Chương 109: Tim đập

Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Em không có." Kỳ Thanh duỗi tay che Lục Uyển Đình miệng lại, ngăn cản không cho Lục Uyển Đình nói thêm gì nữa.

Lục Uyển Đình đích xác không nói, chỉ là trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác nóng ướt, Lục Uyển Đình vươn đầu lưỡi liếm ở lòng bàn tay cô, khóe miệng cong lên, cười đến Kỳ Thanh đầu quả tim run rẩy, bại trận xin tha.

Lục Uyển Đình không phải có thói ở sạch sao? Cái động tác vừa mới liếm lòng bàn tay là học được từ đâu!

Trước kia Lục Uyển Đình, không có tình thú khó hiểu phong tình, cô mặc váy ngủ gợi cảm ngồi ở trước mặt Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cũng không dao động, thậm chí còn vì cô mà kéo lại sợ cảm lạnh

Hiện tại thì sao, như bức màn càng vén càng lộ ra bản chất, làm người không chút sức lực chống cự.

Quá muốn mạng cô.

Tâm Kỳ Thanh rung động, lùi về tay quay đầu xem phim, thấy Kỳ Thanh trốn tránh, Lục Uyển Đình thò lại gần dùng môi chạm chạm lên mặt Kỳ Thanh, ở bên tai cô khẽ nói, "Làn da Tiểu Kỳ tổng thật nộn."

Kỳ Thanh bên tai đỏ lên, quay đầu nhỏ giọng xin tha, "Lục tổng, chúng ta ở rạp chiếu phim, nói những lời như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến người khác."

"Sẽ không." Lục Uyển Đình thu hồi cái tay đang ôm Kỳ Thanh, thay đổi cái tư thế, nghiêng đầu dựa vào đầu vai Kỳ Thanh, "Thành ghế cùng chỗ tựa lưng sử dụng chất liệu đặc thù mới, có thể hấp thu thấp đề-xi-ben âm thanh."

Cái gọi là âm thanh với đề-xi-ben thấp, chính là như vậy dựa vào bên tai nói nhỏ, non nỉ.

Các cô nói chuyện giọng nói, chỉ có lẫn nhau có thể nghe thấy, cách tay vịn, tựa như cách một bức tường mỏng, người ngồi ở ghế tình nhân bệnh cạnh sẽ không nghe được giọng nói của các cô.

"Chị sao lại biết rõ đến vậy?" Phụ nữ rất nhạy bén, có thể so với Holmes, "Trước kia, chị cùng người khác đi xem phim?"

Không chỉ có xem qua, nhìn cách nói này trông như còn nghiên cứu về cái ghế này nữa.

Lục Uyển Đình nắm lấy tay cô nói: "Chị chỉ cùng em dùng tư thế như vậy để xem phim."

Kỳ Thanh híp lại đôi mắt, không tin cái biện hộ này của Lục Uyển Đình, nhìn thấy Kỳ Thanh nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Lục Uyển Đình cười, "Rạp chiếu phim này, Lục Thị của chúng ta có cổ phần, mấy cái ghế này được làm từ chất liệu hấp thu đề-xi-ben, mấy ngày hôm trước mới vừa đổi."

Cô thuận miệng nói cho Kỳ Thanh nghe: "Chất liệu này, là Lục Thị chúng ta cùng với Công ty Tây Hoa cùng nghiên cứu sản xuất ra."

Bước đầu nghiên cứu thử áp dụng vào nơi có giá trị thấp, ít bị tổn thất, xác định được vật liệu này hấp thu đề-xi-ben tốt có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt. Lục Uyển Đình lấy rạp chiếu phim ra làm thử nghiệm đầu tiên.

Chờ sản phẩm hoàn thiện tối ưu nhất, sẽ áp dụng đến nhiều thứ hơn.

Kỳ Thanh đỡ trán, cô đã quên mất, cô đang yêu đương với một người không bình thường, bờ vai mà cô đang tựa vào lúc này, chính là người đứng đầu Lục Thị, lão đại trong giới kinh doanh, tập đoàn đa ngành, ngành nào có tiền thì sẽ đầu tư vào ngành đó.

Lục Uyển Đình ôm eo cô cười nói, "Tiểu Kỳ tổng còn ở nghi vấn gì nữa không?"

Tiểu Kỳ tổng, hiện tại không còn mặt mũi cùng lão đại nói chuyện.

Không được, bộ dáng này của cô quá bị động, cô phải trở người ôm lấy Lục Uyển Đình để không còn bị khi dễ.

Kỳ Thanh ôm lấy vai Lục Uyển Đình, sắc mặt nghiêm túc mà nói, "Không có."

Rất bình tĩnh và tự nhiên.

Nhưng đừng nhìn bên ngoài bình tĩnh như vậy nhưng nội tâm lại nhảy bùm bùm, sóng cuộn biển gầm, tâm loạn như ma.

Lục Uyển Đình xoa xoa ngực Kỳ Thanh, nhắm mắt lại, cơ thể ở trong ngực Kỳ Thanh mà khuynh đảo, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua lớp quần áo kia, ở bên tai Lục Uyển Đình mà thành tiếng vọng.

Lục Uyển Đình câu lấy cổ áo Kỳ Thanh, hơi hơi ngửa đầu, "Tim em đập rất nhanh nha."

Đừng có chọc, đừng có trêu, cứ ghẹo thế này tim sẽ ngừng đập.

Kỳ Thanh đẩy bả vai Lục Uyển Đình ra, tìm tư thế thích hợp, lúc buông tay, không biết là vô tình hay cố tình mà tay đụng vào ngực Lục Uyển Đình.

Ngực bị tập kích đột ngột, Lục Uyển Đình ngẩn ngơ, Kỳ Thanh thế mà dám dùng chiêu thức ấy với cô sao?

Kỳ Thanh giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, ôm khẩn Lục Uyển Đình nói, "Ngoan ngoãn mà xem phim đi."

Chiến thuật tốt nhất chính là phòng ngự phản công, Kỳ Thanh nhớ tới cuốn sách kia, đọc qua cô thấy có vài cái lợi nha. Trước kia câu dẫn Lục Uyển Đình, người ta vô tình tránh được, còn bây giờ thì sao?

Kỳ Thanh mắt nhìn Lục Uyển Đình một cái, cô không dám làm chuyện quá phận, sợ Lục Uyển Đình hiểu lầm cô đang ra hiệu cho phản công.

Bộ phim đã chiếu hơn một nửa, Lục Uyển Đình rất an phận mà vòng tay ôm lấy Kỳ Thanh, từ lúc nói ngoan ngoãn xem phim, tay Lục Uyển Đình không làm bất cứ hành động nào nữa, nhưng mà Kỳ Thanh lại không kìm nén được, tìm đến tay Lục Uyển Đình.

Mu bàn tay lạnh lẽo được lòng bàn tay sưởi ấm, Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười cười, không đáp, ánh mắt lại tiếp tục nhìn lên màn hình xem phim.

Tần Phụ Tuyết hai tay vòng trước ngực dựa vào ghế ngồi, cô một bên chú ý xem phim, một bên nhìn động tĩnh của trợ lý Tô.

Trợ lý Tô ngồi ở kế bên, cơ thể nghiêng qua dựa vào thành ghế, tay đặt lên trán, khoảng cách giữa hai người còn xa hơn khoảng cách của trợ lý Tô với cặp ghế đôi kế bên.

Từ lúc bộ phim bắt đầu đến bây giờ, sự giao tiếp của hai người chỉ dừng lại ở việc đưa nước.

Tần Phụ Tuyết nhìn đồng hồ, bộ phim bắt đầu lúc 6h08, hiện tại mới có 8h31 phút, chỉ còn lại một giờ.

Đa số các bộ phim chiếu rạp đều chiếu từ 90 phút đến 120 phút, nhưng riêng bộ này tới 180 phút hơn 3 tiếng đồng hồ, nếu là bộ phim khác thì hiện tại các cô đã tan cuộc.

Nhìn đồng hồi chỉ còn lại 1 tiếng, Tần Phụ Tuyết không che giấu suy nghĩ của mình, cô quay sang nhìn trợ lý Tô một cái, hành động này của cô, làm cho trợ lý Tô có phản ứng, cô ngồi thẳng người dậy hỏi "Làm sao vậy?"

Tần Phụ Tuyết lắc đầu, trong lòng có chút hoang mang nhưng lại không nói ra được.

Phía dưới ghế phát ra tiếng sột soạt cọ xát, trợ lý Tô nhích gần lại chỗ cô, tâm Tần Phụ Tuyết căng thẳng lên, trợ lý Tô nghiêng đầu dựa vào bả vai cô, "Cô có thể cho tôi mượn vai dựa một chút được không?"

Cô lại nói tiếp lý do, "Tôi ngồi có chút mệt."

Tần Phụ Tuyết cúi đầu xem cô, một cái cúi đầu, sườn mặt cọ đến tóc của trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết muốn giơ tay đẩy cô nàng ra, trợ lý Tô cầm cái chai trong tay đưa ra, vừa kịp chặn lấy tay cô.

"Chỉ dựa một lát thôi." Trợ lý Tô nhắm mắt lại, dáng người Tần Phụ Tuyết trông thì cao gầy lại ốm, nhưng bả vai giấu trong cái áo khoác kia ấm áp có lực.

Cái loại nước ấm này dần dần được nung lên, làm cho Tần Phụ Tuyết không thể dứt khoát cự tuyệt, Tần Phụ Tuyết tiếp nhận chai nước, nhẹ nhàng nói "Được."

Đến kết phim, hình ảnh dừng ở cặp nữ chính ôm hôn, trợ lý Tô dựa vào bả vai Tần Phụ Tuyết cho đến khi phim kết thúc.

Tần Phụ Tuyết giật giật bả vai đã cứng đờ cộng với tê mỏi, trợ lý Tô giúp cô xoa xoa bả vai, "Cảm ơn."

Vừa nhấc đầu, thấy Lục tổng và Kỳ tổng đang nhìn hai cô, cười rất sâu xa.

Những người trong rạp bắt đầu rời khỏi rạp phim, chỉ một lát thì số lượng người đi ra cũng đã kha khá.

"Không cần cảm ơn." Không để cho trợ lý Tô giúp cô xoa vai nữa, Tần Phụ Tuyết đẩy tay cô nàng ra đứng lên, một bước rời đi như chạy trốn.

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình cùng nhau đứng lên, trợ lý Tô nhìn bóng dáng người kia, rồi mới nói "Cảm ơn Lục tổng." Đột nhiên nói lời cảm ơn, Kỳ Thanh nghe không hiểu tại sao.

Sao lại cảm ơn Lục tổng?

Lục Uyển Đình cười mà không nói, nắm lấy tay Kỳ Thanh, sau đó dắt người đi khỏi rạp chiếu phim .

Nhân viên soát vé cũng là nhân viên lúc nảy, từ người đầu tiên ra khỏi rạp phim, cô nhân viên trẻ kia vẫn luôn nhìn ở cửa.

Nhìn thấy Lục Uyển Đình đi ra, cô nàng vẻ mặt tươi vui hớn hở mà đón nhận nói: "Cảm ơn cô đưa..." Đến gần cô mới chú ý, người này đang tay trong tay với người khác.

Lục Uyển Đình dừng bước lại, nhân viên trẻ tuổi tâm nát như gạch bị đập vỡ, cô rối rắm trong ba tiếng, không nghĩ đến đây là một đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu đã kết thúc, cô nghiêng người tránh đường, trên mặt lộ nụ cười xấu hổ, "Thật ngại, nhận sai người."

Ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Phụ Tuyết không có rời đi, cô không phải là người thiếu lễ phép cho nên vẫn đứng chờ.

Thấy ba người đi đến trước mặt Tần Phụ Tuyết, cô cùng ba người kia nói lời tạm biệt, "Tôi đi về nhà."

Kỳ Thanh muốn làm người tốt thì làm tới cùng, mắt cô nhìn trợ lý Tô, nói "Trợ lý Tô cũng muốn về nhà, phiền cậu đưa cô ấy về nhà luôn."

Không đợi Tần Phụ Tuyết mở miệng, trợ lý Tô đã tự cự tuyệt trước, "Không cần, tôi gọi xe là được rồi."

"... vẫn là để tôi đưa cô về." Lời cự tuyệt đã ở bên miệng, nghe thấy bị cự tuyệt, liền sửa lại câu nói.

Mắt trợ lý Tô sáng lên, sợ Tần Phụ Tuyết đổi ý, liền cảm ơn trước.

Bốn người ở bãi đỗ xe, đường ai nấy đi, lúc đến Kỳ Thanh ngồi xe của Tần Phụ Tuyết, giờ thì vị trí kia lại thuộc về trợ lý Tô. Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh đi đến xe của cô.

Lên xe, Kỳ Thanh không vội cài dây an toàn, ánh mắt cô sáng ngời nhìn Lục Uyển Đình, "Lục tổng, nhân viên kiểm phiếu kia vì sao lại cảm ơn chị?"

Cái gì mà nhận sau người, với nhan sắc cùng với khí chất này của Lục Uyển Đình, dễ nhận lầm người lắm sao.

Lục Uyển Đình cười nói: "Cô ấy nhận lầm người."

"Vậy còn một tiếng cảm ơn kia của trợ lý Tô thì sao?"

"Cảm ơn chị đã mang cô ấy đi xem phim." Lục Uyển Đình cúi người giúp Kỳ Thanh cài dây an toàn, cùm cụp, đã cài dây an toàn xong, ở nhân tiện cái tư thế này mà hôn lên má Kỳ Thanh một cái.

Kỳ Thanh cứ như vậy mà tin lời cô nói.

Rời khỏi trung tâm thương mại Giang Lâm, Kỳ Thanh mắt nhìn phong cảnh bên đường, phát hiện đường này không phải hướng đi về nhà Lục Uyển Đình.

"Không về nhà sao?"

"Về nhà chứ." Lục Uyển Đình nắm chắc tay lái, quay sang nhìn Kỳ Thanh, "Nhưng về nhà của em."

Trung tâm thương mại Giang Lâm rất gần tiểu khu nhà Kỳ Thanh.

Tới cửa nhà, Kỳ Thanh trực tiếp dùng vân tay mở khoá, Lục Uyển Đình từ sau lưng ôm lấy cô, hơi thở nóng rực dừng bên cổ Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình ở bên tai cô cười hỏi: "Cái mật khẩu kia, em đã dùng bao lâu rồi?"

Về nhà cô với mục đích là để hỏi cái này sao?

Kỳ Thanh đẩy cửa ra, "Chị đoán thử xem."

"Đem mật khẩu thêm lại được không?" Lục Uyển Đình buông cô ra, đi vào trong, "Dùng ba năm rồi, giờ không dùng nữa thực đáng tiếc."

"Chị biết là ba năm sao?" Kỳ Thanh từ tủ giày lấy đôi dép ra, vẫn là đôi mà Lục Uyển Đình mang khi lần đầu đến đây, một đôi dép màu xanh lá cây, là một cặp với đôi dép màu hồng kia của cô.

"Khoá mà em đang sử dụng chính là do công ty em phát hành." Lục Uyển Đình thay dép nói tiếp, "Ba năm trước chính thức tung ra thị trường."

Ba năm trước, Kỳ Thanh lúc đó mới ở công ty làm được hai năm.

Mật khẩu cửa là mã số sinh viên của cô, cúi đầu nhìn đôi dép trong chân, Lục Uyển Đình cười nói: "Hoá ra đôi dép tình nhân này, vì chị mà chuẩn bị."

Kỳ Thanh không phủ nhận, khoé miệng cong cong, lén cười trong lúc cúi đầu đổi dép.

Chờ Kỳ Thanh thay xong dép, Lục Uyển Đình duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, ôn nhu mà hôn môi Kỳ Thanh.

Nụ hôn này không mang theo du͙ƈ vọиɠ, nhưng lại càng làm cho Kỳ Thanh rung động, trong lòng như đoá hoa nở, mùi thơm thanh nhã vây quanh lấy cô.

Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, ý cười dạt dào nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh bị nhìn mà ngượng ngùng, "Lâu lắm rồi không ngủ bên này, chăn ra gối cần phải đổi sang bộ mới."

Kỳ Thanh đi đến phòng ngủ, "Ở đây so với nhà chị nhỏ hơn nhiều."

"Nơi này cũng là nhà của chị." Lục Uyển Đình đi theo sau, giữ chặt tay kỳ Thanh, chỉ chỉ vào tim mình nói "Nếu so sánh với chỗ này, thì chỗ này rất lớn, chị chỉ có thể ở với một người."

Kỳ Thanh đẩy cô ra, "Lục tổng, chị lén học bổ túc sao? Trước kia không hiểu phong tình, hiện tại lời âu yếm hết bài này đến bài khác."

Lục Uyển Đình ôm lấy cô, mang cô đến bên giường, mặt mày dịu dàng, "Em không thích sao?"

"Thích." Kỳ Thanh túm lấy cái chăn che đôi mắt lại, chỉ lộ ra nửa gương mặt dưới, cúi đầu hôn Lục Uyển Đình.

Hôn đủ rồi, cô mới nhấc cái chăn lên cười thỏa mãn, Lục Uyển Đình mở mắt dịu dàng mà xoa xoa lên tóc Kỳ Thanh.

"Em đi lấy bộ drap mới." Kỳ Thanh từ giường đứng dậy, Lục Uyển Đình chống tay ngồi dậy, sờ sờ dư vị còn trên môi, nở nụ cười.

Kỳ Thanh vẫn chưa quay lại, Lục Uyển Đình cầm điện nhắn cho Từ Diệp Bạch hỏi nhẫn kim cương làm đến đâu rồi, khi nào xong.

Từ Diệp Bạch rất nhanh nhắn lại [Khoảng một tuần nữa.]

Mắt Lục Uyển Đình nhìn chiếc nhẫn trên tay phải, [Có thể làm nhanh hơn một chút không?]

Từ Diệp Bạch gửi sang một tấm ảnh, rồi gửi thêm một tấm hình bản thiết kế gốc sau đó khoanh tròn lại, nói: [Ở chỗ này của nhẫn, yêu cầu phải làm tỉ mỉ, không thể gấp.]

Ba chữ không thể gấp, là nhắc nhở Lục Uyển Đình không thể gấp được, lãnh chứng đã vội vàng nóng nảy, yêu đương cầu hôn phải từ từ mà làm.

Lục Uyển Đình nhìn bản thiết kế với tấm hình bán thành phẩm, suy nghĩ một lát rồi gửi cho nhà thiết kế: [Được, vậy cô từ từ mà làm.]

Kỳ Thanh ôm bộ drap sạch sẽ quay lại, thấy Lục Uyển Đình đang cúi đầu nhắn tin, không chú ý những nơi khác, "Trong công ty lại có việc sao?"

"Một chút việc nhỏ." Lục Uyển Đình buông điện thoại, tiếp nhận vỏ chăn trong tay cô, nhìn trên giường có chút lộn xộn, ôn nhu cười nói: "Chúng ta cùng nhau thay."