Đăng vào: 12 tháng trước
Nói xong Giang Đại liền đi ngay.
Uyển Thành cùng Nhan An An hai người đứng ở cửa, Nhan An An nhìn chiếc xe rời đi, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một tầng lạnh nhạt.
Bóng đêm buông xuống, bên cạnh ngẫu nhiên truyền đến tiếng cười đùa của mọi người.
Uyển Thanh là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc, “An An, em ở chỗ nào anh đưa em trở về.”
“Cảm ơn, không cần.”
Ngữ khí lạnh nhạt lại xa cách.
Uyển Thanh khóe miệng gợi lên một tia cười bất đắc dĩ, cười khổ nói: “An An, chúng ta thật sự không thể trở lại như trước kia sao?”
Đã từng, Uyển Thanh chính là người mà cô tin tưởng nhất.
Rốt cuộc Nhan An An cũng quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn vào ánh mắt của anh.
Trong mắt mang theo một tia sắc bén, căn bản Uyển Thanh vô cùng bình tĩnh, lúc này lại bị ánh nhìn bức người của cô nhìn đến mức có chút chột dạ.
“Nếu tôi lại cho anh một cơ hội, anh dám nói ra sự thật sao?”
Nhan An An cười lạnh, nhìn thẳng vào Uyển Thanh.
Năm đó tại một cuộc thi mỹ thuật quốc tế, Uyển Thanh vì muốn đoạt giải quán quân mà đạo nhái ý tưởng sáng tác của cô.
Lúc đó, ở trưởng danh tiếng của Uyển Thanh cũng không nhỏ, mà Nhan An An lúc đó cũng chỉ là một tân sinh viên mới nhập học không lâu.
Cho nên ban giám khảo liền nhận định là cô sao chép ý tưởng, Nhan An An một mình đứng ở phòng thẩm vấn.
Bị người trong ban tổ chức thẩm vấn, cô trước sau như một, nửa chữ cũng không hé miệng.
Thẳng đến khi nhìn thấy Uyển Thanh, cô hỏi anh.
“Vì điều gì lại làm như vậy?”
Uyển Thanh nhìn đôi mắt cô rồi nói, “An An, anh so với em càng cần cơ hội này hơn.”
Không có một chút nào là có lỗi, ngược lại lời nói lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Lúc ấy Nhan An An cũng giống như bây giờ, cũng là khuôn mặt tươi cười, trên mặt cô cũng không có thêm bất cứ biểu tình gì dư thừa, chỉ là lãnh đạm nói: “Được, tôi cho anh cơ hộp này.”
Đến khi cuộc thi kết thúc, cô một chữ cũng chưa nói, không phủ nhận cũng không thừa nhận, ban tổ cho là cô cam chịu, trực tiếp muốn cho cô bồi tội.
Sau Nhan Tiềm biết chuyện này, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cầu tình rất nhiều người, lúc này mới có thể đem sự tình đè ép xuống.
Uyển Thanh cứ tự nhiên như vậy trở thành quán quân, bây giờ trở lại tìm cô, muốn nói xin lỗi.
Nhan An An cũng không muốn phản ứng với anh ta quá nhiều, chính mình yên lặng tự làm thủ tục xin nghỉ học.
Lúc trước, những chuyển nhỏ đến chuyện lớn đều là Uyển Thanh giúp cô, cô mới thuận lợi tham gia được cuộc thì này, khiến cô cao hứng thật lâu thật lâu.
Mà thời điểm cô rời đi, một chút lưu luyến cô cũng không có.
Ánh mắt anh ta thâm trầm, đảo mắt một cái lại bình tĩnh mà cười nói: “An An, đại khái em từ nhỏ đến lớn quá may mắn, cho nên không rõ trên đời này còn có một loại người, em tùy tiện ngoắc ngoắc tay có thể dễ dàng có được, còn người khác muốn có phải dốc hết toàn bộ sức lực.”
“Cái cuộc thi mỹ thuật kia, là một cuộc thi quốc tế, nếu có thể đoạt giải sẽ vô cùng tốt.
Anh hao hết tâm tư chuẩn bị biết bao nhiêu lâu, mà em lại có thể khiến một cuộc thi quốc tế trở thành một cuộc thi bình thường mà thi đấu, còn thuận lợi mà vào vòng chung kết, thậm chí cơ hội đoạt giải quán quân cũng vô cùng cao.”
“Em có gia thế có bối cảnh, căn bản không thiếu một cái cơ hội này.
Mà với anh mà nói, cơ hội này là vô cùng trân quý.”
Lúc ấy Uyển Thanh sắp tốt nghiệp, bỏ lỡ lần này, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội nào khác.
Cho nên cho đến hiện tại, bản thân anh ta xem ra anh ta cũng không cảm thấy chính bình thân mình đã làm sai.
Nhan An An nghe anh ta nói xong, mày đẹp nhíu chặt.
Lúc trước cô không thể lý giải được, hiện tại cũng như vậy.
Cô lãnh đạm nói: “Nói xong?”
Uyển Thanh không cam lòng mà bắt lấy tay cô: “An An, hiện tại anh đã có năng lực có thể chiếu cô em, có thể cho anh một cơ hội nữa sao?”
Nhìn mặt Uyển Thanh, nội tâm Nhan An An khôn tránh khỏi một trận nôn khan.
Uyển Thanh buông lỏng tay cô ra, sắc mặt xấu hổ.
Anh ta nhỏ giọng hỏi: “An An, em cũng thích anh, có phải hay không?”
Vấn đề này Giang Đại cũng đã từng hỏi qua, cô lúc ấy không có xác định, cảm thấy Uyển Thanh ở trong lòng cô so với những người khác cũng không khác nhau là mấy.
Thẳng đến khi gặp được Tư Hành, cô mới hiểu được.
Căn bản những gì mà lúc đó cô đối với Uyển Thanh không phải là thích, có lẽ chỉ là cảm động mà thôi.
Uyển Thanh đã từng giúp đỡ cô rất nhiều chuyện, mà cô lại không để ý quá nhiều cũng không có ý định quen một ai, cho nên cũng chưa từng nghĩ đến phát triển thêm một mối quan hệ mới với anh ta.
Thích là không màng tất cả, muốn dùng tất cả những dũng khí mà bản thân có, là vì đối phương mà cầm lòng không đậu, chỉ vì một vài động tác nhỏ của đối phương cũng khiến bản thân ngẩn ngơ cả một ngày.
Loại cảm giác này, cô biết chỉ có thể xuất hiện ở trên người Tư Hành mà thôi.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Lúc trước không có, về sau lại càng không.”
Lúc này vẻ mặt bình tĩnh của Uyển Thanh cũng gợi lên một tia gợn sóng, ngữ khí dồn dập: “An An, không có khả năng, anh biết em thích anh.
Anh nỗ lực như vậy, chính là vì muốn cho em hạnh phúc.”
Khóe miệng Nhan An An gợi lên một tia cười khinh thường, căn bản có một số người, thích mà lại tính kế như vậy.
Cách đó không xa một chiếc xe SUV mở ra, một bóng dáng cao gầy từ trên xe bước xuống, những cảm xúc muộn phiền bất an đều tan biến khi nhìn thấy bóng dáng của Tư Hành.
Uyển Thanh cảm thấy mình nói cũng không có gì là sai, cô thực là may mắn, có điều may mắn không phải là vì gia thế của cô cũng không phải là thiên phú, mà là cô có thể gặp được Tư Hành..