Chương 20: Thông Phòng

Mộng Cổ Xuyên Kim

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi từ tự lý trở về, Lâm Dịch mang Tô Bác Huệ về viện của cô bé rồi mới trở lại viện của mình. Vừa vào đến cửa đã thấy một nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi ra đón. Nha hoàn kia tuy mặc trang phục người hầu nhưng cũng không che giấu được dung nhan khá xinh đẹp, dù không thể so được với Vân Nương song cũng hơn nhiều nữ tử khác. Hơn nữa tuy nói là nha hoàn, nhưng nữ tử có thể có làn da mềm mại, dáng người uyển chuyển như nha hoàn này cũng không nhiều.


Chỉ là, cứ mỗi lần Lâm Dịch nhìn nàng thì cảm thấy có gì đó, nhất là khi nàng ta dùng ánh mắt trong veo như nước kia liếc mắt đưa tình nhìn hắn, lần nào cũng bộc lộ rõ ham muốn kín đáo, khiến hắn nổi da gà đầy người.


"Công tử ~"


Lâm Dịch bị âm thanh kéo dài u oán kia làm hoảng sợ đến mức phải đứng lại, hít sâu, trên mặt tạo nụ cười hoàn hảo rồi mới quay đầu.


"Là Thái Nguyệt à!"


Nha đầu này gọi là Thái Nguyệt, năm đó 15 tuổi bị Tô phu nhân đưa đến phòng hắn. Nói đến đây, Lâm Dịch lại nhớ tới hai năm trước, lúc Tô phu nhân đem Thái Nguyệt giao cho hắn, khiến hắn bị dọa đến cả thân toát mồ hôi lạnh.


Hai năm trước, sau khi Lâm Dịch thi đỗ Hương thí thì ở lại Biện Kinh. Đến cuối năm, Tô Minh Kiệt và Tô phu nhân từ Lâm An trở lại Biện Kinh tế tổ, và chúc tết hai lão thái gia. Qua năm đó, Lâm Dịch vừa đúng 15 tuổi. Như mọi khi, buổi sáng Lâm dịch sẽ đến chỗ Tô phu nhân thỉnh an. Bình thường nếu thỉnh an xong, Tô phu nhân cũng không giữ hắn lại lâu, nhưng hôm đó thì rất bất thường. Tô phu nhân đầu tiên là hỏi qua sinh hoạt hằng ngày của hắn, rồi lại cảm khái thời gian trôi qua nhanh, năm tháng không buông tha một ai, sau đó thì thường xuyên nhắc tới nữ nhân của hai vị ca ca, khiến Lâm Dịch bị những lời bà nói làm cho hồ đồ, sau một lúc thì mới đi vào vấn đề chính.


Tô phu nhân nắm tay hắn, ngẩn đầu nhìn hắn, nâng tay xoa mặt hắn, rồi xúc động nói, "Chớp mắt một cái, Tam nhi của nương đã lớn thế này rồi, đã trưởng thành rồi!"


Mười mấy năm sống với nhau, Lâm Dịch sớm đã xem Tô phu nhân như người thân thật sự. Nghe bà bùi ngùi, lại nghĩ đến việc lúc này mình đang ở triều đại nhà Tống, mới đó mà đã mười mấy năm, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy xúc động, lâm vào thẫn thờ. Đến khi phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe Tô phu nhân hỏi đến chuyện của Nhị Nha.


"Nhị Nha bên cạnh con đâu rồi?"


"Nhị Nha hai năm trước đã được hài nhi gả cho nhi tử của quản gia là Tô Nghiễn. Sau khi lập gia đình đã không để nàng hầu hạ bên người nữa. Con để cho nàng hỗ trợ quản gia các việc lớn nhỏ trong viện, bây giờ cũng xem như là con gái của quản gia."


Tô phu nhân nghe xong thì nheo mắt, "Gả rồi?"


Lúc Tô Minh Kiệt chuyển về Lâm An, gia đình Tô quản gia cũng không đi theo mà ở lại Biện Kinh, giúp Tô phủ kinh doanh kiếm sống, khoảng ba tháng thì lại đem tiền lãi đưa đến Lâm An để cung ứng cho sinh hoạt của Tô phủ ở Lâm An. Vì thế, lúc Tô Nghiễn và Nhị Nha thành thân, Tô phu nhân cũng không biết. Hơn nữa, hôn sự của hai hạ nhân, bà cũng không quá để ý. Chẳng qua bây giờ vì đang nghĩ đến một việc nên mới nhớ đến bên cạnh Lâm Dịch còn có một nha hoàn như vậy.


Lâm Dịch thấy vẻ mặt không vui của Tô phu nhân, bèn dò hỏi, "Mẫu thân hỏi Nhị Nha có chuyện gì sao? Hay để con kêu người bảo nàng lại đây?"


"Nếu đã gả thì thôi! Bây giờ bên cạnh con có ai hầu hạ không?"


"Cũng không có ai. Hài nhi không có thói quen có người bên cạnh. Sau khi Nhị Nha gả đi cũng không để ai hầu hạ, chỉ để Tô Nghiễn hầu hạ bút mặc thôi!" Là người hiện đại, Lâm Dịch thật sự không có thói quen ăn uống, tắm rửa, mặc quần áo đều phải để người hầu hạ. Như vậy hắn sợ bản thân sẽ đánh mất khả năng tự độc lập. Thực chất Lâm Dịch là một người vô cùng độc lập. Năm đó khi đi học hắn cũng không để cha mẹ giúp gì cả, mọi thủ tục và sinh hoạt đều tự mình xử lý. Các thiếu gia cổ đại có cuộc sống quá mức an nhàn, những việc như thế hắn vẫn không thể tiếp nhận.


Tô phu nhân vừa nghe liền bật người dậy, lên tiếng phản đối, "Sao không để người hầu hạ chứ? Đường đường là Tam công tử con vợ cả mà không có được một người hầu hạ bên cạnh sao?" Rồi sau đó đau lòng xoa xoa khuôn mặt hắn, "Con của nương, ủy khuất cho con rồi!"


Tô phu nhân cằn nhằn, lải nhải rất nhiều, nào là những năm gần đây Lâm Dịch sao lại không để ý việc này. Sau cùng thì gọi nha hoàn 16 tuổi ở phía sau lại bảo, "Thái Nguyệt, từ hôm nay trở đi ngươi ở trong phòng hầu hạ Tam công tử đi!"


Nha hoàn tên Thái Nguyệt kia ngẩn đầu, lén nhìn vào mắt Lâm Dịch, rồi thẹn thùng trả lời, "Vâng." Lúc đó Lâm Dịch đã là một thiếu niên bộ dạng tuấn dật phi phàm, nói đúng ra là so với nữ tử còn thanh tú hơn. Ở trong phủ, có rất nhiều nha hoàn đều lén lút để ý đến hắn, chỉ là hắn không biết mà thôi.


Lâm Dịch định nói, cũng không quan trọng, nhưng mà biết Tô phu nhân quan tâm hắn, hơn nữa một khi bà đã quyết định sẽ không có ý thay đổi, nên cũng không nói gì nữa.


Đêm đó Thái Nguyệt liền được dọn tới viện của hắn. Mọi chuyện đều như cũ, thêm một người cũng không có nhiều thay đổi. Chỉ là, sau đó vài ngày, có một buổi chiều Thái Nguyệt bị Tô phu nhân gọi đi, sau khi trở về thì ánh mắt nhìn hắn vô cùng quái dị, kiểu như muốn đem hắn chiếm lấy, thật như muốn nuốt trọn ấy. Mãi đến tối, khi hắn về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện Thái Nguyệt đang mặc một chiếc áo lụa mỏng, thẹn thùng nằm trên giường hắn. Lúc đó Lâm Dịch mới hiểu được ánh mắt của Thái Nguyệt nhìn hắn lúc trưa là có hàm ý gì, cùng lúc đó, hắn mới hiểu được nguyên nhân Tô phu nhân để Thái Nguyệt đến phòng hắn.


Thật vất vả để khống chế Thái Nguyệt, đêm đó Lâm Dịch ngủ cũng không yên ổn. Hắn mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn vẫn là nữ tử ở hiện đại, lại bị một nữ tử xâm phạm. Mà khuôn mặt của nữ nhân kia tựa hồ rất quen thuộc. Mặc cho hắn vùng vẫy thế nào cũng không ai cứu hắn, cuối cùng đến lúc nguy cấp, hắn sợ đến mức ở trên giường ngồi bật dậy, sau khi tỉnh lại mới thấy cả trán đầy mồ hôi.


Sau đêm đó, Thái Nguyệt thường xuyên quấn theo hắn, làm đủ điệu bộ để câu dẫn hắn. Nếu đổi lại là một thiếu niên có khí huyết sung mãn thì thật sự nàng ta đã làm được. Chỉ là hắn không tính là một nam nhân chân chính, hơn nữa, mỗi lần nhìn nàng ta liền nhớ đến ác mộng đêm đó, vì thế có cơ hội liền tìm cách tránh nàng. Cứ thế đến vài ngày sau thì Thái Nguyệt cũng bớt quấn đôi chút.


Nhưng mà, Thái Nguyệt không quấy nhiễu thì Tô phu nhân lại hỏi han không ngừng. Lâm Dịch đoán những hành động câu dẫn trước đó của Thái Nguyệt đại khái là do Tô phu nhân mớm ý. Quả nhiên, sau khi Thái Nguyệt hành động thất bại thì Lâm Dịch bị Tô phu nhân gọi đi, trong lời nói thậm chí còn mơ hồ ám chỉ có phải hắn ở phương diện kia có vấn đề hay không, còn nói phải kêu đại phu mau tới mau kiểm tra cho hắn. Nghe thế, Lâm Dịch toát mồ hôi, Lâm Dịch biết bản thân mình không có vấn đề gì, chẳng qua là tâm lý có vấn đề thôi.


Ở Các gia đình giàu có, thông thường những công tử tới tuổi mười lăm, mười sáu sẽ được an bài nha hoàn thông phòng, xem như là để dạy cách làm việc kia, như trong "Hồng Lâu Mộng", Giả Bảo Ngọc mười hai mười ba tuổi đã cùng với người khác quan hệ. Nói cách khác, cái người quan hệ với Giả Bảo Ngọc chính là nha hoàn thông phòng của cậu bé. Nha hoàn thông phòng bình thường sẽ ở với nam chủ nhân cho đến khi họ cưới chính thất thì bị đuổi ra ngoài, cũng có khi sẽ được lưu lại, nếu may mắn hơn thì sau đó có thể được nâng lên làm thiếp thất, trở thành một nửa chủ tử.


Tô phu nhân bố trí Thái Nguyệt đến phòng hắn chính là có ý này. Nhà khác thì Lâm Dịch không biết thế nào, chứ trong Tô phủ, nha hoàn thông phòng đến khi nam chủ nhân thành thân là bị đuổi đi. Không cần nói xa xôi, hai ca ca của hắn và mấy ca ca đại phòng kia, đến khi thành thân đều làm như vậy. Điều này một phần cũng vì gia quy đặc biệt của Tô phủ. Đừng nói hắn không phải là quan lại, cho dù có là quan, hắn cũng sẽ không vì thế mà hủy đi một cô gái. Chỉ có điều, trong mắt hắn như vậy là hủy hoại, nhưng người khác thì không nghĩ như vậy. Cũng như bây giờ, Lâm Dịch mới cảm thấy rõ rệt quan điểm của mình và thời đại này bất đồng, như vậy hắn mới không quên hắn đã từng có hai mươi năm sống ở hiện đại.


Cuối cùng, Lâm Dịch chỉ có thể nói với Tô phu nhân là hắn phải chuyên tâm học tập, không muốn bị việc khác làm cho phân tâm, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi Hội hai năm sau, mà việc này lại quan hệ đến công danh sau này, nên mới ngăn được ý định mời đại phu của Tô phu nhân, còn khen hắn có ý chí kiên định, có thể tự khống chế bản thân.


"Công tử, cậu không thể mang nô tỳ đi Lâm An cùng sao?"


Bên tai lại truyền đến âm thanh vô cùng u oán của Thái Nguyệt, Lâm Dịch thu hồi suy nghĩ, nhìn nàng nắm khăn tay, ủy khuất cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩn đầu, hướng đôi mắt quyến rũ nhìn hắn. Thật khó khăn mới hết cảm giác nổi da gà, giờ lại nổi lên lần nữa.


"Công tử phải đi tham gia khoa khảo, cũng không phải là đi du ngoạn, mang nhiều nha hoàn như vậy làm gì. Ngươi ở tốt trong phủ là được rồi!" Nói xong cũng không đợi nàng phản ứng lại, liền nhanh chóng rời đi, cũng không để tâm nàng ở phía sau gọi ai oán thế nào.


"Ai~ Công tử, công tử..." Thái Nguyệt nắm chặt khăn tay, uốn éo thân mình, "Đáng ghét, người ta đã nói xong đâu..."


Nhưng mà, Lâm Dịch sớm đã đi mất hút.