Xin Cho Phép Anh Được Thích Em
Đăng vào: 11 tháng trước
Họ đã yêu tới mức có giới hạn.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng anh và Sưởng Húc sẽ đầu bạc răng long.
Cho đến khi...
Người đàn ông xuất hiện.
Thế giới cổ tích của anh sụp đổ.
"Cha cậu là Giang Dân?"
Phải rồi thì sao?
"Gây tai nạn bỏ trốn, buôn bán trẻ em, anh có biết ai là người chết trong vụ tai nạn đó không? "
"Là cha mẹ của Sưởng Húc"
Cho nên, anh là con trai của người đâm chết cha mẹ cô, hại Sưởng Húc trở thành mồ côi sao?
Thật nực cười.
Thật là vô lý.
Làm thế nào anh có thể tin điều đó?
Khi một tờ báo có dấu vết lịch sử được đưa tới, giọng nói vô tình lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên: "Có lẽ anh nên cầu xin Giang Dân chứng thực xem tài xế gây tai nạn bỏ trốn có phải là ông ta hay không. "
Vào ngày nhận được lời mời đến tiệc sinh nhật của Sưởng Húc, anh tuyệt vọng xin chứng thực từ Giang Dân, nhưng người kia lại nói
Là tôi.
Tất cả những giấc mơ đã bị phá vỡ.
Anh và Sưởng Húc đã kết thúc.
Bởi vì anh là tội đồ.
Từng cố chấp cho rằng câu nói "Anh hoàn toàn không hiểu cô ấy" của Tịch Đan ám chỉ gia đình cô
Nhưng sau đó lại phát hiện
Cô không nhu hòa như trong ấn tượng, thỉnh thoảng cũng sẽ nhíu mày đối mặt khi thời tiết xấu.
Cô không cao quý như trong ấn tượng, thỉnh thoảng chỉ mặc hai bộ quần áo đó cả một mùa.
Cô không kiêu ngạo như trong ấn tượng, thỉnh thoảng cũng ngậm kẹo như một đứa trẻ.
Anh hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô, không phải vì nợ nần và áy náy, mà là vì yêu cô.
Không có gì đáng trách, những chuyện mà anh không thể buông bỏ đều không thể giải thích được.
Anh biết, Sưởng Húc biết, Tịch Đan cũng biết.
Mùi nước khử trùng cay nồng của bệnh viện giống như một loại chuông báo động thầm lặng, lúc nào cũng nhắc nhở anh về vết thương không khép lại được.
Ngụy Lan xách giỏ trái cây đến thăm bệnh, nhìn Giang Sách mặt trắng bệch, thì ra trong lòng đau đớn như vậy.
"Giang Sách."
Bên ngoài cửa, có âm thanh dễ chịu của người phụ nữ, gọi tên của mình.
Tuy nhiên,
Không phải là của cô.
Lúc đó, ánh sáng mờ đi, giọt nước hoá thành băng, nước mắt lặng lẽ bốc hơi.
Sưởng Húc, tình yêu anh dành cho em là chân thành, chân thành, chân thành.
Chẳng qua, anh không dám cho em biết, cũng không dám thổ lộ ra với em
Cuối cùng anh vẫn trở về chỗ cũ, trở lại thời gian thầm mến nhìn em từ xa
=.
Mấy ngày đó, Ngụy Lan thường xuyên đến, không phải mang theo chút hoa quả thì là mang theo chút đồ ăn do chính tay nấu.
Đối mặt với sự nhiệt tình của cô, Giang Sách nhiều lần cự tuyệt, nhưng cô vẫn kiên trì như ban đầu, cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ không để ý tới nữa.
Đôi khi sự xa lánh thầm lặng thấu đáo hơn lời nói lạnh lùng.
"Bởi vì cô ấy phải không?" Là Sưởng Húc đúng không?. "
Sưởng Húc, hai chữ, luôn có thể dễ dàng kích động một dây thần kinh nào đó của anh, chạm vết thương sắp kết vẩy nhưng không chịu khép lại.
Cảm giác đau đớn làm cho anh tỉnh táo, cũng làm cho anh trầm luân.
"Đi ra ngoài." Bờ môi không chút huyết sắc của Giang Sách nhấc lên lạnh lùng vô tình "Hiện tại, lập tức đi ra ngoài. "
Ngụy Lan kìm nén nước mắt, vẫn tức giận anh thờ ơ với mình: "Giang Sách, hai người căn bản không phải là người cùng một thế giới, cô ta cao cao tại thượng như vậy, giống như công chúa hư hỏng, cô ta và anh..."
"Đi ra ngoài!"
Không cần khàn giọng, chỉ cần nâng cao âm điệu như vậy, Ngụy Lan không chịu nổi lời lạnh lùng liền chạy đi.
Có đôi khi con người sẽ nhu nhược như vậy, kiên cường cùng cả thế giới đối địch, chỉ có anh, không chiến mà bại.
Lúc đó, Giang Sách đột nhiên hiểu được vì sao ngày đó Tịch Đan kia lại mất khống chế như vậy.
Thì ra anh thật sự không hiểu Sưởng Húc.
Giống như Ngụy Lan, anh luôn coi cô là công chúa của thế giới cổ tích.
Nhưng trên thực tế, cô ấy không có gì cả.
Sau khi anh hoàn toàn hiểu rõ hai chữ "Sưởng Húc", lời nói của Ngụy Lan lại chói tai như thế, khiến người ta tức giận như thế.
Nước mắt ướt gối, tiếng khóc thầm lặng của anh là cảm xúc cuối cùng cũng bùng nổ.
Bởi vì anh biết, nếu như có một lần nữa, anh vẫn lựa chọn tới gần Sưởng Húc, vô luận là tổn thương cô hay tổn thương chính mình.
Dường như đây là số phận của họ.
-
Khi Sưởng Húc nghe có người chỉ định cô pha cà phê thì không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì khách hàng thật sự là quá nhiều, có người yêu thủ pháp pha chế của cô, cũng có người yêu thích cô. Bất kể là ai, đối với Sưởng Húc mà nói, đó chỉ là một tách cà phê.
Khi nhìn thấy Ngụy Lan, cô đột nhiên thay đổi quan niệm.
Đôi khi một số điều có thể giải quyết được bằng một tách cà phê.
"Sưởng Húc?"
"Vâng."
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được."
Cà phê vào buổi chiều luôn có thể xua tan mệt mỏi của con người, nhưng thần kinh Sưởng Húc căng thẳng chỉ vì hai chữ "Giang Sách"
"Nếu đã chia tay, tôi hy vọng cô không xuất hiện nữa."
Đó có phải là một yêu cầu khiêm tốn không?
Không, không, đó là một mệnh lệnh cao quý.
Đôi mày uyển chuyển của cô khẽ khẽ động: "Dựa vào cái gì? "
"Hai người chia tay rồi, phải không?"
"Vậy thì sao?" cô nở nụ cười, so với hoa mai đỏ vào mùa đông còn phong cốt hơn.
Một giây sững sờ, Ngụy Lan đột nhiên cười ra tiếng, kèm theo châm chọc.
Sưởng Húc không chút hoang mang uống trà, tâm trạng bình thản, ngay cả lời nói ra cũng ôn hòa làm cho người ta tìm không ra một chút sai sót: "Tôi nói rõ cho cô biết, tôi không phải loại tốt lành gì, cô lỗ mãng như vậy tới tìm tôi, dùng đạo đức giả tạo lên tiếng chỉ trích tôi, lần đầu tiên tôi nghĩ cô xúc động, lần thứ hai tôi cũng không có tính tình tốt như vậy. "
Tư thái thong dong kia chọc đau đôi mắt Ngụy Lan, cô có chút khó có thể tin hỏi: "Hai người bất hoà sao? "
Sưởng Húc nhìn cô ấy, ánh mắt ôn nhu tao nhã, tươi cười cùng gió xuân, tựa hồ không nhiễm bụi trần vào mắt.
Nhưng cảm giác đau đớn vẫn theo nhịp đập trái tim, ngoại trừ chính mình, chỉ có Tịch Đan hiểu được, căn bản không dừng lại được.
-
Vẫn còn nhớ ngày hôm đó khi anh bế cô ra khỏi con hẻm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, anh nói: "Sưởng Húc, anh hối hận. "
Cô nhìn vào khuôn mặt ngược sáng của anh, có chút bối rối.
Sự hối hận của anh có phải là nói cho Giang Sách biết những chuyện đó sao?
Không giống như những người khác, sau khi chia tay liền tiều tụy, sau khi chia tay lại bệnh nặng, sau khi chia tay lại suy nghĩ hoảng loạn.
Sưởng Húc vẫn như trước.
So với buông tay Bùi Hằng, buông tay Giang Sách có lẽ càng khó hơn.
Khó khăn là vậy, khắc sâu trong trái tim cô nhiều năm.
Vì sao lại là Giang Sách?
-
Mùa thu, đến đúng hẹn.
Lá rụng đầy đất chồng chất.
Mà suy nghĩ của Sưởng Húc không nhịn được nhớ tới cuối thu năm đó, ngoại ô Nam Thành, đường Dương Tân.
Anh vẫn giống như trước đây, để lại cho cô đủ thời gian và không gian để cô có thể bình tĩnh suy nghĩ và giải quyết.
Anh luôn như vậy, cho cô sự sủng ái vô hạn, làm cho cô không dám quá gần lại không dám quá mức xa cách, làm cho cô trong lúc nhất thời không biết đối phó với chính mình thế nào.
Hết lần này tới lần khác, anh biến mất trong sinh mệnh của cô, đúng như thoả thuận, không đến tăng thêm phiền phức cho cô. Thậm chí đi khắp nơi, vẫn như cũ không có tung tích hay bóng dáng của anh.
Đó có phải là một giấc mơ không? Đó có phải là ảo giác không?
Tịch Đan.
Sự trao đổi giữa các mùa ở Nam Thành lặng yên không một tiếng động, căn bản không ai phát giác.
Chỉ có Sưởng Húc, đếm ngày, chờ mùa đông giáng xuống.
" Chị Húc, nghe nói cuối tháng chị chuẩn bị đi Lâm An?" Đinh Triệu vừa đóng gói cà phê cho nhân viên bán hàng vừa tán gẫu hỏi.
Sưởng Húc lạnh nhạt cười, gật đầu: "Chị thích tuyết ở Lâm An. "
"Vậy năm trước sao chị không đi?" Đinh Triệu nhớ rõ lần đầu tiên Sưởng Húc đến Lâm An cũng là mùa đông, sau khi trở về vui vẻ nói cho cậu biết rất thích tuyết Lâm An.
"Năm trước không có ngày nghỉ."
Đó là một cái cớ muôn thuở.
Khác với Bùi Hằng, cô không còn sức để nhắc đến Giang Sách nữa.
Không có một chiếc chuông khác để chia sẻ nỗi buồn của cô, càng đau đớn hơn.
Giang Sách.
Sao anh lại xuất hiện trong cuộc sống của em?
Bây giờ.
Bất cứ khi nào cô nhớ đến, trái tim luôn luôn đau đớn.
Khi chứng tích đến, chính xác là khi nào?
Khi đèn mờ, mặt trăng nửa sáng.
Tại thời điểm này, lúc xưa
Đây cũng là mục đích vì sao cô nhất định phải đi Lâm An một chuyến.
Dường như chỉ có tuyết ở Lâm An, mới làm cho cô yên tĩnh.
Cũng chỉ có tuyết ở Lâm An, dạy cô buông bỏ quá khứ.
Mấy ngày trước khi đi Lâm An, Sưởng Húc quả thực là xui xẻo đến cực điểm. Không nói đến hai máy pha cà phê kiểu Ý trước sau đều xảy ra chút vấn đề đưa đi sửa chữa, từ kho hàng mới chuyển ra không lâu, đúng lúc thử hạt đậu mới, đậu hư nhiều không nói, hết lần này tới lần khác có viên đá nhỏ.
"Chị Húc, đĩa dao hỏng rồi." Đinh Triệu nói không ổn, "Sắp mười một giờ rồi, đơn hàng mang đi chắc sẽ nổ mất, chúng ta có máy này còn xảy ra vấn đề, không lên đơn được đâu. "
Sưởng Húc vừa phân phó tắt đồ ăn bên ngoài vừa lấy điện thoại gọi cho nguời bán, tuy rằng không phải chỉ nói hai ba câu là có thể giải quyết chuyện, nhưng thái độ của người bán rất tốt, Sưởng Húc cũng không nói thêm gì.
Chỉ là chiếc máy kia là do Tịch Đan tự mình mua được trong buổi đấu giá ở Đức.
Lúc trước khi anh phái người chuyển máy đến cửa hàng, cô sợ xảy ra vấn đề, cho nên không dám dùng, dù sao mỗi bộ phận đều là vật hiếm. Hiện tại đĩa đao bị hỏng, chỉ sợ không dễ đổi như vậy.
Khi người bán nghe đến nhãn hiệu và kiểu máy của chiếc máy, anh ta rất kinh ngạc: "Ông chủ của cô giàu xụ rồi. Loại máy này coi như đồ sưu tầm, chỉ có ông chủ của cô dùng nó để pha cafe."
Không chỉ người bán gặp rắc rối mà ngay cả cô cũng phải đau đầu.
Đinh Triệu thấy sắc mặt của cô sau khi nói chuyện điện thoại càng thêm trầm trọng, nên vội vàng nói: "Em đi hỏi xem khi nào sửa xong hai chiếc máy."
Sưởng Húc xua tay: " ngày hôm qua hỏi rồi, nói ngày mai đem đến."
Đinh Triệu chán nản nói đùa: "Vậy thì chúng ta đóng cửa để nghỉ ngơi đi?" khiến cô bật cười.
Cuối cùng cô nói, "Chị đi mua một chiếc máy mới."
"Bây giờ?" ánh mắt Đinh Triệu ngạc nhiên
Quả thực có chút khoa trương, Sưởng Húc nhún vai: "Thật sự không thể đóng cửa đúng không?"
"Dù sao hai cái máy gửi đi sửa chữa cũng vô dụng, hiện tại không mua sau này cũng sẽ mua." Đinh Triệu chống cằm nói, "Nhưng phải thay đĩa dao bảo bối này sao? "
"Ừ." Cô lại đau đầu, "nhưng đi đâu để đổi đây?"
"Gọi điện thoại cho ông chủ." Đinh Triệu nói, "Ông chủ không phải tự mình mua cái máy này sao? Chắc ông chủ có cách thôi"
-
Đêm hôm đó, sau khi nghĩ lại, Sưởng Húc vẫn gọi cho Nhậm Hàm.
"Đĩa dao?" Nhậm Hàm vô thức liếc nhìn Tịch tổng trong cuộc họp, qua lớp cửa kính trong suốt, dưới đôi mắt băng giá của anh. Ngập ngừng một chút, cô ấy trả lời Sưởng Húc ở đầu dây bên kia, "Không sao, tôi sẽ giải quyết."
"Cảm ơn." Cô cảm kích nói.
Trên thực tế, cô gọi cho cô ấy, như cô đang tránh ai đó, chỉ là...
Anh đang đợi cuộc gọi của cô.
"Thực ra, cô có thể gọi điện trực tiếp cho Tịch tổng."
Trước đây, cô đã gọi cho Nhậm Hàm để nói về cửa hàng, nhưng cô ấy chưa bao giờ đề cập đến Tịch Đan.
Cô nghĩ rằng tất cả họ đều biết điều đó.
"Cô Húc, Tịch tổng..."
"Xin lỗi thư ký Nhậm, tôi còn có việc khác phải làm."
Sau khi bị cô cắt ngang, Nhậm Hàm mới nhận ra mình lỡ lời.
"Xin lỗi."
"Tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Sưởng Húc đột nhiên nhớ tới lời nói của anh năm đó
Sưởng Húc, tại sao chúng ta không kết hôn?.
Trước đây, cô không thể hiểu được tâm trạng của Tịch Đan khi nói ra điều này. Nhưng sau này, khi cô cầu hôn Giang Sách, dường như cô đã hiểu được cảm giác đó.
Hồi hộp, mong chờ, thấp thỏm, bình tĩnh.
Nhưng Tịch Đan, em không thể yêu anh.