Chương 102: Vũ Minh Thu Canh

Chiến Thần Bất Bại

Đăng vào: 11 tháng trước

.


"Nếu có vấn đề gì thì dùng quang minh bài liên lạc ta là được. Ta cũng biết người đang có việc , không cần phải thắp thỏm như vậy , đi nhanh đi , đi nhanh đi!"

Tỉnh Hào nhanh chóng đuổi Đường Thiên ra ngoài, sau đó dẫn theo những võ giả khác chạy trối chết.

Đường Thiên đứng yên trên con đường đi Bạch Hồng tinh , khi nhìn xung quanh, bỗng nhiên trong nội tâm hắn dấy lên cảm xúc kích động khó nói lên lời . Cuối cùng cũng đã tới Bạch Hồng tinh rồi , cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy Thiên Huệ rồi, nhớ lại cái đêm mà Thiên Huệ ly khai ,ở dưới bầu trời đầy sao , chính bản thân mình đã hướng về phía Thiên Huệ lớn tiếng hứa hẹn.

Mình sẽ đến!

Đường Thiên không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm lại , sau một lúc lâu, hắn mới buông lỏng ra , sau đó dựa vào địa chỉ mà Thiên Huệ cho hắn, bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thượng Quan gia .

Khiến cho Đường Thiên cảm thấy rất bất ngờ chính là, dường như ở Bạch Hồng tinh , Thượng Quan gia cũng rất nổi danh nha , vì thế Đường Thiên nhanh chóng tìm ra nơi ở của Thượng Quan gia.

Nhưng mà. . .

Khi vừa đến nơi , Đường Thiên bỗng thấy ở phía trước cửa ra vào có rất nhiều người đang vây quanh, làm hắn không khỏi khẽ nhíu mày, thông thường cảnh tượng này xảy ra thì chứng tỏ chủ nhà đang gặp phải phiền toái.

Chẳng lẽ có người tìm Thiên Huệ gây phiền toái sao? Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, sát khí trên mặt bốc lên ngùn ngụt , bước chân bất giác nhanh hơn vài phần.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Rầm rầm rầm!

Mấy bóng người bay ra ngoài , ngã xõng xoài trên chiếc sân nhỏ bên ngoài .

"Chậc chậc, thế này chẳng giống đạo đãi khách của Thượng Quan gia a...." Một nam tử thanh niên toàn thân áo trắng , nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay , trên môi hơi mỉm cười , trên người không hề có một chút bụi bặm nào.

Ở phía trước mặt hắn, là mấy đệ tử của Thượng Quan đang xắp xếp lộn xộn , không ngừng có thêm người chạy đến .

Từ trong sân truyền tới những bước chân dồn dập đang tới gần , chỉ một lát sau đó , Thượng Quan Tiền mang theo cái bộ mặt đầy âm trầm, dẫn theo mấy người đi tới.

"Đạo đãi khách sao? Không phải người nào cũng đủ tư cách để trở thành khách nhân của Thượng Quan gia ta!" Hiển nhiên trong lòng Tiền thúc đang vô cùng giận dữ, cho nên ngữ khí cũng chẳng hề khách khí.

Áo trắng nam tử BA~ một tiếng , thu lại quạt giấy, vẫn không hề cảm thấy thái độ của mình là ngang ngược , vẫn mỉm cười như trước , nói : "Nghe nói Thượng Quan Thiên Huệ là một mỹ nhân hiếm có, hiện tại đang là mùa thu , ta mộ danh mà đến, vậy mà lại bị cự tuyệt ngay từ ngoài cửa, thật là thương tâm a...."

"Vũ Minh Thu!" Hàn quang trong mắt Tiền thúc tăng vọt, nhưng trong lòng đã hơi máy động.

Vũ Minh Thu!

Đương nhiên Tiền thúc không hề lạ lẫm gì cái tên này , đó chính là kẻ đã từng là thiên tài kiệt xuất nhất Vũ gia , nhưng cách đây bốn năm hắn đã mai danh ẩn tích ! Vũ gia chính là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Thượng Quan gia , vì thế Thượng Quan Tiền biết nhiều tin tức hơn người bình thường rất nhiều . Trước kia vị thanh niên này chính là thiên tài của Vũ gia , nhưng vào thời điểm cách đây bốn năm , trong lúc tu luyện hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma, chân lực khổ công tu luyện đều bị phế.

Thật không ngờ, hắn vẫn còn sống!

Hơn nữa. . . Hiện tại hắn còn cường đại hơn cả bốn năm trước!

Nhưng vấn đề là lúc này tiểu thư lại không có mặt!

Trong lòng Tiền thúc thầm kêu khổ, Vũ gia và Thượng Quan gia đều là thế gia lâu đời của chòm sao Anh Tiên , quan hệ của hai nhà là đối lập như nước với lửa. Thời gian suy sụp của Thượng Quan gia cách đây vài năm cũng có liên quan trực tiếp tới Vũ gia . Hai năm qua , nếu không phải tiểu thư đứng ra ngăn cơn sóng dữ, thì sợ rằng Thượng Quan gia đã. . .

Tiền thúc cũng biết phen này không thể cho qua một cách đơn giản nữa rồi , hắn trầm giọng nói: "Tiểu thư có việc đi xa chưa trở về, vận khí ngươi không tốt rồi."

"Thật sao?" Lập tức khóe miệng trên khuôn mặt anh tuấn của Vũ Minh Thu lộ ra nét cười tươi đầy ẩn ý : "Như vậy thì thật là đáng tiếc . Thế nhưng hôm qua người hầu vẫn còn nhìn thấy Thiên Huệ tiểu thư, chẳng lẽ đến hôm nay đã không có mặt rồi sao ? Mặc dù tuổi tác của Vũ Minh Thu ta không lớn lắm, nhưng Tiền thúc cũng đừng coi ta là tiểu hài tử mà dỗ dành ( lừa gạt ) nha."

Thượng Quan Tiền cũng biết chắc chắn hôm này đối phương có chuẩn bị rồi mới tới , chứng tỏ đã hạ quyết tâm muốn gây sự ồn ào , vì thế lão không thèm nói nhảm , mà nói trực tiếp : "Khua môi múa mép như lưỡi gà!Đừng nói là tiểu thư không có mặt , mà cho dù lúc này tiểu thư có ở nhà cũng chẳng thèm gặp mặt ngươi ."

Vũ Minh Thu hơi nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhưng ngoài miệng vẫn cứ mỉm cười nói: "Xem ra, muốn gặp được Thiên Huệ tiểu thư, ta vẫn phải tự mình tới a...."

Nói xong hắn trực tiếp đi về phía cửa biệt viện của Thượng Quan gia.

Lập tức hai người lúc nãy đi phía sau Thượng Quan Tiền tiến lên ngăn cản Vũ Minh Thu .

Đó chính là Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ!

Ngoại trừ Thượng Quan Thiên Huệ ra , bọn họ chính là hai người trẻ tuổi có thanh danh nhất của Thượng Quan gia . Thực lực của hai người này đều đã đạt tới cấp sáu , hơn nữa tuổi của cả hai vẫn chưa vượt quá hai mươi , vì thế cả hai đều được coi như là những thiên tài có tiền đồ vô lượng.

Hai người này cũng chính là người được Thượng Quan Thiên Huệ đề bạt sau khi nàng đảm nhiệm chức vị gia chủ của Thượng Quan gia , đồng thời Thượng Quan Thiên Huệ cũng đích thân chỉ điểm võ kỹ của bọn họ, trong lòng hai người bọn họ , Thượng Quan Thiên Huệ có địa vị chí cao vô thượng, vì thế khi nghe thấy Vũ Minh Thu buông lời trêu chọc Thiên Huệ tiểu thư, trong lòng hai người đã sớm giận dữ vô cùng.

Thượng Quan Uy tuy vẫn là thiếu niên nhưng cũng là người từng trải , lúc nào sắc mặt cũng cực kỳ trấn tĩnh .

Còn Thượng Quan Trụ có thân hình to lớn như trái núi lại trợn mắt lên nhìn.

Hai người đứng sóng vai với nhau phát ra khí thế bức người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Chậc chậc, quả nhiên Thượng Quan gia đã xuống dốc rồi, chỉ có thể dựa vào hai tiểu thí hài để giữ thể diện." Vũ Minh Thu ra vẻ cảm khái: "Thật làm cho người không khỏi thổn thức. Một Thượng Quan gia như vậy , sao có thể đại biểu cho thế gia mạnh nhất của chòm sao Anh Tiên chúng ta đây?"

Thượng Quan Uy vẫn thản nhiên , lạnh lùng nói: "So với mấy cái tên công tử bột của Vũ gia,thì Thượng Quan gia chúng ta còn đáng tin cậy hơn nhiều."

Còn Thượng Quan Trụ chẳng thèm nói năng, trực tiếp thúc dục chân lực, lập tức toàn thân phát ra hào quang màu xanh lá , sau đó hào quang nhanh chóng ngưng tụ thành những sợi quang mang xanh biếc lượn lờ quanh thân hắn.

Vũ Minh Thu nheo mắt lại: "Đã như vậy thì để ta mở rộng tầm mắt . xem thử" Phỉ Thúy Lãnh "của Thượng Quan gia xem sao!"

Vừa dứt lời , thân hình của hắn liền biến mất không chút dấu vết.

Gần như cùng lúc đó , thân hình của Thượng Quan Uy cũng biến mất tại chỗ . Còn Thượng Quan Trụ gầm lên một tiếng giận dữ , rồi oanh ra một quyền !

Chỉ thấy một đạo quyền ảnh xanh biếc cực lớn ầm ầm lao về phía Vũ Minh Thu.

Khóe miệng Vũ Minh Thu hiện lên vẻ vui vẻ đầy trào phúng , mũi chân khẽ điểm , chỉ thấy thân hình hắn bỗng nhiên trở lên mơ hồ, rồi sau đó bỗng xuất hiện cách đó vài bước. Nhưng điều khiến cho hắn không thể ngờ được chính là đạo quyền ảnh mầu xanh lá bay tới như một viên đạn vừa bay ra khỏi nòng đang ở giữa không trung bỗng nhiên thay đổi hình dạng, giống như có một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn kéo dài khiến quyền ảnh màu xanh lá biến thành một cột sáng màu xanh lá , rồi đổi hướng bay về phía Vũ Minh Thu .

Vũ Minh Thu Xùy~~ nhẹ một tiếng.

Lập tức thân hình hắn lắc lư giống như quả lắc đồng hồ , khi mắt thấy cột sáng màu xanh sắp va chạm thì đột nhiên nó lại biến thành một chùm sáng màu xanh lá trùm về phía Vũ Minh Thu .

Trong mắt Vũ Minh Thu ánh lên vẻ kinh ngạc, lúc trước hắn nhìn thân hình của Thượng Quan Trụ lên cho rằng Thượng Quan Trụ sẽ đi theo con đường dĩ lực phá xảo , nhưng không ngờ một kẻ vạm vỡ như vậy lại có thể sử ra võ kỹ tinh xảo đến vậy!

Có chút ý tứ!

Thế nhưng nếu nghĩ bằng chỉ bằng thủ đoạn đó mà có thể vây khốn được hắn, thì quá ngây thơ rồi!

Chân lực trong cơ thể Vũ Minh Thu lập tức dâng trào, trong suốt bốn năm qua hắn đã phải chịu đựng những thống khổ vô tận , tất cả chỉ để tiến vào tầm mắt mọi người một lần nữa. Hắn muốn dùng một trận thắng thật đẹp để nói cho thế nhân biết rằng hắn đã trở về!

Hắn muốn cho tất cả mọi người trong chòm sao Anh Tiên đều biết , Vũ Minh Thu hắn đã trở về!

Ánh mắt đầy lạnh lẽo, Vũ Minh Thu mở năm ngón tay ra , rồi vung mạnh như dây đàn, trên năm đầu ngón tay không hề có ánh hào quang nào ,nhưng chỉ thấy bề mặt tấm màn mầu xanh lá đang trùm lấy hắn nổi lên tầng tầng rung động như hạt mưa rơi vào ao nước vậy .

Màn sáng run rẩy kịch liệt rồi 'ba' một tiếng , vỡ tan tành.

Vũ Minh Thu vẫn cứ ung dung đầy phong lưu tiêu sái , trước thế công như vậy hắn chỉ tiện tay phản công một chiêu mang đầy phong phạm của một cao thủ , khiến vô số trái tim thiếu nữ xung quanh đập thình thịch.

Bỗng nhiên, khóe mắt Vũ Minh Thu thoáng thấy một đạo tàn ảnh khiến nội tâm hắn khẽ rùng mình.

Trong dòng sáng xanh biếc thấp thoáng có bóng một loan đao!

Thẳng trảm vào phần eo của Vũ Minh Thu .

Hàn ý sắc nhọn tê buốt thấm thẳng vào trong xương , Vũ Minh Thu không dám lơ là, lập túc dùng năm ngón tay búng ra liên hồi giống như mưa rơi lên lá chuối vậy.

Keng keng keng!

Thanh âm va đập thanh thúy vang lên dày đặc như mưa, ánh đao xanh biếc vụn vỡ thành vô số hào quang mầu xanh.

Thượng Quan Uy mang theo tàn ảnh, xuất hiện bên cạnh Vũ Minh Thu , bỗng thân thể đầy tính dẻo dai của hắn xuất một cước nhanh giống như một tia chớp. Trên đầu mũi chân ánh lên một vòng sáng xanh biếc, vẽ lên không trung một đạo hình cung xanh biếc.

Hồ quang mầu bích sắc bén như đao!

Động tác của Thượng Quan Uy có tốc độ cực nhanh, mũi chân và bàn tay đều ánh lên hào quang xanh biếc mờ nhạt , cứ mỗi lần hắn trảm , đá hoặc bổ là lại sinh ra một ánh đao hình cung mầu ngọc bích .

Phỉ Thúy Cung Đao !

Ánh đao cuồn cuộn như nước thủy triều trào tới giống như cơn sóng dữ, tất cả đều lấy Vũ Minh Thu làm mục tiêu

Lúc này vẻ trào phúng trên mặt Vũ Minh Thu đã hoàn toàn biến mất , sắc mặt hắn đã trở nên ngưng trọng và chăm chú, hai tay giãn ra, mười ngón tay xòe rộng , lấy tốc độ mà thường nhân khó có thể nhìn được , liên tục bắn ra.

Đinh đinh đinh!

Tiếng va chạm vang lên không dứt giống như mưa rơi .

Chỉ lực của Vũ Minh Thu mang theo lực lượng vô cùng kinh người, thoạt nhìn giống như hắn bắn loạn vào không trung , nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi , mỗi một ánh đao bích cung đều phải hứng chịu bẩy tám lần công kích dầy đặc .

Mặc dù ánh đao bích cung không ngừng nứt vỡ , nhưng sắc mặt Thượng Quan Uy vẫn cứ lạnh lùng, đôi tay và chân hắn liên tục xuất ra những ánh đao với tần suất kinh người .

Ánh đao ào tới như nước thủy triều, cái trước diệt cái sau lại ùa tới.

Trong ánh đao, Vũ Minh Thu đang nhanh chóng trấn định lại, mười ngón tay vẫn búng ra liên hồi , đồng thời miệng cũng không hề rảnh rỗi : "Làm sao? Chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao ? Các người đang dùng hai đánh một đấy nhé!"

Đấu pháp như vậy sẽ khiến Thượng Quan Uy bị tiêu hao cực lớn , vì thế thoạt nhìn hắn đang bị ép vào thế thủ, nhưng thực chất hắn mới chính là người đang nắm thế chủ động. Thượng Quan gia dùng hai đánh một, nếu mà còn bị thua thì chắc chắn Thượng Quan Thiên Huệ sẽ không nhịn được a!

Đợi đã nào...!

Hai đánh một!

Vậy một người nữa đâu?

Lập tức Vũ Minh Thu giật mình một cái.

Nhưng đúng lúc này, một bóng mờ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, đem hắn bao phủ vào trong.

Chẳng biết từ lúc nào , phía trên đỉnh đầu của hắn đã có thêm bốn viên cầu mầu xanh biếc , mỗi viễn cầu đều có đương kính hơn ba mét , bên trong quang cầu mơ hồ có bóng dáng một người .

Thượng Quan Trụ!

Bong bóng xanh biếc bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Chiếc bóng xanh biếc trên đỉnh đầu mang đến cho Vũ Minh Thu cảm giác áp bách mãnh liệt, đồng thời còn khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!

Cảm giác nguy hiểm không gì sánh nổi khiến hắn như một con mèo đang xù lông , hú lên quái dị, sắc mặt đại biến.

Bong bóng ánh sáng mầu xanh biếc dùng tốc độ kinh người, ầm ầm hạ xuống, đồng thời tốc độ xoáy tròn của nó cũng nâng lên đến tốc độ khủng khiếp , bên trong vầng sáng là Thượng Quan Trụ đang hợp hai tay lại thành một hình chữ thập , sắc mặt đầy vẻ trang nghiêm.

Phỉ Thúy Trụy!

Oanh!

Tất cả mọi người xung quanh chỉ thấy có một đạo lục quang khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ầm ầm nện vào mục tiêu mà ánh đao đang cuồn cuộn trào lên!

Ầm ầm!

Bụi bặm bốc lên khắp nơi , vô số toái thạch ( đá vụn) bắn ra bốn phía như mưa rơi , bắn toán loạn vào đám người xung quanh . Những tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tục , sau đó là một luồng sóng khí ầm ầm tán ra khiến mọi người chưa kịp có bất kì phản ứng nào, đã bị đẩy lùi về phía sau vài bước cứ như bị người ta đẩy mạnh một cái vậy .

Đến khi tất cả những người xung quanh ổn định lại thân hình , thì gần như sắc mặt tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Thật là khủng khiếp!

Công kích khủng bố như vậy thì sao có thể sống được đây!

Đại môn của Thượng Quan gia có vị trí cực đẹp , đối diện chính là đường cái ,trên con đường rộng tới ba mươi mét đều được dùng đá xanh ghép lại sạch sẽ vô cùng, nhưng lúc này trên mặt đường đã phủ đày bụi đất .

Khóe miệng Thượng Quan Trụ rỉ ra một dòng máu tươi , bởi sát chiêu này khiến hắn phải chịu phụ tải cực lớn. Thượng Quan Uy đứng ở bên cạnh cũng thở hổn hển, hắn cũng bị tiêu hao không nhỏ.

Cũng may, cuối cùng cũng đã thành công. . .

Hai người quay sang nhìn nhau rồi cũng thở ra một hơi buông lỏng , ngay cả Tiền thúc đứng bên cạnh xem trận chiến, cũng thở ra nhẹ nhõm.

Đột nhiên , từ trong tro bụi có một âm thanh vang lên.

"Các ngươi khiến cho ta rất bất ngờ a...."

Giọng nói này khiến thân hình của Thượng Quan Trụ và Thượng Quan Uy cứng đờ, còn sắc mặt của Tiền thúc cũng đại biến.

Chỉ thấy từ trong tro bụi có một bóng người chậm rãi đi ra , sau đó đột nhiên hắn vung chưởng , hô, lập tức xung quanh xuất hiện một cơn cuồng phong xua tan bụi bặm.

Vũ Minh Thu lại hiện ra trước mắt mọi người một lần nữa, nhưng lúc này sắc mặt hắn đầy âm lãnh, sát ý trong mắt dầy đặc , còn trên mặt cũng có thêm một vết thương nhỏ.

Nhưng lúc này ánh mắt của tất cảmọi người đều bị thứ trên người Vũ Minh Thu hấp dẫn.

"Chính là ... , nó chính là . . . Cụ trang!"