Chương 3: Vai Nữ Chính Định Mệnh 2

Mạc Tầm Ca

Post on: 11 tháng ago

.



Lão đạo diễn bị Tư Đồ Phong dồn vào bí bách, bản thân ông cũng đành nuốt trái đắng vào bụng mà im như thóc, hủy hợp đồng là điều không thể rồi, còn thay Vũ Ly Tuyết thì cần phải có thời gian, chỗ dựa của cô ta cũng không phải là một nhân vật dễ động vào, hoàn cảnh bây giờ bản thân cũng không thể nghĩ ra cách nào hay hơn lúc này.

Thôi, đành tạm chấp nhận kéo dài thời gian trước vậy.
"Ba ngày! Tôi sẽ cho người trong ba ngày này đào tạo cô gái kia thử vai nữ chính, ba ngày sau cô gái kia sẽ diễn lại phân cảnh ngày hôm nay cùng Tư Đồ công tử, nếu thật sự cô gái kia có thể phối hợp khiến cậu hài lòng thì xem như chúng ta chọn được nữ chính mới cho bộ phim.

Còn kết quả ngược lại xem như chuyện này chưa từng xảy ra, Vũ Ly Tuyết vẫn sẽ là nữ chính của bộ phim?" Lão đạo diễn biết tỏng Tư Đồ Phong đang mưu tính cái gì, nhưng bản thân lão cũng có lợi ích và lập trường riêng của mình, việc đã tới nước này, lão phải cố gắng mọi cách có thể để giành thế được lợi nhiều nhất.
"Đúng là cáo già!" Tư Đồ Phong không ngờ lão đạo diễn có chết cũng muốn lôi người khác theo làm lá chắn cho lão, việc đến nước này, Tư Đồ Phong cũng chỉ còn nước thuận nước đẩy thuyền, đánh cược rằng lão đạo diễn sẽ không lấy tác phẩm nghệ thuật của mình ra làm trò đùa.

Suy tính cẩn thận một lượt trong đầu, cảm thấy sau khi dò soát chi tiết không còn vấn đề gì nữa, Tư Đồ Phong buông câu trả lời bất đắc dĩ: "Được! Vậy tôi chờ vai nữ chính xuất sắc của đạo diễn."
Nói xong, hắn quay sang phía Mạc Lam, mắt đầy ẩn ý nói: "Chờ đợi sự biển hiện xuất sắc của người đẹp!" Sau khi buông ra một câu nói có phần ngông cuồng và ngạo mạn, hắn bước nhanh ra khỏi phim trường.
Sau khi Tư Đồ Phong đi rồi, Vũ Ly Tuyết cũng ngượng mặt mà lủi thủi ra về, khi đi tới gần chỗ Mạc Lam đang đứng, không quên liếc mắt ra oai tỏ vẻ với Mạc Lam, nhưng cái nhận được là sự trực tiếp phớt lờ của đối phương, Vũ Ly Tuyết đành hậm hực bước ra khỏi cửa.
Đoàn phim thiếu mất nam nữ chính cũng tan ca sớm hơn thời gian dự định, chẳng bao lâu đã chạy sạch không còn bóng người.

Giờ trong phim trường, chỉ còn lại lão đạo diễn, Mạc Lam, biên kịch và trợ lý trường quay.
Mạc Lam lặng thinh, quay sang nhìn lão đạo diễn, ra mắt ngỏ ý mình đang chờ đợi một sự sắp xếp của lão.

Lão trừng mắt nhìn lại Mạc Lam, hậm hực nói: "Đừng nhìn tôi! Bản thân tôi cũng bị thúc ép vào tình cảnh này thôi cô gái trẻ!"
Rồi lão dịu giọng xuống, nói tiếp: "Thật ra cô có thể xem như đây là cơ hội cho cô, một vai nữ chính hẳn hoi của một chế tác đội ngũ phim hùng hậu quy mô, được làm việc trong môi trường như vậy là một cơ hội hiếm có mà không phải ai cũng gặp được, cô dại gì mà không đồng ý, đúng không nào?"
Vốn dĩ Mạc Lam định bác bỏ ngay lời đề nghị khiếm nhã này, nhưng nghĩ đến tình cảnh của gia đình, cô sửa lời lại nói: "Nếu đóng nữ chính thì lợi ích đãi ngộ của tôi sẽ là gì? Hãy cho tôi xem hợp đồng trước, rồi chúng ta mới nói chuyện hợp tác tiếp!"

Ánh mắt xem thường của lão đạo diễn thoắt chuyển sang tán thưởng cô gái trẻ.

Từ lúc gặp chuyện cho tới lúc này, cô gái này chẳng chút biểu lộ lo lắng hay háo hức, ầm ĩ hay tỏ vẻ, luôn đứng lặng một góc quan sát và suy nghĩ.

Vừa trẻ trung, xinh đẹp lại rất tinh ý và tư duy nhạy bén, đúng là rất hợp với vai nữ chính trong phim.
Lão ta vỗ tay ra hiệu, chẳng chốc trợ lý đã đem tới cho lão hai bản hợp đồng, lão đưa sang Mạc Lam và nói: "Đây là hợp đồng, trong đó ghi rất rõ những điều kiện, điều khoản khi nhận vai, so với chức phó đạo diễn ba cọc ba đồng, thì đãi ngộ của nữ chính có thể nói là một trời một vực.

Tin tôi đi cô gái, việc này là hoàn toàn có lợi mà không có hại, tương lai cô sẽ sáng rực ở phía trước!"
Mạc Lam bỏ ngoài tai những câu nói phù phiếm của lão đạo diễn, cô đọc hợp đồng từng chút một, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào.

Sau khi đọc tới phần tiền sẽ có được khi hoàn phim, cô bất giác mừng thầm trong bụng.

Đúng là tuy giận hai người đó đã đẩy mình vào hoàn cảnh khó xử này, nhưng có một khoản thu nhập như đề cập trong hợp đồng, thì mọi khó khăn về tài chính sẽ không còn là nỗi lo với cô nữa.
Sau khi đọc xong, Mạc Lam khép hợp đồng lại, cô không vội ký, mà quay sang lão đạo diễn và ra thêm điều kiện: "Hợp đồng phó đạo diễn vẫn tiếp tục và giữ song song với hợp đồng này! Đó là điều kiện duy nhất mà tôi sẽ nhận lời vào vai nữ chính."
"Cô thật là quá quắt! Hợp đồng chỉ có thể ký một, đâu thể nào ký song song như vậy được!" Mặc dù đó chẳng là gì với lão, nhưng lão đạo diễn vẫn cứ nhảy cẫng lên và la toáng lên như một đứa trẻ.
"Tôi chỉ cần biết là đạo diễn đồng ý hay không đồng ý?" Nói tới đây, đôi mắt cô sáng quắt nhìn thẳng vào mặt lão đạo diễn, đến khi hắn chột dạ và bảo: "Thôi được rồi! Tôi sợ cô rồi đó! Ký xong hợp đồng rồi đi về chuẩn bị, sáng mai đúng sáu giờ có mặt ở phim trường này, chúng ta sẽ bắt đầu đợt luyện tập khép kín kéo dài trong vòng ba ngày.

Nên nhớ hợp đồng này chỉ có hiệu lực khi vượt qua buổi casting ba ngày sau.

Cố lên cô gái!"
Sau khi hai người đã thỏa thuận và ký xong hợp đồng, lão đạo diễn gửi vài lời căn dặn tới những người ở lại trường quay, Mạc Lam ra về trong lòng tràn đầy hứng khởi, còn lão đạo diễn mặt mày khó coi, chỉ biết hướng lên trời mà hét lên phẫn uất: "Đúng là một ngày xúi quẩy!"
* * *.