Đăng vào: 12 tháng trước
12 giờ rưỡi, Dư Tri Ý cuối cùng cũng kiểm kê xong số hoa cần bổ sung ngày hôm nay, quay đầu nhìn thấy Lục Cảnh Niên đang ngồi trên ghế mây, tay cầm một cuốn sách.
Buổi trưa nắng gắt, Dư Tri Ý khuyên Lục Cảnh Niên nên ở lại cửa hàng, Lục Cảnh Niên hỏi mượn anh một quyển sách ngồi đọc say sưa, bên cạnh hắn đặt một cái thùng màu trắng, trong thùng đựng đầy hoa tươi.
Những bông hoa đó dự định chờ bên ngoài tắt nắng sẽ để trước cửa tặng cho người đi đường.
Một số hoa đưa tới quá ba ngày mà chưa bán được không còn tươi như trước, Dư Tri Ý sẽ đặt chúng trước cửa để người đi đường nếu thích thì cứ tùy ý lấy.
Dư Tri Ý không quấy rầy hắn, lấy máy ảnh ra, trộm ấn xuống màn trập, ánh mặt trời, cây xanh, ghế mây, hoa tươi, người đàn ông cúi đầu đọc sách, mỗi một từ đều thật dịu dàng, đặt cạnh nhau lại là điềm tĩnh.
Lục Cảnh Niên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Dư Tri Ý, "Lại chụp hoa?"
"Vâng, chụp hoa.
"
"Chụp mấy bông hoa cạnh tôi sao? Tôi vẫn luôn muốn hỏi," Lục Cảnh Niên cầm lấy một cành hoa trong thùng lên, "Hoa này gọi là gì? Sao giống như pháo hoa vậy.
"
Dư Tri Ý đi qua ngồi xổm cạnh thùng hoa, cũng cầm lấy một cành, "Là châm lót, còn được gọi là cúc pháo hoa, cánh hoa tản ra xung quanh giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ý nghĩa của nó là phúc khí vô hạn, tinh thần tích cực, cổ vũ mọi người hãy dũng cảm đối mặt với khó khăn thử thách.
"
Hai người lẳng lặng nhìn hoa lại đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, Lục Cảnh Niên vô thức nhìn sang chỗ khác, lần nữa dời mắt lên trang sách, hắn nghe Dư Tri Ý nói: "Đã 12 rưỡi rồi, trưa nay anh muốn ăn cái gì?"
"Nhanh như vậy lại ăn cơm tiếp sao? Tôi còn chưa cảm thấy đói.
"
"Không thấy đói cũng phải ăn, từ từ, để tôi hỏi hai người bên cạnh có muốn cùng ăn chung không.
"
Mấy phút sau, Dư Tri Ý đã quay trở lại còn có Đàm Hiếu Dương tay cầm một que kem nhảy nhót theo sau, "Ông chủ Cua, chú ăn mì không? Ông chủ Cá muốn nấu mì.
"
Dư Tri Ý cũng hỏi: "Ông chủ Cua có ăn mì không? Mì cán bột thủ công.
"
Lục Cảnh Niên cười cười, "Ông chủ Cá làm thì phải gọi là mì cá thủ công chứ?"
Đàm Vĩ xách theo bò viên đi vào, "Mẹ em mua chày cán bột với hơn 3 cân bột mì, còn bò viên là bạn em cho, là loại thịt viên mọi người hay ăn, anh Dư, anh lấy nấu đi.
"
Người cuối cùng bước vào là Úc Lê, "Em còn một ít rau tươi, trứng gà với hành, anh Dư, cho anh, hôm nay lại làm phiền anh Dư, aiz, có anh thật tốt.
"
Dư Tri Ý nói: "Có mọi người mới tốt, anh được hưởng ké chút ánh sáng.
"
"Ông chủ Cua, anh lên lầu hỗ trợ tôi với, Dương Dương có muốn đi lên cùng không?"
Đàm Hiếu Dương chạy trốn sau lưng Đàm Vĩ, "Không cần, lên lầu thì phải làm vợ của Ông chủ Cá, cháu không muốn.
"
Úc Lê cười không thẳng lưng được, cô bế Đàm Hiểu Dương lên đi ra ngoài, "Vậy ra đây làm lao động trẻ em của chị nha.
"
Sau khi lên lầu, Dư Tri Ý vào phòng thay quần áo, lúc đi ra cầm theo một cái chìa khóa đưa cho Lục Cảnh Niên, "Anh Lục, đây là chìa khóa lầu 3, anh ở đây không cần phải câu nệ như vậy, muốn đi ra ngoài thì cứ đi, mệt thì lên lầu nghỉ ngơi.
"
Lục Cảnh Niên không nhận, Dư Tri Ý lại nói: "Tôi không phải lúc nào cũng ở trong tiệm, có lúc sẽ ra ngoài, anh cứ xem nơi này như khách sạn là được.
"
"Vậy cảm ơn ông chủ Dư.
"
*
Dư Tri Ý chiên trứng, Lục Cảnh Niên giúp anh rửa rau với hành, hắn nhìn Dư Tri Ý thuần thục nấu ăn, sau khi chiên trứng xong thì cho thêm nước.
"Nấu như thế này thì phần nước dùng sẽ có màu trắng, nước sôi thì cho bò viên vào nấu cùng.
"
"Ừm.
" Lục Cảnh Niên nhìn anh làm, cảm thấy rất thú vị, dường như là không món nào mà anh không biết làm.
Sau khi bò viên dậy mùi thơm thì cho mì vào, nấu sôi lên, cho thêm rau xanh, nấu tiếp hai phút, cuối cùng là nêm gia vị với cho hành lá vào.
"Được rồi, tôi bưng mì, anh Lục cầm chén đũa, chúng ta xuống dưới lầu ăn.
"
Lục Cảnh Niên lấy chén đũa ra, hỏi đùa: "Ông chủ Dư, thật sự chưa từng có ai lên lầu 3 sao?"
Dư Tri Ý đổ mì trong nồi ra, để trong nồi canh sẽ dễ bưng hơn, nghe thấy lời này, khẽ nhướng mày cười nói, "Công nhân trang trí, người vận chuyển đồ đạc, có tính không?"
Lục Cảnh Niên nghiêm túc gật đầu: "Tính.
"
"Vậy đó, còn nếu không tính thì anh là người đầu tiên.
"
"Tôi thật vinh hạnh.
"
"Hẳn phải nói là chúng ta có duyên, có thể thương lượng cái này chút không, anh Lục?"
Hai người một trước một sau xuống cầu thang, Lục Cảnh Niên đi phía sau anh, "Ông chủ Dư cứ nói.
"
"Anh có thể đừng gọi tôi là ông chủ Dư được không? Cứ gọi tôi là tiểu Dư hoặc Dư Tri Ý, anh Lục gọi tôi là ông chủ Dư, người khác không biết còn tưởng tôi làm ăn lớn lắm đây.
"
"Có thích hợp không?"
"Tôi cảm thấy rất thích hợp, để tôi làm mẫu trước, Cảnh Niên.
"
Đôi mắt Lục Cảnh Niên đong đầy ý cười, "Được, Tri Ý.
"
"Chúng ta chắc cũng bằng tuổi nhau," Dư Tri Ý nói ngày sinh của mình, "Còn mấy tháng nữa là tròn 30 tuổi.
"
"Lục Cảnh Niên nhướng mày nhìn cậu, "Nhìn không ra, tôi còn tưởng cậu nhiều nhất là 26, 27, tôi lớn hơn cậu 1 tuổi.
"
"Vậy, anh Niên?"
Lục Cảnh Niên vui vẻ đáp lời cậu.
Dưới lầu, Úc Lê đã xếp xong bàn ghế, trên bàn dọn sẵn 5 chén đồ ngọt, Dương Dương ngồi trên ghế đẩu lắc lắc chân nhỏ, "Ăn cơm ăn cơm, ăn mì cá với mì cua!"
Đàm Vĩ nhéo mặt nhóc, "Không biết lễ phép gì cả, mọi người vẫn chưa nói gì đấy.
"
"Em rất lễ phép mà, 5 chén canh đều lạnh hết rồi mà em vẫn chưa dám động, chờ ông chủ Cá với ông chủ Cua tới cùng ăn.
"
Úc Lê chống tay trên bàn cười vui vẻ, "Không phải là lạnh, là tan ra, mấy cái chén kia đều là đồ lạnh mà.
"
Lục Cảnh Niên nhìn sang, bên trong chén nhỏ đủ mọi màu sắc, trong suốt như pha lê, Lục Cảnh Niên đưa cho nhóc một cái muỗng, nói "Nếm thử xem.
"
Úc Lê với Đàm Hiếu Dương đã bắt đầu ăn, "Anh Lục đẹp trai, anh nhất định phải thử món này, lúc nãy em cố ý đi mua về đấy, cửa hàng này mở rất nhiều năm rồi, chủ cửa hàng là một đôi vợ chồng già người Tuyền Châu, mấy cửa hàng nổi tiếng trên mạng không thể so sánh được.
"
Lục Cảnh Niên nếm thử một miếng, ngọt mát, cực kỳ ngon miệng, Dư Tri Ý giới thiệu với hắn, "Món trong suốt này là thạch hoa cao,hôm qua anh ăn đó, còn có trái cây theo mùa, đậu đỏ, đậu xanh, ý dĩ, hạt sen, nấm tuyết, thạch hoa, tiên thảo, muốn ăn gì thì đều có thể thêm vào tùy theo sở thích.
"
Lục Cảnh Niên ăn thêm hai miếng, hắn không phải người thích ăn đồ ngọt, nhưng tới đây hai ngày liên tiếp đều ăn.
"Được rồi, ăn mì trước đã, kẻo lát nữa lại bị trương hết.
"
"Ăn mì thôi!"
Dư Tri Ý múc cho Đàm Hiếu Dương nửa chén mì, chờ nhóc ăn xong lại múc thêm, Đàm Hiếu Dương lẩm bẩm: "Sao chỉ có trứng với bò viên, mì đâu, cháu muốn ăn mì.
"
Đàm Vĩ trừng mắt nhìn nhóc một cái, nhóc đành ngoan ngoãn bưng chén lên cắn một miếng trứng lớn, "Cháu cũng rất thích ăn trứng gà.
"
Chén thứ hai được đưa cho Lục Cảnh Niên, nhìn qua là một chén đầy ắp mì với mấy cọng rau xanh, Lục Cảnh Niên đưa hai tay cầm lấy, lịch sự nói cảm ơn.
"Được rồi, hai đứa tự múc đi, anh ăn trước" Dư Tri Ý nói với Úc Lê và Đàm Vĩ, không để ý hai người họ đang đánh nhau giành muỗng.
Lục Cảnh Niên vừa gắp đũa đầu tiên đã sửng sốt, bên trên chỉ có một lớp mì mỏng, ở dưới là hai quả trứng chiên, bốn viên thịt bò viên to, một cảm giác ấm áp không thể miêu tả nháy mắt tràn khắp người khiến cho ngực hắn có chút trướng, từ khi mẹ bỏ nhà ra đi, đã rất nhiều năm rồi Lục Cảnh Niên chưa trải qua cảm giác được người khác chăm sóc để ý như vậy.
Hồi còn nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, mẹ hắn chiên trứng lúc nào cũng chỉ chiên 3 quả, cũng vùi ở dưới đáy bát như vậy, trứng gà giống như là món quà bất ngờ cuối bữa cơm, đến một ngày hắn nhìn thấy chỉ có chén của mình với anh trai mới có trứng, Lục Cảnh Niên bé tí không hiểu, hỏi mẹ sao không chiên thêm mấy cái, mỗi lần như vậy mẹ hắn đều chỉ trả lời mẹ không thích ăn.
Dư Tri Ý nhẹ giọng hỏi: "An Niên, sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị ư? Hay tôi gọi cơm hộp cho anh nhé?"
"Không phải, rất hợp.
" Giống như để chứng minh, Lục Cảnh Niên ăn một đũa mì lớn.
Dư Tri Ý nhìn hắn đôi mắt cong cong.
Sau khi thu dọn xong chén đũa, Dư Tri Ý bắt đầu quét tước vệ sinh, Lục Cảnh Niên một mình đi ra ngoài.
Trước khi đi, Dư Tri Ý đưa cho hắn một cái mũ rơm để đội, tán mũ rất lớn, lúc đội lên hơi khó nhìn đường, Lục Cảnh Niên không muốn nhận nhưng không từ chối được ánh mắt chân thành của Dư Tri Ý, anh nói: "Bên ngoài nắng lớn, anh đội mũ sẽ mát mẻ chút.
"
Lúc ăn cơm, Dư Tri Ý nói với Đàm Vĩ và Úc Lê chuyện Lục Cảnh Niên đang muốn tìm người, Đàm Vĩ nói Lục Cảnh Niên gửi ảnh cho mình, cậu gửi cho bạn bè nhờ mọi người để ý giùm.
Úc Lê gợi ý cho Lục Cảnh Niên đăng tin tìm người trên báo hoặc trên internet, Lục Cảnh Niên không nói với bọn họ, Lục Cẩm Hoa chính là vì né tránh phiền toái, trốn tránh trách nhiệm, mới bỏ vợ bỏ con chạy trốn khỏi Quảng Châu, nếu anh ấy biết người nhà đang tìm mình thì chắc chắn sẽ trốn kỹ hơn, nên chỉ có thể bí mật tìm kiếm.
Lục Cảnh Niên đi đến sạp báo mua một tấm bản đồ, hắn tựa người bên cạnh hòm thư màu xanh, mở bản đồ ra, dùng bút đánh dấu những khách sạn và con phố có trên bản đồ, lên kế hoạch đi tìm từng chỗ một.
Nhưng thực tế không như mong muốn, Lục Cảnh Niên mang theo hi vọng đi vòng quanh khắp phố, những chỗ có biển ghi trạm nghỉ hắn đều dừng lại hỏi, dân bản địa rất nhiệt tình, mọi người vây lại nhìn ảnh chụp muốn giúp đỡ, nhưng chưa một ai gặp qua người trong ảnh.
.
Lục Cảnh Niên cảm ơn họ, đi bộ trở về.
Đi được một lúc bất giác đã đi vào một con hẻm nhỏ, chỗ sâu nhất bên trong có một ngôi miếu, bên cạnh là một cây cổ thụ lớn, thân cây to lớn thô ráp, cành lá sum suê, trên mỗi cành cây treo đầy những dải lụa, Lục Cảnh Niên đến gần, mỗi dải lụa đều viết một lời chúc, bên cạnh có một tấm biển ghi: Cây ước nguyện.
Lục Cảnh Niên đi vào trong miếu, bên trong không có ai, trên bàn để đầy dải lụa, Lục Cảnh Niên cầm lấy hai cái, chắp tay trước ngực quỳ gối trước miếu viết nguyện vọng.
Nguyện vọng thứ nhất: Người nhà bình an, thân thể khỏe mạnh, gặp dữ hóa lành.
Nguyện vọng thứ 2: Ông chủ Dư làm ăn phát đạt, niên niên hữu dư (Hàng năm có thừa).
年年有余: Một lời chúc may mắn tài vận đại phú đại quý, mỗi năm đều có dư thừa của cải.
Lục Cảnh Niên cột hai dải lụa lên cây, tiếp tục đi về.
bonus thêm một tấm hoa châm lót, ai biết tên tiêng việt của nó bổ sung cho mình với.