Chương 138: Lăng Húc

Chiến Thần Bất Bại

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đường Thiên mở mắt, ánh nắng ban mai phủ lên mặt ấm áp vô cùng.

Hắn vươn mình vặn lưng, bộp một tiếng búng mình nhảy dựng lên. Giấc ngủ này ngon cực kỳ, Đường Thiên cảm giác sức lực tràn trề, tinh lực dư thừa .

Cố Tuyết đang ngủ say. Trong những ngày này, bất luận là tinh thần hay thân thể nàng đều mệt mỏi rã rời. Cố Tuyết ngủ say khóe mắt còn đọng lại một tia nước mắt nhàn nhạt.

Trong lòng Đường Thiên cảm khái. Tuy rằng từ đầu đến cuối biểu hiện lãnh tĩnh và thành thục của Cố Tuyết vượt xa tuổi của nàng, nhưng trong lòng cô nhất định vô cùng bi thương.

Mục Lôi bị động tĩnh của Đường Thiên làm kinh động. Gã hé mắt liếc nhìn Đường Thiên một cái rồi nhắm mắt lại.

Đường Thiên nhìn quanh quất, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời. Trong góc sân có một giếng nước. Hắn tìm được một cái thùng nước còn tốt trong đống phế tích, sau đó bắt đầu múc nước.

Ào ào, nước giếng lạnh thấu xương chảy từ đầu xuống chân. Mọi lỗ chân lông trên người hắn đều co lại, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Bỗng nhiên, Đường Thiên nhớ lại mỗi buổi sáng trước đây ở thành Tinh Phong, không khỏi mỉm cười.

Đã lâu không luyện võ kỹ cơ sở rồi!

Ý nghĩ này vừa nảy ra lập tức khiến Đường Thiên ngứa ngáy tay chân. Hắn không nói thêm, vào thế rồi bắt đầu luyện tập võ kỹ cơ sở.

Không biết có phải là do đã lâu không luyện nên võ kỹ cơ sở có chút xa lạ. Nhưng dù sao cũng đã rèn luyện năm năm nên rất nhanh Đường Thiên đã tìm lại cảm giác năm đó.

Cảm giác quen thuộc tràn ngập khắp châu thân.

Luyện, luyện! Đường Thiên càng luyện càng chăm chú. Gương mặt dưới ánh nắng kia lộ ra biểu hiện suy tư.

Hắn đã có thể hội* mới.

*Cảm nhận, hiểu ra được điều gì đó.

**************

Mục Lôi kinh ngạc nhìn Đường Thiên đang chăm chú luyện võ kỹ cơ sở. Đường Thiên đang diễn luyện chính là võ kỹ cơ sở, hơn nữa còn là nhẫn nại, kiên trì luyện tập lần lượt.

Gã có chút sửng sờ.

Võ kỹ cơ sở là bài học vỡ lòng sơ đẳng nhất được dạy tại học viện. Trên thực tế, tuyệt đại đa số võ giả đều được gia trưởng truyền thụ võ kỹ cơ sở làm nền tảng vào khoảng thời gian bốn, năm tuổi.

Một thiên tài có thực lực cường đại mà vừa thức dậy lại bắt đầu luyện tập võ kỹ cơ sở.

Cảnh tưởng trước mắt khiến gã cảm thấy không thể tưởng tượng. Nếu gã biết được Đường Thiên luyện võ kỹ cơ sở đến năm năm thì không biết sẽ bày ra bộ dáng gì nữa.

Cố Tuyết bị quyền phong của Đường Thiên làm cho giật mình tỉnh dậy. Nàng ngồi dậy, khi đã tỉnh táo thì thấy Đường Thiên đang luyện võ kỹ cơ sở, sửng sốt một hồi: "Võ kỹ cơ sở?"

Mục Lôi bị tiếng hô của Cố Tuyết đánh động. Gã phục hồi tinh thần, quay sang rồi quay sang nói với vẻ mặt quan tâm: "Tiểu thư tỉnh rồi?"

Nét kinh ngạc trên gương mặt Cố Tuyết giảm đi bớt, nàng quay sang Mục Lôi mỉm cười ngọt ngào: "Ưm! Giấc ngủ này rất ngon!"

"Mục thúc, hắn đang luyện võ kỹ cơ sở sao?" Ánh mắt Cố Tuyết chuyển về phía Đường Thiên vô cùng khó hiểu.

Mục Lôi gật đầu: "Hắn luyện một hồi rồi. Võ kỹ cơ sở của hắn vô cùng vững chắc. Không, phải nói là vô cùng hoàn mỹ! Lần đầu tiên ta thấy võ kỹ cơ sở hoàn mỹ đến thế. Hẳn là hắn đã tốn không ít thời gian vào võ kỹ cơ sở."

Bỗng nhiên, quyền phong của Đường Thiên có sự biến hóa về âm thanh.

Mục Lôi hô nhẹ lên một tiếng, lập tức quay đầu lại.

Âm thanh quyền phong này… không đúng…

Quyền phong quả thực không đúng. Quyền phong của võ kỹ cơ sở là loại quyền phong rất bình thường. Dù sao võ kỹ cơ sở cũng là đi thẳng về thẳng, chú trọng về phát lực cơ bản mà không phải biến hóa về chiêu thức.

Nhưng quyền phong này…

Quá trầm thấp!

Trầm thấp đến độ dù Mục Lôi quan sát đằng xa cũng có thể cảm thụ được một loại rung động như có như không. Nét kinh ngạc trên mặt Mục Lôi biến thanh kinh sợ.

Không ngờ lại có người đem võ kỹ cơ sở luyện đến mức này.

Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh như nổ vang bên tai Mục Lôi.

Gương mặt Mục Lôi biến sắc.

Một bóng người như một làn khói nhẹ, lượn lờ bay đến, nhìn như chậm chạp mà lại rất nhanh, chớp mắt đã bay đến trước mặt mọi người.

Con ngươi Mục Lôi đột nhiên co rút lại.

Lăng Húc!

************

Đường Thiên hoàn toàn chìm đắm trong võ kỹ cơ sở. Rõ ràng là võ kỹ cơ sở đã quen thuộc như lòng bàn tay lại đột nhiên có phát hiện mới. Điều này khiến hắn mừng như điên, lập tức quên hết tất cả.

Điều võ kỹ cơ sở dạy chính là kỹ năng phát lực, chuyện này mỗi một võ giả đều phải học. Sau khi tiến đến nhị giai, sự tham gia của chân lực khiến cho kỹ xảo phát lực thuần túy của cơ thể trở yếu đi rất nhiều.

Nếu đem ra so sánh thì chân lực biến hóa phức tạp, uy lực cũng mạnh hơn.

Khi còn ở cấp thấp, lực lượng mạnh mẽ có tác dụng rất rõ. Nhưng theo đẳng cấp không ngừng tăng lên thì uy lực của chân lực nhanh chóng thay thế sức mạnh của cơ thể.

Hiện tại Đường Thiên đạt ngũ giai, sức mạnh thuần túy của cơ thể đã từ từ mất đi uy lực. Và theo sự tăng trưởng đẳng cấp của hắn, loại hiện tượng này sẽ ngày càng rõ ràng.

Thế nhưng hiện tại, lúc Đường Thiên quay lại thể hội những kỹ xảo phát lực thuần túy của cơ thể này, hắn phát hiện sức mạnh cơ thể và chân lực không phải phân tách rõ ràng mà lại có một mối liên hệ như có như không. Điều này khiến hắn kinh hỉ không nói nên lời.

Không lẽ hai thứ này có thể dung hợp?

Ý tưởng lớn mật này vừa nảy ra lập tức khiến hai mắt Đường Thiên sáng ngời.

Phát lực cơ bản đều hoàn thành thông qua cơ nhục, nhưng cơ nhục cũng ẩn chứa những kinh mạch rất nhỏ. Nếu lúc phát lực đồng thời vận chuyển chân lực trong những kinh mạch này thì sẽ cho kết quả gì…?

Theo ý tưởng viễn vông này, Đường Thiên bắt đầu làm thử. Không bị bó tay bó chân như người khác, ngay từ đầu Đường Thiên không hề biết đến những quy tắc ràng buộc nhiều như cây rừng kia. Tỷ như khi tu luyện Hạc Thân kình, Hạc Khí Quyết ngũ giai khiến hắn có cảm giác không đúng. Hắn lập tức tự mình mày mò rồi đem Hạc Thân kình đề thăng đến ngũ giai.

Thẻ hồn tướng quả thật rất tiện lợi. Nhưng rốt cuộc nó lại mang thể hội của bản thân các tiền bối đi trước, nên có quá nhiều ý kiến cá nhân bên trong. Cùng một loại võ kỹ, nếu tu luyện khác nhau thì sẽ có thể ngộ khác nhau. Vì vậy thẻ hồn tướng mà bọn họ chế ra cũng khác nhau.

Không nên hoàn toàn tin tưởng vào thẻ hồn tướng, cho dù là thẻ Hoàng Kim cũng vậy.

Đây chính là kinh nghiệm mà Đường Thiên rút ra trong khoảng thời gian này.

Hạc Khí Quyết mà Đường Thiên tu luyện có chổ độc đáo đối với sự vận chuyển chân lực trong các kinh mạch nhỏ. Nhất là sau khi Đường Thiên luyện ra Hạc Thân kình thì đối với những kinh mạch rất nhỏ lại vô cùng quen thuộc.

Lập tức, Đường Thiên phát hiện ra sự biến hóa trong đó.

Khi chân lực và sức mạnh cơ nhục đồng thời vận chuyển thì uy lực vốn không đáng nhắc đến của võ kỹ cơ sở lại tăng lên rất nhiều. Về điểm này có thể nhận biết thông qua quyền phong.

Chân lực hiện tại của Đường Thiên có thể mô phỏng ra ba loại kình lực khác nhau là chấn động, Hạc Thân kình và Thiên Long kình.

Khi võ kỹ cơ sở dung nhập kình lực khác nhau sẽ cho phong cách hoàn toàn khác nhau. Võ kỹ cơ sở không phải là mục tiêu của Đường Thiên. Nhưng nếu có thể sử dụng trong những võ kỹ cao giai như Đại Bi Chưởng, đem chân lực và sức mạnh cơ nhục dung hợp lại làm một thì có thể đề cao uy lực võ kỹ hay không?

Trong lúc Đường Thiên rơi vào trạng thái vong ngã thì bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai hắn. Sau đó, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên thê lương như để cảnh báo, cắt ngang bầu trời.

Một thanh ngân thương tua đỏ lóe lên rồi lao tới như giao long xuất động.

Trong lòng Đường Thiên chợt động, không thèm nghĩ ngợi, xoay eo tung cước.

Đàm Thoái đao!

Một ánh đao trắng xóa bung ra từ chân hắn. Vụ khí nhàn nhạt tỏa ra không gian.

Keng!

Ánh đao vào thương mang chạm vào nhau, cả hai chỉ cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng lớn truyền tới, đồng thời lùi về sau.

Lăng Húc lùi ba bước mới ổn định thân hình, trong lòng bừng bừng, hay cho một Đàm Thoái đao sắc bén. Ngạo khí trên gương mặt của gã lập tức biến mất, đánh giá Đường Thiên thêm một lần nữa.

Người có thể đánh bại bọn Xích Lan quả nhiên có trình độ không tầm thường.

Chiến ý trong người Lăng Húc lập tức được đốt lên. Đối thủ mạnh như vậy bình thường không dễ gặp được.

Trong lòng Đường Thiên đang mừng như điên, thành công rồi!

Đàm Thoái đao vừa rồi hoàn toàn khác với Đàm Thoái đao hắn dùng lúc trước. Tuy Đàm Thoái đao bình thường cũng có thể ngưng thành đao mang, nhưng đao mang đó rất ảm đạm thua xa đao mang Đàm Thoái đao ngưng thực sắc bén này. Mà đao mang tỏa ra vụ khí nhàn nhạt có lẽ là do tác dụng của Hạc Thân kình.

Đường Thiên vẫn không rõ tác dụng của những vụ khí này, nhưng rất hiển nhiên là uy lực của Đàm Thoái đao mới đã tăng mạnh.

Chiến ý của Lăng Húc dâng trào, thốt lên khen ngợi: "Đàm Thoái thật sắc bén! Tiếp tục!"

Cổ tay rung lên, ngân thương như điện, mũi thương sắc nhọn băng lãnh xẹt qua không trung. Một đường quỷ tích thẳng tắp ập đến mặt Đường Thiên.

Nhanh thật!

Đôi mắt Đường Thiên khẽ nhíu. Nhưng hắn vừa đột phá, khí thế lúc này đang ở đỉnh cao, bình tĩnh không hề sợ hãi, lại là một Đàm Thoái đao.

Thoái đao màu trắng kèm theo vụ khí nhàn nhạt và tiếng rít bắn thẳng ra.

Mắt thấy thoái đao và mũi thương sắp chạm vào nhau.

Trong mắt Lăng Húc hiện lên một tia quang mang. Mũi thương sắc nhọn lạnh lẽo kia lại bật lên một cách quỷ dị, lướt qua thoái đao rồi đâm thẳng tới Đường Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trực giác cường hãn của Đường Thiên phát huy tác dụng thật lớn. Gần như cùng lúc, mũi chân không đổi căng ra giữa không trung lấy đầu gối làm điểm tựa, cẳng chân gập lại rồi lay động với biên độ cực nhỏ.

Keng! Keng! Keng!

Vài luồng thoái đao rất nhỏ chém lên thân thương với tần suất cực nhanh.

Chiêu này trong Đàm Thoái có tên là Khiếu Tiểu Thoái Đao.

Lực lượng Khiếu Tiểu Thoái Đao cực nhỏ nhưng tần suất cao, nhanh vô cùng, chém lên thân thương như xối xả như mưa. Thân thương chấn động lướt sát qua mặt Đường Thiên.

Lăng Húc không hề nghĩ đến một chiêu lần nào cũng đạt được kết quả này của mình lại bị Đường Thiên dùng phương thức như vậy tiếp lấy. Gã không khỏi kinh ngạc.

Nhưng Đường Thiên lại không nghĩ nhiều như thế. Tên gia hỏa giữa đường giết ra này vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì rồi, hơn nữa lại động thủ với mình…

Xem ra lời cảnh báo hôm qua của mình đã bị quên đi rồi!

Sắc mặt Đường Thiên thoáng cái âm trầm đi. Là một tên giáo phách có thương hiệu thành danh lâu năm, Đường Thiên hiểu rất rõ: Nếu như không bảo vệ sự thống trị địa bàn của mình thì rất nhanh, những gia hỏa rục rịch muốn động sẽ không còn sợ hãi nữa.

Bị tấn công trong địa bàn của mình?

Không thể nhịn được!

Không chút nghĩ ngợi, chân trái Đường Thiên bỗng nhiên phát lực, cả người búng về hướng Lăng Húc. Giữa không trung, chân phải duỗi ra, cẳng chân phát lực, một hơi vung ra bảy nhát Khiếu Tiểu Thoái Đao.

Bảy đao mang đan vào nhau giữa không trung hình thành một màn đao.

Nhưng phản ứng của Lăng Húc cũng rất mau lẹ.

Thương lùi người lùi, nhanh đến mức để lại một tàn ảnh. Trong thời gian ngắn như thế gã lại hoàn thành một bước xoay người.

Mũi thương mang theo hàn mang vẫy ra như mưa nghênh đón Khiếu Tiểu Thoái Đao đang lao tới.

Keng, Keng, Keng!

Tiếng va chạm sắc bén dày đặc khiến tai người ta tê dại.

Hai bóng người vừa chạm lại tách ra.

Lúc này Đường Thiên mới thấy rõ người tới. Đầu ngón chân dụi dụi lên đất để giảm bớt cảm giác tê dại. Nhưng xem ra Lăng Húc bên kia cũng không tốt gì hơn, gã cũng đang liên tục rảy tay.

Bỗng nhiên Đường Thiên hô lên: "Này tiểu tử, nghĩ ngơi mười phút đã!"

Lăng Húc nghe xong lập tức ngẩn ngơ, buộc miệng hỏi: "Để làm gì?"

"Ta chưa có ăn sáng!" Đường Thiên chính đáng trả lời.

Biểu tình của Lăng Húc cứng lại trên gương mặt: "…"