Chương 8: Học viện Sa Kỳ Mã

Chiến Thần Bất Bại

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Ê, lão Ngụy, đãi ngộ cho cơ sở Đường không thể quá thấp, là ta mời hắn mới đến đó!" A Mạc Lí đầy nghĩa khí nói với lão Ngụy.

Trong nháy mắt ấn tượng của Đường Thiên với con trâu lai ruồi này tốt lên nhiều, người tốt!

Lão Nguỵ trầm ngâm: "Được rồi, hai lần trợ cấp, không thể cao hơn nữa. Thẻ thanh đồng cứ tùy ý chọn, cấp hai cấp ba trường học cũng đều có thể cung cấp, có điều cái nào cũng phải luyện đến viên mãn thì mới có thể chọn thẻ mới. Dù sao nó cũng chỉ dùng để các ngươi tu luyện, tham nhiều nuốt không trôi!"

Lão Ngụy tính toán rất kỹ, muốn luyện võ kỹ cấp hai đến viên mãn đâu có dễ, cấp ba lại càng khó hơn, thực ra cái giá lão phải bỏ ra cũng không cao.

"Thành giao!" Đường Thiên khá hài lòng.

Vốn định đi làm công vì thẻ hồn tướng, lúc này có thể có được thẻ hồn tướng, hắn đã rất thỏa mãn.

"Được rồi, trường học của chúng ta tên là gì?" Đường Thiên chợt nhớ ra vấn đề này.

"Gọi là.. là.." A Mạc Lí đành nhìn sang lão Ngụy.

"Học viện Sa Kỳ Mã." Ngụy lão đầu cười ha hả.

Đường Thiên lập tức đen cả mặt, người sáng lập nên nó chắc hẳn rất yêu sa kỳ mã. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ qua cái tên cổ quái này, xoa xoa tay, hỏi: "Trường của chúng ta ở đâu?"

Mặc dù cái tên vừa rồi rất xa lạ nhưng Đường Thiên cũng không cảm thấy có gì đáng ngại. Bởi thành Tinh Phong trợ cấp rất nhiều nên trong thành Tinh Phong học viện san sát, An Đức có thể nằm trong tốp 10 đương nhiên thuộc hàng danh giáo trong thành. Thế nhưng còn có rất nhiều học viện có quy mô rất nhỏ, chưa nghe đến cũng là bình thường.

"Ừm ừm ừm, người trẻ tuổi quả nhiên tràn đầy nhiệt tình, ta thích! Ừm, không xa." Lão Ngụy cười đến mức nếp nhăn trên mặt co lại như muốn che kín ánh mắt.

Hai canh giờ sau, tại một khu rừng hoang tàn vắng vẻ.

Đường Thiên nhìn mấy gian phòng học bằng gỗ xập xệ như sắp sập trước mặt, thần mặt ra.

Trên một cây cọc gỗ bị gãy treo một tấm biển sắt gỉ sét, ở trên viết năm chữ nguệch ngoạc "Học viện Sa Kỳ Mã". Biển tên trường bị gió thổi rung bần bật, trái tim Đường Thiên cũng trở nên lạnh lẽo.

"Đây là học viện Sa Kỳ Mã?" Đường Thiên ngây ngốc quay sang, dùng tay chỉ mấy căn nhà gỗ nhỏ sắp sập ở trước mặt.

"Ha ha ha ha! Tuy điều kiện có hơn gian khổ, ờ, nhưng thiếu niên cần phải rèn luyện mà!" Lão Ngụy không chút xấu hổ.

A Mạc Lí kinh hô: "Lão Ngụy, ngươi lăn lộn cũng quá thê thảm đó! Không phải ngươi nói trường học của ngươi nằm trong top 50 sao?"

"Chuyện này tuyệt đối không phải ta lừa ngươi, năm mươi năm trước học viện Sa Kỳ Mã từng nằm trong top 50." Lão Ngụy ra vẻ thề thốt.

"Vậy bây giờ thì sao?" Đường Thiên hoài nghi hỏi.

"A ha, hiện giờ dù gặp một ít khó khăn nhưng..." Lão Ngụy cười ha ha.

"Xếp hạng!" Đường Thiên trừng mắt.

"Xếp hạng... ừm, xếp hạng, thứ ba trăm năm mươi hai." Lão Ngụy chớp chớp đôi mắt nhỏ.

Đường Thiên quay sang hỏi A Mạc Lí: "Thành Tinh Phong có bao nhiêu trường học?"

A Mạc Lý cau mày suy nghĩ: "Hình như là ba trăm năm mươi."

"Nói bậy!" Lão Ngụy nhảy dựng lên: "Rõ ràng có ba trăm năm mươi bốn trường!"

Đường Thiên đen cả mặt: "Xếp thứ ba từ dưới lên!"

Lão Nguỵ vô tội chớp mắt.

A Mạc Lí hiểu ra: "Thảo nào ngươi chịu bỏ ra nhiều như vậy, chắc chắn là do điểm quá ít, sắp mất đi tiêu chuẩn học viện. Ê, lão đầu, rốt cuộc ngươi có đủ khả năng chi trả cho chúng ta không?"

Lão Ngụy vỗ ngực một cái: "Các ngươi cứ yên tâm, học viện Sa Kỳ Mã đã có tám mươi năm lịch sử, cũng tích lũy được chút của cải. Giờ ta có thể trả trước một phần cho các ngươi."

"Học sinh thì sao? Không phải chỉ có hai chúng ta chứ?" Đường Thiên hỏi.

Lão Ngụy tiếp tục vô tội chớp mắt: "Hai ngày trước học sinh cuối cùng vừa chuyển trường."

"Lão sư thì sao?" Đường Thiên tiếp tục hỏi.

"Ta đây." Lão Ngụy chỉ vào chính mình nói.

Đường Thiên quay sang hỏi A Mạc Lý: "Sao ngươi lại biết hắn?"

A Mạc Lí tỏ ra ngại ngùng: "Hình như là hồi bé có gặp một lần, hắn khen ta là thiên tài. Lần nào găp hắn cũng khen, khen nhiều năm liền thành quen."

A Mạc Lý không quên bổ sung một câu: "Ta cảm thấy hắn nói đúng."

Đường Thiên đúng là chẳng biết nói gì, nhìn học viện như sắp trở thành đống hoang tàn trước mặt.

"Chẳng lẽ chút khó khăn ấy mà đã làm các ngươi nản lòng?" Lão Ngụy chớp chớp đôi mắt nhỏ.

"Làm chúng ta nản lòng?" Đường Thiên sầm mặt, nhìn chằm chằm lão Ngụy với vẻ bất thiện.

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, bắt đầu xắn tay áo.

"Ừm, cơ sở Đường, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh hắn sao? Quả thật hắn rất đáng ăn đòn." A Mạc Lí quay sang nhìn Đường Thiên, tò mò hỏi.

"Làm nhà."

Đường Thiên không quay đầu lại, đi về phía rừng cây.

"Làm nhà?" A Mạc lý nhìn căn nhà gỗ cũ nát, tỉnh ra, hai mắt phát sáng: "Quả nhiên không hổ là nam nhân giống như thần! Ta đã nói rồi, chút khó khăn ấy quả thực không đáng nói với cơ sở Đường..."

Đường Thiên không có kiên nhẫn nghe hắn dông dài, chỉ vào trong rừng cây, nói: " Ngươi đi kiếm một ít gỗ về đây!"

"Không vấn đề!" A Mạc Lí vỗ lồng ngực bồm bộp, xoay người hùng hổ vọt vào trong rừng."

Đường Thiên bắt đầu tính toán, ở đây cách thành Tinh Phong quá xa, vậy nên cần phải có chỗ ở. Ba người mỗi người một căn, vậy cần ba căn nhà gỗ. Những dụng cụ tu luyện đơn giản như cọc gỗ cũng rất cần. Nghe đâu trong căn nhà gỗ cũ nát này có một phòng chứa sách, Đường Thiên đoán rằng có lẽ trong đó toàn là thứ vớ vẩn, nhưng hắn vẫn quyết định dựng một căn nhà nhỏ để chứa đống đồ đó.

Mấy năm nay Đường Thiên đều sống một mình, những việc như sửa chữa xây dựng hắn cũng làm không ít, phong cách của hắn là làm việc nhanh chóng quyết đoán, hắn nhanh chóng dọn ra một khoảng đất trống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không lâu sau thì mặt đất bỗng ầm ầm rung động

Đường Thiên vô thức quay đầu, lập tức ngây ra như phỗng.

A Mạc Lí khiêng một thân cây đường kính hơn ba mét, một đầu kéo lê trên mặt đất, hùng hục vọt tới đây như một con trâu rừng.

"Hừ hừ hừ!"

Thân thể cường tráng của A Mạc Lí ở dưới thân cây lớn nhìn vô cùng nhỏ bé. Miệng hắn há rộng, cơ bắp toàn thân gồng lên, mỗi bước chân đều lún sâu xuống đất. Tán cây ở phía sau lưng hắn giống như một cái chổi, quét ra một con đường lớn.

May là Đường Thiên là kẻ tuyệt đối có lòng tin về sức mạnh của bản thân nếu không khi thi thấy con trâu khác người này chắc sẽ phải trợn mắt há hốc mồm.

Rầm! A Mạc Lí vọt tới trước mặt Đường Thiên, ném thân cây trên vai xuống đất, mặt đất dưới chân Đường Thiên rung rung.

"Có đủ không? Có cần ta đi lấy thêm mấy cây nữa không!" A Mạc Lí có vẻ sung sức quá độ.

Đường Thiên lập tức đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt, từ đống đồ đạc tìm được một cái đao cùn, đưa cho A Mạc Lí: "Xẻ nó thành những ván gỗ."

"Dày thế này là được." Đường Thiên dùng tay mô tả một chút, nghiêm túc nói: "Đây là một cách luyện tập rất có ích! Yêu cầu là phải chính xác tuyệt đối."

"Không vấn đề!"

Hai mắt A Mạc Lí sáng lên, đoạt lấy thanh đao cùn, nhanh chóng lao về phía cây gỗ.

Thật là một máy móc hình người hoàn mỹ! Đường Thiên cảm thán, tiếp tục vùi đầu làm việc.

"Người trẻ tuổi quả nhiên là tràn đầy nhiệt huyết!"

Lão Ngụy đang ở cách đó không xa cảm khái, bò lên chiếc võng cũ nát dưới gốc cây, ngủ khò khò.

※※※※※※※※※※※※※※※

Nhìn căn nhà gỗ đã thay đổi hoàn toàn trước mắt, Đường thiên và A Mạc Lí đều tràn ngập cảm giác thành tựu. Những tấm gỗ mà A Mạc Lý xẻ ra nhẵn bóng như được bào, mà tay nghề mộc của Đường Thiên cũng không tồi. Hai người vật lộn cả một ngày, vô cùng mệt mỏi.

"Nghỉ ngơi đi." Đường Thiên phất tay, tiến vào căn nhà gỗ của mình.

A Mạc Lí ngáp mấy cái, cũng vào căn nhà gỗ của mình đi ngủ.

Đường Thiên không ngủ ngay, hắn lấy giấy ra viết thư cho Thiên Huệ.

"Thiên Huệ: hôm nay ta chuyển trường, trường mới tên là học viện Sa Kỳ Mã, tên hay đúng không. Ở trường học này tràn ngập hơi thở của tự nhiên..."

Trong bóng đêm, lão Ngụy đang nằm trên võng đột nhiên mở mắt, liếc nhìn căn nhà gỗ nhỏ lập lòe ánh đèn màu cam, khóe miệng lộ ra chút ý cười, trong đôi mắt nhỏ vẩn đục có chút gì đó vô cùng thâm thúy.

Một đêm trôi qua.

Rạng sáng hôm sau Đường Thiên tỉnh dậy.

Mặc dù hôm qua rất mệt nhọc thế nhưng thói quen thường ngày đã hình thành đồng hồ sinh học, vậy nên hắn vẫn thức dậy đúng giờ.

"Người trẻ tuổi quả nhiên là rất nhiệt tình!"

Giọng nói của lão Ngụy vang lên từ phía sau, Đường Thiên không quay đầu lại: "Hiệu trưởng lại dậy sớm như vậy?"

"Ôi, già rồi, không ngủ bằng người trẻ các ngươi được!" Lão Ngụy nói với vẻ bất đắc dĩ, hắn nói tiếp: "Được rồi, ngươi muốn thẻ hồn tướng loại nào?"

Nghe được ba chữ thẻ hồn tướng, tinh thần Đường Thiên lập tức tỉnh táo.

"Cấp hai là được, ừm, quyền pháp trước đi."

Thiên phú của Đường Thiên cũng chỉ bình thường, thế nhưng không biết có phải gần đây đánh nhau nhiều, cảm giác dùng nắm đấm đấm người làm cho hắn cảm thấy rất sướng, rất sảng khoái.

"Quyền pháp à, cũng không nhiều người học, để ta tìm xem." Trên tay lão Ngụy xuất hiện vài cái thẻ hồn tướng cấp thanh đồng, đưa ra trước mặt Đường Thiên: "Đây, những cái này, ngươi chọn một cái."

Đường Thiên vô cùng vui mừng, vội vã chọn một cái.

Thẻ hồn tướng cấp thanh đồng trước mặt có màu đồng thau, giữa mặt thẻ có một bóng người mờ ảo, không có vũ khí, tay nắm chặt. Các thẻ khác nhau thì tư thế của người trên thẻ sẽ khác nhau.

Phía sau thẻ là thông tin về chiếc thẻ hồn tướng này.

Khi võ kỹ của võ giả nào đó đạt tới mức viên mãn thì có thể chế tạo thẻ hồn tướng. Thẻ hồn tướng được chế tạo ra chia làm ba loại: thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim.

Thẻ hồn tướng có dấu ấn linh hồn của võ giả, chứa đựng cảm ngộ của võ giả với võ kỹ, cấp độ càng cao thì càng chứa đựng nhiều cảm ngộ. Cấp thanh đồng là ba mươi phần trăm, cấp bạch ngân là sáu mươi phần trăm, cấp hoàng kim thì là toàn bộ.

Chế tạo thẻ hồn tướng có hai tác dụng, thứ nhất là triệu hồi ra hồn tướng để sử dụng, một tác dụng khác đó là phụ thể, khi thẻ hồn tướng phụ thể thì người sử dụng sẽ có được những thông tin trong dấu ấn linh hồn.

Dù là triệu hồi hay phụ thể thì đều có hạn chế về mặt thời gian.

Lúc ban đầu phụ thể là một phương thức chiến đấu, thế nhưng sau đó mọi người phát hiện ra dùng cách này để học võ kỹ rất dễ dàng và tiện lợi, thẻ hồn tướng bắt đầu trở nên phổ biến. Cho đến giờ thẻ hồn tướng đã tồn tại và phát triển được hơn một nghìn năm, hệ thống thẻ cũng đã trở nên khổng lồ và tinh vi hơn.

Đường Thiên cầm từng cái một lên, cẩn thận lựa chọn.

Thiên Oa Quyền Pháp, quyền như vòng xoáy, xoay chuyển không ngừng, không đầu là không vào được. Cần chân lực hành thủy để thôi động.

Kiêu Dương Quyền Pháp, quyền như ánh dương, rực rỡ vạn trượng, khí phách kinh nhân. Cần chân lực hành hỏa thôi động.

...

Nhìn thấy những thứ cần chân lực ngũ hành để thôi động Đường Thiên bỏ qua không chút do dự. Trong chốc lát, trước mặt hắn chỉ còn hai thẻ hồn tướng.

Thiểm Quyền, nhanh như chớp giật, có thể thôi động bằng tất cả các loại chân lực.

Trọng Quyền, lực mạnh thế lớn, lấy mạnh phá khéo, có thể thôi động bằng tất cả các loại chân lực.

Nghĩ đến bên cạnh mình có A Mạc Lý có sức mạnh kinh khủng, Đường Thiên quyết định chọn Thiểm Quyền.