Đăng vào: 12 tháng trước
Bởi vì chuyện đêm nay, Lâm Dịch cũng không trở về trường học, cũng không trở về căn hộ mà trực tiếp trở về nhà. Cô hiện tại rất muốn nhìn thấy Thiển Ngữ, rất muốn hỏi nàng đối với cô rốt cuộc là loại tình cảm gì, muốn hỏi nàng có thể vì phía trước là con đường chông gai mà buông tay cô, muốn hỏi nàng có nguyện ý mãi ở cùng một chỗ với cô không........
Về đến nhà thì đã gần mười một giờ khuya, vừa đổi giày ở cửa thì ngẩn đầu lên đã thấy Chương Thiển Ngữ đang mặc đồ ở nhà đơn giản, ngồi ở sô pha trong phòng khách đọc sách, nhìn thấy nàng mắt liền sáng lên.
Chương Thiển Ngữ mới vừa đứng lên đã bị Lâm Dịch chạy tới ôm lấy vào lòng, nàng ngẩn người trong chốc lát, thấy cô có vẻ hơi lạ nên cũng không đẩy cô ra.
" Thiển Ngữ, chúng ta không cần quan tâm nhiều đến như vậy, cùng nhau ở một chỗ đi được không?!" Lâm Dịch vùi đầu vào cổ Chương Thiển Ngữ không ngừng nói, như hỏi Chương Thiển Ngữ cũng giống như đang tự hỏi bản thân mình.
Chương Thiển Ngữ nghe lời cô nói xong liền chấn động, hé miệng muốn nói lại không biết phải nói gì. Làm sao có thể mặc kệ được, chuyện trên đời vốn nên phải có trách nhiệm, trách nhiệm đối với gia đình người thân, trách nhiệm đối với xã hội .....
Lâm Dịch bởi vì chuyện đêm nay với Chu Viện, trong lòng náo loạn. Dọc đường trở về cô không ngừng nhớ lại những chuyện trước kia, cuối cùng vẫn không hiểu được từ lúc nào Chu Viện lại nảy sinh loại tình cảm này với cô. Cô không đành lòng thương tổn Chu Viện, nhưng nếu ngẫm lại cô vốn đã làm tổn thương cô ấy rồi.
" Chúng ta đừng quan tâm tới cái nhìn của người khác nữa được không?! Cuộc đời chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, thời gian như gió đưa, sống đến cuối cùng lại phát hiện mọi thứ đều không phải điều mình mong muốn. Cái gì là luân thường đạo lý, chúng ta đừng quan tâm tới nó được không?!"
" Cho tới bây giờ tôi đều chưa từng tự tin một khắc nào, cho dù bị xuyên về Đại Tống, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không cảm thấy sống không nổi như lúc này. Hiện tại lòng tôi rất sợ hãi, tôi sợ em không thích tôi, sợ em không dám thích tôi, càng sợ em rời xa tôi, nếu chuyện đó xảy ra tôi không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa! "
Nước mắt điên cuồng tuôn ra, Chương Thiển Ngữ rốt cuộc không khống chế được chính mình, đưa tay ôm chặt lấy Lâm Dịch.
Về tình cảm, nàng vạn lần không muốn tổn thương cô; Về lý trí, lại càng không thể buông tay mà đẩy cô rời xa.
Cảm tình cùng lý trí sớm chiến tranh, nàng đứng nhìn lại không biết quyết định thế nào cho đúng. Nàng cảm thấy chính mình sớm bị dằn xéo tới mức tinh thần phân liệt.
Chương Thiển Ngữ nước mắt nhanh làm ướt bờ vai Lâm Dịch, đồng thời nàng cũng cảm nhận bờ vai mình một mảnh ướt đẫm. Nàng chấn động, đẩy Lâm Dịch ra, ngẩn đầu lên nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của cô.
Chương Thiển Ngữ lấy ra khan tay lau cho cô, nàng luôn mang khan tay theo bên mình, tới giờ vẫn giữ thói quen này.
" Đêm nay chị gặp chuyện gì sao?!"
Lâm Dịch dừng trong chốc lát cùng lấy lại bình tĩnh, nhớ tới lúc trước chính mình nói không ép Chương Thiển Ngữ, cuối cùng vẫn là làm nàng áp lực. Cô không nghĩ nói ra chuyện đêm nay nên chỉ lấp liếm: " Không có gì, còn em sao giờ này vẫn chưa ngủ?".
Chương Thiển Ngữ ánh mắt nhanh nhạy chớp một cái: " Ban ngày ngủ nhiều nên buổi chiều ngủ không được, nên liền đọc sách một chút"
Lâm Dịch hoài nghi nhìn nàng, đọc sách sao không ở trong phòng xem?!
" Khuya rồi đừng đọc sách nhiều, không tốt cho thân thể!"
Chương Thiển Ngữ vội đáp ứng: " Em sẽ chú ý."
" Giờ em còn hay đi kỳ xã không, ngày mai chị đưa em đi?!"
Chương Thiển Ngữ nghĩ tới gần đây bản thân thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, ngày mai lại khó có dịp Lâm Dịch ở nhà nên nhân tiện nói: " Ngày mai em không đi, gần đây luôn bị thiếu ngủ nên ở nhà nghĩ ngơi là được rồi."
Lâm Dịch vừa nghe liền lo lắng, lập tức hỏi: " Sao lại không thoải mái?! Em có muốn đi khám bệnh không?!"
" Không có chuyện gì đâu, chắc là do thời tiết thay đổi. Có câu 'Xuân vây thu thiếu', có thể do lý do này thôi."
[*] Mùa xuân với mùa thu thì hay gây tình trạng buồn ngủ
Tuy Chương Thiển Ngữ nói vậy, Lâm Dịch vẫn rất lo lắng, liền nghĩ ngày mai có thời gian sẽ đưa nàng tới bệnh viện xem sao.
Nhưng mà ngày hôm sau cô chưa kịp đưa Chương Thiển Ngữ đi bệnh viện, thì bên trường đã gọi điện thúc giục cô trở lại. Chuyện mang Thiển Ngữ đi bệnh viện đành gác lại. Lúc này trở về trường học thì phải mãi đến tiệc sinh nhật của ông nội Lâm Dịch mới lại được nhìn thấy Chương Thiển Ngữ.
Lâm Dịch năm tư nên theo lý thuyết bài vở không nhiều lắm, cô hẳn không nên bận rộn mới đúng. Nhưng lúc trước cũng từng nhắc tới, Lâm Dịch làm việc cực kỳ có kế hoạch, từ khi cô quyết định sẽ cùng Chương Thiển Ngữ một chỗ, cô liền tính trước mọi chuyện mà các cô sẽ phải đối mặt trong tương lai rồi tìm ra đối sách. Đầu tiên và quan trọng nhất chính là phải độc lập, bằng không tới lúc đó bị người trong nhà, một tập đoàn kinh tế lớn đánh vào thì cô chỉ có nước tuân theo.
Vì điều này, Lâm Dịch quyết định không đợi đến tốt nghiệp, cô bắt đầu cùng với bạn học và mấy anh chị khóa trên cùng nhau hợp tác mở một công ty nhỏ, tài chính của công ti là do mấy người hùn vốn. Hai mươi năm qua Lâm Dịch được gia đình cho tiền tiêu vặt không ít, hơn nữa còn có tiền mừng tuổi mỗi năm, tổng cộng lại cũng hơn ba trăm ngàn tệ. Cô đem ba trăm ngàn đầu tư vào công ty, vì là mới bắt đầu làm cho nên công việc rất nhiều, các loại vấn đề quyết sách của công ty cô đều cần tham dự. Cho nên Lâm Dịch vừa đứng lên là việc ngập tới cổ, không có một chút rãnh rỗi. Lúc trước còn có thể tranh thủ cuối tuần trở về thăm Chương Thiển Ngữ, hiện tại hận một ngày không có bốn mươi tám tiếng cho cô sử dụng.
Cũng vì như vậy, Lâm Dịch từ buổi tối hôm đó liền không có gặp lại Chu Viện. Cô nghĩ, có lẽ không gặp cũng tốt, tránh cho hai người xấu hổ. Hiện tại cô đã biết tâm sự của Chu Viện nên cũng không thể làm như không biết, càng không thể ở chung giống như trước kia được.
Nhưng mà hơn nửa tháng Chu Viện vẫn không liên lạc với cô nên cô có chút lo lắng, cô đi phòng ký túc của Chu Viện tìm thì mới được cho biết cô ấy đã rời trường đi thực tập, về phần đi đâu thực tập thì không ai biết. Chu Viện học thiết kế, không cùng một hệ với Lâm Dịch, cho nên Lâm Dịch cũng không biết phải làm sao tìm cô ấy . Cô gọi điện thoại cho Chu Viện thì bị tắt máy, đợi một lúc thì có tin nhắn của Chu Viện hồi đáp, chỉ nói cô ấy rất tốt để cô không phải lo lắng. Lâm Dịch biết đây là vì Chu Viện không muốn nói chuyện với cô, như vậy cũng tốt, đợi qua một khoảng thời gian buông xuống tất cả các cô vẫn là bạn tốt.
Nghĩ như vậy, Lâm Dịch lại bắt đầu một vòng quay bận rộn, mỗi ngày đều là dậy sớm về trễ, đúng giờ cơm chiều lại gọi điện cho Chương Thiển Ngữ trò chuyện tán gẫu, nhưng mà mỗi lần đều chưa nói được vài câu là phải tắt máy. Buổi tối lại ở công ti nghiên cứu tài liệu tới sáng hôm sau. Trước kia Chu Viện vì chuyện thiết kế mà hay suốt đêm không ngủ, cứ như vậy cà phê liền thành thứ không thể thiếu của cô ấy. Khi đó cô thường xuyên nhắc nhở cô ấy không nên uống nhiều cà phê như vậy, đối với thân thể không tốt. Nhưng mà hiện tại, Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều đến như vậy, dù không thích nhưng vì công việc cô vẫn phải dựa vào cà phê mà gắng gượng.
Tuy bận rộn, nhưng Lâm Dịch dù gì cũng đã sống qua hai kiếp người, hơn nữa ở cổ đại còn làm ba năm tri huyện, một cái huyện còn quản lý được nên đối với cô quản lí một công ty cũng không tính là khó khăn. Cho nên thời kỳ đầu lộn xộn qua đi, công ti cũng dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng mà vẫn phải cẩn thận để miễn cho sau này gặp mấy khó khăn mà những công ti nhỏ hay gặp phải.
Bận rộn như vậy tới mãi tháng mười, Lâm Dịch giao dịch xong một vài hợp đồng, rốt cuộc mới có chút thời gian rãnh rỗi. Vào ngày mười sáu tháng mười lại là sinh nhật của ông nội Lâm Dịch, nên cô cũng thừa dịp còn chút thời gian để đi mua quà tặng ông. Lâm Thiên có sở thích sưu tầm các bức tranh cổ, nhưng Lâm Dịch cũng không thể chuẩn bị món quà này cho ông. Đại khái bởi vì gần đây nhiều người yêu thích tranh cổ, nếu cô chuẩn bị quá tốt, trội hơn lễ vật của khách khứa mang tới cũng không tốt. Nhưng nếu cô tìm quà quá bình thương, lại rất mất mặt mũi, không có thành ý.
Mọi năm Lâm Dịch sẽ giành nửa tháng đến một tháng để chuẩn bị lễ vật, nhưng năm nay cô lại quên mất sinh nhật ông. Nếu không phải vì Dịch Nhàn gọi điện thoại tới hỏi cô chuẩn bị quà gì thì chắc cô cũng không nhớ là sắp đến sinh nhật ông nội Lâm Thiên.
Vào ngày mười sáu tháng mười hôm ấy, Lâm Dịch vốn muốn về nhà rồi mới tới tiệc thọ yến của ông, nhưng công ti đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, cô không thể không lưu lại xử lý. Lúc Dịch Nhàn gọi điện đến hối thúc cô cũng chỉ tìm lý do đánh trống lảng, cho nên cũng không chú ý tới việc Dịch Nhàn bàn chuyện muốn dẫn Chương Thiển Ngữ tham gia vào thọ yến của ông nội.
Một tháng này bởi vì văn phòng luật sự của Dịch Nhàn không có nhiều vụ án cho lắm nên Dịch Nhàn cũng có nhiều thời gian ở nhà, thời gian tiếp xúc với Chương Thiển Ngữ càng nhiều hơn. Tuy ngay từ đầu trong lòng bà vẫn hoài nghi thân thế của Chương Thiển Ngữ, nhưng vì Chương Thiển Ngữ không ngừng xem TV cùng đọc các bộ sách hiện đại, nàng vốn lại thông minh hơn người nên nhanh chóng làm quen với các tập quán cùng phong cách làm việc của người hiện đại. Dù chưa thể thích ứng hoàn toàn, nhưng lời nói cũng không làm cho người ta nghi ngờ như trước nữa.
Cho nên khi Dịch Nhàn ở cùng với Chương Thiển Ngữ, dù cảm thấy được có đôi khi Chương Thiển Ngữ phản ứng hơi trì độn với lời bà nói, một chút chuyện vẫn chưa hiểu hết được ví dụ như máy tính, Chương Thiển Ngữ dù biết đến nhưng mà hoàn toàn không biết sử sụng, điện thoại di động thì chỉ biết có chức năng nghe gọi, TV thì chỉ biết bật tắt và đổi kênh.... Như vậy rất phù hợp với cách nói nàng xuất thân từ gia đình khó khăn, nhưng vẫn cần phải kiểm tra lại
Cũng bởi vì ở chung với Chương Thiển Ngữ, Dịch Nhàn mới dần dần buông lỏng. Vì cô bé Chương Thiển Ngữ này, ở với nàng một chỗ lâu rồi mới biết nàng là loại người thật dễ khiến người ta yêu quý. Ít nhất, Dịch Nhàn thật thích nàng. Bởi vì trên người nàng có tất cả các yêu cầu của bà đối với con gái mình, biết trước biết sau, nhân phẩm đoan trang, tính cách dịu dàng, hơn nữa cũng rất ít nói, khi nói chuyện với người ngoài thì ôn nhu lễ phép, thật sự là cực kỳ hoàn mỹ. Lúc trước Dịch Nhàn cũng dựa theo hướng này nuôi dạy con gái, nhưng là đáng tiếc Lâm Dịch chỉ học được tám phần.
Càng thích hơn nữa là Chương Thiển Ngữ rất kính trọng bà, cũng rất gần gũi với bà. Dịch Nhàn đoán chắc vì ba mẹ của Chương Thiển Ngữ không còn, nên nàng xem bà như mẹ mình. Lâm Dịch không ở nhà, lúc Dịch Nhàn đi thăm cha mẹ cũng dẫn Thiển Ngữ theo hai lần, không vì lý do gì khác ngoài việc lúc Dịch Nhàn ở trước mặt Dịch giáo sư nhắc đến Chương Thiển Ngữ, Dịch giáo sư liền nhắc đi nhắc lại là dẫn Thiển Ngữ qua đánh cờ với ông, tới khi đó Dịch Nhàn mới biết thì ra kỳ nghệ của Chương Thiển Ngữ giỏi đến như vậy. Trước kia bà thấy Chương Thiển Ngữ đi kỳ xã còn tưởng rằng người trẻ tuổi chỉ đi chơi chơi vậy thôi, không nghĩ tới nàng thật sự biết đánh cờ.
Kể từ đó Dịch Nhàn càng thêm nghi ngờ thân thế của Chương Thiển Ngữ, hơn nữa bà còn nhớ rõ khi bà hỏi Thiển Ngữ là học ngành gì, lúc đó Chương Thiển Ngữ trả lời là học cầm. Cái dạng gia đình như thế nào mới sinh ra một đứa bé chuyên học cầm kỳ thư họa?! Bà đem ý nghĩ của mình nói cho chồng biết, Lâm Vân liền nói chắc trên người Chương Thiển Ngữ có chuyện xưa gì đó, có thể là gia đình sa sút không muốn người khác biết đến nên mới nói dối là do viện trưởng cô nhi viện nuôi lớn, dĩ nhiên đây đều là do Lâm Vân tự suy đoán.
Nếu thân thế của Chương Thiển Ngữ không ảnh hưởng gì đến bà, Dịch Nhàn cũng không điều tra sâu hơn nữa. Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người người, nếu họ đã không muốn người khác biết bà cũng không việc gì phải đào ra .
Điều Dịch Nhàn không biết đó là, Chương Thiển Ngữ xem hai vợ chồng bà như cha mẹ chồng để đối đãi. Tuy ngoài miệng nàng nói là vì quan hệ của hai người với Lâm Dịch, nhưng thật ra trong tiềm thức nàng cũng đã xem hai người là trưởng bối của mình. Hơn nữa ở thế giới này Chương Thiển Ngữ trừ bỏ Lâm Dịch thì chỉ biết có mấy người nhà Lâm Gia và vài người bạn xã giao ở kỳ xã mà thôi. Dù sao hai người với Lâm Dịch cũng có quan hệ rất thân thiết, cho nên Chương Thiển Ngữ tiềm thức liền xem họ thành người nhà, tự nhiên cũng sẽ thân thiết hơn.
—————————————-