Chương 42: C42: Chương 042 - "có Muốn Không?" - ". . . Muốn."

Lâm Thị Lang Cố

Đăng vào: 11 tháng trước

.




Cố Phi Tuyền ở trên ban công hút xong cả hộp thuốc lá, dưới chân vươn đầy tàn thuốc.

Anh từ trong một góc tìm ra một cây chổi cùng đồ hốt rác, quét các đầu mẩu thuốc lá, rồi rời khỏi sân thượng.

Cố Nghiên Thu ở trong phòng mình bình tĩnh trong chốc lát, suy nghĩ một chút về manh mối cô đã biết, sau cơn thịnh nộ, cô đối với Cố Phi Tuyền mà nói tạm thời còn áp dụng thái độ hoài nghi, phải biết rằng Cố Phi Tuyền là con trai của Hạ Tùng Quân, mà Hạ Tùng Quân lại là loại phụ nữ nghĩ mình có thể giấu được cảm xúc nhưng trên thực tế lại dễ dàng bị người nhìn thấu, tự phụ tự ti, Cố Nghiên Thu chưa từng xem Hạ Tùng Quân như đối thủ của mình. Nhưng Cố Phi Tuyền thì lại hoàn toàn ngược lại, trước khi vào Cố gia Cố Phi Tuyền đã giúp một công ty có được chuyển biến tốt, ngoại trừ gia thế, điều kiện bản thân cũng xem như ưu việt so với bạn đồng trang lứa, tính cách cũng có chút di truyền từ Cố Hòa, thường xuyên khiến cô không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Nếu không phải Cố Hòa không có ý muốn bồi dưỡng Cố Phi Tuyền -- Cố Hòa đã từng nói với cô như vậy, Cố Nghiên Thu ở Cố gia chắc chắn sẽ càng thêm khó chịu.

Những lời Cố Phi Tuyền nói với cô trên sân thượng rốt cuộc là có ý gì? Người mất làm lớn, anh rõ ràng cố tình chọc giận cô, hơn phân nửa là vì muốn ly gián quan hệ giữa cô và Cố Hòa. Cố Nghiên Thu nguyện ý suy nghĩ trên phương diện này, nhưng sự thật không phải cô muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được.

Thời gian Cố Hòa cùng mẹ Cố Nghiên Thu kết hôn, là sự thật, chính là vào hai mươi tám năm trước, lúc ấy Cố Phi Tuyền xác thật đã chào đời. Như vậy mẹ cô rốt cuộc có biết Cố Hòa đã có một người con trai hay không? Cố Hòa vì sao vẫn muốn cưới mẹ cô, mấy năm nay kiêm điệp tình thâm, không giống giả dối.

Cố Hòa bởi vì áy náy nên mới cưới Hạ Tùng Quân sao? Khi Cố Hòa kết hôn Hạ Tùng Quân đang làm gì và ở đâu?

Cố Nghiên Thu đè đè lên huyệt Thái Dương, thoáng nhìn ra sắc trời âm trầm bên ngoài cửa sổ, bóng cây mông lung, phảng phất như ở nơi nào đó ngoài kia có một con dã thú đang ngủ đông đã lâu, trước sau vẫn lặng im mà dõi theo cô, chờ một cơ hội thích hợp xuất hiện, quật ngã cô, cắn nuốt tất cả mọi thứ thuộc về cô.

"Ăn cơm Nghiên Thu." Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Cố Nghiên Thu thu tầm mắt về.

Người gõ cửa chính là bảo mẫu của Cố gia, bà đã ở nhà cô rất nhiều năm.

"Dạ."

Khi Cố Nghiên Thu mở cửa, thì thấy bà đang lên lầu ba, phỏng chừng sẽ đi kêu Cố Phi Tuyền. Cố Nghiên Thu ở cửa cầu thang nhìn thoáng qua, nghe thấy tiếng Cố Phi Tuyền nhấc chân đi xuống lầu.

Cố Hòa cùng Hạ Tùng Quân đã ngồi vào bàn ăn trước, bởi vì câu nói vừa rồi của Cố Hòa mà Cố Nghiên Thu nảy sinh hiềm khích với ông, ngồi cách xa ông một chút, Cố Hòa thấy thế chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Cố Phi Tuyền cùng mẹ anh cũng vậy, thành ra cơ duyên xảo hợp mà hai người Cố Nghiên Thu và Cố Phi Tuyền ngồi gần nhau hơn.

Hai người không hề dùng ánh mắt giao lưu, dì giúp việc bưng mấy mâm tôm hùm lên, tách ra đặt ở bốn vị trí trước mặt. Cố Hòa nói: "Tất cả ăn cơm đi."

Hạ Tùng Quân đeo bao tay lấy một con tôm hùm, dùng kìm bẻ, bỏ lên trên dĩa, ngón tay linh hoạt mà lột ra một con tôm hoàn chỉnh, chấm dấm, tay nâng lên, nửa đường thì dừng lại, bỏ vào một chiếc mâm trước mặt Cố Hòa.

Khi Cố Hòa ăn, vết chân chim hai bên mép khắc càng thêm sâu.

Hạ Tùng Quân cũng lột một con cho con trai, khi Cố Phi Tuyền cúi đầu dư quang nơi khóe mắt không chút để ý đảo qua chỗ Cố Nghiên Thu, cô đang thất thần mà dùng chiếc đũa bóc xác tôm, nhưng vỏ tôm khá khó lột, hơn nửa ngày cũng không lột ra một con hoàn chỉnh.

Trước kia đều do Cố Hòa lột cho cô ăn, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cũng thật khó nuốt trôi.

Chiếc đĩa trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một khối thịt tôm trắng nuột no đủ.

Cố Nghiên Thu nâng mắt, trên tay Cố Hòa vẫn đeo bao tay dùng một lần, ôn hòa nói: "Ăn đi."

Cố Phi Tuyền nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhắc nhở chính mình đừng nhìn bất luận cái gì ngoại trừ đồ ăn trước mặt.

"Phi Tuyền, con cũng ăn đi."

Cố Hòa đối xử bình đẳng mà lột một con cho Cố Phi Tuyền.

Ông thậm chí không quên Hạ Tùng Quân.

Người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ nghĩ đây là một nhà bốn người hòa hợp, chỉ có những người trong cuộc mới biết, tình cảnh này có bao nhiêu quỷ dị. Cố Nghiên Thu buông chiếc đũa, đứng lên: "Con ăn no rồi, mọi người thong thả dùng."

Cô nhìn ba vị đang ngồi gật gật đầu, xoay người lên lầu.

Khối thịt tôm kia vẫn còn chưa động.

Hạ Tùng Quân ra vẻ lo lắng nói: "Nghiên Thu làm sao vậy? Sao có thể không ăn gì chứ? Dì Trương, bà nhanh đưa chút đồ ăn lên phòng cho Nghiên Thu."

Dì Trương nhìn Cố Hòa, không hề nhúc nhích.

Hạ Tùng Quân không khỏi oán hận, ai cũng nghĩ ở trong cái nhà này bà là đương gia chủ mẫu, nhưng trên thực tế người hầu trong nhà, bao gồm cả dì phụ bếp, cũng chưa từng xem bà như chủ nhân!

Cố Hòa lắc đầu nói: "Cứ để con bé đi, bà dọn tôm trên bàn, tối nay nếu con bé xuống lầu thì hâm nóng lại."

Dì Trương: "Dạ ông chủ."

Dứt lời bà bưng chỗ tôm hùm trên dĩa của Cố Nghiên Thu đi.

"Phi Tuyền."

"Ba." Cố Phi Tuyền ngẩng đầu.

"Công việc của con làm có quen không?"

"Quen, có hai hạng mục sắp kết thúc, bây giờ còn có hạng mục mới đang bàn." Nói đến công tác tinh thần diện mạo Cố Phi Tuyền đều bất đồng, anh muốn tiếp tục nói tiếp, nhưng biểu tình Cố Hòa lại không giống như muốn cùng anh bàn.

Cố Phi Tuyền xem mặt đoán ý, hỏi: "Ba có gì phân phó sao?"

Cố Hòa hỏi anh: "Con nguyện ý đến tổng công ty không?"

Cố Phi Tuyền chậm rãi nhíu mi một chút: "Chuyện này......" Công ty con này mới vừa vào quỹ đạo, trước mắt còn đang phát triển, sao đột nhiên lại bị điều đến tổng công ty?

Hạ Tùng Quân cùng Cố Phi Tuyền cách khá xa, không có biện pháp ở phía dưới bàn nhắc nhở, dưới góc độ Cố Hòa không nhìn thấy điên cuồng đưa mắt ra hiệu: Mau đồng ý mau đồng ý.

Trong lòng Cố Phi Tuyền xẹt qua một tia nghi vấn, trả lời: "Con muốn làm cho xong hai hạng mục này, đều do con tự mình chạy, bên phía đối tác cũng chỉ biết con. Những giao tiếp khác cũng yêu cầu một đoạn thời gian."

"Con cần bao lâu?"

"Ít nhất một tháng."

"Ừm, cũng được."

Hai cha con đối thoại đơn giản, tràn ngập xa lạ. Mí mắt Hạ Tùng Quân nháy đến cay, Cố Phi Tuyền cũng không thèm liếc nhìn bà một cái.

Dùng xong cơm chiều, Hạ Tùng Quân vào phòng Cố Phi Tuyền, nước miếng văng khắp nơi, mắng anh một trận.

"Con có phải bị mỡ heo che tâm rồi hay không a? Tuổi còn trẻ mà đã hồ đồ, ba con cho con tới tổng công ty, con còn muốn kéo thêm một tháng, nếu ông ấy đổi ý thì phải làm sao bây giờ? Thái độ con như vậy chọc giận ông ấy thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Tùng Quân ngón tay chọc lên đầu anh, "Con, con sớm hay muộn sẽ có một ngày chọc tức chết ta."

Cố Phi Tuyền thực hiện nghĩa vụ giải thích, ngữ điệu không có bất luận xao động nào: "Con không phải đã nói lý do trên bàn cơm rồi sao? Hạng mục con vẫn chưa làm xong, chủ đầu tư của hai hạng mục chỉ nhận con, đổi những người khác đều không được, mẹ muốn con làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ mặc hạng mục vất vả gần nửa năm mới hoàn thành, cứ như thế tới tổng công ty? Đến lúc đó bộ tài vụ báo cáo hằng quý khó coi, tổng công ty giáng chức con, đến lúc đó mẹ mới vui vẻ à?"

Cố Phi Tuyền nói: "Cố Hòa là thương nhân, không có thương nhân nào không coi trọng ích lợi, nếu ông ta không thấy giá trị của con, ông sẽ còn trọng dụng con sao?" Cố Phi Tuyền có một câu nói ở trong lòng chưa nói ra: Mẹ cho rằng ông ta là hôn quân cổ đại sao? Bởi vì sủng ái một nữ nhân nào đó mà sẽ lập hài tử của nàng thànhThái Tử, cho dù như thế đi chăng nữa, mẹ cũng chưa chắc là người được sủng ái kia.

Nhưng lời này không thể nói, nếu nói Hạ Tùng Quân chắc chắn sẽ vả anh.

Cố Phi Tuyền nói: "Mẹ, mẹ có thể thôi không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã mắng con không? Con làm thế nào tự có đạo lý của con, con không phải con nít, con có chừng mực."

Hạ Tùng Quân hơn phân nửa cũng nghe hiểu, đuối lý, nhưng bà tuyệt đối sẽ không để khí thế của con trai hơn hẳn mình, cưỡng từ đoạt lí nói: "Mẹ là mẹ con, giáo huấn có hai câu thì sao chứ?!"

...... Lại tới nữa.

Cố Phi Tuyền xin lỗi, dỗ người đi rồi, mới nằm ở trên giường cân nhắc xem mục đích Cố Hòa điều anh tới tổng công ty là gì, rồi sẽ cho anh nắm chức vụ gì.

***

Con mèo ngồi xổm dưới bóng cây trong hoa viên, phát ra tiếng kêu meo meo rất nhỏ.

Cố Nghiên Thu xuyên thấu qua lưới cửa sổ nhìn bóng dáng trong bóng đêm kia, thình lình tiếng đập cửa vang lên, cô quay đầu nhìn lại, hỏi: "Ai?"

"Là ba." Là Cố Hòa.

Cố Nghiên Thu đứng dậy đi mở cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua xuống lầu , con mèo không biết lưu lạc từ đâu tới đã không thấy tăm hơi.

Mới vừa kéo cửa ra Cố Nghiên Thu đã nghe thấy một cổ hương khí quen thuộc, Cố Hòa đang nâng dĩa tôm hùm cô chưa đụng ban nãy trên tay , nhướng mày cười nói: "Không cho ta vào sao?"

Cố Nghiên Thu tránh sang một bên, Cố Hòa bưng tôm hùm đặt lên bàn, kéo một chiếc ghế sang, phủi phủi rồi ngồi xuống, nhìn Cố Nghiên Thu nói: "Lại đây, ba ba lột tôm hùm cho con, buổi tối cũng chưa thấy con ăn chút gì."

Cố Nghiên Thu do dự một chút, ngồi xuống.

Cố Nghiên Thu không thích chua, cũng không thích nước chấm kỳ kỳ quái quái. Cố Hòa không mang bao tay, dùng tay không giúp cô bóc vỏ tôm hùm, tay nghề ông thành thạo, chưa tới ba giây đã lột xong hoàn chỉnh một con, Cố Nghiên Thu muốn dùng tay đón lấy, Cố Hòa tránh tay của cô, trực tiếp đưa đến bên miệng cô.

"Sao lại thấy xa lạ với ba?"

Cố Nghiên Thu ngậm lấy tôm hùm, tiện thể cắn một ngụm trên ngón tay Cố Hòa, đôi mắt phượng trừng trừng nhìn ông.

Cố Hòa lộ ra thần sắc nhớ lại chuyện cũ, cười nói: "Ánh mắt con lúc này thật giống trước kia mỗi khi ta lấy hết kẹo bánh của con."

"Ba đã có vợ mới con trai, vì sao còn muốn tới chỗ con làm gì?" Cố Nghiên Thu luôn có thể nhẫn, nhưng ở trước mặt Cố Hòa cô lại luôn để lộ oán giận, "Có đôi khi ba làm con cảm thấy ba không thay đổi, có đôi khi lại cảm thấy rất xa lạ."

Cố Hòa rũ mắt, dùng ngón tay vẫn còn lưu lại vết cắn tiếp tục giúp cô bóc tôm, "Dù cho con thấy gì đi chăng nữa. Cố gia vĩnh viễn là nhà của con, ta cũng vĩnh viễn là ba ba của con."

Ta đối với mẹ con trước nay chưa từng thay đổi.

"Vậy ba vì sao lại phải cưới Hạ Tùng Quân, còn phải đón con trai bà ấy về nhà?" Cố Nghiên Thu không nhớ rõ đã là lần thứ mấy cô hỏi vấn đề này, mỗi một lần, mỗi một lần, Cố Hòa đều dùng trầm mặc để đáp lại.

"Trước khi mẹ kết hôn với ba có biết ba đã có con trai không? Nếu không biết ba vì sao phải gạt bà ấy, nếu biết vì sao bà ấy lại đồng ý?"

"Cố Phi Tuyền nói mẹ của con là kẻ thứ ba." Nói đến ba chữ cuối cùng khó nghe ấy Cố Nghiên Thu tiêu phí sức lực rất lớn, thay đi đổi lại, dùng ngữ khí lạnh băng chất vấn Cố Hòa, "Mẹ có phải không?"

Cơ bắp trên khuôn mặt Cố Hòa run rẩy, ông nâng đôi mắt lên, rốt cuộc không thể trầm mặc thêm nữa, ngữ khí kích động phủ nhận: "Mẹ con không phải!"

"Vậy thì là gì?"

Cố Hòa thất thố trong chốc lát, điều chỉnh trạng thái, nói: "Ăn tôm hùm đi, bằng không buổi tối sẽ đói bụng."

"Ăn xong ba sẽ nói sao?"

"Ừm."

Cố Nghiên Thu nâng tay.

Hai bố con đi vào toilet rửa tay xong, Cố Nghiên Thu ở cửa toilet gấp đến không chờ nổi nói: "Ba có thể nói."

"Để ba dọn khay."

Cố Nghiên Thu nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau ông, giống như sợ Cố Hòa sẽ chạy mất. Cố Hòa thong thả ung dung mà lau khô chiếc ghế bị dính nước tôm, xuống lầu rửa sạch khay.

Cuối cùng kêu Cố Nghiên Thu vào thư phòng, Cố Nghiên Thu từ chính miệng Cố Hòa biết được sự thật xảy ra hơn ba mươi năm trước.

"Ba mươi mốt, ba mươi hai năm trước, khí đó ta còn là một sinh viên năm tư, trước khi tốt nghiệp, ta đã quen mẹ của Phi Tuyền, bà ấy đã tỏ tình với ta, bà ấy là em gái của một vị giáo sư trong trường. Khi đó ta còn trẻ tuổi, trong lòng giống như một rừng cây bị thiêu đốt, cũng chưa từng có mối tình nào, vừa được thổ lộ ta bèn đáp ứng. Thời gian đầu quả là những ngày tháng tươi đẹp, bà ấy rất ôn nhu, lúc nào cũng thuận theo ta, ta cho rằng đời này hẳn cứ như thế mà trôi qua, ta sẽ cùng bà ấy kết hôn, sinh con, bên nhau cả đời."

Cố Hòa kể một câu chuyện xưa, vừa chân thật lại vừa hoang đường.

Sau khi tốt nghiệp Cố Hòa cùng mấy anh em đầu tư vào gây dựng sự nghiệp trước đà phát triển kinh tế, Hạ Tùng Quân ở nhà nội trợ, lúc nào cũng ở hậu phương ủng hộ ông, hai người đều cho rằng đây chính là kết cục đại viên mãn, Hạ Tùng Quân chỉ còn chờ mình tốt nghiệp thì Cố Hòa liền sẽ vẻ vang nghênh đón bà qua cửa. Nhưng người định không bằng trời định, năm thứ tư đại học của Hạ Tùng Quân, Cố Hòa đã quen biết mẹ của Cố Nghiên Thu.

"Nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nàng đều thần hồn điên đảo. Khi đó nàng cũng giống như con bây giờ, luôn cầm một chuỗi Phật châu trên tay quanh năm suốt tháng, nhìn người nhẹ nhàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giống như câu chuyện cổ tích đầy bí ẩn rất dài rất dài, khiến ngươi yêu nàng không tự kìm hãm được muốn đọc hiểu."

Cố Hòa di tình biệt luyến, ông không oán không hối mà chạy theo mẹ của Cố Nghiên Thu, sau khi tốt nghiệp đại học, thứ Hạ Tùng Quân chờ được không phải năm chữ "Chúng ta kết hôn đi", mà là "Chia tay đi, xin lỗi."

Khi đó Cố Hòa không biết, Hạ Tùng Quân đã có con với ông.

"Mẹ con ngay từ đầu vẫn luôn cùng ta duy trì khoảng cách, nàng không thích bất kỳ ai, đối với ai cũng đều đối xử bình đẳng, đặc biệt là sau khi nàng biết ta đã có bạn gái, càng tránh ta như hồng thủy mãnh thú. Sau khi ta chia tay với mẹ của Phi Tuyền, không ngừng theo đuổi nàng mới chịu đáp ứng cùng ta kết hôn."

"Nàng không phải kẻ thứ ba, mẹ của tiểu Phi cũng không sai, người sai từ đầu đến cuối vẫn luôn là ta."

Cố Hòa nói: "Con muốn trách thì trách ta đi."

Cố Phi Tuyền nói không có sai, Cố Hòa di tình biệt luyến, gián tiếp làm ra chuyện bỏ nhà vứt con. Cố Nghiên Thu lạnh lùng mà nhìn ông, đây là người ba cô vẫn luôn sùng kính nhiều năm qua.

Cố Nghiên Thu nắm chặt tay.

"Người khiến con quá thất vọng rồi, ba."

Cố Hòa đau đớn đến nhắm mắt lại, nghe được tiếng đóng cửa của thư phòng vang lên.

Ông bước đến bên cửa sổ, không bao lâu sau một mảnh sân sáng lên vì đèn ô tô, tiếng động cơ của chiếc Maserati màu trắng nổ vang, rời khỏi cổng lớn Cố trạch. Cố Hòa một tay chống lên bệ cửa sổ, nhìn theo xe Cố Nghiên Thu rời đi.

Thật lâu sau, ông giống như không còn hô hấp nổi, lồng ngực kịch liệt mà phập phồng vài cái, chống từng bước, đỡ lấy bàn sách khom lưng ho khan.

Ông vừa ho khan vừa tìm kiếm lung tung trên bàn sách, rốt cuộc rút ra một tờ khăn giấy, che lên miệng mũi, giảm tiếng ho đến mức thấp nhất. Chờ hơi khống chế được, ông dùng chiếc di động trên bàn gõ ra một chuỗi dãy số.


Vang lên vài tiếng, có người tiếp máy.

"Lão Tiêu, khụ khụ khụ."

"Sao lại ho nghiêm trọng như vậy? Đã đi bệnh viện chưa?" Lão Tiêu -- Tài xế cũ của Cố gia vội vàng hỏi.

"Đi rồi, khụ khụ, không có vấn đề gì."

"Sao lại gọi điện thoại cho tôi, giữa trưa không phải đã gọi rồi sao?"

"Tôi không thể tiếp tục giấu Nghiên Thu được nữa." Cố Hòa vỗ tay lên yết hầu, mãi cho đến ngực, sau khi thuận khí, nói, "Tôi đoán mấy ngày nữa con bé sẽ tới tìm cậu, những lời tôi nói với cậu, cậu vẫn còn nhớ chứ?"

"Nhớ rõ nhớ rõ."

"Hãy nói theo những gì tôi chỉ cậu."

"Chỉ là...... Ông chủ rõ ràng không phải......"

"Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói, vạch trần chuyện cũ nhiều năm trước có ích lợi gì chứ?"

Lão Tiêu thở dài.

"Làm phiền cậu."

"Phiền gì đâu ạ, lúc trước nếu không có ông chủ, tôi đã sớm chết đói, làm gì được như bây giờ."

"Có rảnh thì tới Yến Ninh, hai chúng ta lại uống xoàng mấy chén."

"Dạ."

"Cậu ở bên gia đình đi, bây giờ không phải nghỉ hè sao, con cái ở nhà, thì hãy ở bên con bé nhiều một chút."

"Aizzz, nó còn lười ở bên tôi, bây giờ con cái lớn hết rồi, còn có máy tính di động, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người già này lấy một lần."

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Cố Hòa mới cúp điện thoại.

Ông che khăn giấy ho thêm một lát, khóa cửa thư phòng lại, kiểm tra kỹ mấy lần mới quay người, lấy một chiếc thang ra, leo lên nơi cao nhất của kệ sách trong phòng, ôm mấy quyển sách xuống.

Mấy quyển sách ấy được đóng trong một chiếc hộp lớn, phần gáy của chiếc hộp in bốn chữ Bách Khoa Toàn Thư, Cố Hòa thổi thổi lớp bụi phía trên, ngón tay chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong cất giấu không phải Bách Khoa Toàn Thư, mà là từng quyển từng quyển kinh chép tay, Cố Hòa lấy từ trong ngăn kéo ra bao tay mang vào, thật cẩn thận mà mở quyển trên cùng ra, chữ viết bên trong thanh tuyển xinh đẹp nho nhã, rõ ràng là nét bút của nữ tử.

Hóa ra di vật mẹ Cố Nghiên Thu để lại, cũng không hề bị vứt bỏ, tất cả đều được ông bí mật dấu đi!

***

Cố Nghiên Thu tăng tốc độ xe tới cực hạn, nếu không phải cô biết trên con đường này rất ít khi có người qua lại, lại không có camera theo dõi, thì bằng lái ngày mai chắc chắn sẽ bị tịch thu.

Cứ chạy như vậy một lát, cô chậm rãi buông chân ga, ngừng xe ở ven đường, gục mặt vào tay lái.

***

Vân khí của Lâm Duyệt Vi rất tốt, trực tiếp được một chỉ đạo sư chọn, nghe nói chỉ đạo sư vì chuyện này đã cùng công ty chế tác bàn rất lâu, hai bên đều muốn nàng. Vị chỉ đạo sư này từ một ảnh hậu nổi danh cỏng không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ quốc tế quốc nội, sau đó thì hừng hực khí thế tự mở studio của mình, bản thân cô cũng công khai mình đồng tính, có người yêu đã lâu, cũng là người trong giới giải trí, sau khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa cô đã cùng người ấy đi lãnh giấy hôn thú, cao hứng khoe trên Weibo, từng gây xôn xao dư luận một thời.

Đại đa số các công ty giải trí đều mở ở Yến Ninh, cho nên Lâm Duyệt Vi chỉ ở lại thành phố S thêm mấy ngày, sau khi xử lý thủ tục tương quan công việc thì phải quay lại Yến Ninh, trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng với ảnh hậu nổi tiếng, mắt thường có thể thấy được tiền đồ vô lượng.

Thiệu Nhã Tư không có vận khí tốt như Lâm Duyệt Vi, nhưng cũng không kém, nàng được một vị chỉ đạo sư khác dẫn dắt, tám người còn lại cũng có hướng đi khác nhau, chỗ này không còn đáng để ở lại nữa.

Lâm Duyệt Vi vừa hoàn thành công việc tổ tiết mục giao cho nàng -- người đều phải đi rồi, có thể áp bức chút nào thì hay chút ấy, Lâm Duyệt Vi cũng không tính toán chi li, dù sao chỉ có mấy ngày, muốn vùi dập nàng thì cứ vùi dập. Hơn nữa công ty phía sau tiết mục tổ, có lòng biến một tiết mục nhỏ thành tiết mục lớn, bây giờ đã có hiệu quả bước đầu, tương lai ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chịu một chút áp bức cũng đỡ hơn so với gây thù chuốc oán vì hiếu thắng.

Suốt cả một buổi trưa thêm cả đêm mang giày cao gót, gót Lâm Duyệt Vi bị ma sát đến khó chịu, lúc quay về khách sạn mới thấy, lớp da ở phía sau đã sớm bung ra, chảy không ít máu. Lâm Duyệt Vi không để ý, về tới khách sạn cũng không để ý, nàng kéo dép lê vào phòng tắm, chỉnh nước ấm, vừa rửa vừa cắn răng. Rồi dùng khăn giấy lau sơ, gọi điện thoại hỏi quầy lễ tân sinh xin một ít băng keo cá nhân.

Nàng ngồi xuống, nhìn gót chân, rồi lơ đãng quét tới chỗ ngón trỏ tay trái, vết cắt nhỏ hôm nọ đã kết vảy, rất nhanh sẽ tróc ra, không để lại dấu vết gì.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới Cố Nghiên Thu, hôm ấy cô từng ngồi xổm trước mắt nàng, nắm lấy tay nàng, như lâm đại địch, thật cẩn thận mà giúp nàng bôi thuốc. "Như lâm đại địch" là nàng muốn tả thêm, tả thêm như vậy sẽ khiến nàng vui vẻ hơn một chút.

Còn có...... Nàng nhẹ nhấp cánh môi, no đủ, mềm mại.

Lâm Duyệt Vi nuốt nuốt nước miếng, nhìn trái nhìn phải, rồi nhắm mắt lại.

Dù sao cũng không có ai, nên nàng ảo tưởng một chút, sẽ không có ai biết đâu.

"Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da, Nam mô a rị da, Bà lô yết đế thước bát ra da......"

Một tràng tiếng tụng niệm kinh《 Đại Bi Chú 》 đột ngột mà vang lên trong phòng, Lâm Duyệt Vi đột nhiên mở mắt ra, bật thốt lên: "Phật Tổ con sai rồi."

Phật Tổ không hiện thân, nhưng di động của nàng thì lại vang lên.

Lâm Duyệt Vi nghe xong vài câu, còn chưa phản ứng lại kịp, đã nghe thấy tiếng di động cứ không ngừng rung lên, lúc nàng mới về phòng đã ném di động lên đầu giường, vừa thấy hiển thị điện báo nàng chợt nhớ ra.

Àh, đây là nhạc chuông nàng cài đặt dành riêng cho Cố Nghiên Thu, mém tí quên mất.

Esley: Trời má nội để nhạc chuông của Cố tỷ là tiếng tụng kinh mới sợ chứ =))))))) Ai đoán tên Cố tỷ trong danh bạ là "Phật Tổ" thì chắc đúng rồi đó =))

Sao Cố Nghiên Thu lại gọi điện thoại cho mình? Buổi sáng không phải mới vừa gọi rồi sao?

Chẳng lẽ cô cảm ứng được ý nghĩ "dơ bẩn" của nàng? Không đến mức thế đi?

Mặc dù không tin, nhưng lúc Lâm Duyệt Vi tiếp điện thoại cũng có chút chột dạ, "Cố tiểu thư, khuya rồi gọi em có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Cố Nghiên Thu phát hiện lúc cô xuất thần thế mà lại gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi.

"Vậy...... Lại gọi lộn số?"

"Không phải."

"Àh..."


Không biết có phải do ảo giác hay không, mà nàng cảm giác hình như giọng Cố Nghiên Thu có chút khàn khàn, giống như đang cố kìm nén một loại cảm xúc nào đó.

"Em đang làm gì?" Cố Nghiên Thu tung ra câu đầu tiên.

Cô dựa vào lưng ghế, kéo cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn đi rất xa, nhìn theo phương hướng này, chính là thành phố S, nơi đang có Lâm Duyệt Vi.

Em đang suy nghĩ một số chuyện kỳ kỳ quái quái.

Lâm Duyệt Vi đương nhiên không thể nói thật, nàng đường hoàng mà nói: "Em đang luyện kỹ thuật diễn." Năng lực ảo tưởng cũng chẳng khác luyện kỹ thuật diễn là bao, không thể ảo tưởng thì không thể nhập vai.

"Lâm tiểu thư rất chịu khó, tương lai nhất định sẽ toại thành ước nguyện."

Lâm Duyệt Vi bất chợt nói: "Chúng ta nói chuyện thế này, đặc biệt giống mỗi khi ăn tết ba mẹ lôi em ra ngoài chúc tết, lời chị nói cứ y như mấy dì mấy cô mấy chú mấy bác khen em."

"Vậy sao?" Cố Nghiên Thu nói, "Vậy nếu muốn khen bạn đồng trang lứa thì phải khen như thế nào?"

Lâm Duyệt Vi còn chưa kịp mở miệng, Cố Nghiên Thu đã mỉm cười nói: "Em rất xinh đẹp, em rất đáng yêu, rất thông minh, hay là em rất...... quyến rũ?" Giọng nói trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng cô, xuyên qua loa điện thoại, giống như lời nói dịu dàng nỉ non thật gần bên tai Lâm Duyệt Vi.

Trái tim Lâm Duyệt Vi lập tức nhảy lỗi một nhịp.

Cố Nghiên Thu lại dùng ngữ khí bình thường hỏi nàng: "Không biết Lâm tiểu thư thích lời khen nào?"

"Tất cả đều không thích!" Lâm Duyệt Vi đột nhiên cả giận nói, trái tim chết tiệt của nàng vậy mà không biết cố gắng.

"Vậy em thích cái gì?"

"Em thích cái gì chị liền cho em cái đó sao?"

"Đương nhiên."

"Bao gồm cả chị?"

Khi Lâm Duyệt Vi buột miệng thốt ra, cả hai người đều sửng sốt một chút.

Cố Nghiên Thu: "Chị......"

Lâm Duyệt Vi ngắt lời cô: "Em nhầm, nên nói là, bao gồm món đồ chị thích nhất sao?"

Cố Nghiên Thu châm chước một chút, nói: "Vậy phải xem là gì?"

"Tỷ như Phật châu trên tay chị."

"Vậy thì không được."

"Chị xem." kỳ thật Lâm Duyệt Vi đang hoảng đến không biết làm gì, quỷ mới biết vì sao nàng lại nói mấy chữ đó ra, trong đầu một mảnh hỗn loạn, bây giờ phải dựa vào bản năng thuần túy để tán gẫu.

"Chị còn những chuỗi khác, có thể tặng em một chuỗi, được làm từ gỗ cây tiểu diệp tử đàn, mặt trên có kinh văn chị tự khắc, em có muốn không?"

Không muốn!

Lâm Duyệt Vi trong lòng hò hét, nhưng lời nói đến bên miệng lại ma xui quỷ khiến thế nào bị lượt mất chữ "Không" còn duy một chữ, "...... Muốn."

"Ngày mốt chị sẽ mang tới cho em."

"Ngày ngày ngày ngày mốt?" Lâm Duyệt Vi đột nhiên nói lắp.

Sao mau vậy?

"Không phải đã nói với em rồi sao?"

"À ờ nói...... rồi."

"Sao Lâm tiểu thư lại kinh ngạc như thế?"

"Không có, em vừa mới thấy một con gián, nên bị dọa." Lâm Duyệt Vi há mồm nói dối, một chút do dự cũng chẳng còn.

"Bây giờ con gián còn ở đó không?"

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm sàn nhà sạch sẽ trước mặt, mặt không đổi sắc nói: "Còn, đang ở góc tường bò tới bò lui, chị sợ gián sao?"

"Chị còn may."

"Gián ở phía nam đặc biệt to, còn có cánh, nhiều khi sẽ bay, chị xem ảnh trên mạng chưa?"

"...... Chưa."

"Để em share cho chị xem, hình ảnh chắc không gởi qua MMS được, Weibo của chị là gì?"

Esley: Chị rất tỉnh và đẹp trai =)) dùng con gián để xin Weibo một cách điệu nghệ. =))

"......" Cố Nghiên Thu bị thao tác mãnh liệt như hổ vồ của Lâm Duyệt Vi làm cho sợ ngây người.

Lâm Duyệt Vi tim đập như trống, tâm nói nếu Cố Nghiên Thu không cho, nàng sẽ tự xem như mình chưa từng nói những lời này. Một giây đồng hồ qua đi, hai giây qua đi, ba giây đồng hồ qua đi, năm giây mười giây, đáp lại nàng chỉ có trầm mặc.

Quả nhiên, Cố Nghiên Thu vẫn tuân thủ ước định lúc trước, không muốn cùng nàng có quá nhiều giao lưu, ngay cả Weibo cũng không chịu cho, đã lập thành hiệp nghị thì phải tuân thủ lời hứa, nàng như vậy có khác gì tự vả vào mặt mình?

Cố Nghiên Thu: "Mới gởi tin nhắn cho em."

Lâm Duyệt Vi thất thần mà trả lời: "Tin nhắn gì."

"Weibo, em thêm chị vào đi, nhớ điền nghiệm chứng."

"Được rồi." Đạt tới mục đích Lâm Duyệt Vi ngược lại bắt đầu làm bộ làm tịch, tay nàng không ngừng móc móc ga trải giường, giống như làm vậy có thể giảm bớt sự khẩn trương trong lòng nàng, "Đêm nay chị gọi cho em, do có chuyện gì sao?"

Lâu như thế rồi, mà một câu chính sự cũng chưa nói.

"Không có gì, muốn hỏi một chút xem em đến thành phố S chưa, ở có quen không?"

"......" Lâm Duyệt Vi đã đến thành phố S mười mấy giờ nói, "Mình như phản xạ hình cung của chị hơi dài quá?"

"Cũng đâu đến nổi."

"Aizzzz, Cố Nghiên Thu, có phải chị xem em như con ngốc không, đặc biệt dễ lừa gạt a?"

Cố Nghiên Thu bật cười, cô cũng cảm thấy mình lấy cớ này rất vô nghĩa, cô chỉ hơi nhớ Lâm Duyệt Vi, không có lý do gì khác.

"Cho chị ba giây thời gian, mau nói."

"......"

"Ba, hai, một."

"Gia sự, tâm tình không tốt, trong danh mục trò chuyện tùy tiện chọn một cái tên."

Lâm Duyệt Vi đã hiểu, không hỏi, nàng nghĩ nếu Cố Nghiên Thu không vui, thì nên chọc cô cười: "Vậy chị tiện tay đã chọn trúng em, có phải chứng minh rằng hai chúng ta đặc biệt có duyên?"

"Ừm." Cố Nghiên Thu trả lời. Cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, xác nhận không nhầm mới dám gọi, duyên phận được cô nắm chặt chẽ trong tay, ai cũng không đoạt đi được.

Đối với Lâm Duyệt Vi nếu đổi lại là Giang Tùng Bích hay bất kỳ người bạn nào khác, nàng chắc hẳn sẽ dứt khoát kêu đối phương "biến đi" hoặc là sẽ nhựa nhựa, nhấp nháy đôi mắt to nói, "Ai nha hai ta đã có duyên phận như thế, có muốn làm mấy chuyện càng có duyên hơn hông, lại đây, thơm một cái" một cách ghê tởm.

Nhưng với Cố Nghiên Thu thì lại hoàn toàn khác, cô trả lời đến nghiêm túc như vậy, cô vĩnh viễn nghiêm túc như vậy, nghiêm túc làm chuyện mình muốn làm, nghiêm túc mà tuân thủ ước định, nghiêm túc mà sống.

Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên không muốn tùy ý nữa, đối với một người nghiêm túc, cần được nhận lại sự đối đãi nghiêm túc giống vậy.

"Sao vậy?" Cố Nghiên Thu hồi lâu không nghe tiếng Lâm Duyệt Vi trả lời, hỏi.

"Không có gì, em suýt ngủ quên." Lâm Duyệt Vi thanh tỉnh mà mở to mắt.

"Em mệt à?"

"Có một chút."

"Vậy ngủ sớm một chút, em còn muốn chị mang thêm gì không? Chị sẽ mang tới cho em."

"Không có, cảm ơn."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cố Nghiên Thu cất di động, một lần nữa đề máy xe, tùy ý để gió đêm rót trên mặt cô, nỗi lo âu trăn trở trong lòng đã vơi hơn phân nửa.

Lâm Duyệt Vi ném điện thoại xuống bên gối, thân thể ngã ra sau, gối lên hai tay, nhìn trần nhà, không biết nàng suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, nàng tung mình nhảy bật dậy, vớt áo ngủ vọt vào phòng tắm.

Trước khi ngủ nàng nhìn chằm chằm tin nhắn có tên Weibo của Cố Nghiên Thu gởi tới chừng mười phút, ở mục "Thêm bạn" tìm vài lần, điền mã nghiệm chứng, nhưng lần nào gởi đi cũng thất bại.

Màn hình vẫn dừng ở giao diện thêm bạn mới, nàng để chế độ máy bay, lật qua, kéo chăn sang, nhắm mắt ngủ.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm một bàn tay từ từ duỗi ra, duỗi ra rồi co lại, kéo di động vào ổ chăn, tắt đi chế độ máy bay, mở mạng, gửi đi nghiệm chứng kết bạn, quay về chế độ máy bay, khóa màn hình, thả lại lên tủ đầu giường, động tác một mạch lưu loát.

Lâm Duyệt Vi đạp chăn ra, giữa mùa hè mà điều hòa trong phòng khiến nàng đổ mồ hôi đầy đầu. Nàng lại lấy điện thoại, tiếp tục lặp lại những thao tác ban nãy, xem kỹ lời mời kết bạn đã được chấp nhận chưa, không có.

Trước lạ sau quen, Lâm Duyệt Vi lại gởi thêm một lần.

Lại cất điện thoại.

Trằn trọc không yên, chăn lớn khó ngủ.

Cứ như thế lặp đi lặp lại đến tận 5 giờ sáng, Lâm Duyệt Vi bừng tỉnh sau giấc ngủ ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên đó là xem di động, vẫn chưa được chấp nhận. Nàng híp mắt, tính ngủ tiếp, thì trơ mắt thấy di động nhảy ra một khung chat.

【 Tin nhắn hệ thống: Tây Cố chấp nhận lời mời kết bạn, hiện tại có thể nói chuyện phiếm 】

Lâm Duyệt Vi nháy mắt thanh tỉnh, nhìn nhìn đồng hồ, lách cách đánh chữ: 【 Hai chữ mộc[1]: Chị dậy sớm vậy? 】

[1] Lâm Duyệt Vi họ Lâm, chữ Lâm ( 林 ) được kết hợp từ hai chữ Mộc ( 木 ), nên tên Weibo của nàng là Hai chữ Mộc

Nàng đợi một phút đồng hồ, Cố Nghiên Thu mới trả lời: 【 đột nhiên tỉnh, còn có một giờ nữa mới phải rời giường, sao em không ngủ? Hay là mới vừa tỉnh? 】

Lâm Duyệt Vi mơ mơ màng màng đứt quãng mà ngủ cả đêm, đèn trong phòng vẫn luôn mở, bây giờ nhìn lại mới khiến nàng đau cả mắt, bèn đánh chữ nói: 【 Em mới vừa tỉnh, em tiếp tục ngủ 】

【 Ừm 】

Lúc này Lâm Duyệt Vi mới thật sự nhắm mắt ngủ được.

Cố Nghiên Thu gom mái tóc dài, dùng dây buộc tóc cột lại, ở trên sô pha ngồi một giờ, thay áo tay ngắn quần đùi ra cửa chạy bộ.

Hôm nay là thứ ba, trước đó một hôm Cố Nghiên Thu đã hẹn Nhiễm Thanh Thanh, sáng nay sẽ tới Lâm gia.

Nhiễm Thanh Thanh tiếp đón cô vô cùng nhiệt tình, bảo cô ngồi xuống, vừa mời trái cây vừa hỏi han ân cần, muốn giữ cô ở lại dùng cơm trưa, Cố Nghiên Thu nói đúng ba lần giữa trưa cô phải bắt tàu cao tốc, không thể trì hoãn, lúc này Nhiễm Thanh Thanh mới từ bỏ.

Lần thứ ba Cố Nghiên Thu đứng dậy, bị Nhiễm Thanh Thanh ấn xuống: "Ấy, đừng vội, con cứ ngồi một lát."

Cố Nghiên Thu không vội bắt tàu cao tốc, nhưng cô sốt ruột muốn lấy đồ dùm Lâm Duyệt Vi, cô nhìn lầu hai gần trong gang tấc mà lại như xa cuối chân trời, bất đắc dĩ nói với Nhiễm Thanh Thanh: "Lâm Duyệt Vi kêu con tới lấy một chút đồ, trong phòng em ấy, dì cho con đi lên đi."

"À à à, sao con không nói sớm a."

Cố Nghiên Thu: "......"

Dì có cho con nói đâu.

Nhiễm Thanh Thanh đứng dậy nói: "Dì dẫn con lên, phòng nó bừa lắm, con không biết để ở đâu đâu."

Kỳ thật Lâm Duyệt Vi đã sớm nói với Cố Nghiên Thu vị trí cụ thể, nhưng nếu Nhiễm Thanh Thanh đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể đi theo bà.

Nhiễm Thanh Thanh từ trong một cái hộp tìm ra thỏ con: "Là cái này sao?"

Cố Nghiên Thu xác nhận một lần, nói phải.

Nhiễm Thanh Thanh cười cười: "Duyệt Vi từ nhỏ đến lớn đều có chủ ý, thành thục vô cùng, nhưng vẫn duy trì sở thích với thỏ con đến tận bây giờ, y như con nít."

"Ngày thường em ấy cùng dì cãi nhau không giống con nít sao?" Cố Nghiên Thu cong cong mắt.

"Giống, cũng giống." Nhiễm Thanh Thanh càng nhìn càng thích Cố Nghiên Thu, "Duyệt Vi nhà chúng ta nếu thật sự có thể cùng với con tu thành chính quả, thật là thiên đại phúc phận."

"Dì à......" Cố Nghiên Thu nhìn bà một cái.

"Thẹn thùng à? Ha ha ha."

Tai Cố Nghiên Thu hơi nóng lên, bước xuống lầu trước, miễn cho Nhiễm Thanh Thanh lại dùng lời trêu đùa cô.

Cố Nghiên Thu lấy xong con thỏ, nhìn nhìn đồng hồ cũng không còn dư nhiều thời gian, bèn chào tạm biệt Nhiễm Thanh Thanh: "Dì Nhiễm, con phải đi trước, bằng không không đuổi kịp tàu."

Nhiễm Thanh Thanh: "Từ từ đã."

Cố Nghiên Thu: "???"

Chỉ thấy Nhiễm Thanh Thanh kéo qua một chiếc vali hồng nhạt vẫn luôn để ở góc tường, đẩy đến trước mặt Cố Nghiên Thu, nói: "Đây là đồ dì đã chuẩn bị cho Duyệt Vi mang theo, con giúp dì mang cho nó."

Cố Nghiên Thu: "......"

Cố Nghiên Thu muốn thay Lâm Duyệt Vi từ chối, cũng là phận con gái nên cô hiểu rõ tâm tình của các bà mẹ, con gái đi ngàn dặm mẹ gánh vác ưu phiền, nhưng rốt cuộc thân phận của cô cũng rất xấu hổ, không phải con rể chân chính của Lâm gia, không thể chối từ, chỉ đành phải nhét rương hành lý to đùng vào xe.

Năm giờ sau, Cố Nghiên Thu tay xách nách mang với cả đống rương hành lý, xuất hiện ở ga tàu cao tốc thành phố S .

Di động trong túi đột nhiên vang lên, Cố Nghiên Thu kinh ngạc mà bắt máy: "Lâm tiểu thư?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Quay lại đi."

Tác giả có lời muốn nói: 《 Đại Bi Chú 》 khá tốt, tu thân dưỡng tính

Esley: Đoạn cuối một câu 3 chữ của Duyệt Vi nghe sao mà ngọt quá đi ~~~

Cái chương quỷ 6781 chữ này es edit mấy tiếng rồi mới xong, muốn lạy Huyền Tiên 6781 lạy, mai Es có việc bận nên sẽ không edit được, mọi người thông cảm nha~