Chương 5: Đáp Án Sai

Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

---•---
Người từng đọc các thể loại tiểu thuyết hệ thống, xuyên nhanh, xuyên thư đều biết rằng, nếu muốn thay đổi vận mệnh của nhân vật trong truyện, hẳn là nên ngăn cản bi kịch của nhân vật khi nó chưa xảy ra. Nhưng Tống Thanh Thời lại hiểu nhầm đề bài thành phải cứu vớt nhân vật sau khi hắn đã trải qua vận mệnh bi kịch, chỉ cần suy nghĩ có sự khác biệt thì sẽ hỏng hết toàn bộ, sai đến ngàn dặm.
Trong nguyên tác, Việt Vô Hoan chỉ lên sân khấu ba lần:
Lần đầu tiên, vai chính thụ vừa bị bán tới Kim Phượng sơn trang, nhìn thấy hình ảnh Việt Vô Hoan bị khách nhân đùa bỡn đến bất kham, khiến tam quan của hắn vỡ nát.
Lần thứ hai, vai chính thụ ngây thơ ôm ảo tưởng đối với tương lai, bị Việt Vô Hoan trào phúng sỉ nhục, bị bắt nhìn rõ thân phận.
Lần thứ ba, trên Lang Can Đài, Việt Vô Hoan bị Kim Phỉ Nhận lấy ra đãi khách, vô tình bị yêu hổ xé nát. Kim Phỉ Nhận giấu đi chuyện yêu hổ phát cuồng, xem đó như là trò tiêu khiển mà yến hội cố ý an bài, mượn sự sợ hãi cực độ này, đánh nát một chút tôn nghiêm cuối cùng của vai chính thụ, khiến hắn hoàn toàn khuất phục, trở thành món đồ chơi của mình.
Tóm lại, Việt Vô Hoan chính là một vai phụ nhỏ bé, sớm xuống sân khấu, không tốn quá nhiều giấy mực, dùng phóng đãng để tôn lên sự tốt đẹp của vai chính thụ. Dù hắn mỹ lệ đến mấy cũng chỉ là một đóa hoa sắp điêu tàn, thối nát, sao có thể sánh được với một đóa hoa băng thanh ngọc khiết vẫn chưa nở rộ?
Đây là một lựa chọn vô cùng đơn giản, bất kỳ độc giả nào cũng có thể đưa ra đáp án chính xác!
Nếu hệ thống có ở đây, hoặc là giám thị, thì nó nhất định sẽ tức giận đến độ bò ra gõ chết tên ngốc Tống Thanh Thời này ngay tại chỗ.
Tống học bá không biết mình đã lạc đề quá xa, vẫn đang tràn đầy tự tin mà xoa tay hầm hè, thề phải tận tâm tận lực, nộp ra bài thi với điểm tối đa!
Trên đường trở về Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời đã tiếp thu hết toàn bộ ký ức của nguyên thân, dung hợp một lượng lớn kiến thức về y học và luyện đan chế dược. Tiên giới có kỳ trân dị thảo, linh đan diệu dược, nhưng sự truyền thừa của phương pháp luyện đan cũng tương tự như trung y cổ truyền, chỉ biết công hiệu thần kỳ, nhưng lại không biết thần kỳ ở chỗ nào.
Y học hiện đại sẽ lấy trung y làm hệ thống nghiên cứu, tìm ra mối quan hệ giữa quân thần tá sử¹, tinh luyện ra thành phần có lợi bên trong dược vật, sau đó khai phá ra thêm các loại thuốc có công hiệu ngày càng tốt hơn.
¹Quân thần tá sử: đề cập đến vai trò và các công dụng khác nhau của từng vị thuốc trong đơn thuốc.
Có một nhà khoa học nữ từng bởi vì vậy mà nhận được giải Nobel, mang đến lợi ích cho thế giới. Chuyên môn của Tống Thanh Thời chủ yếu là y học hiện đại, bỗng dưng tư duy trở nên linh hoạt, y không đi theo con đường truyền thống của tiên giới, chẳng bao lâu đã tìm ra được cách giải quyết cho nhiều đầu đề mà nguyên thân từng đau khổ nghiên cứu nhưng vẫn không có kết quả - Nhờ Thiên Công Các chế tạo ra những dụng cụ tương tự với khoa học hiện đại, sau đó phân tích các thành thần có lợi trong tiên dược, tinh luyện, nghiên cứu, thậm chí là tổng hợp nhân tạo...
Trong đầu Tống Thanh Thời cuồn cuộn tràn ra vô số phương án thí nghiệm, mà Dược Vương Cốc lại là nơi có hàng vạn quyển sách cùng với nguồn dược liệu vô tận, thêm cả tài chính nghiên cứu hùng hậu.
Y vui mừng tựa như chuột sa hũ gạo, hận không thể ôm hệ thống hôn mấy cái.
Tống Thanh Thời hoàn toàn đã hiểu vì sao nguyên thân lại ru rú trong nhà, sống tại một nơi thần tiên có vô số bảo địa như vậy, y cũng có thể ru rú cả đời!
Mỗi ngày đắm chìm trong học tập và nghiên cứu, hiến dâng sinh mạng của mình cho y học, không ai có thể kéo y trở về!
Tống Thanh Thời nhìn Việt Vô Hoan trong lòng ngực mình, càng nhìn lại càng yêu.
Đây chính là đại bảo bối đã cho y tất cả! Y sẽ dốc hết toàn lực cứu hắn, tựa như trước đây ba mẹ đối với y, quan tâm, sủng ái, yêu thương, thứ gì tốt cũng đều cho hắn, để hắn trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng của một vương tử trong đồng thoại!
Tống · tình thương của cha như núi · Thanh Thời thoả thuê mãn nguyện, cố ngăn lại kích động, trực tiếp an bài cho Việt Vô Hoan ở trong trắc điện ngay bên cạnh phòng ngủ của mình, toàn bộ mọi việc đều tự tay làm lấy, trước hết dùng một chiếc ấm miệng hạc² cẩn thận rót linh dược vào, một lần nữa kích phát hơi thở trong sinh mệnh. Sau đó đổi thành một thân áo bào trắng, đeo khẩu trang tự chế vào, tìm một đôi bao tay da thú cực mỏng, tiếp theo là khử trùng, dùng kéo nhẹ nhàng cắt đi lớp sa y và váy dài bị dính máu trên người Việt Vô Hoan, rửa sạch miệng vết thương, rồi khâu lại bằng sợi Thiên Tàm cực mỏng, sau đó lại cắt đứt xiềng chân, xử lý nơi bị thương.
Động tác của Tống Thanh Thời cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ nhanh nhẹn, cơ hồ không hề chạm vào da thịt, nhưng thân thể của Việt Vô Hoan lại vô cùng mẫn cảm, hắn hơi run rẩy phát ra vài tiếng rên rỉ, sau đó lại nặng nề thiếp đi. Tống Thanh Thời nhân cơ hội này lấy chút máu về phân tích, còn dùng thần niệm rà quét toàn thân cho hắn, khi nhìn thấy đan điền cùng với kinh mạch bị hủy hoại đến không ra hình thù của Việt Vô Hoan, dù có là người tốt tính thì y cũng nhịn không được thầm mắng vài tiếng súc sinh, trong lòng suy nghĩ chờ khi hắn tỉnh lại thì nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào.
Tống Thanh Thời không giỏi giao lưu với người khác, khi thảo luận về chuyên môn y còn có thể tạm chắp vá, nhưng khi nói chuyện phiếm thì tư duy lại thường bay xa, lời lẽ không đủ để diễn đạt ra hết suy nghĩ. Chẳng hạn như khi mọi người cùng nhau xem chương trình tuyển chọn nam thần, tranh luận xem ai mới là nam thần?
Y rất chân thành trả lời là thần Asclepius³...
³Asclepius: một vị thần về y khoa của Hy Lạp.
Cho đến nay Tống Thanh Thời vẫn không hiểu tại sao ai cũng nói y là kẻ giết chết mọi đề tài.
Y cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, nhớ lại lúc chứng xơ cứng teo cơ năm đó của mình vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng, y đi đến bệnh viện thực tập, sư huynh biết tiểu sư đệ có chướng ngại trong giao tiếp, lúc trần thuật tình hình với người bệnh sẽ lắp bắp không nói nên lời, nên từng cố ý dạy y: "Em thử vứt bỏ hết tất cả tình cảm, xem bản thân mình là một thiết bị chữa bệnh. Trước tiên tỉ mỉ ghi ca bệnh và hướng trị liệu ra, sau đó mỉm cười đọc lại một lần, cuối cùng dùng một câu an ủi để kết thúc." Khi Tống Thanh Thời có được bí quyết này, y đã luyện tập rất nhiều lần ở trước mặt các thầy cô, cuối cùng cũng không còn khẩn trương khi đối diện với người bệnh nữa.
Bệnh viện là nơi chữa bệnh, Dược Vương Cốc cũng là nơi chữa bệnh, có gì khác nhau?
Sau khi Tống Thanh Thời ngộ đạo, lập tức đổi hết chăn đệm của Việt Vô Hoan thành màu trắng mà bệnh viện thường dùng, lại kêu dược phó may gấp mấy bộ y phục dành riêng cho người bệnh, tự tay mặc vào cho hắn, sau đó buộc một chiếc vòng đỏ lên cổ tay của hắn để biểu thị bệnh tình đang rất nguy hiểm, trên đầu giường treo một tấm bảng có ghi dòng chữ "Chăm sóc đặc biệt" cùng với cách hướng dẫn chăm sóc, trong nháy mắt như có cảm giác trở về bệnh viện, trong lòng không còn khẩn trương nữa.
Y không yên tâm về kỹ thuật chăm sóc người bệnh của những dược phó ở đây, nên tự mình gánh luôn phần việc của hộ sĩ, cẩn thận nghiêm túc, không sợ dơ không sợ mệt, mỗi ngày lau mình rửa mặt cho Việt Vô Hoan vô số lần, rót thuốc đút nước, thậm chí là đổi chăn đệm, xử lý các loại vết uế.
Lúc Việt Vô Hoan tỉnh lại đã là ba ngày sau, hắn trì độn không biết mình đang ở đâu, nhìn chằm chằm tấm màn lụa màu trắng trên đầu giường, sau khi phát ngốc một lúc lâu, rốt cuộc cũng ý thức được mình vẫn còn sống, trên người là cảm giác khoan khoái đã lâu chưa từng có.
Hắn nhắm mắt, mơ hồ nhớ lại hương thuốc nhàn nhạt lượn lờ quanh đầu mũi cùng với đôi tay ôn nhu đã cởi đi tất cả trói buộc cho hắn ở trong mộng, hắn hít vào một hơi thật sâu, có chút không muốn tỉnh lại, để phải tiếp tục đối diện với cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc kia.
Không biết qua bao lâu, Việt Vô Hoan đột nhiên mở choàng mắt, nhớ ra mình đã ngửi qua hương thuốc này ở nơi nào. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bàn tròn ở bên cạnh, chỉ thấy Dược Vương tiên tôn đang không ngừng xóa xóa sửa sửa với lối chữ thảo trên tờ giấy, y cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, như đang suy nghĩ đến chuyện gì không tốt, khay bạc ở bên cạnh còn đặt một viên Thần Niệm Châu quen thuộc, hiển nhiên là mình lại bị đưa cho khách nhân đùa bỡn.
Mắt phượng của Việt Vô Hoan hơi co lại, lời đồn về những chuyện ác độc kỳ quái mà Dược Vương tiên tôn từng làm đều hiện lên trong đầu, nhưng dù có sợ hãi hoặc không muốn thì dưới khống chế của Thần Niệm Châu cũng đều vô nghĩa, từ lâu thân thể tàn tạ này đã chẳng còn gì đáng để yêu quý. Hắn hít vào một hơi, cắn răng giãy giụa xuống giường, bả vai lại truyền đến đau nhức, đau đến nỗi khiến hắn váng đầu hoa mắt, trực tiếp ngã xuống dưới. Tống Thanh Thời đang tập trung nghiên cứu thì nghe thấy động tĩnh, phát hiện người bệnh đã tỉnh lại, y sợ Việt Vô Hoan lộn xộn làm cho miệng vết thương trên người nứt ra, bèn nhanh chóng dùng ngữ khí nghiêm khắc răn dạy: "Ngươi lập tức lên giường! Trong vòng mười ngày không cho xuống!"
Đây là bí quyết của y tá trưởng ở bệnh viện, đối với người bệnh không nghe lời dặn của bác sĩ thì phải hung dữ lên mới được.
"Mười ngày?" Việt Vô Hoan sợ ngây người, hắn nhịn không được đánh giá Tống Thanh Thời từ trên xuống dưới một phen, càng nhìn càng cảm thấy bề ngoài của người này vô cùng có tính lừa gạt, hắn tiếp khách nhiều năm, đã nhìn quen phong nguyệt, cũng không nhìn ra người này lại có bản lĩnh giường chiếu lợi hại như vậy...
Tống Thanh Thời thấy hắn ngây ngốc bất động, đành đặt bút xuống, đi qua tự tay bế hắn lên.
Trong lòng Việt Vô Hoan tràn ngập oán hận, vươn tay ôm nhẹ lấy cổ của y, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào da thịt lạnh lẽo, tựa như ngọc lạnh trơn bóng, hương thuốc thanh triệt sạch sẽ nhẹ nhàng quấn lấy như trong mộng ảo, Việt Vô Hoan không khỏi xuất thần một lát, thầm cười nhạo bản thân vẫn học không ngoan, sau đó khôi phục tư thái như thường ngày, ái muội nói: "Xin tiên tôn thương tiếc..."
"Yên tâm, ta sẽ," Tống Thanh Thời cẩn thận đỡ hắn về giường, sau đó kéo chăn qua, bao kín mít, nghiêm túc dặn dò, "Dược Vương Cốc rất ẩm và lạnh, ngươi là thân thể phàm nhân, cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đắp chăn đàng hoàng vào, đừng để tay chân lộ ra ngoài, cũng không được phép đá chăn."
Ở trên giường, Việt Vô Hoan chưa bao giờ gặp qua kiểu chơi như thế này, có hơi mờ mịt.
"Hiện tại ngươi là người bệnh, để ta nói tình huống cho ngươi," Tống Thanh Thời trở về bàn, cầm lấy tờ giấy có ghi đầy chữ kia, khẩn trương đẩy mắt kính không tồn tại ở trên mũi, mỉm cười đọc, giọng nói vô cùng công thức hóa, tốc độ cũng rất nhanh, "Người bệnh Việt Vô Hoan, từ vai phải đến ngực có ba vết rách, lần lượt là mười tám cm, mười bốn cm và mười hai cm, gãy xương vai phải, vỡ động mạch trên vai. Phần da dưới khuỷu tay phải bị tỏa thương, mô da trên cổ tay trái và cổ tay phải bị tỏa thương, phần da hai bên đầu gối trái và đầu gối phải bị trầy xước, phần mô mềm hai bên mắt cá chân bị trầy xước, dưới mông bị rách mô mềm, trong cơ thể có dấu hiệu lạm dụng dược vật, thân thể có khả năng sẽ nghiện những loại dược vật này, đã hiểu chưa?"
Tỏa thương: hiện tượng chảy máu trong da hoặc dưới da và phần mô mềm.
Việt Vô Hoan chỉ cảm thấy nụ cười cứng đờ của y vô cùng quỷ dị, trong lòng càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, gật đầu làm bộ mình đã hiểu.
"Hiểu thì tốt rồi," Tống Thanh Thời cảm thấy những gì mình nói đều tỉ mỉ kỹ càng lại vô cùng dễ hiểu, sau đó bắt đầu nêu lên phương án trị liệu, "Đan điền và kinh mạch của ngươi đã bị hủy, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, không nên dùng thuốc mạnh, vì thế mà không thể sử dụng Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán, Vạn Vật Đan hay Sinh Cốt Đan. Trước hết cần dùng dược vật bình thường điều trị, tiếp theo lại ngâm trong Lục Mạch Phục Sinh Thang, sau đó mới dùng đến Thăng Long Hoàn và Cửu Chuyển Huyết Liên Đan."
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng có thể nghe hiểu, Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán và Sinh Cốt Đan là tiên dược thường thấy, lúc trọng thương hắn cũng từng dùng qua.
Vạn Vật Đan và Thăng Long Hoàn có giá trị liên thành, từng nghe Lâu chủ của Bích Châu Lâu cho người trong lòng của mình dùng qua.
Lục Mạch Phục Sinh Thang không biết là thứ gì, nhưng Cửu Chuyển Huyết Liên Đan lại là bảo vật hiếm có của tiên giới, được luyện thành từ Huyết Liên vạn năm, trong thiên hạ chỉ có chín viên, phần lớn không biết đã rơi vào tay ai, chỉ biết Cung chủ của Toàn Cơ Cung từng dùng một viên, đột phá Phân Thần; Bảo chủ của Phiêu Tuyết Bảo vì nó mà phản bội đạo lữ, giết chết thê tử ngay trong bí cảnh; tại buổi đấu giá của Kỳ Trân Các cũng từng xuất hiện một viên, bị Các chủ của Đông Hải Lang Gia Các dùng mấy trăm ngàn linh thạch thượng phẩm mới có thể đoạt được, Kim Phỉ Nhận vì không thể tham gia buổi đấu giá đó mà đau đớn vô cùng, lúc nào cũng tiếc nuối, lúc nào cũng nhắc mãi.
Nếu dùng những thứ trần tục để hình dung, thì tương tự như có người cứu một tên ăn mày không hề quen biết ở ven đường, nói rằng sẽ cho hắn một cuộc sống cẩm y ngọc thực, kim ốc ngọc mã, gia tài trăm tỷ, cuối cùng còn nói muốn mang cả ngọc tỷ và giang sơn thiên hạ đưa hết cho hắn, loại mánh khóe lừa bịp thấp kém như thế này, kẻ nào tin kẻ đó chính là đồ ngốc.
Việt Vô Hoan cười cười, trong lòng lạnh lẽo, hắn xác nhận đúng là Tống Thanh Thời đang chơi trò khôi hài với mình.
Trước kia hắn cũng từng gặp qua rất nhiều người giả đứng đắn, nói lời ngon tiếng ngọt, bày ra bộ dáng trách trời thương dân, bất quá là muốn dỗ nô lệ chơi trò ngươi tình ta nguyện, thề non hẹn biển, chung quy cũng là vì thèm khối thân thể dơ bẩn này của hắn.
Cuối cùng Tống Thanh Thời đưa ra kết luận: "Đừng lo lắng, chỉ cần nghe theo lời dặn của y sư, phối hợp trị liệu, bệnh tình sẽ tốt lên thôi."
"Được," Mắt phượng của Việt Vô Hoan lộ ra vài phần quyến rũ, âm điệu lười nhác đáp lại, "Chuyện gì nô cũng đều nghe theo tiên tôn..."
"Thiếu chút nữa quên mất," Tống Thanh Thời nhìn đôi mắt của hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, y mang bao tay da thú vào, cầm lấy viên Dạ Quang Châu to như trứng ngỗng, đặt vào một chiếc ống dài hình trụ kỳ lạ, sau đó ngồi bên mép giường, cúi người nhìn Việt Vô Hoan, nghiêm túc dặn dò: "Có thể sẽ hơi không thoải mái, xin hãy nhẫn nại."
Việt Vô Hoan cười tự giễu, làm cho mắt phượng càng nhiễm thêm sắc thái tình dục, sau đó thả lỏng cơ thể, chờ đợi trò đùa bỡn mới.
Tống Thanh Thời đưa tay vạch đôi mắt của hắn ra, dùng Dạ Quang Châu chiếu vào, cẩn thận quan sát một hồi lâu, nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn ở bên ngoài thì không thấy tuyến lệ có vấn đề gì, vẫn nên làm chút thuốc nhuộm để kiểm tra..."
Việt Vô Hoan: "? ? ?"
-----
²Ấm miệng hạc: