỡng lão, Lưu tiên sinh ở phía trước lái xe, ngẩng đầu nhìn Cố Nghiên Thu qua kính chiếu hậu, nói: "Cố tổng, tôi từng tới chỗ Cao Lệ Mai ở, huyện thành nhỏ này xung quanh có rất nhiều thôn làng, người vào thành làm công không ít, dân cư lưu động khá mau, mấy năm nay chỗ đó đã thay đổi vài người thuê, hộ dân dọn vào ở sau Cao Lệ Mai không dễ tìm. Nếu không kiếm được ở viện dưỡng lão, thì những chỗ khác khẳng định cũng không có."
Một quyển album cũ nát, người mới dọn vào cũng sẽ không giữ lại dùm, hơn phân nửa sẽ ném vào thùng rác, năm này qua tháng nọ, hẳn đã hóa thành một vũng bùn lầy chôn dưới bụi đất.
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.
Bình thường Lâm Duyệt Vi không thể nói là một người cảm tính, nhưng nàng không phải chưa thấy người già chịu khổ, nếu Cao Lệ Mai không giữ album ảnh ấy, vậy tưởng niệm cuối cùng duy nhất trong nhân sinh của bà nằm ở đâu? Bà tuy hồ đồ, nhưng cũng có lúc luôn thanh tỉnh, nếu ngay cả ảnh của con gái và người chồng quá cố đã qua đời mà cũng không giữ lại, thì bà làm sao sống qua những năm tháng ấy.
Cố Nghiên Thu quay nhìn thấy mắt Lâm Duyệt Vi lấp lánh ngấn nước, bèn dùng lòng bàn đặt lên tay nàng, nhẹ nhàng mà vỗ về.
Lâm Duyệt Vi lật tay lại, nắm lấy tay cô.
Hai người nắm lấy tay nhau, hấp thu một chút sức lực.
Vẫn do Chủ nhiệm Phương ra nghênh bọn họ, Chủ nhiệm Phương nói: "Cao lão thái thái tình huống còn khá tốt, không có gì đáng ngại, bất quá...... hôm nay mong mọi người đừng kích thích bà."
"Chúng tôi biết."
"Vị này là......" Chủ nhiệm Phương nhìn Lâm Duyệt Vi đang mang kính râm và khẩu trang.
"Là vợ tôi." Cố Nghiên Thu giới thiệu.
Chủ nhiệm Phương rõ ràng ngẩn ra, nói: "Cố...... Phu nhân mời vào."
Lâm Duyệt Vi so với Chủ nhiệm Phương còn ngẩn người hơn, nàng ngẩn người suốt đoạn đường đi vào hậu viện, lúc bên cạnh không còn ai Cố Nghiên Thu mới áy náy nói: "Không có ý gì, giới thiệu như thế sẽ bớt việc, nên chị......"
"Không sao." Lâm Duyệt Vi hoảng hốt vội trả lời.
Hôm nay Cao lão thái thái đã đổi chỗ phơi nắng, tâm tình cũng không tệ lắm, vị hộ lý tên tiểu Phương đang nhỏ giọng nói chuyện với bà, thỉnh thoảng khiến bà bật cười một tiếng.
Lâm Duyệt Vi nhìn từ xa, nói với Cố Nghiên Thu: "Chị vào tìm đi, em ở bên ngoài chờ chị."
Cố Nghiên Thu: "Ừm?"
Lâm Duyệt Vi thở sâu rồi mỉm cười, mắt lóe sáng: "Bà em cũng mặc bệnh mất trí người già, mười mấy năm, em biết làm sao ở chung với người bệnh."
Nếu Cố Nghiên Thu đã nói nàng là vợ cô, vậy bà ngoại của Cố Nghiên Thu cũng chính là bà ngoại nàng.
Cố Nghiên Thu vào phòng Cao lão thái thái rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Duyệt Vi đang ngồi xổm trước mặt Cao lão thái thái, cùng bà trò chuyện, biểu tình nhu hòa xưa nay chưa từng có, giống như xem nàng là người thân.
Cố Nghiên Thu đi vào đại khái nửa giờ, lúc bước ra Lâm Duyệt Vi đã đẩy xe lăn Cao lão thái thái ở trong sân dạo chơi. Cũng không biết nàng đã làm gì, mà trông Cao lão thái thái còn vui hơn khi ở bên hộ lý, tiếng cười vang dội.
Lâm Duyệt Vi thấy cô, làm khẩu hình: Tìm được chưa?
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Lâm Duyệt Vi tiếp tục đẩy Cao lão thái thái đi một lát, rồi mới dừng lại nói: "Mẹ, con phải đi học rồi, chờ tan học sẽ về với người."
Cao lão thái thái cười đến không khép miệng được: "Được." Bà từ trong túi lấy ra một viên kẹo, hẳn do viện dưỡng lão phát cho bà, người già dễ mắc bệnh tiểu đường, nên cho dù được ăn ngọt cũng chỉ được phát một ít. Cao lão thái thái mang viên kẹo duy nhất run run rẩy rẩy nhét vào trong tay Lâm Duyệt Vi, miệng ô ô mà nói gì đó, có lẽ muốn nàng nhớ ăn.
Lâm Duyệt Vi nhận lấy, tiến lên ôm bà, nói: "Con đi đây."
Cao lão thái thái cười vẫy vẫy tay với nàng, không rõ mà nói: "Tạm...... Biệt......"
"Tạm biệt." Lâm Duyệt Vi mỉm cười cong cong mắt, cũng vẫy vẫy tay với bà.
Cố Nghiên Thu nhìn cảnh tượng ấm áp này, mắt không khỏi ứa lệ, cô cất bước đến bên cạnh Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi nhìn cô cười, cũng bước về phía cô.
Lúc này Cố Nghiên Thu hoàn toàn không đoán trước được, chỉ trong vài giây tiếp theo, nơi này sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ thế nào.
"Đừng......" Cao lão thái thái nhìn "con gái" bà cùng Cố Nghiên Thu bước lại gần nhau, họ nhìn nhau cười, rồi toàn thân bà run rẩy, biểu tình méo mó, bàn tay khô gầy gắt gao bắt lấy tay vịn xe lăn như sắp bật cả máu, dường như vừa nhìn thấy nổi ám ảnh kinh khủng nhất đời này.
"Đừng --"
Cao lão thái thái hoảng sợ mà thét lên một tiếng, té khỏi xe lăn.
Esley: truyện này không ngược cặp chính nhưng lại là nỗi đau giằng xé của hai thế hệ.