Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe Binh giới thiệu Thập Bát Đồng Nhân này vô cùng kinh khủng. Đường Thiên càng lúc càng kích động.
Ánh mắt của hắn ngắm tới ngắm lui những đồng nhân này. Tựa như đồ tể đang lựa chọn thịt cá. Thập Bát Đồng Nhân không phát giác ánh mắt của Đường Thiên. Chúng đứng im lặng, cơ thể màu đồng thau sáng bóng lộ ra vẻ băng lãnh, nghiêm túc dị thường. Rõ ràng chỉ có mười tám cái đồng nhân lại khiến cho Đường Thiên cảm thấy một cổ khí thế mãnh liệt khó tả.
Đường Thiên trở nên nghiêm túc hẳn lên. Hắn xụ mắt, trừng to mắt quan sát những đồng nhân trước mặt.
Hắn cẩn thận tiến lên chậm rãi.
Tạch…!
Một tên đồng nhân ở phía đối diện đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say. Thân thể hắn khẽ động, ngày sau đó ngẩng đầu lên. Trong hốc mắt trống trơn, sáng lên tia quang mang như sao trời. Thân thể tên đồng nhân này cân xứng, hai tay đến gối, bàn tay to lớn. Cái đầu trơn bóng tựa như một quả cầu đồng tròn tròn vuông vuông. Ngũ quan thô ráp, từ đó nhìn ra được người chế tạo không bỏ ra qua nhiều tâm trí đối với phương diện mỹ thuật. Nhưng như vậy ngược lại đậm chất phong cách thô kệch cổ xưa.
Trên lồng ngực đồng nhân có đánh số ký hiệu "1",
Đường Thiên lúc này mới chú ý, mỗi một tên đồng nhân trên lồng ngực đều có đánh dấu những con số. Đường Thiên nhếch miệng.
Ầm!
Đồng số 1 đạp một cái lên mặt đất, thân thể như tên rời cung. Đột ngột hướng Đường Thiên đánh tới.
"Hắc!" Đường Thiên thở ra một tiếng, một quyền đánh ra. Không khí giữa đồng nhân số 1 xuất hiện dao động.
Lực lượng cường đại theo nắm đấm truyền tới. Đường Thiên kêu "ức" một tiếng buồn bực. Hắn tựa như trượt trên băng, thân hình trượt tới mấy mét.
Tạch tạch tạch!
Một tràng dài thanh âm của xương khớp chui vào tai Đường Thiên. Hắn vội vàng quay nhìn, chỉ thấy tất cả đồng nhân còn lại đều cùng nhau tỉnh dậy.
Đường Thiên lúc này da đầu tê rần, bất chấp mọi thứ, gào to một tiếng: "Này ông già, ngươi quá vô sỉ…"
Tiếng nói còn chưa dứt, hơn mười thân ảnh đồng nhân liền từ bốn phương tám hướng vọt tới, khí thế như hổ vồ mồi.
Trong nháy mắt, Đường Thiên đã bị vây kín không còn kẽ hở. Xung quanh, trên dưới đều là thân ảnh đồng nhân. Đường Thiên quá sợ hãi, lấy tay che đầu chuẩn bị xông ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn lại thì thấy trước mặt mình là một thứ giống như thiết giáp. À không, giống như đồng nhân số 9.
Đường Thiên quan sát đồng nhân số 9. Bắp chân của đồng nhân còn lớn hơn cả vòng eo hắn (Dg: nói quá không thế?). Đồng nhân số 9 một cước dẫm nát mặt đất. Một tiếng ầm vang, mặt đất rung động mãnh liệt một hồi..
Đường Thiên ngẩn nga, không nói nên lời. Lập tức quay người lại, chạy như điên về phía sau.
Xoát xoát xoát!
Ba đạo thân ảnh quỷ mị xuất hiện chắn trước mặt hắn.
4,5,6 thân hình ba đồng nhân cơ bắp, nhưng là ….
Đường Thiên ánh mặt lần nữa ngẩn ngơ.
Ba đồng nhân toàn thân cho tới cánh tay chằng chịt những cái gai, nhìn như gai nhím bằng đồng. Càng làm cho Đường Thiên điên cuồng hơn là những tên này cầm vũ khí hoàn toàn khác nhau. Ba khối gai nhím (Ba thằng đồng nhân) bằng đồng kia đứng che phía trước làm ánh sáng không thể xuyên qua.
Chạy hướng này cũng không được.
Đường Thiên không nói tiếng thứ hai, xông qua hướng bên trái.
Khá tốt. Đồng nhân bên trái nhìn qua cũng khá bình thường. Hình dạng thân thể so với Đường Thiên không có gì khác nhau. Đường thiếu niên dũng khí đột nhiên tăng lên, oa ha ha hô to một tiếng. Sau đó hướng về phía đồng nhân phóng tới.
Nhất định phải thoát khỏi vòng vây này!
Tên Binh hỗn đãn này quá vô sỉ rồi! Đường Thiên vốn tưởng rằng Thập Bát Đồng Nhân thất là từng tên đồng nhân tiến tới. Chứ không nghĩ thoáng một cái, toàn bộ mười tám tên đồng nhân cũng xông lên.
Quá lưu manh… Làm cho người ta tức lộn ruột luôn rồi…
Vừa mới cùng đồng nhân số 1 đối nhau một quyền. Đường Thiên đã biết rõ những đồng nhân này thực lực tuyệt đối rất mạnh. 1 vs 1, hắn không còn chắc chắn có thể thủ thắng huống chi mười tám cái một lúc cùng lên. Như thế này tuyệt đối không có nửa cái cơ hội thắng lợi.
Đường Thiên mặc dù yêu thích đánh nhau. Nhưng đối với sự tình bất lợi với mình hắn tuyệt đối không có hứng thú thực hiện.
"Các tân binh dùng huyết lệ tổng kết ra ba định luật lớn của Thập Bát Đồng Nhân Thất. Điều thứ nhất, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng chạy trốn." Binh phiêu du trên không trung, có chút buồn rười rượi nói.
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên chỉ cảm thấy tất cả xung quanh đều là quyền ảnh.
Hắn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trước mặt tối sầm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Lập tức đứng lên! Đồ đần! Đừng có ngây ngốc đứng yên một chỗ!"
"Triêm Y Điệt của ngươi đâu? Ngu ngốc! Không biết dùng sao?"
"Lực chú ý số lượng! Chú ý lực lượng của đối phương! Phản ứng nhanh lên! Chậm quá, chưa ăn cơm à?"
…
Binh gào thét bên tai không dứt, xen lẫn tiếng da thịt Đường Thiên bị đồng nhân đánh lên. Binh nhìn qua thập phần phấn khởi, yên lặng thật lâu nhiệt tình thao luyện, như núi lửa bộc phát. Đáng thương cho Đường Thiên, trở thành đối tượng chịu đựng duy nhất.
Liên tục mười ngày khổ tu, Đường Thiên ở giữa cuồng phong bạo vũ của Thập Bát Đồng Nhân, đau khổ giãy dụa.
"Phế vật! Năm đó binh đoàn kỷ lục cao nhất của tân binh là tại lần thứ hai tiến vào. Liền công phá Thập Bát Đồng Nhân Thất. Người thì trải qua bao nhiêu ngày rồi?"
"Phản kích phản kích! Tay người dài dùng để làm gì hả? Chỉ để cho ngươi phòng thủ thôi sao? Ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho thủ hạ tân binh của ta nếu hắn chỉ là một con rùa đen chỉ biết phòng thủ. Nam tử hán đại trượng phu, phải dùng nắm đấm để chào hỏi địch nhân." (Hay)
"Ngươi muốn ta nhắc nhở bao nhiêu lần nữa? Triêm Y Điệt!"
…
Sau khi một hồi điên cuồng chửi mắng, Binh dường như cảm giác có chút mệt mỏi, liền ngừng lại.
Phiêu du trên không trung, Binh lẳng lặng nhìn Đường Thiên đang đau khổ giãy dụa ở bên dưới. Khuôn mặt một lần nữa bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng ở thân ảnh thiếu niên đang chật vật. Mặc dù biểu hiện Đường Thiên không thể nói là đặc sắc, nhưng Binh lại tràn đầy chờ mong.
Bất luận tân binh nào đều phải tối thiểu trình độ lục giai mới dám bước vào Thập Bát Đồng Nhân Thất.
Bước vào Thập Bát Đồng Nhân khi tứ giai, Đường Thiên là người đầu tiên.
Thiếu niên, cố gắng lên a..!
Tỉnh Hào tỉnh lại, liếc mắt nhìn mặt mũi bầm dập của Đường Thiên liền chấn động: "Đường huynh đệ, ngươi bị làm sao vậy?"
Khóe mắt Đường Thiên co lại một cái. Chỉ tiếc khóe mắt của hắn cũng sưng to nên hoàn toàn không nhìn thấy. Hắn cười lớn nói: "À, lúc tu luyện, không cẩn thận dùng quá nhiều lực lượng."
Trong mười ngày ở Thập Bát Đồng Nhân thất hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình đã bị đánh bao nhiêu lần. Hắn cảm thấy bản thân còn sống quả thực là kỳ tích. Bởi vì tổn thương toàn thân lần này quá nhiều, ngay cả thuốc chữa thương cũng không có biện pháp chữa lành tất cả. Dẫn đến khi Đường Thiên xuất hiện trước mặt Tỉnh Hào với bộ dạng mặt mũi bầm dập.
"Dùng quá nhiều lực lượng?" Tỉnh Hào vẻ mặt khó hiểu. Y không tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải dùng quá bao nhiêu lực lượng mới khiến Đường Thiên trở nên thế này. Nhưng Tỉnh Hào là một người hào phóng, không thích dò xét bí mật của người khác cho nên cũng không hỏi nhiều. Sau đó đề nghị: "Đường Thiên huynh đệ còn muốn luận bàn không?"
Đường Thiên cắn răng: "Đánh đi"
Lần giao thủ này, Tỉnh Hào lập tức phát giác được Đường Thiên không giống như cũ.
Lúc trước khi luận bàn, Tỉnh Hào đối với Đường Thiên có chút khó giải quyết, nhưng thủy chung vẫn áp chế Đường Thiên. Hai bên giống như đang diễn luyện công thủ. Tỉnh Hào là bên công, Đường Thiên là bên thủ. Toàn bộ quá trình, Đường Thiên hầu như hoàn toàn bị ép phải phòng thủ, vô lực phản kích.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn bất đồng. Đường Thiên vẫn là ở thế phòng thủ. Nhưng là phòng thủ có ý đồ phản kích mãnh liệt. Mặc dù ý đồ phản kích của Đường Thiên thường là bị y sớm đánh tan. Nhưng tiến bộ của Đường Thiên lại khiến cho tận đáy lòng y cảm thấy kinh ngạc.
Ngắn ngủi trong vòng một đêm, Đường Thiên có thể có tiến bộ lớn như thế.
Tỉnh Hào cảm thấy hiếu kỳ, không tự chủ mà xuất động toàn lực.
Đường Thiên cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên. Nhưng so với Thập Bát Đồng Nhân thất lại chả thấm vào đâu. Trong Thập Bát Đồng Nhân thất, hắn hoàn toàn không có cơ hội giãy dụa. Nhưng đối mặt Tỉnh Hào, dù cho kiếm quang tăng vọt Đường Thiên vẫn có thể chống đỡ.
Liên tục mười ngày khổ tu, chịu hành hạ ngược đãi, Đường Thiên đã bắt đầu biến chủ ý phản kích thành thói quen. Mặc dù còn kém xa nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho Tỉnh Hào không dám khinh thường.
Lần luận bàn này so với trước đây dài hơn. Đường Thiên cứng rắn chỗng đỡ được hai mươi phút mới bị đánh bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Khí tức Tỉnh Hào hơi loạn. Trong lòng y kinh ngạc vạn phần. Những lần luận bàn trước, y cũng có chút mệt mỏi. Nhưng mức mệt mỏi lần này lại hơn xa nhiều lần so với trước.
Thằng này… Thật làm cho người khác cảm giác khó lường nha…
Đường Thiên vẫn như cũ nhe răng nhếch miệng. Nhìn qua tinh lực mười phần
Chú ý ánh mắt Đường Thiên nhìn về phía mình. Tỉnh Hào gọn gàng nói ra hai chữ, bỏ qua ý đồ tái chiến của Đường Thiên "Đả tọa!"
Sau đó Đường Thiên có chút không cam lòng, bắt đầu đả tọa. "Tỉnh Hào thở dài một hơi. Đối với kiểu quấn lấy của Đường Thiên, y vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng. Gia hỏa này, quả thực có một thể lực biến thái, cứ như vĩnh viễn không biết mệt vậy.
Hai người đồng thời đả tọa khôi phục. Một giờ sau, Đường Thiên hoàn toàn khôi phục, đứng dậy trước.
Đường Thiên đang chuẩn bị khiêu chiến, chợt nghe có tiếng người truyền đến. Hắn ồ lên một tiếng: "Có người!"
Đúng lúc này, Tỉnh Hào cũng mở to mắt, đứng lên. Sắc mặt y biến hóa, khuôn mặt nổi lên từng tia sát ý. Y hạ giọng: "Chuẩn bị chiến đấu."
"Chiến đấu?" Đường Thiên ngạc nhiên.
"Không phải là người của chúng ta. Người của trại, sợ là…." Tỉnh Hào còn chưa nói hết, trên mặt sát ý trở nên dày đặc, lặng yên hướng chỗ khe hở mà bay vút đi.
Đường Thiên sững sờ. Khi hắn hiểu được, sắc mặt trầm xuống, không chút do dự theo sát Tỉnh Hào.
Nơi những người kia trú quân…
Một tràng thanh âm theo khe hở truyền ra ngoài.
"Ta còn tưởng rằng mấy gia hỏa Quang Minh võ hội có điểm gì đặc biệt hơn người, Trình độ thực quá chênh lệch!"
"Cái tên đầu trọc kia cũng có thể xem là xương cốt cứng cáp."
"Cho dù xương cốt cứng cỏi thì vẫn bị Cường ca tiêu diệt!"
"Ha ha"
…
Sau khe hở, Tỉnh Hào mục quang hiện lên sát ý
Những lời kia từng chữ một cũng chui vào tai Đường Thiên.
Những thiếu niên ở nơi trú quân không giao tiếp nhiều với hắn. Đường Thiên ngay cả tên bọn họ cũng không nhớ. Hắn chỉ quen biết có duy nhất cái tên đầu trọc Bưu ca bị bản thân tẩn cho một trận. Tuy vậy Bưu ca với hắn quen biết cũng không sâu. Đường Thiên chỉ có ấn tượng với hắn là lần bản thân đánh với Lục Đàn Tí Viên. Đầu trọc cho dù vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn tiến tới chỗ hắn, chuẩn bị nhặt xác giùm hắn.
Điều này với Đường Thiên có chút ngoài ý muốn, cảm thấy cái tên đầu trọc Bưu ca này thật ra cũng rất tốt.
Thế nhưng là
…..
"… Ở đây mặc dù có một chút khổ cực. Nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ của Hắc Thiết Võ Giả, gia nhân cũng được chiếu cố. Dù sao ta vốn thiên phú kém, không có tiền đồ. Kiếm một ít giúp đỡ gia đình, không phụ lòng mọi người trong nhà với ta cũng đủ rồi."
Khuôn mặt thản nhiên mang một tia thỏa mãn hiện lên trong đầu Đường Thiên.
Đường Thiên bàn tay nắm lại thành nắm đấm.