Chương 7: Giúp Em Ấy Trả Trước Một Cú!

Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Tuấn đã tính rời đi luôn nhưng sau khi tính toán anh lại quyết định quay trở về. Lúc đó Dương Mai che chắn rất kỹ nên chắc chắn Đông Phong không thể nhìn thấy anh được. Vì theo tính cách của tên đó thì khi thấy anh nhất định sẽ chơi trò 'bắt tại trận'. Đằng này hắn im lìm như vậy, mặc nhiên sẽ là đã bị qua mắt rồi.
Nếu như không bị phát hiện thì anh quay lại cũng có sao, đêm qua hoạt động hơi nặng đô nên hôm nay anh vẫn còn thấy mệt mỏi lắm. Chưa ăn sáng hẳn hoi thì lấy đâu ra sức đến công ti đối phó với mấy tên cáo già được chứ? Thêm nữa anh cũng muốn gặp mặt Đông Phong để cùng hắn "ba mặt một lời" vài vấn đề. Nói rõ cho hắn biết hắn là ai, vị trí thật sự của hắn ở đâu, chỉ là anh hàng xóm mà tưởng bản thân là con rể nhà họ Dương đấy à?


Ha ha, mơ cũng đừng mơ quá nhiều được không!


"Lê Tuấn hả?" Dương Mai hơi ngạc nhiên, đôi mắt không giấu được sự thắc mắc. Nhưng cô cũng rất thông minh và thấu hiểu, Lê Tuấn chỉ cần gật đầu một cái lập tức đã biết ý của anh là gì "Sao em lại về giờ này?"


"Hôm qua tăng ca mệt quá nên sáng nay em nghỉ sớm!" Lê Tuấn nhẹ giọng, xa cách đúng tiêu chuẩn chị gái - em rể, tựa như một đêm hôm qua hoàn toàn không có thật vậy! "Đói quá, chị nấu gì vậy?"


"Vừa lúc Đông Phong cũng ở!" Dương Mai cười xòa "Em vào xem Dương Khả đi, chị nấu cho cả hai người luôn!"


"Cảm ơn chị!" Lê Tuấn đưa tay tháo cavat, mái tóc ngắn hơi rối tựa như bị vò vì suy nghĩ quá nhiều, hai quầng mắt vẫn còn thâm giống hệt người thức đêm lao lực.
Làm việc, đúng, nhưng là làm việc kia chứ chẳng phải việc gì đứng đắn!
"Chào anh Phong! Anh đến xem Dương Khả hả?"


"Cậu làm việc vất vả quá nhỉ?" Đông Phong cười lạnh, cố ý kéo dài hai chữ làm việc. Lê Tuấn nhíu mày nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng vẫn cười, làm như không có chuyện gì "Đến rạng đông mới về, Dương Khả tỉnh dậy thấy thế này chắc đau lòng chết!"


"Không có gì!" Lê Tuấn liếc mắt nhìn đến bàn tay nhỏ của Dương Khả vẫn nằm trong tay Đông Phong, trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu khôn tả.
Thằng cha này tăm tia vợ anh từ lâu, tình cảm thể hiện ra ngoài mặt làm gì anh không biết chứ? Mặc dù Dương Mai rất tuyệt vời, nhưng Dương Khả cũng không tệ, hơn nữa còn là vợ anh đã cưới hỏi đàng hoàng, là đồ vật của anh. Chỉ vì cô bệnh tim, cảm xúc không thể lên xuống thất thường mà giờ hai vợ chồng mới dừng ở hôn môi mà thôi. Một người ngoài như hắn ta lấy tư cách gì thân mật với cô, nắm lấy tay cô rồi còn dùng dáng vẻ như thể cô và hắn mới là vợ chồng kiểu kia chứ?
Đã thế còn là công khai trước mặt anh - chồng thật sự, chồng chính thức, chồng cưới hỏi đàng hoàng của cô ấy. Đông Phong này đúng là khinh người quá đáng!
"Đây là trách nhiệm của tôi, dù sao Dương Khả cũng là vợ tôi, nếu lúc cô ấy khó khăn, người chồng như tôi không giúp đỡ gì mới không phải đạo!"


"Đúng!" Đông Phong châm chọc "Giúp đỡ đơn thuần thì được, nhưng mà.. Aiii~ "


"Đông Phong, ý anh là gì?" Lê Tuấn nhíu mày, sau cùng đứng dậy ra ngoài gọi lớn "Dương Mai, chị đến đây đi, có việc tôi cần nói với chị!"


"Sao thế?" Dương Mai nhướn mày ra hiệu, Lê Tuấn gật đầu một cái, tránh đường cho cô đi vào. Đông Phong vẫn ngồi cạnh và nắm lấy tay Dương Khả, ánh nhìn của anh ta đầy sự trào phúng và mỉa mai.
Dương Mai ghét cái nhìn này.
Nó làm cô khó chịu, tựa như cô chỉ là loài sinh vật dơ bẩn dưới đáy xã hội, được anh ta nhìn đến là diễm phúc của cô không bằng!
"Dương Khả xảy ra chuyện gì à?"


"Không!" Lê Tuấn nhìn liếc qua Đông Phong, anh vẫn ngồi đó, lặng im xem Lê Tuấn và Dương Mai diễn kịch "Chị ngồi cạnh Đông Phong đi!"


"Ừm.." Dương Mai loanh quanh một lúc, sau đó cũng kéo một chiếc ghế ra, yên vị bên cạnh anh. Đông Phong không mấy để tâm tới chuyện này, cái anh muốn biết, là nội dung cuộc nói chuyện sắp tới của Lê Tuấn kia kìa! "Chuyện gì mà có vẻ quan trọng quá vậy?"


"Cũng không phải điều gì quá quan trọng.." Lê Tuấn hắng giọng, nhìn qua Dương Khả đang nằm im một cái rồi tự tin nói "..Chỉ đơn giản là cần nói rõ ràng mà thôi!"


"Em nói đi!" Dương Mai phụ họa, cô đưa mắt liếc sang Đông Phong nhưng hoàn toàn không nhận được sự đáp lời của anh. Bất mãn bĩu môi, Dương Mai hậm hực quay đầu "Liên quan đến Dương Khả à?"


"Chính xác hơn là liên quan đến tập đoàn nhà họ Dương!" Lê Tuấn nhìn sắc mặt Đông Phong, anh vẫn đạm nhiên như không, một lời cũng không hé. Điều này khiến sự tự tin trong lòng Lê Tuấn bị lung lay, Đông Phong đó lấy tư cách gì mà dám lên mặt khinh thường anh đến vậy? Hay trong lòng hắn cũng âm thầm chửi anh là Lọ Lem nam?
Lọ Lem nam thì sao? Ông đây cũng chiếm được trái tim người con gái mà chú mày yêu nhất. Căm hận đi đồ khốn ạ!
"Phó tổng Lâm.."


"Lê Tuấn.." Đông Phong không để Lê Tuấn nói hết câu đã lên tiếng cắt ngang một cách bất lịch sự "..Tôi biết ý cậu!"


"..."


"Tập đoàn nhà họ Dương không liên quan gì đến Đông Phong tôi bởi tôi chỉ là anh hàng xóm của Dương Khả.." Anh chậm rãi nhả từng chữ một "..Mà nó thuộc thẩm quyền can thiệp của cậu - chồng Dương Khả, và Dương Mai - chị gái nuôi của Dương Khả. Thế nên tôi đừng có nhúng mũi vào nữa?"


"Anh Đông Phong, ý tôi không phải thế.." Lê Tuấn hơi tái mặt, mặc dù hàm ý của anh như vậy nhưng cách diễn đạt tuyệt đối không phải thô thiển kiểu kia! Đông Phong này một phát nói thẳng vào vấn đề như thế có khác nào đang tát thẳng vào mặt anh không kia chứ? "Anh đừng hiểu lầm.."


"Đúng đấy anh Phong!" Dương Mai đưa tay kéo nhẹ tay áo của Đông Phong, anh nhíu mày một cái, sau đó ngay lập tức gạt phắt đi. Lực tay của Đông Phong rất mạnh, khiến Dương Mai lập tức loạng choạng, chiếc ghế vốn chắc chắn cũng không trụ nổi, đổ xuống khiến cô ngã ngồi ra sàn "A.. Đau quá!"


"Dương Mai, em không sao chứ?" Lê Tuấn trợn mắt nhảy tới chỗ Dương Mai. Anh vươn tay đỡ cô dậy, không ngần ngại chất vấn "Anh điên à? Tự dưng ra tay với con gái, anh có phải đàn ông hay không?"


"Phải hay không thì liên quan gì đến cậu?" Đông Phong đứng dậy, từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống hai kẻ ngồi dưới đất. Bỏ qua cách xưng hô mà Lê Tuấn lỡ lời thốt ra, Đông Phong lạnh lùng cười "Thế cậu nói đi, ý của cậu là gì?"


"Chẳng gì cả!" Sự trào phúng của Đông Phong tràn đầy căn phòng nhỏ, bức ép khiến Lê Tuấn ngạt thở. Anh xiết lấy tay Dương Mai, muốn kéo cô dậy nhưng vô tình lại mạnh tay khiến cô đau đến nhăn mày "Tập đoàn nhà họ Dương đã có chúng tôi lo, Đông Phong, anh đừng giật dây phó tổng Lâm nữa, ông ta luôn chống đối khiến công việc ở công ti loạn xà ngầu!"


"Ồ? Tôi giật dây?"


"Anh không muốn lúc Dương Khả dậy chuyện công ti sẽ loạn lên chứ?" Lê Tuấn khó khăn lắm mới nhấc được Dương Mai lên, ánh nhìn nửa tự ti nửa căm ghét lấm lét chiếu tới gương mặt đẹp như tượng tạc của Đông Phong "Tôi muốn thương lượng với anh.."


"Câm miệng!" Đông Phong thở hắt ra, trầm giọng nói nhỏ. Một câu nói đánh gãy mọi sự trần thuật của Lê Tuấn khiến anh tái mặt.
Mọi sự nhẫn nhịn đều có giới hạn, nếu không phải lo lắng Đông Phong là bạn thân của Dương Khả, lại thêm anh ta có tập đoàn lớn phía sau Lê Tuấn sẽ nhịn nhục mà thương lượng gì đó kiểu này sao? Đừng mơ!
"Hai người lấy tư cách gì để thương lượng với tôi?"


"Đông Phong.." Dương Mai xoa cổ tay bị Lê Tuấn bóp đau, cô định nói nốt câu nhưng đã bị một đám người rầm rập từ cửa xông vào cắt ngang.
Vài ba hộ sĩ và y tá, còn mang theo cả giường chuyên dụng, họ tiến vào phòng bệnh, chào Đông Phong một cái sau đó không thèm để tâm hai người, cứ thế bắt đầu chuyển Dương Khả ra..
"Chuyện gì thế này? Anh muốn đem Dương Khả đi đâu? Anh định làm gì?"


"Đây là vợ tôi!" Lê Tuấn nhào đến, hai bàn tay lớn tóm lấy cổ áo Đông Phong, gào to "Đông Phong! Anh đừng quá đáng!"


"Vợ cậu?" Đông Phong cười khẩy, anh đưa tay gạt mạnh khiến Lê Tuấn va vào thành của chiếc giường trống "Thứ đồ dơ bẩn như cậu cũng đòi đủ tư cách làm chồng Dương Khả hay sao?"


"Khốn kiếp! Đông Phong, mày chán sống rồi phải không?"


Lê Tuấn không hề nề hà, lập tức lao lên muốn ẩu đả với người đàn ông luôn cao ngạo này. Đông Phong cũng chẳng ngại ngần, anh vẫn cười khẩy, khinh thường đón nhận sự điên rồ của Lê Tuấn. Dương Mai đứng bên cạnh, tròn mắt nhìn hai người đàn ông tinh anh luôn tỏ ra lễ độ lao vào nhau quần ẩu. Lê Tuấn dùng lực đấm mạnh nhưng bàn tay của anh ta chưa kịp đụng đến quai hàm tinh xảo của Đông Phong đã bị ngăn lại. Ngay lập tức, Đông Phong móc một cú thật mạnh vào bụng, hất văng Lê Tuấn về phía sau.


"Lê Tuấn, anh không sao chứ?" Dương Mai lao đến, ngăn cản cuộc hỗn chiến này "Có chuyện gì bình tĩnh nói đi, hai người động tay động chân để làm gì?"


"Lải nhải phát mệt!" Đông Phong xắn tay áo, thong dong đi ra ngoài "Dương Khả sẽ đi cùng tôi, còn lý do ấy à.."


"..."


"Hai kẻ bẩn thỉu các người tự nghĩ đi!"