Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Shion
Tư Hạo Lam thoát khỏi giam cầm, ngồi trên giường hồi phục nhịp thở. Kha Lâm âm u chăm chú quan sát y. Đôi mắt đen láy không hề di chuyển, nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam cũng ngước mắt nhìn thẳng hắn. Ánh mắt Kha Lâm rất phức tạp, Tư Hạo Lam nhìn không hiểu.
Đừng bảo tên biến thái này vẫn còn chiêu đấy nhé!
Tư Hạo Lam căng cứng cơ thể chờ đợi Kha Lâm tiếp tục gây khó dễ. Nhưng Kha Lâm chỉ nhìn y thật sâu, sau đó đổi hướng xe lăn, đi ra cửa, cứ như vậy trực tiếp biến mất. Tư Hạo Lam nhìn theo hắn, đợi một lúc, xác định hắn sẽ không quay trở lại, lúc này mới thả lỏng bản thân, nặng nề ngã trên giường.
Cùng người điên lăn qua lăn lại thật cmn mệt mỏi.
Tâm trí y đột nhiên dừng lại.
Nhưng mà cũng rất kích thích ~
Kha Lâm rời khỏi phòng Tư Hạo Lam, theo thang máy xuống tầng một, gặp Mai Khâm đang ở dưới lầu. Mai Khâm lo lắng sốt ruột nhìn thiếu gia nhà mình, hỏi: “Ban nãy tôi nghe thấy tiếng động rất lớn, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Kha Lâm không hé răng, một lát sau mới nói: “Hắn không giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Mai Khâm chậm nửa nhịp mới ngộ ra hắn đang chỉ Tư Hạo Lam, vì thế phụ họa nói: “Đúng vậy. Tôi thấy tính cách của cậu ấy không giống Tư Ích Niên. Hù dọa cậu ấy là được, đừng thái quá.”
“Không, ý tôi là tôi gặp phải cao thủ rồi.” Kha Lâm nặng nề nói.
“Cái gì?” Mai Khâm nghe không hiểu.
Kha Lâm vẻ mặt nghiêm trọng, hoàn toàn không giống đang nói giỡn. “Người này kỹ năng diễn kinh người. Một giây trước còn đáng thương, yếu đuối đến mức khiến tôi phải mềm lòng, cảm giác như tôi đang ức hiếp hắn.”
Cậu thực sự đang ức hiếp hắn. Mai Khâm muốn nói sự thật này cho Kha Lâm liền bị câu nói tiếp theo của hắn ngắt lời.
“Sau một giây, hắn liền bẻ gãy thành giường.”
Mai Khâm cảm thấy không hiểu lắm, có điều anh ta cũng không nhất định muốn biết.
Kha Lâm nôn nóng sờ sờ cằm, cau mày vô cùng sầu lo: “Không ngờ hắn khó đối phó như vậy. Hoàn toàn không đi theo kịch bản của tôi.”
Mai Khâm nghĩ thầm ai cũng không theo kịp kịch bản của cậu.
Mai Khâm tiếp tục khuyên Kha Lâm: “Vậy thì quên đi, cậu ấy còn muốn bỏ trốn thì để cho cậu ấy đi thôi.”
“Như vậy sao được. Không chừng Tư Ích Niên nhận ra cái gì, chờ con trai mật báo cho ông ta.” Kha Lâm cau mày, vô cùng phức tạp. “Hắn đặc biệt lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn cao siêu. May mắn định lực của tôi tốt nếu không đã bị dáng vẻ yếu đuối của hắn nhất thời mê hoặc.”
Sao nghe cứ kỳ kỳ.
Kha Lâm hơi bực bội, nói: “Hơn nữa nếu tôi thỏa hiệp, không phải là tôi thua sao?”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu đi.
Kha Lâm đột nhiên ngẩng đầu hỏi quản gia: “Quyển sách kia của tôi đâu?”
“Quyển tổng tài bá đạo ấy hả?”
Kha Lâm nghiêm túc sửa lại: “Là tổng tài khát máu.”
Mai khâm: “…Đều không khác nhau lắm. Để trong phòng của cậu.”
Kha Lâm gật đầu nói: “Tôi phải nghiêm túc xem lại.”
Mai Khâm nghĩ nghĩ, cắn răng. Anh ta thân là quản gia của Kha gia, có nghĩa vụ dẫn dắt thiếu gia nhà mình đi theo con đường đúng đắn. Anh nói với Kha Lâm: “Hiện tại không lưu hành ngược luyến tình thâm, cuốn tiểu thuyết cậu đọc đã lỗi thời rồi.”
Kha Lâm ngẩn người, hỏi: “Vậy sao?”
Mai Khâm kiên định nói: “Đúng vậy, hiện nay đang lưu hành ngọt sủng. Chính là loại tiểu thuyết vui vẻ ngọt ngào.”
Kha Lâm nghi hoặc nói: “Sao anh biết rõ vậy?”
Thiếu gia nhà mình không bớt lo, anh ta cũng hiểu rõ một chút.
Mai quản gia thề non hẹn biển: “Dù sao chính là như vậy, tin tưởng tôi.”
“Tôi sẽ nghiên cứu.” Kha Lâm có chút đăm chiêu, tự đẩy xe lăn đi về phòng.
Mai Khâm vẫn lo lắng, nhìn theo bóng lưng hắn dặn dò: “Đừng nghiên cứu quá muộn, đi ngủ sớm một chút.”
Tư Hạo Lam toàn thân đổ mồ hôi ngược lại thoải mái không ít. Y mơ hồ nhận ra trong lúc đó dường như có một sợi dây liên tục kéo dài trói buộc y và Kha Lâm, nhưng y lớn gan chưa từng nghĩ tới việc muốn bỏ chạy.
Một lát sau, Mai Khâm đến gõ cửa, im lặng giúp y mở còng tay, sau đó đưa quần áo cho y đi tắm rửa. Từ đầu tới cuối Mai quản gia không hỏi nhiều, Tư Hạo Lam cũng ngại nhiều lời, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, đến khi cảm thấy dễ chịu y trực tiếp ngã lên giường đánh một giấc. Dù sao trước đây ở trên núi, hàng ngày y cũng chỉ làm ba chuyện: ăn cơm, đánh nhau và ngủ.
Ngày hôm sau khi Tư Hạo Lam tỉnh lại, đầu tiên trừng mắt, sau đó hoạt động tay chân xác định không phát sinh chuyện gì mới chuẩn bị rời giường.
“Anh dậy rồi.”
Đột nhiên y nghe thấy có một giọng nữ nói chuyện bên tai.
… Liền cho rằng Kha Lâm nhất định lại bố trí thêm bẫy.
Y vung tay, xoay người đứng dậy, còn có một người ____ chính xác mà nói là một thứ gì đó bị y hất bay, từ trên giường rầm rầm lăn dưới mặt đất vài vòng, chạm tới mép tường mới dừng lại.
“Au.” Thứ kia còn có thể kêu la.
Tư Hạo Lam đi xuống giường, đưa tay nâng thứ kia lên mới phát hiện thì ra là một cỗ máy cao đến nửa người.
Chính xác mà nói là một người máy.
Thân người máy này hình ống tròn, dưới chân lắp hai bánh xe. Bàn tay là quả cầu nhỏ giống như Doraemon. Nửa trên chiếc đầu tròn vo có một màn hình hiển thị, mặt trong đang hiển thị văn bản.
Tại sao ta lại biết Doraemon?
Trên đầu Tư Hạo Lam hiện lên một dấu chấm hỏi, lúc đó rốt cục hệ thống đã truyền thụ cho y bao nhiêu kiến thức không thể hiểu được?!
“Xin chào. Tôi là Martha.”
Tuy bị Tư Hạo Lam đẩy xuống giường, người máy vẫn rất lễ phép. Giọng nữ điện tử cùng văn bản hiển thị trên màn hình đồng thời nói.
Ở thế giới gốc của Tư Hạo Lam chưa từng thấy qua thứ đồ chơi này. Tuy nơi đó cũng có rất nhiều thần nhân chế tạo cơ giáp nhưng có thể nói chưa từng nhìn thấy người máy, hơn nữa trên cơ thể tròn trùng trục của người máy còn đeo thêm một cái tạp dề hầu gái, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Có chút thú vị.
Tư Hạo Lam hỏi cô: “Ai cho phép ngươi vào phòng ta?”
Martha vậy mà thành thật trả lời: “Mai quản gia bảo tôi gọi anh dậy ăn sáng.”
Tư Hạo Lam đánh giá cô nửa ngày, cảm thấy chơi rất vui, nói: “Chờ một chút.”
Y vào phòng tắm sửa soạn bản thân xong mới đi ra. Martha vẫn ngoan ngoãn đợi ở chỗ cũ, trên màn hình hiển thị ghi chữ “Trong chế độ chờ”.
“Đi thôi.” Tư Hạo Lam đưa ra mệnh lệnh, Martha lập tức khởi động bánh xe nhỏ.
“Mục tiêu: Nhà ăn.”
Người máy ục ịch lăn bánh đi trước, Tư Hạo Lam theo phía sau. Lúc này y mới phát hiện dinh thự này có thang máy, đoán chừng để thuận tiện cho Kha Lâm mới xây lên. Martha trực tiếp dẫn y vào thang máy, vươn bàn tay tròn tròn ấn tầng một.
Thật thông minh!
Tư Hạo Lam hứng thú dạt dào theo sát người máy đến nhà ăn, Mai Khâm đã bày xong bữa sáng lên bàn.
“Buổi sáng tốt lành, Tư tiên sinh.”
Tư Hạo Lam gật đầu ra hiệu, nhìn lướt qua bàn ăn. Mặt bàn bày vài lồng bánh bao, rốt cục không phải cháo và sữa đậu nành, khiến y hơi vừa lòng. Martha đi đến bên cạnh Mai Khâm, Mai quản gia vỗ vỗ cái đầu tròn của người máy, nói: “Vất vả rồi, Martha. Đi quét dọn đi.”
“Khởi động chế độ dọn dẹp.” Martha nhận lệnh, từ trong khung máy đẩy ra một chiếc chổi quét nhà, lăn ra ngoài phòng khách.
Tầm mắt Tư Hạo Lam dõi theo hình dáng của Martha cho đến khi cô robot hầu gái hoàn toàn biến mất trong phòng khách mới lưu luyến mà thu hồi ánh mắt.
“Sao trước đây ta chưa từng thấy nàng?” Tư Hạo Lam chủ động hỏi Mai Khâm.
Mai Khâm điềm đạm nói: “Có lẽ do cô ấy phải dọn dẹp. Người quét dọn cả dinh thự chỉ mình cô ấy hoàn thành.”
Tư Hạo Lam có chút kinh ngạc: “Cao cấp như vậy?”
Mai Khâm lập tức phủ định: ”Không. Cô ấy chỉ biết quét rác.”
Tư Hạo Lam: “…”
Mai Khâm mỉm cười, nói: “Cô ấy chỉ là một người máy giúp việc bình thường, chẳng qua được trang bị thêm module AI có thể tiến hành điều hướng trong nhà và trả lời hội thoại đơn giản.”
Tư Hạo Lam luôn cảm thấy trong ngôi nhà dày đặc âm khí này có một sản phẩm công nghệ như vậy rất thần kỳ.
Bên cạnh Mai Khâm vừa làm trà gạo cho Tư Hạo Lam vừa nói: “Cô ấy do chính tay tiên sinh chế tạo ra.”
Tao Hạo Lam nghe vậy nhướn mày.
Mai Khâm tiếp tục giải thích với y: “Ban đầu Martha được hoàn thành khi tiên sinh 14 tuổi, sau được cải tạo qua vài lần mới thành như hiện tại.”
Kha Lâm còn có bản lĩnh này?
Tư Hạo Lam hiếm khi khinh ngạc, có lẽ biểu cảm của y quá rõ ràng, khiến Mai Khâm đồng thời cũng ngạc nhiên, hỏi: “Cậu không biết vốn dĩ Kha gia là một đại gia tộc trong ngành sản xuất công nghiệp sao?”
Tư Hạo Lam vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao ta phải biết?”
Mai Khâm không ngờ y cái gì cũng không biết, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy bị ông bố của mình bán đi làm vợ xung hỉ, trong lòng đồng cảm sâu sắc, liền giải thích một số chuyện của Kha gia cho Tư Hạo Lam.
“Ban đầu khi mới lập nghiệp Kha gia chỉ sản xuất linh kiện máy móc, sau đó trở thành nhà sản xuất thiết bị điện lớn. Năm đó gần như trong mỗi gia đình đều có thiết bị gia dụng được sản xuất bởi Kha gia. Từ nhỏ Kha thiếu gia đã mưa dầm thấm đất, vô cùng thích tự tay chế tạo một ít đồ vật. Cậu ấy còn từng nhận giải nhất cuộc thi sáng kiến thanh thiếu niên, được khen ngợi là thiếu niên thiên tài. Tất cả mọi người đều nói tương lai cậu ấy sẽ kế thừa sự nghiệp của cha. Kha gia có người kế tục.”
Mai Khâm kể chuyện của Kha Lâm, trên mặt hiện lên niềm kiêu hãnh và tự hào. Anh nhìn vào mắt Tư Hạo Lam, phần hoài niệm này liền dần dần phai nhạt, Mai quản gia thu hồi nụ cười. Dưới loại tình huống này ai cũng thắc mắc năm đó Kha gia vinh quang như vậy, Kha thiếu gia cũng thông minh như vậy, tại sao lại suy tàn như bây giờ? Một người dẫn theo một quản gia cùng một con robot ở trong tòa dinh thự cũ nát.
Nhưng Mai Khâm vẫn bình tĩnh mà nói: “Ăn sáng đi. Tiên sinh còn đang nghỉ ngơi, sẽ ra ăn sau.”
Mai quản gia nhớ lại quá khứ khi anh ta còn gọi Kha Lâm là thiếu gia, hiện tại đã gọi hắn là tiên sinh.
Tư Hạo Lam không phải là người hiếu kỳ. Người khác từng tốt từng xấu ra sao đối với y đều không liên quan. Y chỉ quan tâm có bữa sáng ăn hay không thôi.
“Tại sao lại là bánh bao chay?” Tư Hạo Lam phẫn nộ rồi.
Mai Khâm vô tội nói: “Buổi sáng ăn thịt không tốt cho tiêu hóa.”
Sau khi Tư Hạo Lam miễn cưỡng nhét mười mấy chiếc bánh bao, bữa sáng kết thúc. Thế mà Kha Lâm vẫn chưa rời giường, Tư Hạo Lam nghi ngờ sâu sắc Kha thiếu gia chẳng lẽ không thể gặp ánh sáng, ngày ngủ đêm bay.
Bao tử của Tư Hạo Lam bị cải trắng, rau hẹ lấp đầy, đi loanh quanh trong nhà cho tiêu hóa tiện thể tìm Martha chăm chỉ. Mai Khâm không cản y. Cuối cùng y ở cửa phòng sách tái ngộ cô người máy giúp việc.
Ước chừng để Kha Lâm tiện đi lại, phòng đọc sách và các phòng chủ khác đều nằm dưới tầng một, Martha vô cùng cố gắng quét dọn tầng một. Cây chổi dưới thân cô không ngừng quét trên mặt đất, một bên đổ bụi bặm rác rưởi vào túi rác trong bụng. Tư Hạo Lam rảnh rỗi không có việc gì, đi theo sau xem cô làm việc.
“Này!” Tư Hạo Lam thử trao đổi với cô. “Ta thấy ngươi rất chịu khó. Tuy rằng ngươi là con gái nhưng ta cũng không để ý.”
Câu nói này đối với Martha mà nói có chút phức tạp. Cô không hiểu nó có ý gì, màn hình trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi.
“Ta nhận ngươi làm thủ hạ.”
Trong thế giới không có gì đặc biệt này Tư Hạo Lam cảm thấy rất hứng thú với Martha. Nếu Mai quản gia vẫn một lòng hướng về Kha Lâm, y thu nạp người máy cũng được.
Martha có lẽ vẫn không hiểu y đang nói gì, nhưng căn cứ vào thuật toán, vui vẻ đưa ra câu trả lời: “Vâng, chủ nhân.”
- Hết chương 9-