Đăng vào: 1 năm trước
Bên trong phòng làm việc của CEO tại trụ sở chính tập đoàn Kỳ Nhạc.
Đêm đã về khuya, nhưng bên trong vẫn còn sáng đèn.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, sau đó có người đẩy cửa đi vào.
Hoắc Tư Dương sải bước đi vào, anh làm như không có người, ngồi xuống chiếc ghế sofa làm bằng lông, anh nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, nói: "Sếp, vẫn chưa nghỉ à?"
Phó Bắc Thần vẫn tiếp tục hạ bút xuống ký, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Cảm nhận được bầu không khí đang lạnh như băng lúc này, Hoắc Tư Dương hơi nhướng mày, giọng điệu ẩn ý hỏi anh: "Sao vậy sếp, hôm nay tâm trạng không tốt à?"
Sau khi ký xong văn kiện cuối cùng trong tay, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng ngước mặt lên.
"Cậu rảnh lắm à?"
Rõ ràng chỉ có ba chữ, nhưng uy lực lại rất cao.
Nụ cười trên mặt Hoắc Tư Dương dần biến mất, khát vọng được sống thôi thúc anh ta từ trên sofa đứng dậy, đưa tài liệu vừa mới cầm vào cho Phó Bắc Thần.
"Không phải tôi mang đồ tốt đến cho cậu sao, xem trước rồi hãy mắng."
Phó Bắc Thần rũ mắt xuống, anh mở tài liệu ra xem.
Giấy trắng mực đen, dòng chữ to nhìn vô cũng rõ ràng: 《 Phương án thu mua tập đoàn Khương thị 》.
Hoắc Tư Dương quan sát vẻ mặt của anh, trên mặt hiện lên ý cười: "Sao đây sếp, cậu có muốn làm không?"
Phương án này anh ta đã chuẩn bị cả đêm, cố ý muốn cho Phó Bắc Thần xem.
Phó Bắc Thần và Hoắc Tư Dương quen nhau từ thời đại học, Hoắc Tư Dương chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào.
Bình thường gặp phải loại chuyện này, ngoài trừ khả năng anh là gay ra thì chỉ còn một khả năng là trong lòng anh có "ánh trăng sáng".
Kể từ khi Phó Bắc Thần bỗng nhiên quyết định quay về Giang Thành, còn đặc biệt tham gia hội nghị thiết kế trang sức, anh đã nhìn ra có gì đó không bình thường.
Trong danh sách những nhà thiết kế mới, ngoại trừ người do ông cụ Phó sắp xếp vẫn chưa đến, chỉ còn lại một cái tên đẹp nữa thôi.
Biết tên rồi thì điều tra cũng không khó.
Nhưng mà tra được rồi thì Hoắc Tư Dương vẫn cảm thấy kinh ngạc, mặc dù chuyện hai người yêu nhau, một người bị bỏ rơi xong sau này quay lại là chuyện bình thường, nhưng chuyện này xảy ra trên người Phó Bắc Thần, lại thành không bình thường.
Khi vừa mới tốt nghiệp, anh và Phó Bắc Thần đã cùng nhau làm một dự án đầu tư, giữa chừng gặp phải rắc rối, nhà đầu tư lớn nhất dự án bỗng trở mặt, không nói lời nào mà rút khoản đầu tư, khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Lần đó hai người bọn họ suýt chút nữa thì mất trắng, may mắn là gặp chuyện kinh sợ nhưng vẫn không có hiểm nguy, vẫn đạt được kết quả mong đợi.
Sau đó công ty kia lại ném cành ô liu ra, Phó Bắc Thần cũng bất chấp hợp tác, không để ý đến hiềm khích trước đây nữa, kiếm được một khoản tiền lớn.
Ngay khi Hoắc Tư Dương tưởng rằng chuyện trước đây xem như kết thúc, nhà đầu tư kia lại đột nhiên quay xe.
Vụ bê bối tung ra, thị trường chứng khoán lao dốc, nhà đầu tư không còn chỗ nào để đi, mà Phó Bắc Thần không hề lộ mặt, trực tiếp gọi bảo vệ ra đuổi người.
Một nhà tư bản luôn tìm cách trả thù, luôn luôn đặt lợi ích lên đầu, sẽ chủ động mặc kệ hiểu lầm trước đây mà quay lại với người yêu cũ từng bỏ rơi mình?
Dù sao thì Hoắc Tư Dương cũng không tin.
Nếu như là vì trả thù, xem ra cũng có thể.
Nhưng mà mặc kệ là trả thù hay là quay lại, cho dù là loại cảm xúc nào, xuất hiện trên cỗ máy lạnh lùng thờ ơ chỉ biết làm việc như Phó Bắc Thần -- cũng thật mới mẻ.
Chỉ tiếc là, không hề có phản ứng mà Hoắc Tư Dương mong đợi, không hề có biểu cảm nào xuất hiện trên mặt Phó Bắc Thần.
Phó Bắc Thần xem qua mấy lần, ánh mắt liếc về phía anh: "Thẩm định tài sản, dự đoán rủi ro, cậu vứt đi đâu rồi?"
Sự việc phát triển hoàn toàn không giống với những gì Hoắc Tư Dương tưởng tượng.
Phương án là anh tiện tay làm, nhưng không nhờ Phó Bắc Thần lại thật sự nghĩ đến chuyện này.
Hoắc Tư Dương trợn tròn mắt, giọng nói hơi run: "Không phải chứ, cậu thật sự muốn mua lại Khương thị?"
Cậu thu mua công ty nhà người ta, người ta có điên mới quay lại với cậu?
Phó Bắc Thần đóng tài liệu lại, anh đưa tay lên xoa xoa chân mày rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ.
Cảnh đêm bên dưới nhộn nhịp sầm uất, ánh sáng tầng tầng lớp lớp phản chiếu lên ô cửa kính.
"Cậu không sợ người ta hận cậu à?" Hoắc Tư Dương ám chỉ hỏi anh.
Ánh mắt Phó Bắc Thần khẽ động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Anh không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng làm việc trống rỗng, "Tôi là doanh nhân, không phải người làm từ thiện."
Câu trả lời vô cùng hoàn hảo, Hoắc Tư Dương cảm thấy hôm nay anh đúng là không nên ra ngoài, anh chỉ có thể hỏi lần cuối cùng: "Người ta đều nói tiên lễ hậu binh, làm người phải xem trọng lễ nghĩa, ngày mai tôi định mời cô Khương ăn tối, tránh cho sau này cậu cũng hận luôn cả tôi.
Không biết vị hôn phu của người ta có để ý không.....!Đúng rồi, Phó tổng không ngại chứ?"
Bóng người đứng trước cửa sổ bỗng trở nên cứng đờ.
Dưới chân xe cộ tấp nập qua lại, cái gọi là khói bụi, ngay cả một chút cũng không bám lên người anh, cũng không thể nào tùy tiện đến gần.
Dường như vẫn là Phó Bắc Thần khi còn ở Mỹ, không hề có cảm xúc ham muốn, cũng không vì sự xuất hiện của ai đó mà thay đổi.
Ánh sáng chập chờn chiếu lên khuôn mặt anh, không nhìn rõ được vẻ mặt.
Một giây sau, Phó Bắc Thần nhếch môi cười nhẹ, ánh đèn dịu nhẹ cũng không thể làm dịu đi đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh.
"Vị hôn thê của người khác, liên quan gì đến tôi."
Hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Tuy nhiên, bầu không khí ở bộ phận thiết kế tập đoàn Kỳ Nhạc lại vô cùng căng thẳng.
Hôm nay Khương Tri Ly đến sớm, cô cầm chiếc cốc lên chuẩn bị đi vào phòng trà thì nghe thấy hai đồng nghiệp đang thì thầm bên trong.
Cửa không đóng kín, hai người bên trong cũng không ngờ rằng có người đến sớm, nội dung cuộc đối thoại vô cùng rõ ràng.
"Vừa rồi tôi thấy trong nhóm đồn rằng, lát nữa bộ phận chúng ta có người mới đến.
Dạo gần đây sao vậy, trước đây Tiêu Diễm rất hà khắc, một năm cũng chẳng tuyển được mấy người."
Một người bên trong cười lạnh: "Hơ, tôi lại thấy mọi chuyện không đơn giản.
Người đến hôm nay là một trợ lý thiết kế, nghe nói là phía trên sắp xếp cho vào."
Lần này Khương Tri Ly đã nhận ra, là Hạ Tử Du.
Một người khác kêu lên: "Hoắc tổng à? Thật hay giả thế?"
Hạ Tử Du ám chỉ nói, cười cười: "Cũng không nhất thiết là Hoắc tổng, phía trên không phải vẫn còn Phó tổng à?"
Nghe được cái tên này, Khương Tri Ly cau mày, cô cầm chiếc cốc rỗng trở về chỗ ngồi.
Cô nhìn chằm chằm chiếc cốc một lúc lâu, đồng nghiệp xung quanh đều đã đến.
Trong khi mọi người đang bận rộn, Tiêu Diễm đi tới, vỗ tay một cái, "Mọi người dừng lại, hoan nghênh trợ lý thiết kế mới của bộ phận chúng ta, Diệp Gia Kỳ."
Mọi người quay lại nhìn, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Khương Tri Ly cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Tiêu Diễm, vẻ ngoài xinh đẹp đã đành, quần áo trên người tuy không phải các nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng lại tràn đầy cảm giác thiết kế, nhìn vô cùng sang chảnh, cả người toát ra khí chất không phải người bình thường.
Chiếc túi xách trong tay cũng không phải logo của thương hiệu nổi tiếng, nhưng nếu như Khương Tri Ly nhớ không lầm, chiếc túi cô ấy đang cầm hình như là mẫu đặt làm riêng được trưng bày trong show diễn Paris hồi đầu năm.
Phú bà giấu mặt đây rồi.
Tiêu Diễm chỉ vào chỗ trống bên cạnh Khương Tri Ly, "Gia Kỳ này, cô ngồi ở đây đi."
Diệp Gia Kỳ gật đầu, dáng vẻ không hứng thú mấy, "Được."
Đợi đến khi Diệp Gia Kỳ ngồi xuống, Khương Tri Ly bỗng nhớ đến những lời cô nghe được trong phòng trà sáng nay, cô không nhịn được mà liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thêm mấy lần.
Chắc là không liên quan gì đến Phó Bắc Thần đâu nhỉ?
Có trùng hợp không chứ, Diệp Gia Kỳ cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người lúng túng nhìn nhau, Khương Tri Ly đột nhiên cảm thấy chột dạ, cô hắng giọng rồi làm như không có chuyện gì giơ điện thoại lên, "Tôi định gọi trà sữa, em muốn uống gì không?"
Diệp Gia Kỳ cũng cảm thấy xấu hổ, cô mấp máy nói: "Không được, gần đây em giảm cân, cảm ơn chị."
"Ờ, được."
"....."
Đến tận buổi trưa, Khương Tri Ly đang bận rộn xem tài liệu thiết kế quý trước của Kỳ Nhạc, tiến hành phân tích sâu hơn về kiểu dáng sản phẩm của Kỳ Nhạc, lại còn xem xét đơn hàng của Hứa Tinh, cô bận rộn đến nỗi không có thời gian đi pha một cốc cà phê.
Còn Diệp Gia Kỳ ngồi bên cạnh cô thì hoàn toàn ngược lại.
Lười biếng công khai, quang minh chính đại.
Ngủ, đọc tiểu thuyết, nhàn nhã giống như đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Đến gần giờ tan làm, Diệp Gia Kỳ lôi đồ trang điểm ra dặm lại lớp trang điểm, ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng giờ, cô ấy bước ra khỏi phòng làm việc.
Khương Tri Ly bỗng nhiên càng ngày càng tin vào những lời lúc sáng cô nghe được.
Cô xoa xoa cái cổ đang đau nhức của mình, cuối cùng cũng mở WeChat ra xem một chút.
Danh sách lời mời kết bạn có thông báo mới.
Ghi chú: "Tôi là Hoắc Tư Dương."
?
Khương Tri Ly cũng không biết tại sao mình lại đồng ý lời mời, người kia rất nhanh đã gửi đến một tin nhắn.
"Cô Khương, đã quen với công việc chưa? Không gặp vấn đề gì chứ?"
Mặc dù không biết anh ta có ý gì, Khương Tri Ly vẫn lịch sự trả lời lại.
"Cô Khương tối nay có rảnh không? Không biết có thể nể mặt Hoắc mỗ tôi cùng nhau ăn một bữa tôi."
Khương Tri Ly nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, cô chợt nhớ đến nụ cười kia của Hoắc Tư Dương trong phòng họp.
Cô luôn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì.
Ngay khi Khương Tri Ly đang do dự, Tiêu Diễm đã đến văn phòng, dự định buổi tối sẽ tổ chức bữa tiệc để chào đón đồng nghiệp mới, nhưng mà mọi người trong bộ phận thiết kế thậm chí không còn nhìn thấy bóng dáng đồng nghiệp mới đâu.
Tiêu Diễm không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng sang Khương Tri Ly: "Tri Ly thì sao? Tối nay có muốn ra ngoài ăn chung không?"
Khương Tri Ly tắt màn hình điện thoại, cô cầm túi xách lên, áy náy nói: "Xin lỗi chị Tiêu Diễm, tối nay em có hẹn rồi."
Tiêu Diễm đành phải hủy bỏ, nghe nói cô có hẹn, tính buôn chuyện lại nổi lên: "Hẹn bạn trai à?"
Hạ Tử Du ngồi đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô, không hề có ý tốt.
Khương Tri Ly cười cười, nhanh chóng lướt qua chủ đề này: "Không phải."
Tiêu Diễm thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa, phất tay để Khương Tri Ly đi.
Mà ánh mắt Hạ Tử Du lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khương Tri Ly, chân mày cũng dần nhíu lại.
Ra khỏi công ty, Khương Tri Ly đón xe đi thẳng đến địa chỉ Hoắc Tư Dương gửi cho cô.
Là một nhà hàng Pháp cách xa trung tâm thành phố, không gian cao cấp sang trọng, vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản đã tiến lên đón, sau khi hỏi tên người đặt chỗ thì đưa Khương Tri Ly đến chiếc bàn trong cùng.
Hoắc Tư Dương không đặt phòng riêng, chắc là lo lắng không gian riêng tư sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái, vì thế chọn một cái bàn dài chỗ vắng vẻ, cách rất xa những bàn xung quanh.
Khi cô đến, Hoắc Tư Dương đã ngồi chờ ở đó.
Anh ta mặc âu phục, mang giày da, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, nụ cười trên miệng ôn hòa lễ độ, giống như công tử đào hoa khoác lên vẻ ngoài lịch lãm, khiến cho Khương Tri Ly cảm thấy anh ta không hề có ý tốt.
Ánh mắt anh ta nhìn cô từ trên xuống, không hề che giấu vẻ ngạc nhiên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tối nay cô Khương chịu nể mặt, Hoắc mỗ vô cùng vinh hạnh."
Khương Tri Ly cũng bình tĩnh trả lời: "Hoắc tổng quá lời rồi."
Sau vài câu chào hỏi khách sao, Khương Tri Ly tùy ý gọi hai món, Hoắc Tư Dương để người phục vụ lui ra ngoài.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Hoắc Tư Dương chỉ cùng cô tán gẫu vài chuyện ở công ty, không hề có ý gì khác, nhưng Khương Tri Ly cũng không vôi.
Cô ngoài mặt bình tĩnh dịu dàng, như thể cô thật sự xem bữa cơm này là một bữa cơm đơn giản bình thường mà thôi.
Hoắc Tư Dương còn tự nhận mình là người có sức chịu đựng tốt, không ngờ hôm nay lại thua trận.
Anh bất đắc dĩ nhìn Khương Tri Ly, cười nói, "Cô Khương không tò mò sao? Hôm nay tôi hẹn cô ra đây, rốt cuộc là vì cái gì?"
Khương Tri Ly đặt nĩa xuống, thành thật trả lời: "Tò mò."
Cô thẳng thắn nói: "Vậy nên bây giờ Hoắc tổng nói được chưa? Không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian của hai bên nữa."
Hoắc Tư Dương bị cô làm cho á khẩu, vẻ mặt đơ ra.
Rất nhanh sau đó, anh ta lại đeo chiếc mặt nạ dịu dàng tao nhã, cười nói: "Cô Khương là người thông minh nên tôi cũng không vòng vo nữa."
"Hôm nay tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô Khương đây."
Khương Tri Ly bất ngờ ngước mặt lên.
"Cô Khương trăm đắng nghìn cay muốn giành lại tập đoàn Khương thị, những gì cô muốn bảo vệ, tôi có thể giúp cô."
Hoắc Tư Dương nhẹ nhàng cười cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn xem biến hóa trên khuôn mặt Khương Tri Ly, không vội bổ sung nửa câu sau.
"Điều kiện là, tôi muốn cô rời khỏi Kỳ Nhạc.".